Sáng sớm tại tiểu viện …
Cốp..., Tiểu Phàm gục đầu xuống mặt bàn.
- Khốn nạn… rốt cuộc có huyền cơ gì?
Hắn chán nản cầm chiếc hạp gỗ trong tay…
Suốt một đêm hôm qua, Tiểu Phàm đã thức để xem xét chiếc hạp gỗ hình chữ nhật này, nhưng… hắn căn bản là tìm không ra thứ bí mật mà hắn mong đợi.
“Không lẽ tốn một đồng tệ vô ích sao?”, Tiểu Phàm chán nản khi suy nghĩ tới một đồng tệ mà hắn hí hửng bỏ ra đêm hôm qua.
Hắn lại gượng dậy, cầm chiếc hạp trong tay, bước ra mở cửa sổ…
Mặt trời còn chưa ló rõ nơi đằng đông, mới chỉ có một vài tia thái dương thức sớm, khoe mình ra trước…
Tỳ tay lên cửa sổ, Tiểu Phàm lại tiếp tục xem xét chiếc hạp…
Hắn lơ đãng tung tung chiếc hạp lên xuống, khiến nó xoay mấy vòng trên không, rồi “khéo chọn”, rơi vào lòng bàn tay hắn…
- Ể? Sao lại…
Tiểu Phàm bỗng nhiên giữ chặt chiếc hạp lại…
Hắn chợt nhận ra một chuyện… Chiếc hạp hơi nặng hơn so với lẽ thường!
Tiểu Phàm lại mở hạp ra…
- Quả nhiên!
Tiểu Phàm vui mừng hô lớn. Cuối cùng hắn cũng tìm ra rồi – bí mật của cái hạp quái gở này!
Chiếc hạp này đựng có một cây Thiết Lam Thảo ba nhánh nhưng lại dày tới ba thốn (khoảng centimet), hơn nữa lại có trọng lượng khá nặng so với chất liệu gỗ. Vậy thì… chiếc hạp này hẳn phải có một ngăn bí mật!
Tiểu Phàm tự cảm thấy bản thân thật sơ ý, không hiểu sao hắn xem xét hết cả đêm mà lại không nghĩ ra kiểu thiết kế quá quen thuộc này. “Thực uổng cho ta đã từng xem nhiều phim như vậy!”, Tiểu Phàm tự nhủ.
Hắn bắt đầu lần mò tìm các nút bấm, hay một mố nổi nào đó trên chiếc hạp, nhằm mở được phần khay bí mật phía dưới… Nhưng sau một hồi, hắn chợt nhận ra là, chiếc hộp này quá đơn giản, đơn giản đến độ nhẵn nhụi, một chút hoa văn cũng không có! Hắn cũng thử ấn vào các đỉnh hạp nhưng cuối cùng vẫn nhận lấy kết quả thất bại…
- Ừm… Nếu như trong phim, hay trong truyện thì mấy tên thiết kế sẽ thiết kế nút mở ở đâu nhỉ?
Tiểu Phàm nghi hoặc tự hỏi sau một hồi vật lộn không có kết quả với chiếc hạp.
Hắn nhớ lại đủ các bộ phim, hay các bộ truyện mà hắn đã từng xem qua, và…
Cốp!
Tiểu Phàm ném mạnh chiếc hạp xuống sàn gạch!
Chiếc hạp lập tức nảy lên, đập xuống mấy lần.
- Chết tiệt! Không có cái cách thiết kế nào mà nhẵn nhụi thế này cả! Tên khỉ nào đi thiết kế loại mộc hạp vô vị thế này chứ…
Tiểu Phàm gào lên tức giận.
Hắn quay mặt lại, nhìn chiếc hạp, hai mắt sáng bừng lên, miệng cười cười, tự nói một mình:
- Đã thế thì…
Hắn vồ lấy chiếc hạp rồi…
- Aaaaa… ta đập bể ngươi ra!
Tiểu Phàm cứ cầm lấy chiếc hạp đập mạnh xuống đất, rồi lại bắt lại nó khi nó nảy lên, rồi lại đập xuống, cứ thế không ngừng… Hắn càng đập càng mạnh, càng lúc càng điên cuồng, và không ngờ, cuối cùng hắn còn tự nhiên dùng tới cả Thần Ma Lực để đập cái hạp ấy. Nhưng…
Cốp!
