Vô Định Chi Địa, bốn giờ ba mươi sáng...
- Tùng! Tùng! Tùng!
Từng đợt tiếng trống lớn đột nhiên nổi lên, ầm ầm phá nát không khí yên tịnh buổi sớm.
Một tiếng quát vang rền xuất hiện ngay sau đó:
- Tất cả tập huấn viên, THỨC DẬY!
Hai chữ “thức dậy” sau cùng “nổ” tới ầm một tiếng không khác gì “sấm động giữa trời quang”, khiến cho mây trên trời dường như cũng bị ảnh hưởng mà tản mát bớt đi.
- Toàn bộ tập huấn viên tập hợp tại sân huấn luyện điểm danh!
Giọng nói đó lại tiếp tục vang lên, ngữ khí mang cả mười phần mệnh lệnh.
Tiểu Phàm mở mắt, giải ấn, rời khỏi tu luyện trạng thái.
Đúng lúc đó, hai người Tôn Kinh và Tương Ngạn cũng bị giật mình, nhổm dậy. Sau khi nhanh chóng mặc đồ, cả ba lao ra ngoài cửa.
Bỗng nhiên có mấy người vội vã chạy ù qua nhà ở của họ. Ba người không cần suy nghĩ, cũng đoán được mấy người kia đi đâu. Họ liền chạy theo phía sau.
...
Bọn họ chạy trên một con đường rộng có trang trí cột đèn lồng hai bên. Ban đầu đường còn vắng, nhưng sau mấy ngã tư, càng lúc càng nhiều người đổ về con đường đó, thành ra, chẳng mấy chốc, ba người đã chìm trong dòng người khá đông đúc.
Cuối con đường là khoảng sân cực lớn, có lẽ so với hội trường Lưu Trầm Hương của Vô Cực Viện còn lớn hơn. Ở phía đầu kia quảng trường có cổng đá với tấm biến lớn đề ba chữ: Thao Luyện Trường. Cũng vì cái thao trường này quá lớn, cho nên vốn số người từ con đường kia tiến vào không phải là ít, nhưng giờ lại không còn cảm giác đông đúc nữa, ngược lại còn có phần thưa thớt. Mấy người Tiểu Phàm vừa bước vào khoảng sân liền trông thấy Lôi Hoành Thiên cùng Ái Thượng đứng cùng một chỗ, hẳn là chờ đợi bọn họ tới để họp mặt.
- Sư phụ hảo.
Tiểu Phàm ba người đồng loạt hành lễ.
- Ừ. Chuẩn bị tinh thần đi. Hôm nay huấn luyện sẽ chính thức bắt đầu.
Hoành Thiên gật đầu, rồi dẫn bốn đệ tử tiến vào giữa sân.
Tiểu Phàm nhìn ngó xung quanh, quan sát những tập huấn viên khác.
Những tập huấn viên khác đa phần đều rất to lớn, cơ bắp, đúng như hình mẫu về một luyện thể giả. Dĩ nhiên, cũng có những ngoại lệ khác, một số người có thân hình bình thường, thư sinh giống như Tiểu Phàm, cũng có một vài cô nương vẫn giữ được thân hình yểu điệu... Cứ vài ba người lại đứng chung lại thành một nhóm. Một số nhóm có trưởng bối dẫn đầu giống như nhóm Tiểu Phàm, một số nhóm lại không. Nhìn qua cảnh này chợt làm Tiểu Phàm nhớ tới ngày đầu tiên hắn đi học tiểu học khi còn ở địa cầu.
- Nhìn kìa. Có người đến.
Tôn Kinh huých nhẹ Tiểu Phàm, hất đầu về phía cổng đá đầu bên kia.
Một bóng người chậm rãi tiến đến. Người đến mặc y phục hắc sắc không ống tay, đầu đội mũ chùm, eo có thắt đai lưng sợi vàng, thân hình cao lớn đầy khí lực với đôi tay trần cứng rắn cuộn lên từng múi cơ bắp như sắt thép, cùng với đó là vẻ huyền bí với đôi mắt sáng quắc nổi bật dưới mũ chùm đầu màu đen. Chân y lại mang giày vải, trông qua có vẻ tầm thường, nhưng nếu là kẻ có nhãn quan tốt tất sẽ nhìn ra chất liệu thiên tằm ti hảo hạng của đôi giày chính là loại tốt nhất, chẳng phải dễ mà có được.
