Chương 724 Cô ngẩng đầu, nhìn bầu trời đen ngòm đè xuống đỉnh đầu mình, đêm nay chỉ có vài vì sao thưa thớt, nhưng rất sáng, chỉ một vì sao to thôi là đã đủ để soi sáng con đường về nhà rồi. Đường… Bây giờ Vũ đang làm gì? Sao lại không về nhà. Cô lập tức nhắm mắt lại, hai tay xoa bóp huyệt thái dương, ép mình không được nhớ về những chuyện liên quan đến anh ấy nữa. Anh ấy nói đúng lắm, cô không phải là mẹ anh… bởi thế cô không thể theo anh suốt cả cuộc đời này, rồi sẽ có một ngày bọn họ phải buông tay nhau ra, để theo theo đuổi ngọn gió mà anh muốn. Đi ngủ thôi. Cô đóng cửa sổ, quay người trở ngược vào phòng. Ngày hôm sau, vẫn dậy sớm như thế. Vào những ngày thu, ánh ban mai thường hay đủng đỉnh đến muộn, cô ngồi trên giường, nhìn bầu trời bị phủ trong lớp sương mù mờ ảo, chỉ mới 5 giờ sáng mà thôi, Vy Hiên đã không còn thấy buồn ngủ nữa. Dứt khoát dậy sớm nấu cơm trưa, mình nấu nướng có tệ đến đâu vì vẫn đảm bảo vệ sinh hơn thức ăn mua ở bên ngoài. Buộc tóc lên, đi xuống nhà bếp, mở tủ lạnh rồi tự lẩm bẩm với mình theo thói quen: “Hôm nay làm gì đây nhỉ? Hôm qua đã ăn cà chua xào trứng rồi…vậy hôm nay ăn trứng xào cà chua đi ha? Ha ha…Ồ? Có cần tây này…vậy làm cần tây xào vậy. Chiên thêm ít dăm bông với trái trứng nữa là được rồi…” Cuộc sống một mình, làm theo trình tự của bản thân, đâu ra đấy rõ ràng. Vy Hiên đi nấu cơm, rồi lại rửa rau cắt rau, cuối cùng bỏ vào chảo xào, chiếc xẻng và chảo ma sát với nhau làm vang lên vài tiếng, máy hút bụt kêu ong ong trong lúc hoạt động, khiến cho căn nhà yên tĩnh vào lúc sáng sớm trở nên huyên náo. Lúc bỏ cơm vào hộp, đột nhiên cô nhớ đến người đàn ông ấy, anh ta nói với cô bằng thái độ lạnh nhạt, đã rất lâu rồi không được ăn cơm nhà… Do dự một hồi, rồi lại chuẩn bị thêm một phần cơm trưa. Con đường vào buổi sáng vào giờ cao điểm, xe buýt chạy rồi lại ngừng, ánh sáng mặt trời soi qua lớp kính thủy tinh làm Vy Hiên cảm thấy ấm áp và hết sức dễ chịu, cô lim dim buồn ngủ. Lúc xe sắp vào trạm, may mà được cú điện thoại của Bảo Ngọc đánh thức, mới vội vã xuống xe. “Vy Hiên à! Lần này cậu câu được con rùa vàng lớn rồi!” Ở đầu dây bên kia, giọng nói của Bảo Ngọc có vẻ hết sức phấn chấn. Biết được cô ấy đang nhắc đến Liên Cẩn Hành, Vy Hiên bất lực đáp: “Bảo Ngọc à, đừng đùa mình nữa, người khác không biết là chuyện thế nào, cậu mà không biết à?” “Phạm Vy Hiên, cậu muốn làm tớ tức chết à? Cậu nghĩ Liên Cẩn Hành là ai hả? Nếu như người đàn ông đó không muốn thì có thể để mặc một đứa con gái như cậu làm loạn không? Sẽ để cậu hôn anh ta à?!” Vy Hiên một tay cầm túi nách nặng trĩu, một tay cầm điện thoại, ngón tay để lộ ra ngoài lạnh đến độ đỏ bừng. Thấy Bảo Ngọc phấn khởi đến lạ lùng, cô đưa ra lời giải thích: “Cũng coi như là trước đây đã từng gặp nhau, bởi vậy mới cho qua. Hơn nữa…có lẽ cũng vì chị Mạn Tinh.” “Cậu cứ làm tớ tức chết đi, làm tớ tức chết luôn cho rồi! Cái thể loại hy sinh hạnh phúc bản thân vì em gái ấy, bây giờ đến phim truyền hình cũng không thèm quay nữa đâu!” Ở phía bên kia đầu dây, Bảo Ngọc tức giận gắt lên: “Tớ nói cho cậu nghe này, hôm qua tớ đã tìm hiểu suốt một ngày xem tính cách của anh ta như thế nào, bây giờ tớ hiểu rõ lắm đó! Có thể lăn lộn trong nhà họ Liên đến tận bây giờ thì anh ta không ngu ngốc như cậu nghĩ đâu! Chị Vy Hiên à, xin cậu thông minh lên chút cho tớ nhờ!” Vy Hiên lại không nghĩ như thế: “Có lẽ anh em bình thường thì sẽ không, nhưng anh ấy đối xử với chị Mạn Tinh…” Bây giờ Bảo Ngọc không muốn đôi co với người có trí thông minh như cô ấy nữa: “Dù gì đi chăng nữa, cậu phải nhớ rằng nắm bắt cơ hội này cho thật chặt vào là được rồi.”