Tâm Độc

chương 47: tri kỉ (11)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tâm độc

Tác giả: Sơ Hòa

Chuyển ngữ: Andrew Pastel / Beta: Ooctopuss

Tri kỉ

.

Nhóm bảo vệ ở thôn Tân Bắc có sáu người đàn ông lớn tuổi. Trương Mậu tới trình bày sự việc Trịnh Kỳ và xin lấy dấu vân tay của bọn họ. Tuy trình độ văn hóa của họ không cao, nhưng đã sống ở trường đại học vài chục năm, lại được nhà trường thông báo trước nên cũng rất hợp tác với cảnh sát.

Trương Mậu đưa các dấu vân tay lấy được cho Lý Huấn, không bao lâu sau, Khoa Kiểm Nghiệm đã có kết quả.

Dấu vân tay trên xe đẩy khớp với Lưu Trung Quý.

"Là ông ấy sao?" Hoa Sùng nhìn báo cáo, nhớ tới hôm qua lúc cùng Liễu Chí Tần đến phòng bảo vệ hỏi xem băng ghi hình, ông Lưu rất bình tĩnh khoan thai tiếp đãi.

"Vân tay là của ông ấy, nhưng Trịnh Kỳ có lẽ không phải do ông giết." Liễu Chí Tần đứng bên cạnh Hoa Sùng nói, "Có thể ông ấy giúp đỡ hung thủ vì quen biết."

"Xem ra điểm quan trọng là đây." Hoa Sùng vừa dứt lời đã thấy Viên Hạo hai mắt thâm quầng đi tới, anh hỏi: "Tìm được xe ba bánh rồi à?"

Viên Hạo lắc đầu, "Vẫn chưa, cũng không phát hiện người nào khả nghi, nhưng tôi biết được một chuyện rất quá đáng."

"Chuyện gì vậy?"

"Anh coi, đại học Lạc Thành rộng như thế, biết bao nhiêu sinh viên ở trong, vậy mà có cổng không có bảo vệ! Có án mạng mới vội vàng thắt chặt an ninh."

"Cổng nào thế? Tôi nhớ cổng trường có rất nhiều camera theo dõi lắm mà." Liễu Chí Tần nói.

"Cổng phía nam thì là vậy, nhưng trường còn một cổng ở phía bắc nữa, không có cánh cửa, chỉ có mỗi cái khung, camera không có thì thôi còn chẳng có bảo vệ." Viên Hạo nói: "Việc này tôi cũng mới biết. Lúc xem camera cổng trường chẳng thấy shipper nào khả nghi. Hung thủ vào trường khoảng hơn giờ rưỡi đêm, giờ này chỉ có vài sinh viên gọi cơm, nếu hắn vào là tôi thấy ngay. Nhưng xem tới xem lui băng ghi hình mãi vẫn không thấy ai khả nghi, nên mới gặng hỏi, thì té ra là trường còn cái cổng phía bắc, mà chẳng ai đi cũng ít người biết, cái cánh cổng sắt ở đó còn bị dân ở đó gỡ xuống bán ve chai một lần nữa chứ. Rồi nhà trường thấy làm lại cái cổng khác cũng sẽ bị gỡ thôi, nên mặc kệ luôn, và cũng không mời bảo vệ lẫn gắn camera. Lúc nãy đội Kiểm nghiệm có đến xem, đúng là có dấu xe ba bánh nhưng chỉ vào, không thấy ra."

Hoa Sùng thở dài, "Mò kim đáy biển rồi. Chỉ cần hắn tránh được camera vào trường thì trà trộn với nhân viên giao thức ăn dễ như trở bàn tay."

Viên Hạo nói: "Đúng là như vậy!"

"Vẫn cứ tiếp tục điều tra đi." Liễu Chí Tần chọt chọt đầu vai Hoa Sùng, "Tổ trưởng, mình đi gặp Lưu Trung Quý không?"

Hoa Sùng liếc một cái, "Hình như câu này phải là tôi nói mới đúng."

Liễu Chí Tần cười, "Vậy cùng nhau đi thôi."

Lưu Trung Quý năm nay tuổi, cao không đến m, ông già gầy ốm, ngồi trong phòng thẩm vấn đồn công an, thấp thỏm đến nỗi bả vai chùng xuống.

"Chào chú." Đối mặt với người già, Hoa Sùng không cường ngạnh như ngày thường mà nhẹ nhàng hơn. Anh đẩy ảnh chụp xe đẩy về phía trước, hỏi: "Ông đã gặp qua nó chưa?"