Chiếc hạp ghim vào trong mặt đá và không để lại một vết xước!
- Hộc… hộc…
Tiểu Phàm thở hồng hộc, ngồi phịch xuống mặt sàn. Hắn thực là hết cách rồi!
- Chết tiệt! Không mẻ lấy một mẩu vụn…
Tiểu Phàm nằm ngửa ra sàn chán nản.
Xột xoạt…
Hắn lại lấy cuốn sổ nấu ăn của Si Thực Lão Quái ra xem thêm lần nữa…
- Món đầu tiên…
Tiểu Phàm bắt đầu chú tâm đọc từng chữ trong cuốn sách cổ quái này. Hắn cũng không rõ vì sao hắn lại có ý tưởng phải đọc cuốn sách cũ này nữa. Có lẽ chỉ là do linh tính mách bảo có lẽ hắn sẽ tìm ra được manh mối nào đó, hoặc đơn giản là do hắn thực chẳng còn việc gì làm nữa cả… Dù sao thì ở kiếp trước, đối với việc nấu ăn hắn quả thực là cũng có đôi phần hứng thú.
“Cung Bảo Kê Đinh (Gà xào Cung Bảo).
Món này nguyên liệu gồm có…
Chú trọng ở…
…”
Tiểu Phàm bắt đầu nghiền ngẫm món ăn đầu tiên trong cuốn sách.
Đọc được vài dòng, hắn lại dừng lại để tự hình dung trong đầu về công đoạn nấu nướng đó.
Cứ như thế hơn nửa canh giờ trôi qua trong im lặng…
- Ừm… món này nấu được cũng cầu kì quá đi. Đặc biệt là việc yêu cầu thái tất cả các nguyên liệu thành một ngàn miếng hoàn toàn đều nhau, một chút cũng không được lệch! Như vậy không phải quá phô trương rồi sao? Hơn nữa ở phần cuối còn nói là không được làm sai dù chỉ là một ly so với chỉ dẫn nữa chứ?... Dù rằng có hướng dẫn tỉ mỉ cách làm, và có hình vẽ hẳn hoi, nhưng như vậy thì để nấu được món này cũng khó quá rồi…
Tiểu Phàm lẩm bẩm.
Bỗng nhiên…
- Cốc cốc…
Mốt tiếng gõ cửa làm Tiểu Phàm giật mình.
- Lâm sư đệ, ta đem lịch học đến cho ngươi nè…
“Hả? Lịch học?”, Tiểu Phàm ngạc nhiên.
- Đến liền…
Hắn bò dậy, phủi phủi quần áo, tiến đến mở cửa phòng.
Thấy người quen, Tiểu Phàm chắp tay chào hỏi:
- Lam sư huynh hảo!
Người đến gõ cửa chính là Lam Hải, người này chính là sư huynh năm hai của Tiểu Phàm. Lần trước y đã mang đồng phục đến cho Tiểu Phàm, nên giờ Tiểu Phàm mới dễ dàng nhận ra y như vậy.
Lam Hải cười, gật đầu, thuận tay đưa cho Tiểu Phàm một cuộn giấy, nói:
- Đây là lịch học của học viên năm nhất. Học viên năm nhất sẽ bắt đầu học vào tuần sau. Ngươi nhớ mua đủ đồ cần thiết nhá…
Tiểu Phàm đón lấy cuộn giấy:
- Đa tạ sư huynh.
Lam Hải như chợt nhớ ra, dặn thêm:
- À phải rồi. Ngươi nhớ đến tài các để nhận trợ cấp của Học viện nhá. Những người được học bổng, ngoài việc không phải đóng học phí thì hàng tháng còn được nhận trợ cấp nữa đấy. Ngươi có thế đến lấy vào trưa nay cũng được.
Tiểu Phàm hai mắt mở lớn, vui mừng, nói:
- Ồ thật vậy sao. Thế thì hay quá, đệ đang lo không biết kiếm tiền thế nào đây…
Lam Hải lại giống như lần trước, dường như luôn bận rộn, mở lời cáo biệt:
- Vậy thôi. Ta đi đây…
Tiểu Phàm chắp tay:
- Sư huynh đi cẩn thận.
Lam Hải vẫy tay chào, rồi nhanh chóng rời khỏi khu vực kí túc xá.
Tiểu Phàm xoay người bước vào phòng…
Hắn để lịch học lên bàn, rồi lại tiếp tục nghiên cứu công thức nấu ăn món Cung Bảo Kê Đinh kia…
- Mua đi… mua đi… Diệp Ngư này ngon lắm nhá…
- Mua Ô Quả sấy khô đi…
Tiểu Phàm đi vào vùng trung tâm Học viện, ngắm nhìn cảnh phồn hoa nơi đây. Hắn thực không dám nghĩ những người buôn bán tầm thường này lại có thể là những cao nhân ẩn thế, đỉnh đỉnh đại danh trong thiên hạ.
Hiện tại đã là giữa trưa, Tiểu Phàm đang đi tới Tài Các của Si Thực Lão Quái để nhận trợ cấp.
Bước vào Tài Các, Tiểu Phàm lại nhìn thấy cảnh tượng lần trước: Si Thực Lão Quái đang nằm ngủ gật gù trên chiếc ghế đẩu bằng tre nơi góc phòng…
- Tiền bối… Vãn bối tới nhận tiền trợ cấp…
Tiểu Phàm nhẹ giọng gọi nhỏ.
Si Thực Lão Quái vẫn thở đều từng nhịp, dường như không hề nghe thấy tiếng gọi của Tiểu Phàm.
Tiểu Phàm lắc đầu, cười:
- Tiền bối có thể chỉ cho vãn bối nấu Cung Bảo Kê Đinh kia không?
Si Thực Lão Quái đang “ngủ”, cuối cùng khóe miệng nhếch lên, cười ha hả, nói:
- Ha ha ha… cuối cùng cũng chịu tìm hiểu kĩ rồi hả?
Tiểu Phàm thấy LãoQuái mở lời, liền vui vẻ đáp:
- Dạ phải… có điều vãn bối hiện không có tiền để mua nguyên liệu…
Lão Quái ngồi dậy, với tay vào không gian, chớp mắt trong tay đã nắm một cái túi vải.
- Nè… đây là ba triệu Vô Cực tệ, tiền trợ cấp tháng này của ngươi đó. Từ tháng sau tiền sẽ cộng thẳng vào lệnh bài thân phận của ngươi, không cần phải tới đây lấy nữa… – Lão Quái ném cái túi vải nhỏ cho Tiểu Phàm.
- Vô Cực tệ? Là cái gì vậy ạ?
Tiểu Phàm nghi hoặc hỏi.
Lão Quái đáp:
- À, đây là một loại tiền tệ của Học viện ấy mà. Thực ra việc đưa ra loại tiền tệ này chẳng qua chính là để không ảnh hưởng tới kinh tế thực sự của Học viện, có thể nói đây là một loại tiền tệ ảo. Học viên có thể quy đổi qua lại giữa tiền thực và tiền ảo. Và tỉ giá thì là do Học viện quyết định. Nói trắng ra thì đây là một cách kinh doanh của Học viện thôi. Vô Cực tệ trong phạm vi Học viện thì có giá trị như một loại tiền tệ bình thường. Ngươi có thể dùng Vô Cực tệ để mua mọi thứ trong phạm vi Học viện. Thậm chí là công pháp, chiến kĩ,… cũng có thể đổi bằng Vô Cực tệ. Đó cũng là một cách để quy đổi sự cố gắng của học viên. Nói chung sau này ngươi sẽ dần làm quen và hiểu được cách hoạt động của loại tiền tệ này thôi.
Tiểu Phàm thầm giật mình, tự nhủ: “Đây không phải là một dạng biến thể của Bit coin sao? Chỉ đặc biệt ở chỗ là mệnh giá thì hoàn toàn quyết định bởi Học viện mà thôi...”
Tiểu Phàm đưa hai tay nhận lấy số tiền trợ cấp, nói:
- Đa tạ tiền bối.
Si Thực Lão Quái gật gù, hỏi tiếp:
- Vấn đề nguyên liệu của ngươi được giải quyết rồi đó. Còn chuyện gì thắc mắc nữa không?
Tiểu Phàm ậm ờ, đáp:
- Ừm… thực ra vãn bối còn một vài thắc mắc.
- Nói…
Lão Quái nói gọn.
Tiểu Phàm tiếp:
- Về cuốn sổ mà người tặng cho vãn bối. Cái đó… cái đó… là một cuốn sách dạy nấu ăn sao?
- Không sai.
Lão Quái gật đầu.
- Vậy…
Tiểu Phàm nghi hoặc.
- Bộ ngươi đọc về cách làm món ăn đầu tiên, ngươi không thấy gì đặc biệt sao?
- Ừm… đặc biệt? Có lẽ chỉ là món Cung Bảo Kê Đinh này nếu nấu thành công hẳn sẽ là một món đặc biệt hảo hạng…
- Gì nữa?
- Thủ pháp, thủ pháp… nấu có phần hơi hơi…
- Hơi thế nào? Cứ nói những gì ngươi nghĩ đi…
- Hơi phô trương ạ!
Tiểu Phàm đáp.
Lão Quái mỉm cười hài lòng, gật gù:
- Không sai. Không phải là hơi, mà là rất!
Tiểu Phàm nghi hoặc:
- Hả? Ý người là…
Lão Quái nói:
- Ngươi cứ về nấu thử đi ha. Khi nào cảm thấy mình nấu ăn hoàn chỉnh được món đó rồi thì mang tới đây cho ta ăn…
Tiểu Phàm nhíu mày.
Lão Quái tiếp:
- Còn về cái hạp gỗ kia… Hắc hắc… có mở ra được không?
Tiểu Phàm nói luôn:
- Vãn bối cũng đang định hỏi người về vấn đề này…
Lão Quái khoái trá nói:
- Nấu cho được món Cung Bảo Kê Đinh thì ta sẽ giải đáp cho ngươi…
Tiểu Phàm suy nghĩ một chút, rồi đáp:
- Vậy vãn bối sẽ cố gắng.
Hắn chắp tay đang định cáo từ, thì Lão Quái lại nhắc nhở thêm:
- À phải rồi, ngươi không được nói với ai về số tiền trợ cấp mà ngươi nhận được, biết chưa?
Tiểu Phàm hơi ngạc nhiên, nhưng cũng hiểu ngay, liền “dạ” đáp ứng.
Lão Quái lại tiếp:
- Còn nữa… Ngươi có ba lần để đưa món Cung Bảo Kê Đinh đến cho ta ăn thử. Nếu sau ba lần mà vẫn không được, ta sẽ lấy lại cuốn sổ đó của ngươi!
- Hả?
Tiểu Phàm ngạc nhiên.
- Sao hả? Sợ à?
Lão Quái cười cười hỏi.
Tiểu Phàm mỉm cười đáp:
- Vãn bối không sợ, chỉ là hơi ngạc nhiên mà thôi. Ba lần thì ba lần…
Lão Quái vỗ đùi cái “chát”:
- Được! Vậy bắt đầu nấu đi! Ngươi làm được, ta sẽ thưởng cho ngươi một phần thưởng xứng đáng!
…
Sau khi tạm biệt Lão Quái, Tiểu Phàm hỏi thăm đường đến khu chợ tại vùng trung tâm Học viện. Hắn mua tất cả các nguyên liệu cần thiết cho món Cung Bảo Kê Đinh – món linh phẩm đầu tiên mà hắn sẽ nấu…
Loảng xoảng..., Tiểu Phàm để đống đồ vừa mua lên bàn bếp.
Sau khi về tới tiểu viện , hắn không về phòng ngủ, mà trước tiên nơi hắn hướng đến là phòng bếp.
Tiểu Phàm vội vã chạy vào phòng ngủ, thay đồ bếp mới mua, rồi lại lập tức chạy về phía phòng bếp. Trong người hắn bây giờ dường như tràn ngập lửa, hắn muốn nấu món Cung Bảo Kê Đinh này! Dường như linh tính mách bảo hắn rằng sau lần này, nếu hắn có thể đáp ứng nhu cầu của Lão Quái, chắc chắn chiến lực của hắn sẽ không chỉ tiến thêm một bước…
Mặc một chiếc tạp dề màu nâu, y phục hôi sắc (màu tro), được bó gọn gàng, hắn cầm một chiếc dao bếp lưỡi cong, chuẩn bị làm theo hướng dẫn trong cuốn sách.
Dao này dài đúng bảy thốn (khoảng gần centimet), lưỡi dao mỏng, mềm mà không cứng, nhưng sắc bén vô cùng.
Tiểu Phàm đọc những dòng hướng dẫn trong cuốn sách:
“Nấu nướng chia làm nấu, xào, rán, chiên, hấp, luộc, hầm, chú ý đến cắt, chặt, thái, móc, gọt, lạt, băm. Món Cung Bảo Kê Đinh (gà xào Cung Bảo), chú trọng đến cách thái nguyên liệu, bất luận là cứng, mềm, sống, chín, cấu tạo phân bố dọc, ngang, đều phải xắt thành hơn ngàn miếng to nhỏ đều nhau, nhát dao nào không đều, miếng thịt đó sẽ dính vào nhau, sẽ không còn được xem là “Cung Bảo Kê Đinh” hảo hạng!
Trước tiên muốn nấu được món ăn này, trù sư (đầu bếp) phải thành thạo kĩ thuật thái của Đinh gia ta…”
- Kĩ thuật thái sao? Không phải cứ thái thành ngàn mảnh là được sao? Cùng lắm ta dùng thước, từng chút từng chút thái cũng được mà… Mà Đinh gia là gia tộc nào vậy?...
Tiểu Phàm tự đọc tự nói một mình.
Hắn lại đọc tiếp:
“Muốn luyện thành thục kĩ thuật thái của Đinh gia ta không phải một sớm một chiều là tiếp cận được, mà cần luyện tập nhiều năm, ngày ngày tập luyện thì mới làm được. Ngắn thì mất năm năm, lâu thì bảy, mười năm…
- Cái gì? Năm năm để nắm được phần da lông? Không phải thế thì ta vô pháp làm được rồi sao? Nhiều năm vậy ta làm sao có thời gian cơ chứ?
Tiểu Phàm sợ hãi than.
Hắn lại đọc tiếp…
“Chú thích của Đinh Hoành Tâm – đệ tử Đinh gia đời thứ mười lăm: Sau khi nghiên cứu, ta đã tìm ra phương pháp để rút ngắn thời gian tu luyện các kĩ thuật của Đinh gia. Tuy rằng phương pháp này không thể hoàn toàn thành công trong việc giúp đệ tử đời sau tinh thông kĩ thuật Đinh gia, nhưng, việc giúp đệ tử tiếp cận với kĩ thuật thì có thể rút ngắn lại rất nhiều. Còn để nắm vững từng kĩ thuật thì chỉ có một cách đó là thực hành không ngừng nghỉ mà thôi… Phương pháp của ta gọi là “tâm tưởng thao luyện”. Vốn tâm tưởng là thứ nhanh vô cùng, chỉ một nháy mắt, tâm tưởng đã có thể làm được vô vàn điều trong những hoàn cảnh nhất định. Vì thế, phương pháp của ta chính là dựa vào đặc điểm đó để rút ngắn thời gian…
Phương pháp như tên gọi, chính là sử dụng tâm tưởng để luyện tập. Muốn làm được như vậy, người tu luyện phải tiến vào một trạng thái đặc biệt gọi là trạng thái tâm tưởng bằng phương pháp thiền kết hợp với thổ nạp mà ta sáng tạo ra. Phương pháp thiền và thổ nạp ấy chính là mấu chốt! Một khi tiến vào trạng thái này thời gian trong tâm tưởng tương ứng với thời gian bên ngoài theo tỉ lệ: Một canh giờ thực bằng ba ngày tâm tưởng thời gian. Có điều phương pháp này có một nhược điểm đó là: không thể sử dụng liên tục. Mỗi ngày người tu luyện chỉ được phép tiến vào trạng thái đó một canh giờ thời gian mà thôi, bởi vì phương pháp này sau khi sử dụng sẽ vắt kiệt sức lực của người đó, đặc biệt là tâm trí. Người ấy sẽ vô cùng mệt mỏi sau khi tu luyện, và phải mất ít nhất nửa ngày thời gian để hồi lại sức, nhưng dù vậy thì vẫn không thể tu luyện tâm tưởng thao luyện tiếp trong ngày hôm ấy. Như vậy thời gian luyện tập sẽ tương ứng mà nhân ba lên: một ngày thời gian thực tế, người tu luyện sẽ có ba ngày tu luyện trong tâm tưởng.