Thao trường nhanh chóng trở nên yên tĩnh kì lạ. Mọi người dường như đều nhận thức được: nhân vật trước mặt này không đơn giản.
Ái Thượng nhỏ tiếng hỏi:
- Sư phụ. Người đó là ai vậy?
Hoành Thiên đáp:
- Giám quan sau này của các con đấy.
Tương Ngạn nhíu mày:
- Giám quan? Sư phụ sẽ không ở lại dạy chúng đệ tử sao?
Hoành Thiên lắc đầu:
- Ai nói là không?
Tương Ngạn gãi đầu:
- Thế là sao? Đệ tử không hiểu.
Tiểu Phàm nói nhỏ:
- Tức là sư phụ cũng là một giám quan của nơi này...
Hoành Thiên cười:
- Thông minh.
Người nam tử thần bí kia dừng bước, từ tốn lột bỏ mũ chùm đầu. Một khuôn mặt điển trai với đôi mắt ngời sáng chính là ấn tượng đầu tiên mà mọi người nhận biết về y. Có điều, mái tóc y mới là thứ làm người ta bất ngờ.
Bím tóc?, Tiểu Phàm ngạc nhiên. Hắn thực không ngờ người nam tử này lại để tóc theo kiểu nhà Thanh của Trung Quốc: nửa trước cạo bóng, tóc phía sau để dài, được tết lại thành bím tóc dài ngang eo.
Nam tử cất tiếng, giọng nói đanh thép mang tới uy áp kì lạ:
- Xin chào các vị. Ta họ Hoàng, chính là giáo quan sau này của tân tập huấn viên. Mong mọi người sẽ cố gắng trong thời gian tới. Từ thời điểm này, toàn bộ tập huấn viên sẽ chịu sự giám sát của Hoàng mỗ trong thời gian sáu tháng tới... Còn bây giờ, xin mời tất cả các vị trưởng bối của tập huấn viên nhanh chóng rời khỏi Vô Định Chi Địa.
Dứt lời, y đứng khoanh tay trước ngực, chờ đợi. Có lẽ y cho mọi người chút thời gian để chia tay.
- Sư phụ, vậy...
Ái Thượng tự nhiên hơi thút thít, nhỏ tiếng gọi Lôi Hoành Thiên.
Hoành Thiên nhìn nàng cười cười, nói:
- Ngốc ạ. Ta vẫn ở đây. Đã nói ta là giám quan mà.
- Nhưng sư phụ có dạy bọn đệ tử không vậy?
Tương Ngạn hỏi.
Hoành Thiên lắc đầu, nói:
- Chuyện đó thì không. Nhưng mà có vấn đề gì ta vẫn có thể giải đáp giúp mấy đứa. Thôi, ở lại luyện tập cho tốt. Ta đi trước đây. Tôn Kinh, chăm sóc sư đệ, sư muội của ngươi đó. Lúc nữa mấy đứa sẽ được chuyển đến kí túc xá. Có vấn đề gì thì đến căn nhà gỗ tìm ta.
Nói rồi, y chậm rãi rời bước khỏi thao luyện trường.
Tầm mười phút sau, trên sân chỉ còn lại những tập huấn viên trẻ tuổi.
Nam tử họ Hoàng cất tiếng vang vang:
- Hảo... Ta xin giới thiệu một lần nữa, ta họ Hoàng, tên Phi Hiên. Các ngươi có thể gọi ta là Hoàng giám quan. Bây giờ, huấn luyện chính thức bắt đầu!
Tất cả tập huấn viên ngơ ngác nhìn nhau. Mấy người Tiểu Phàm cũng cùng trạng thái như vậy. Bắt đầu?Bắt đầu thế nào?, ai ai cũng chung suy nghĩ này.
Hoàng giám quan bỗng nhiên vuốt vào không khí, lấy ra một cái bọc bằng vải nâu. Y ném mạnh nó xuống đất, làm cái tay nải bị bung ra, làm lộ ra thứ bên trong: một đống huy hiệu tròn bằng đồng lấp lánh dưới ánh mặt trời. Y nói lớn:
- Ở đây có năm mươi cái huy hiệu đồng. Chúng chính là đại biểu cho thân phận tập huấn viên chính thức của các ngươi...
Tập huấn viên chính thức? Không lẽ..., Tiểu Phàm nhíu mày.
Hoàng giáo quan nói tiếp:
- Đúng như các ngươi dự đoán. Tổng số tập huấn viên ở đây là hơn một trăm người. Nhưng tất cả vẫn chưa phải tập huấn viên chính thức... Muốn được xem là chính thức, mỗi người các ngươi phải có một cái huy hiệu này. Bài đầu tiên trong đợt tập huấn này chính là... giữ cho được một cái huy hiệu đồng cho tới hết buổi sáng nay. Chỉ cần không hạ sát thủ, không đánh tàn phế, thủ đoạn nào cũng được chấp nhận. Giới hạn không gian chính là Thao luyện trường này...
Đang nói giữa chừng, Vù một tiếng, Hoàng Phi Hiên đột nhiên động thân nhảy lên cánh cổng đá. Giọng y lại vang lên:
- BẮT ĐẦU!
Ba giây thời gian tĩnh lặng, sau đó là không khí hoang mang đột ngột bùng nổ.
- Cái gì? Thế này...
- Không phải bảo chúng ta loạn đấu hay sao?
- Điên rồi. Thật điên rồ mà.
- Một trăm người, chỉ còn lại năm mươi?
...
Bốn người Tiểu Phàm cũng rơi vào hoàn cảnh tương tự. Trong giây lát, họ đúng là không biết ứng phó sao với “bài tập” đầu tiên này.
- Không gian giới hạn như thế này, chúng ta không thể trốn đi đâu được. Cho nên trước tiên phải bảo vệ bản thân đã.
Tiểu Phàm cảnh giác nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói.
Tôn Kinh gật đầu, nói:
- Tiểu Phàm nói đúng. Ngoài ra, chúng ta cũng không thể ra tay trước, nếu không sẽ trở thành mục tiêu của các tập huấn viên khác.
Tương Ngạn nhíu mày, hỏi:
- Vậy làm sao?
Tiểu Phàm lắc đầu:
- Dĩ bất biến, ứng vạn biến thôi.
...
Nửa tiếng thời gian nhanh chóng trôi qua nhưng không một ai dám buông lỏng cảnh giác.
Rồi lại nửa tiếng nữa...
- Một số người đã bắt đầu rục rịch rồi. Họ có lẽ không chờ được lâu nữa đâu.
Tiểu Phàm nói nhỏ.
Lúc này bốn người bọn họ đã quay lưng, ngồi chụm lại một góc sân.
Tôn Kinh nói:
- Chúng ta cứ chờ xem thế nào đã.
Ba người còn lại đều nhẹ gật đầu.
Quả nhiên như lời Tiểu Phàm nói, một số nhóm tập huấn viên đã bắt đầu không chịu nổi sự chờ đợi. Họ hết nhìn trái, nhìn phải, rồi lại nhìn lên chỗ bọc huy hiệu. Một số nhóm còn chụm đầu lại bàn bạc kế hoạch động thủ...
Nhưng chung cuộc vẫn không có ai có đủ can đảm để làm kẻ đầu tiên ra tay.
Lại một tiếng đồng hồ qua đi.
...
Hoàng Phi Hiên ngồi trên cổng đá đột nhiên cất tiếng:
- À, phải rồi. Ta quên không nói cho các ngươi chuyện này. Nếu đến hết buổi sáng ngày hôm nay mà không có ai giành được huy hiệu thì xem như tất cả các ngươi đều bị loại hết đó...
Dường như đó chỉ là một câu nói bâng quơ chợt nhớ của y, nhưng đó lại chính là mồi lửa mạnh mẽ nhất. Nguy cơ bị loại? Không gì khác đáng sợ hơn điều này. Phải biết rằng, những tập huấn viên ở đây, không người nào là không vất vả vượt qua đồng bạn trang lứa để tới đây, người nào cũng đã vật vã vượt qua cửa ải ảo cảnh đầu tiên để được đứng tại nơi này, cho nên, cơ hội huấn luyện tại Vô Định Chi Địa này với họ chính là điều vô cùng quý giá.Thực ra, so với việc đỗ vào Vô Cực Học viện, giá trị của nó một phần cũng không kém.
- Lên!
Một tiếng hô chấn động toàn trường – ba người, hai nữ một nam, đứng phắt dậy, lao nhanh tới vị trí bọc huy hiệu. Gương mặt ba người đều cực độ khẩn trương, gân tại thái dương dường như cũng vì thế mà dật dật không ngừng.
Liền đó, như một hiệu ứng dây truyền, một loạt những nhóm người nối tiếp đứng dậy, phóng mình về phía tay nải.
- Tránh ra.
- Của ta!!!
Ầm ầm những tiếng la ó, quát tháo vang lên không ngớt. Ngay sau đó là tiếng ẩu đả, giao tranh, tạo nên tràng cảnh náo loạn khủng khiếp.
...
- Lùi lại!
Tiểu Phàm hét lên. Vì hiện tại tràng cảnh đã quá hỗn loạn, âm thanh khó mà nghe rõ, thành ra hắn phải gào lên thì mấy người xung quanh mới nghe thấy được.
Nhóm người Tiểu Phàm lập tức rút vũ khí, nhanh chóng lùi về góc tây nam.
Ngoài nhóm bốn người Tiểu Phàm, trên sân cũng có vài nhóm khác quyết định sử dụng cùng chiến thuật. Bọn họ đều chậm rãi lui lại về các góc hoặc các vùng trống của thao luyện trường...
- Mọi người, cẩn thận. Hiện tại tình hình rất loạn. Vạn nhất bị tấn công thì...
Tiểu Phàm vừa lui vừa nhắc nhở.
Hắn nói tiếp:
- Tiểu sư đệ, đệ đi vào giữa. Sử dụng tiễn thuật của đệ cảnh giới từ xa. Kẻ nào tới gần bán kính mười mét, lập tức bắn hạ cho ta.
Tương Ngạn nghiêm túc nói:
- Đã rõ.
Tôn Kinh đứng hướng chính diện, thiết côn hoành ngang trước ngực, chuẩn bị ứng phó mọi chuyện. Y đột nhiên hét lớn:
- Đến kìa!
Vút... một tiếng, gió lướt qua tai Tôn Kinh.
- A...
Nam tử vừa lao tới cách bốn người Tiểu Phàm bảy mét, lập tức ngã quật xuống đất, trên bắp chân trái đã bị ghim một mũi tên!
- Hảo tiễn pháp!
Tiểu Phàm và Tôn Kinh đồng loạt hét lớn.
- Bên phải!
Tương Ngạn đột nhiên quát lên.
Ba người còn lại giật mình nhìn sang.
Một. Hai. Ba... Sáu tên đang lao tới.
Ái Thượng lo lắng hỏi:
- Tại sao họ lại tấn công chúng ta? Chúng ta đâu có ý định đoạt huy hiệu đâu.
Tiểu Phàm nói:
- Họ đâu cần biết. Chúng ta là đối thủ. Càng ít người tranh giành càng tốt. Hơn nữa, họ cho rằng chúng ta là kẻ yếu nên mới lùi lại thế này. Hừ... Chỉ là chúng nhận định sai lầm rồi.
Đoạn, hắn nhếch mép lên cười khinh khỉnh.
Tiểu Phàm tung tung thái đao trong tay, vừa lùi lại, vừa nhìn chằm chằm vào sáu kẻ đang chạy nhanh tới.
Kẽo... BPhù..., tiếng tên đột nhiên phóng ra nghe mạnh mẽ vô cùng.
- Phập... Phập...
Hai mũi tên ghim thẳng vào đùi hai tên tập huấn viên, khiến chúng ngã lăn ra.
- Cang!
Một kẻ trong đó vung đại đao lên, không ngờ ánh bạc hoa lên một cái đã gạt bay mũi tên của Tương Ngạn.
Tiểu Phàm thấy thế, trong lòng vốn khinh thị phải đột nhiên thay đổi. Khoảng cách mười mét mà kịp gạt đi mũi tên của tiểu sư đệ... Xem ra ta đã quá coi thường mấy tên gia hỏa này rồi, Tiểu Phàm tuy trong lòng nghĩ vậy, nhưng khóe miệng vẫn nhếch lên cười cười. Hắn đột nhiên lao vút ra, tiến đến tấn công bốn tên còn lại trong sáu tập huấn viên.
- Tiểu Phàm. Không được!
Tôn Kinh quát lớn, nhưng đã quá trễ. Tiểu Phàm và tên cầm đại đao đã bắt đầu giao thủ. Mấy tên đồng bọn của nam tử sử đại đao tất nhiên không tụ thủ bàng quan. Họ nháy mắt xông ra bủa vây lấy Tiểu Phàm vào giữa...
Ba người Tôn Kinh, Tương Ngạn, Ái Thượng không cần nói nhiều, lập tức đồng loạt lao tới tiếp ứng...
Bốn người Tiểu Phàm cuối cùng bị cuốn vào vòng chiến hỗn loạn đáng sợ này!
- HẾT CHƯƠNG -