Lưu Trung Quý chỉ nhìn thoáng qua liền sợ hãi hơn nữa, nếp nhăn trên mặt hằn sâu như những khe rãnh, lắp bắp nói: "Không, chưa thấy qua."

"Vậy à?" Hoa Sùng nói: "Nhưng trên đó lại có dấu vân tay của ông."

Lưu Trung Quý trợn to mắt, sợ hãi nhìn Hoa Sùng.

Nhưng Liễu Chí Tần nhìn thấy trong mắt ông, áy náy và buồn bã nhiều hơn cả sự hoảng sợ.

Tại sao ông ấy lại buồn bã?

Tại sao ông ấy lại áy náy?

"Tôi......" Bàn tay khô như một cành cây chết của Lưu Trung Quý nắm chặt lấy cạnh bàn, ông dời tầm mắt từ Hoa Sùng sang Liễu Chí Tần.

Liễu Chí Tần hỏi: "Ông à, cái xe đẩy lúc đầu nằm dựa vào tường gần cổng phụ. Là ông di chuyển nó vào góc khuất, dùng vải nhựa che lại và xóa sạch dấu chân ở cửa phụ, đúng không?"

Bả vai Lưu Trung Quý rụt rụt, ông cụp mắt xuống.

Giọng Hoa Sùng trầm xuống, "Ông là đồng lõa của hung thủ."

Nghe vậy, Lưu Trung Quý hoảng hốt ngẩng đầu, "Tôi không phải đồng lõa, tôi, tôi......"

Liễu Chí Tần nhíu mày, "Ông sao?"

"Tôi là hung thủ giết đứa bé kia! Là tôi làm!" Lưu Trung Quý kích động đến mức siết chặt nắm tay đập lên bàn, "Các cậu bắt tôi đi, là tôi giết nó!"

Hoa Sùng lắc đầu, "Ông bình tĩnh lại trước đi."

"Là tôi thật mà!" Lưu Trung Quý đứng lên khỏi ghế, đưa hai cổ tay tới trước mặt Hoa Sùng, "Tôi là kẻ giết người, các cậu hãy bắt tôi bắn chết đi!"

Liễu Chí Tần và Hoa Sùng không hẹn mà đưa mắt nhìn nhau, rồi đứng dậy vòng đến bên cạnh Lưu Trung Quý, trấn an ông: "Ông Lưu, ông có giết người hay không, chúng tôi sẽ tự điều tra ra, ông bình tĩnh lại đã, đợi chút......"

"Là tôi giết! Không còn ai khác!" Lưu Trung Quý càng lúc càng kích động, ông cố gắng đưa tay đến trước mặt Hoa Sùng, như ước gì Hoa Sùng có thể còng tay ông mại ngay lập tức vậy.

Hoa Sùng lắc đầu với Liễu Chí Tần, gọi đồng nghiệp dìu Lưu Trung Quý ra ngoài nghỉ ngơi.

"Ông ấy đang muốn che giấu cho hung thủ." Sân ngoài đồn công an có một khu vườn nhỏ, cây cối xanh tươi, còn có bồn hoa ở giữa, Liễu Chí Tần xin Hoa Sùng tí lửa, kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, "Nhưng tinh thần ông ta đang rất bất ổn."

"Ông ấy biết hung thủ làm cái gì, cũng biết hung thủ để lại dấu chân và xe đẩy cạnhcổng sắt. Ông ấy muốn che giấu cho hung thủ. Đến khi không thể che giấu được nữa thì ông ấy nhận hết tội lên người mình." Hoa Sùng nheo mắt, "Hy sinh đến như vậy, chỉ có một khả năng."

"Hung thủ là con ông ta." Liễu Chí Tần nói: "Chỉ có cha mẹ thương con cái mới có thể làm nên những chuyện......"

Nông nổi, thiếu suy nghĩ.

Hoa Sùng đứng lên khỏi bồn hoa, "Đi, điều tra xem con ông ta là ai."

Ngoài dự đoán của mọi người, con trai của Lưu Trung Quý, Lưu Thiên Hữu đã chết từ năm về trước.

"Chết?" Hoa Sùng hơi ngạc nhiên, Liễu Chí Tần cũng giật mình.

"Đúng vậy. Thiếu Hữu qua đời lúc mới tuổi." Cường Minh là người phụ trách nhân sự trường đại học Lạc Thành, hơn tuổi, nhắc đến cha con nhà họ Lưu thì lại lắc đầu, "Bác Lưu đáng thương lắm, vợ bác mất sớm, bác phải gà trống nuôi con, khổ cực lắm mới lo được cho Thiếu Hữu đến đại học, ai ngờ đâu bác lại mất đi đứa con trai duy nhất."