Phương pháp này còn yêu cầu một chuyện nữa. Đó là kiến thức thực tế! Bởi vì tâm tưởng thao luyện sẽ cần phải xây dựng một thế giới tâm tưởng cho bản thân để tập luyện. Nếu như không có kiến thức thực tế thì không thể xây dựng thế giới tâm tưởng ấy sát với thực tại được. Và cũng vì thế mà việc luyện tập sẽ mất đi hiệu quả. Lẽ đó muốn luyện tập trong tâm tưởng một cách hiệu quả thì người tu luyện còn cần phải kết hợp thêm với thực hành thực tế nhằm thu thập kinh nghiệm thực tế để xây dựng tâm tưởng thế giới…”
- Thực sự có cách này sao? Không thể tin nổi…
Tiểu Phàm sợ hãi nghĩ thầm.
Nếu như hắn thực sự có thể thực hiện được phương pháp “tâm tưởng thao luyện” này thì không phải là nói hắn sẽ có nhiều thời gian hơn người khác hay sao? Mà thời gian vốn là cái không thể thay đổi được, là cái mà chẳng ai kiếm thêm được khi mà đã mất đi. Hơn nữa phương pháp tu luyện tâm tưởng này không chỉ có thể phục vụ cho việc tu tập kĩ thuật Đinh gia mà còn đáng sợ hơn là nó còn có thể giúp hắn tu tập chiến kĩ! Đó mới là điều đáng sợ. Sau này hắn có chiến kĩ nào đó, nếu hắn sử dụng phương thức này, vậy không phải là hắn sẽ đẩy nhanh được tốc độ luyện tập so với thường nhân tới ba lần rồi ư… Nghĩ tới đây, toàn thân Tiểu Phàm bỗng run rẩy vì sung sướng!
(Chú thích: Thực chất phương pháp “tâm tưởng thao luyện” này là có thực trong thực tế. Tôi lấy ý tưởng phương pháp này từ một kĩ thuật gọi là Điều Khiển Giấc Mơ. Phương pháp điều khiển giấc mơ này đã có hàng triệu người trên thế giới làm được và cũng có rất nhiều cuốn sách viết về kĩ thuật tưởng như không thể này. Cái gọi là điều khiển giấc mơ chính là một phương pháp điều khiển tâm trí chúng ta trong lúc ngủ và tạo ra một thế giới tâm tưởng theo ý muốn của chúng ta. Bạn hãy thử tưởng tượng rằng thực sự có tồn tại một thế giới mà ở đó bạn là Chúa, là Superman, là cao thủ võ lâm, là LeeSin trong Liên Minh Huyền Thoại, là tất cả, là những gì bạn muốn. Như vậy không tuyệt diệu sao?... Và đó chính là kết quả của kĩ thuật Điều khiển giấc mơ! Các bạn có thể lên google để tìm hiểu thêm. Bản thân tôi hiện cũng đang cố thử luyện tập để thực hiện được kĩ thuật này, có điều thì nó hơi khó quá! Nên…)
“Mà cái người tên Đinh Hoành Tâm này là ai nhỉ?”, Tiểu Phàm nghi hoặc trong lòng.
Hắn lại chăm chú tiếp tục nghiền ngẫm cuốn sách cũ kĩ của Lão Quái.
Sau nửa canh giờ…
Tiểu Phàm đứng dậy khỏi bàn bếp, cất cuốn sách vào trong người.
Hắn dỡ nguyên liệu ra, rồi bắt đầu chuẩn bị nấu nướng.
Hắn hiện đã nắm rõ phương thức thổ nạp và thiền định của Lão Quái rồi, nhưng hắn vẫn cần làm một việc nữa, đó là thu thập kinh nghiệm thực tế.
Tiểu Phàm cầm con dao bếp, xoay xoay nó mấy vòng trong lòng bàn tay nhằm cảm nhận được độ nặng. Hắn nhắm mắt lại để ghi nhớ cảm giác này. Sau một lúc, hắn bỏ con dao xuống, và bắt đầu nghiên cứu các nguyên liệu khác.
Màu sắc của thịt gà, độ dai của miếng da, độ đàn hồi của thịt, mùi hương nữa…
Ánh sáng xuyên qua Băng Lựu Củ sẽ có màu gì, độ cứng của nó ra sao…
Tử quả có vị ra sao, khi nắm trong tay có cám giác gì…
Dùng dao cắt từng nguyên liệu sẽ có cảm giác thế nào, cái nào cứng hơn, cần dụng nhiều lực hơn, cái nào mềm hơn, cần nhẹ nhàng hơn,…
Tất cả nhưng thứ ấy hắn đều phải cẩn thận cảm nhận từng chút một, và dụng tâm ghi nhớ cho cẩn thận.
Phừng…
Hắn bắt đầu nổi lửa bếp lên.
Bếp ở thế giới này có phần giống như bếp gas ở địa cầu vậy. Hắn có thể dễ dàng điều chỉnh độ to nhỏ của ngọn lửa chỉ bằng cách vặn các núm trên bàn bếp. Thứ này cũng chạy bằng trận pháp cho nên Tiểu Phàm hiện tại cũng chưa thể hiểu kĩ hơn về cách hoạt động của nó được. Nhưng hắn cho rằng có lẽ cách hoạt động của thứ này cũng gần giống như cách hoạt động của cái bồn tắm bằng gỗ nóng lạnh mà lúc trước hắn sử dụng mà thôi…
Hắn tăng, giảm hỏa hầu, và chậm dãi cảm nhận độ nóng của ngọn lửa. Hắn muốn ghi nhớ kĩ từng chút một về nhiệt lượng tỏa ra của chiếc bếp này.
Xoạch… xoạch… xoạch…
Tiểu Phàm bắt đầu tập thái các nguyên liệu…
…
Khói bốc lên từ ống khói nhà bếp tiểu viện , ánh chiều tà phủ lên toàn bộ cảnh vật, một khung cảnh êm đềm kì lạ được vẽ ra nơi đây…
Tiểu Phàm dùng ống tay áo lau đi những giọt mồ hôi trên trán. Với khuôn mặt đỏ bừng vì lửa và vì nóng, hắn thở ra một hơi:
- Cuối cùng cũng xong…
Trước mặt hắn bây giờ là một đĩa linh phẩm đang bốc khói nghi ngút. Đây là một món xào nhiều màu sắc với nguyên liệu toàn bộ đều được xắt nhỏ hạt lựu. Các màu đỏ, vàng, nâu, tím, hồng, cam,… đều có cả. Bên trên còn được phủ bằng một lớp nước sốt sánh đặc, trong trong và thơm phức… Có thể nói, đây là một đĩa xào cũng khá ngon mắt.
Tiểu Phàm vui vẻ ngắm nhìn thành quả cả một buổi chiều của mình. Hắn hít lấy một hơi mùi thơm từ đĩa thức ăn, rồi lấy một chiếc thìa nhỏ phía sau, múc một miếng nhỏ…
- Hắc hắc… ăn thử coi sao?
Tiểu Phàm cười vui thú.
Ngoàm…,Hắn ăn thử một miếng, và…
Phụt…, một miếng cũng không chừa, Tiểu Phàm phun ra toàn bộ!
- Cái quái gì vậy? Sao lại đắng thế?
Tiểu Phàm nghi hoặc.
- Lúc trước không phải đã nếm thử rồi sao? Lúc đó đâu có vị đắng đâu?
Hắn thực không hiểu nổi chuyện gì vừa xảy ra nữa. Rõ ràng là hắn đã nêm nếm rất cẩn thận rồi. Kiếp trước không phải là hắn chưa nấu ăn bao giờ, thậm chí một thời gian hắn cũng còn định đi thi nấu ăn liên tỉnh nữa, vậy mà bây giờ sao lại nấu ra cái món tệ hại này.
“Nguyên liệu không hề bị cháy mà?”, Tiểu Phàm nghĩ thầm.
Xoạt xoạt…
Hắn lại dở cuốn sách ra xem.
“Đâu có gì sai đâu?”, Tiểu Phàm nghi hoặc.
Hắn lật sang trang tiếp theo…
- Đây rồi!
Tiểu Phàm vui mừng.
“ Chú thích của Đinh Thái Tuyên – đệ tử Đinh gia đời thứ mười: Nếu bị đắng thì chỉ có hai trường hợp xảy ra. Một là do hỏa hầu quá độ gây cháy, tạo nên vị đắng cho da gà. Hai là do kĩ thuật thái chưa tinh! Trong nguyên liệu món ăn này có Tiểu Ngư Tảo và Tử Vân Kê là hai nguyên liệu rất đặc biệt. Tiểu Ngư Tảo bề ngoài giống như cá nhỏ nhưng thực ra là một loại tảo biển, tính thuộc hành Thủy. Tử Vân Kê là một loại gà nổi tiếng nuôi ở Tử Vân Thành, loại gà này chỉ ăn thóc của Tử Vân Thành, người ta nói thịt gà có tính ấm thường là ôn hỏa, nhưng gà Tử Vân lại là nhiệt hỏa, nóng vô cùng. Nói lí do gây đắng món ăn là do kĩ thuật thái chưa chuẩn là bởi sự kết hợp kì lạ của hai món nguyên liệu này. Vốn trong Cung Bảo Kê Đinh, người sáng chế cho Tiểu Ngư Tảo vào thành phần nguyên liệu chính là để khắc chế Tử Vân Kê. Thủy khắc hỏa chính là nguyên lí được sử dụng. Nhưng nếu kĩ thuật thái không chuẩn thì Tiểu Ngư Tảo miếng được thái ra sẽ không đều, Tử Vân Kê cũng không chính xác từng miếng. Vốn là một miếng Tiểu Ngư Tảo hòa quyện với một miếng Tử Vân Kê cùng kích cỡ thì sẽ tạo ra độ ngọt tuyệt hảo, nhưng chỉ cần lệch đi thôi, giả như một miếng Tử Vân Kê lớn lại chỉ có một miếng Tiểu Ngư Tảo nhỏ phối cùng thì hỏa thịnh, lại kì lạ tạo ra vị đắng. Nếu cho rằng khi nấu món xào này, vì số nguyên liệu cho vào là không đổi, cũng tức là cho rằng lượng phối của hai món nguyên liệu này là không đổi, thì căn bản không thể tạo ra sự mất cân bằng, vì thế cho nên có thể coi thường kích thước của mỗi miếng nguyên liệu sau khi thái. Như vậy là sai lầm! Bởi vì cái quan trọng ở đây là tiết diện tiếp xúc của các món nguyên liệu, chứ không chỉ là số lượng cho vào! Nếu như kích cỡ thái không đều nhau thì chính là tiết diện tiếp xúc của chúng đã bị sai lệch rồi, và như thế số lượng chất tiết ra của mỗi nguyên liệu sẽ không thể đều nhau được. Từ đó mà tạo nên sự khác biệt về vị giác trong món ăn… Tóm lại, Cung Bảo Kê Đinh chú trọng ở kĩ thuật thái!”
Tiểu Phàm đọc xong đoạn này cũng sững sờ. Món ăn gì mà yêu cầu quá thể. Như vậy không phải đúng như giới thiệu ban đầu sao? Một li cũng không được phép sai lệch! Bây giờ hắn mới hiểu hóa ra kĩ thuật thái yêu cầu của món này không phải là phô trương gì cả, mà đơn giản chỉ là thành phần nấu yêu cầu phải như vậy mà thôi. Nếu không căn bản là nấu không ra được một món gì.
Hắn thở dài, cầm đĩa Cung Bảo Kê Đinh thành phẩm đầu tiên của mình ném vào thùng rác!
Thu dọn lại đôi chút phòng bếp, rửa dụng cụ bếp xong, Tiểu Phàm đi ra sân trước.
- Muộn thế này rồi à? Hừm… nấu ăn mà cũng mất nhiều thời gian quá. May là mình cũng mua một vài cái bánh Thủy Liên rồi…
Đoạn, Tiểu Phàm cầm vài cái bánh Thủy Liên về phòng ngủ.
Sau khi tắm xong, Tiểu Phàm mặc tạm một chiếc quần đùi hắn tự chế vào, rồi vào bàn ăn bánh Thủy Liên. Thực ra cái quần này vốn là quần dài, nhưng vì thấy bất tiện, nên Tiểu Phàm đã lấy kéo cắt hai ống của nó đi, làm thành một chiếc quần đùi tiện cho việc ở nhà hơn.
“Ừm… có lẽ tối nay phải thử luôn phương pháp tâm tưởng thao luyện mới được. Với lại cũng một thời gian rồi chưa có tu luyện nữa. Dính hết việc này tới việc khác…”, vừa ăn Tiểu Phàm vừa tự nhủ.
- HẾT CHƯƠNG -