Lưu Thiếu Hữu chết vì sự cố ở một kho vũ khí và đạn dược.

Hơn hai mươi năm trước, đối với một gia đình bình thường, có thể làm việc trong kho vũ khí là một chuyện vô cùng hãnh diện. Sau khi tốt nghiệp trường kỹ thuật, Lưu Thiếu Hữu nhờ Lưu Trung Quý dựa vào các mối quan hệ, cậu ta mới được vào làm trong một kho vũ khí nổi tiếng ở tỉnh Hàm.

Lưu Thiếu Hữu làm "lính cứu hoả" tám năm ở đó.

Công việc ở kho vũ khí và đạn dược rất nguy hiểm, đặc biệt là bộ phận phòng cháy chữa cháy. Cứ cách một khoảng thời gian là lại phát sinh sự cố. Nhưng những năm đó, đa số mọi người đều xem nhẹ việc an toàn lao động, cũng không được cập nhật thông tin thường xuyên, đại đa số chỉ biết tiền lương của "lính cứu hoả" rất cao, còn rất vẻ vang nên rất ít người nghĩ đến tính mạng không được bảo đảm. Khi sự cố phát sinh, Lưu Thiếu Hữu không ở trung tâm ngọn lửa, chỉ bị bỏng.

Nhưng thà chết đi còn nhẹ nhàng hơn là sống sót.

Cậu ta bị bỏng đến %, nội tạng bị phá huỷ, cầm cự nửa tháng trong bệnh viện, cuối cùng không chịu nổi nữa mà ra đi

Lưu Trung Quý là dân quê thật thà, bị lãnh đạo kho vũ khí lờ đi. Ông không biết con trai vì sao đang mạnh khoẻ mà phải vào viện, rốt cuộc vẫn là đại học Lạc Thành ra mặt cử người giúp mới được bồi thường một trăm ngàn tệ.

Năm đó, một trăm ngàn tệ là một số tiền không nhỏ.

Nhưng một trăm ngàn tệ sao có thể so với tính mạng một con người?

Không có con trai, ông cũng mất đi lẽ sống, Lưu Trung Quý thường xuyên phạm sai lầm khi làm việc, có khi thì quên giờ đóng cửa ký túc xá, có khi nhìn lầm sinh viên thành con trai của mình, ông đã bị khiếu nại vài lần.

Các giáo viên bỏ qua cho ông, vẫn để ông lại làm bảo vệ trường, cũng nhờ Hội Sinh Viên phổ biến hoàn cảnh của ông với sinh viên toàn trường để thông cảm cho ông.

Ai nghe thấy cũng đều xót xa, còn có sinh viên khoa Pháp luật mong muốn đứng ra giành lại công bằng cho ông.

Nhưng một ông già nhà quê mất hết tất cả hy vọng với mấy đứa sinh viên chưa ra trường không chỗ chống lưng thì làm sao đấu lại với thế lực đằng sau kho vũ khí đây. Chuyện sau đó cũng không giải quyết được gì. Bọn sinh viên đồng cảm lúc trước giờ đã sắp tốt nghiệp, rồi cũng chẳng còn ai nhắc tới chuyện này.

Thời gian có lẽ đã chữa lành vết thương, Lưu Trung Quý rất ít khi tái phạm sai lầm, rồi dần dần, sinh viên mới đến cũng không biết người đàn ông này đeo bao nhiêu đau khổ, chỉ còn số ít đồng nghiệp vẫn còn nhớ đến sự đau đớn của ông.

Cường Minh chỉ lớn hơn Lưu Thiếu Hữu vài tuổi, khi mới vừa đến trường đại học Lạc Thành nhận việc thường được ông Lưu giúp đỡ, khi rảnh rỗi còn chơi vài trận bóng rổ với Lưu Thiếu Hữu.

Sau khi Lưu Thiếu Hữu qua đời, Cường Minh cũng nhiệt tình vận động nhà trường giúp đỡ cho chuyện ở kho vũ khí. Bao nhiêu năm trôi qua, ông vẫn luôn giúp đỡ Lưu Trung Quý.

Đến tuổi nghỉ hưu, đầu óc Lưu Trung Quý bắt đầu có vấn đề. Nhìn thì không có gì bất thường, nhưng lâu lâu lại quên mất con trai mình đã qua đời.

Ông còn cân nhắc cưới vợ cho con trai, gặp người khác thì khoe con trai tôi đẹp trai, cao ráo, vừa giỏi giang lại còn hiếu thảo, đang làm việc ở kho vũ khí, tiền lương một tháng hơn đồng!

"Bác Lưu không còn người thân ở quê, bọn tôi cũng không nỡ để bác tuổi già không nơi nương tựa nên để một căn phòng cho bác ở khu Tân Bắc, cho bác giúp đỡ trông cửa tiểu khu." Cường Minh nói: "Bác ấy lầm lẫn mà trở thành đồng lõa, đúng là có sai, nhưng mong các cậu đừng ép bác quá. Bác ấy......bác có thể nhìn nhầm hung thủ thành Thiếu Hữu."

Tại đồn công an, Lưu Trung Quý ngồi trong góc, nước mắt ầng ậng dâng lên trong đôi mắt đã vẩn đục.

Hồ sơ năm trước đã chứng minh, con trai độc nhất của ông, Lưu Thiếu Hữu, đã qua đời giống với lời kể của Cường Minh.

Hoa Sùng dựa lưng lên bức tường ở hành lang, kẹp trên tay một điếu thuốc chưa bật lửa.

Đối với cảnh sát, phát hiện một vụ án bi kịch khác khi đang điều tra một vụ án là chuyện bình thường. Trên thế giới này, mọi thứ đều liên kết chặt chẽ với nhau, một tai họa xảy ra có khi lại liên quan đến một chuyện vui,và ẩn sau một chuyện vui có khi là một thảm kịch ẩn giấu. Nhưng dù đã từng gặp nhiều như vậy, cũng sẽ vẫn đau lòng.

Lưu Trung Quý đã được tiêm thuốc an thần, ông bắt đầu tỉnh táo lại, mở to đôi mắt đau thương nhìn Liễu Chí Tần, đôi môi nứt nẻ không nói nên lời.

"Ông..." Liễu Chí Tần ngồi xổm trước mặt ông, muốn nói rằng "Bọn cháu sẽ đòi lại công bằng cho ông", nhưng không thể nào mở miệng được. Kho vũ khí đã đóng cửa từ lâu, cảnh sát lúc ấy không lám được gì, thì bọn họ bây giờ làm sao có thể.

Một lát sau, Lưu Trung Quý lắc lắc đầu, ánh sáng duy nhất trong mắt dần tắt lịm, ông cất giọng khàn khàn: "Tôi nhìn lầm người, tôi xin lỗi vì đã giúp đỡ hung thủ."

Lưu Trung Quý đứt quãng kể lại đầu đuôi sự việc ngày hôm đó.

Giống như Lư Khánh, ông lão cũng nhìn thấy hung thủ bỏ đi từ cổng sau. Mắt kém vì tuổi tác, lại đứng cách khá xa nên ông cho rằng đó là con trai mình. Ba phút sau khi Lưu Khánh hoảng sợ bỏ chạy thì ông mới đuổi theo, nhưng trong bóng đêm chỉ còn lại chiếc xe đẩy chỏng chơ.

Vì quá nhớ con nên ông lão thường xuyên nằm mơ thấy Lưu Thiếu Hữu. Sau khi ông nghe nói đại học Lạc Thành xảy ra án mạng, đêm đó ông liền mơ thấy con trai mình về báo mộng: Ba ơi là con đây, con bị người ta hại chết, làm ba phải một thân một mình, nhưng những người đã hãm hại con vẫn chưa bị trừng phạt, nên con sẽ giết chết những đứa con của bọn chúng để trả thù!

Dù đã tỉnh giấc nhưng đầu óc ông vẫn chưa hoàn toàn minh mẫn, lúc thì nhớ con mình đã qua đời, lúc thì thấy con mình vẫn còn sống, ông sợ con trai ông thật sự giết người nên không dám kể với ai về chuyện con trai hiện về trong mơ.

Vì thế ông xóa đi dấu chân của "con trai" trên gò đất cổng phụ, cũng giấu xe đẩy đi, nhưng ông không ngờ mình đã để lại dấu vân tay trên chiếc xe.

"Nhưng mà chúng ta cũng lấy được ít thông tin." Hoa Sùng nói: "Vì Lưu Trung Quý nhìn lầm hung thủ thành Lưu Thiếu Hữu. Cậu ta cao m nên hung thủ cũng to con giống với suy đoán ban đầu của chúng ta."

Liễu Chí Tần gật đầu, bỗng đột nhiên nói: "Trịnh Kỳ bị công ty Vạn Kiều sa thải vì trong lúc thực tập tỏ thái độ bất mãn chống đối."

Hoa Sùng quay đầu lại, "Hả?"

"Tôi nhớ anh có người bạn làm ở công ty Vạn Kiều,cũng cao khoảng m." Liễu Chí Tần nói: "Nghe vài người trên công trường gọi anh ta là Giám đốc Liên."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio