Tầm Lộ

chương 88: đánh (trung)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chân khí Dẫn Khí Đỉnh Phong lập tức vận hành trong cơ thể Đỗ Hoa. Một đoàn khói kim sắc chậm rãi bay lên. Vù! Nàng phóng tới.

Tiểu Phàm không dám chậm trễ, hoành thương nghênh đón.

Bóng đao loang loáng cực nhanh, hòa quyện với kim sắc vụ khí, không ngừng tấn công thượng hạ, tả hữu. Loan đao vốn là một loại vũ khí lấy tốc độ làm thế mạnh, lấy sắc bén làm đặc trưng, lại kết hợp với chân khí Kim hệ, lực sát thương lại càng được đề thăng.

Nhưng thương của Tiểu Phàm cũng không chậm, đâm, quất, gạt, đỡ, đè, hất,… liên tiếp đều là những kĩ thuật căn bản nhất, nhưng tốc độ phản xạ của hắn lại rất nhanh, lực lượng thì mạnh, cho nên đấu với Đỗ Hoa tạm thời chưa rơi vào thế hạ phong.

Đỗ Hoa tung liền năm đao, đao ảnh hoàng kim chồng lên nhau, cảm giác như đang nhảy múa.

Tiểu Phàm đột nhiên cảm thấy hoa mắt, không ngờ tốc độ mắt không theo kịp!

Phải biết hắn đã quen bị Hoàng Phi Hiên giáo huấn ở Vô Định Chi Địa, dù Thiết Diện Giáo Quan cũng không dùng quá nhiều sức nhưng tốc độ so với bọn Tiểu Phàm cũng là khác một trời một vực. Dần dà tốc độ phản ứng và tốc độ theo dõi của hắn cũng đã cao hơn rất nhiều. Nhưng giờ xem ra vẫn không đủ. Tốc độ xuất đao của đối phương đột nhiên tăng mạnh làm trong đầu hắn xẹt qua một cái khái niệm: “Linh kĩ.”

Tiểu Phàm lập tức bật lùi lại, nhưng Đỗ Hoa nào cho hắn một phút nghỉ ngơi. Thân hình như âm hồn bất tán, đuổi sát không tha, tung hết đao này tới đao kia.

Tiểu Phàm bắt đầu cảm thấy chật vật, chân chỉ biết lùi lại bật tránh liên tục, cố gắng duy trì khoảng cách, lấy thế mạnh là độ dài của trường thương mà duy trì phòng thủ. Hiển nhiên Đỗ Hoa sử dụng linh kĩ liền đã chiếm được thượng phong.

Tam Thập Tự!

Tiểu Phàm buộc phải tung ra tuyệt chiêu. Trước hắn phóng một thương về phía hạ bàn của Đỗ Hoa ép nàng phải thu đao phòng thủ. Quả nhiên…

Đang!

Mũi thương đã giao kích với loan đao.

“Chậm lại rồi!”, Tiểu Phàm lập tức nhìn rõ loan đao của đối thủ. Hắn sao có thể bỏ qua cơ hội này. Hai thương tiếp theo cực nhanh phóng ra, nhằm thẳng vào mặt. Thần Ma Lực vận chuyển không ngừng, nhị hợp đồ văn trong ngực áo lóe lên. Hai thương không ngờ nhanh đến nỗi tạo cho người ta cảm giác như được xuất ra cùng lúc.

Keng!

Tiếng vọng trong veo, Tiểu Phàm thành công đẩy lùi Đỗ Hoa!

Đỗ Hoa trong lòng cảm thấy kinh ngạc. Rõ ràng nàng đang áp đảo đối phương, vậy mà chỉ vì chính diện đọ binh khí lại bị đối phương đẩy lùi ba bước. Hiện tại cổ tay nàng còn đau nhức, lồng ngực còn cảm thấy khó chịu, buộc phải vận chuyện chân khí điều hòa. “Một thương thật nặng.”

Tiểu Phàm mỉm cười, không chút chần chờ, lao lên tấn công.

“Toàn!”

Trường thương phóng tới xoay tít như một mũi khoan, không kiêng kị đâm thẳng tới trước ngực Đỗ Hoa.

Chỉ thấy Đỗ Hoa nhoáng lên, dưới chân khói kim sắc đột nhiên mạnh mẽ lan tỏa. Thân ảnh nàng di chuyển liền ba bước, người nghiêng nghiêng, thành công tránh né tuyệt chiêu của Tiểu Phàm không chút khó khăn!

“Con mẹ nó! Là Thân Pháp!”, Tiểu Phàm chửi um trong đầu. Càng ngày hắn càng thấy việc thiếu chiến kĩ hạn chế khả năng của bản thân ra sao. Giờ nghĩ lại, lúc trước chiến đấu với Bính đúng là nhờ vào việc liên tục dùng cách đánh Hồi Mã Thương kết hợp với sự giúp đỡ của đồng đội mà mới may mắn giữ được mạng. Thật là thượng thiên còn thương xót!

Đỗ Hoa vừa né được một chiêu của Tiểu Phàm, loan đao lại lóe lên, chém thẳng vào cổ hắn!

Thương phóng ra một chiêu Toàn, giờ thu lại thật không kịp nữa. Thất bại hiện đã trước mắt.

Vù!

Tiểu Phàm cực kì quyết đoán, buông thương cúi rạp xuống đất. Thành công thoát nguy khốn. Loan đao rít gió phóng vụt qua đỉnh đầu.

Xoát, tay hắn cực nhanh rút ra thái đao bên hông.

Đinh! Đinh! Đinh! Đinh! Đinh!

Mọi người chỉ thấy hữu thủ Tiểu Phàm vung liên tiếp, nhanh tới không tưởng.

Thái đao không giống như trường thương, chỉ xét về trọng lượng cũng đã khác biệt hoàn toàn, nhẹ hơn không chỉ sáu, bảy mươi lần. Hỏi sao tốc độ xuất chiêu không nhanh hơn cho được. Chỉ có điều, so với trường thương thì phạm vi tấn công của thái đao lại ngắn hơn. Nhưng trong hoàn cảnh này, hai người gần như chỉ cách nhau nửa bước chân, thái đao so với trường thương lại phù hợp hơn nhiều.

Đinh gia đao pháp, Thái Kĩ!

Tiểu Phàm cười, vung đao không thương tiếc. Đao nào đao đó đều chuẩn xác điểm lên thân vũ khí của đối thủ.

Đỗ Hoa cảm thấy đao như muốn tuột khỏi tay. Liên tiếp những luồng lực nối tiếp nhau ào tới hổ khẩu, xung động đáng sợ làm ngón tay nàng tê rần.

Đoàn Hữu Hoan ở dưới cũng phải mỉm cười. “Xem ra Đinh gia Thái Kĩ, tiểu tử này cũng có chút da lông rồi. Nhưng thương pháp thì còn non nớt quá. Có lẽ chưa có bộ vũ kĩ nào tốt để luyện tập…”

Đỗ Cát Đồng, phụ thân của Đỗ Hoa và Đỗ Sang, đồng thời là đường chủ phân đường tỉnh Hiệp, lúc này đang nhíu mày, trong mắt có chút lo lắng. Y đột nhiên hô lớn:

- Hoa nhi. Thu Nguyệt Đao, đệ tam thức!

Đỗ Hoa hai mắt đột nhiên mở lớn, chân khí trong cơ thể liền thay đổi lộ tuyến. Nàng thu đao lại cực nhanh, sau đó cả người xoay vòng, chân chấm đất, điệu bộ giống như vũ cơ đang nhảy múa vậy. Bộ dáng đẹp là vậy nhưng loan đao thì loang loáng hóa thành những vòng cung đáng sợ. Linh khí Kim hành trong thiên địa liền có xu hướng hội tụ lại một chút, khiến cho đám khói vàng quanh thân nàng càng dày đặc. Bóng đao càng lúc càng nhiều, cuối cùng nhanh chóng ảo hóa ra một hình tròn màu vàng óng ánh như vầng trăng vào ngày rằm.

Tiểu Phàm lại bị kéo dãn khoảng cách, loan đao đối phương thì vù vù phong tỏa, thái đao trong tay không tài nào phát huy được. Chẳng mấy chốc Đỗ Hoa lại chiếm thế thượng phong.

Đỗ Cát Đồng thấy thế thì mỉm cười.

Đoàn Hữu Hoan hừ lạnh, “Đang tỷ thí lại đi nhắc nhở lộ số chiêu thức. Không biết xấu hổ.” Y xòe lòng bàn tay, một viên ngọc bằng đốt ngón tay xuất hiện. Đoàn lão lập tức búng một cái.

Tiểu Phàm đang luống cuống không thể xông tới, thì liền bị một cái gì đó bắn thẳng vào khoeo chân, lực đạo rất mạnh. Trong lòng thầm kêu không ổn, chân phải đã quỳ xuống. “Có kẻ ám toán?”. Nhưng…

“Sơ hở!?”, hai mắt Tiểu Phàm trợn lên. Hóa ra trong tư thế kì quặc này, khi nhìn từ dưới lên, một sát na hắn lại thấy được sở hở trong chiêu thức kia. Không còn thời gian để suy nghĩ, hắn nhào tới, phóng một đao toàn lực.

Bịch!

Khi đao còn cách bụng Đỗ Hoa nửa gang tay, Tiểu Phàm lập tức xoay chuôi đao về phía trước. Lấy chuôi thay lưỡi mà đánh.

Đao ảnh trùng trùng liền biến mất hết. Đỗ Hoa ôm bụng, mặt nhăn nhó, khuỵu xuống.

Tiểu Phàm xoay đao, kề vào cổ nàng!

Đỗ Hoa còn đau đớn, nhưng vẫn giơ tay lên, nói lớn:

- Ta thua.

Trận đấu kết thúc.

Bỗng nhiên trong đám đông có người quát:

- Hắn gian lận!

Mọi người ngạc nhiên nhìn lại, hóa ra là Đỗ Cát Đồng.

Đỗ Cát Đồng nheo mắt, nhảy lên đài. Y cúi xuống nhặt lấy một vật, sau đó đưa lên, nói:

- Vừa rồi có người phóng vật này vào khoeo chân của hắn, giúp hắn có thể hóa giải chiêu thức của nhi nữ ta. Hừ. Rõ ràng là chiến đấu không công bằng.

Vật y cầm trong tay chính là một viên ngọc nhỏ bằng đốt ngón tay.

Mọi người dưới đài ồ lên. Sau đó có người hỏi:

- Rốt cuộc là ai đã phóng vật đó?

Tiểu Phàm sau khi phá chiêu của Đỗ Hoa tất nhiên đoán ra là Đoàn Hữu Hoan âm thầm trợ giúp hắn. Nhưng hiện tại mặt hắn vẫn tỉnh bơ, sử dụng công phu “mặt thớt”, bỏ mọi chuyện ngoài tai.

Đỗ Cát Đồng làm mặt dữ tợn, chỉ thẳng mặt Tiểu Phàm, quát hỏi:

- Tiểu tử. Rốt cuộc là kẻ nào vừa giúp đỡ ngươi?

Tiểu Phàm nhíu mày, đang định đáp lời thì đã thấy một thân ảnh chậm rãi đi lên đài. Chính là Đoàn Hữu Hoan.

Đoàn lão cười khinh khỉnh nói luôn:

- Là ta đấy. Thì sao nào?

Không chỉ đám người xung quanh mà cả Tiểu Phàm cũng phải trợn mắt há mồm. Cái này là gì? Quá càn quấy rồi.

Đỗ Cát Đồng hừ hừ, quát:

- Làm càn. Ngươi là ai mà dám giở thủ đoạn bỉ ổi can thiệp?

Đoàn lão cười khẩy:

- Bỉ ổi? Không phải ngươi cũng đương trường nhắc nhở lộ số chiêu thức cho nhi nữ hay sao? Hay là già rồi nên không biết xấu hổ là gì?

Đỗ Cát Đồng cảm thấy có phần nghẹn họng, không biết đối đáp thế nào liền chuyển đề tài:

- Ngươi đừng đánh trống lảng. Ngươi rốt cuộc là ai? Sao lại dám khinh nhờn quần hùng Vận Sa Bang ta?

Đoàn lão bỗng nhiên cười ha hả:

- Giỏi cho một cái công phu chụp mũ a. Ta là ai hả? Danh tự bản công tử, dạng như ngươi chưa đủ tư cách được biết!

Đỗ Cát Đồng cũng giận quá hóa cười, chân khí trong cơ thể lập tức bùng phát. Trúc Cơ Đỉnh!

- Xem ra với hạng người như ngươi. Phải dùng nắm đấm nói…

Chát!

Đỗ Cát Đồng còn chưa nói hết câu bỗng nhiên đã thấy má trái nóng bừng, rồi cả người cứ thế lăng không bay lên!

Đoàn lão đã xuất hiện tại vị trí Đỗ Cát Đồng lúc trước, lấy tay khẽ trùi trùi vào ngoại bào, bộ dạng như vừa đập chết một con bọ, giờ thấy bẩn quá mà phải lau đi vậy.

“Quá nhanh. Quá bá đạo.”, Tiểu Phàm hít một hơi, trong mắt ánh lên chút hâm mộ.

Phía dưới cũng như dại đi. Một bạt tai đánh bay cao thủ Trúc Cơ Đỉnh đó! Không phải Kim Đan làm sao nổi. Hơn nữa đối phương tuổi hình như còn rất trẻ a.

Thiết Yến Đông vừa nhìn thấy Đoàn lão ra tay, trong lòng đã chấn động. Không ngờ người trẻ tuổi phía dưới lại đã đạt tới Kim Đan, chỉ sợ người này thuộc thế lực không nhỏ. Y đưa mắt trao đổi với đại trưởng lão. Trong mắt hai người đều có chút cố kị.

Đỗ Cát Đồng ôm má sưng vù, lồm cồm bò dậy. Trong tâm lão đã sinh ra sợ hãi với người trẻ tuổi trên đài kia. Lão tất nhiên biết đối phương hẳn đã đạt tới Kim Đan kì rồi. Nhưng mặt mũi của lão sao có thể cứ thế vứt đi được. Họ Đỗ gầm lên:

- Bang chủ. Có người tới khi dễ phân đường chủ của bổn bang. Vậy mà người vẫn thản nhiên vậy sao?

Thiết Yến Đông cười khổ, dĩ nhiên Đỗ Cát Đồng đã lôi danh dự toàn bang vào vụ này rồi. Thân là bang chủ, y sao có thể không quản được đây. Thiết Yến Đông lạnh lùng đứng dậy cùng đại trưởng lão. Hai người đồng thời ngấm ngầm tỏa ra khí tức Kim Đan Kỳ.

Thiết Yến Đông lên tiếng:

- Vị đạo hữu kia, xin hỏi ngươi là ai? Vì cớ gì hôm nay đến đại hội bổn bang gây náo loạn?

Đoàn lão đáp:

- Bản thân ta chẳng hề có ý muốn gây hấn với Vận Sa Bang các ngươi. Chẳng qua tên họ Đồng kia giở trò can thiệp trước, ta chỉ đáp lễ hắn mà thôi. Dẫu sao ta cũng không thể để tên đệ tử của ta chịu thiệt thòi được.

Thiết Yến Đông trầm ngâm, lại hỏi:

- Nếu sự việc chỉ đơn giản vậy, sao đạo hữu lại ra tay đánh người?

Đoàn lão liếc nhìn Thiết Yến Đông đầy lạnh lùng:

- Đánh người? Chẳng qua là chút giáo huấn mà thôi. Nếu không phải vì nể tình hắn tu vi còn thấp kém… Hừ. Hắn thử bước qua Kim Đan xem. Ngày này năm sau đã là ngày giỗ của hắn rồi!

Thiết Yến Đông nét mặt chuyển âm trầm:

- Đạo hữu đang uy hiếp ta?

(Ý Đoàn lão là ngay cả Kim Đan ta cũng dễ dàng giết được, cho nên Thiết Yến Đông mới hỏi có phải Đoàn Hữu Hoan đang uy hiếp y?)

Đoàn lão cười khẩy, hỏi lại:

- Ngươi thử nói xem?

Thiết Yến Đông hừ lạnh, nói:

- Kim Đan không phải cứ nói muốn giết là giết dễ dàng vậy đâu…

Nói đoạn, chân khí lập tức bùng nổ, quanh thân quang mang lam sắc bắt đầu xuất hiện.

Vị đại trưởng lão bên cạnh Thiết Yến Đông cũng bắt đầu phóng thích chân khí. Một đoàn quang mang lục sắc nhanh chóng xuất hiện.

Đoàn lão cười, hỏi:

- Hai ngươi muốn đánh với ta?

Thiết Yến Đông đáp:

- Tùy đạo hữu thôi. Có điều ít nhất cũng phải trả lại mặt mũi cho Vận Sa Bang ta.

Đoàn lão như vừa nghe truyện tiếu lâm, cười đến rung cả người. Lão quay sang phía Tiểu Phàm nói:

- Tiểu tử. Xem cho kĩ. Đây chính là y bát ta lấy làm vốn để dạy ngươi đây.

Ba cường giả không hẹn mà cùng rời khỏi thuyền, nhảy lên bờ.

Đoàn lão chậm dãi bước về phía hai cường giả Kim Đan kỳ.

Thiết Yến Đông ra hiệu cho đại trưởng lão, hai người đều cho rằng tiên hạ thủ vi cường, liền đồng loạt quyết định tấn công trước. Thiết Yến Đông lo cánh tả, đại trưởng lão vòng cánh hữu.

Thiết Yến Đông rút trường kiếm ra, chân khí truyền vào làm hiện lên những hoa văn phức tạp. Đúng là một thanh linh kiếm Nhân phẩm trung giai.

Đồng dạng đại trưởng lão cũng rút ra một cây mộc côn, trên cũng có trận văn, cũng là một thanh linh côn Nhân phẩm trung giai.

Khí thế hai người lao tới rất mạnh, rõ ràng là lấn áp khí thế của Đoàn Hữu Hoan.

Nhưng Đoàn lão lại như đá ngầm giữa sóng dữ, không hề lay chuyển, cứ thế ổn định ung dung tiến tới từng bước.

Thiết Yến Đông vung một kiếm, liền phóng xuất hư ảnh một con lam sa (cá mập màu xanh), bên trong còn lấp lánh kiếm khí sắc bén. Kiếm khí hóa thực chất, chính là đặc điểm của Kim Đan kỳ.

- Kình Sa Thị Huyết!

Đại trưởng lão vung một côn, lục sắc quang mang đại thịnh, hóa thành một con lục giác quái ngưu ầm ầm húc tới Đoàn Hữu Hoan.

- Ngưu Vương Bài Sơn!

Đoàn Hữu Hoan nhếch miệng nói:

- Hai người các ngươi ra tay lập tức xuất ra thú hồn cùng linh kĩ. Xem ra rất coi trọng ta rồi…

Nói đoạn, trên hai cánh tay Đoàn lão lập tức hiện lên một loạt các đồ hình tử sắc vằn vện kì quái.

Hai đạo công kích trái phải đã tới sát người y.

Ầm!

Âm thanh bạo tạc nổ vang cùng với loang lổ những luồng sáng hai màu lục lam.

Khói bụi còn chưa tan đi, lập tức đã thấy một bóng người hiển hiện. Y cứ từng bước, từng bước tiến về phía trước. Đoàn Hữu Hoan thoát khỏi đám cát bụi, y phục một chút tổn lại cũng không có!

Đồng tử hai người Thiết Yến Đông co rút lại. Vừa rồi họ trông thấy rất rõ động tác của đối phương. Người nam tử kia hoàn toàn không sử dụng vũ khí, chỉ sử tay không mà thôi. Y chỉ đơn giản đưa tay ra đón lấy công kích của hai người rồi bóp một cái. Hai luồng công kích của Kim Đan Kỳ lập tức vỡ nát!

Thiết Yến Đông không dám chậm trễ, xuất liền sáu kiếm:

- Lục Sa Đảo Hải!

Sáu con lam sa hung tợn lướt đi.

Đại trưởng lão cũng bị một màn vừa rồi làm cho rúng động, không dám giữ lại gì nữa, cũng xuất tiếp một côn:

- Chiến Ngưu Xung Trận!

Một con trâu đeo trọng giáp được ảo hóa ra, rầm rầm công tới.

Trông thấy khoảng cách tới hai người chỉ còn trượng, Đoàn lão bắt đầu gia tăng cước bộ, lao nhanh.

Ầm!

Lại một vụ nổ nữa. Lần này xung chấn động cùng khí lãng bạo phát còn đáng sợ hơn. Khiến cho đại thuyền trên sông cũng bị ảnh hưởng mà hơi nghiêng ngả.

Tiếng nổ vừa dứt, bóng người trẻ tuổi lại lao ra, tốc độ một chút cũng không bị ảnh hưởng.

“Vẫn không sao!”

Toàn trường chỉ còn biết sợ hãi nhìn thân ảnh tuấn lãng trên bờ.

Thiết Yến Đông và Đại trưởng lão cũng hít vào một hơi khí lạnh. Đối phương làm bằng cái gì vậy? Lại hai cái bóp nhẹ, công kích của hai người lần nữa đã sụp đổ, không thể gây tổn hại chút gì cho lông tóc của nam tử thần bí trước mắt.

Vụt!

Vừa xông ra khỏi làn khói, khoảng cách song phương chỉ còn trượng.

Đối với tốc độ của Kim Đan cường giả, đối chiến trong trượng đã là khoảng cách ngắn, trượng đã là cận thân!

- Tiểu tử xem cho rõ. Hôm nay ta sẽ cho ngươi thấy luyện thể giả chúng ta áp đảo lũ luyện khí thế nào.

Đoàn lão quát lên oang oang đầy cao ngạo.

Nhưng không một ai dám nghi ngờ lời nói của y. Ai mà không biết cận thân chiến đấu, luyện thể giả đáng sợ thế nào. Hơn nữa nam tử phía dưới kia lại là cường giả tương đương Kim Đan kỳ a.

Thiết Yến Đông tuyệt nhiên không cho phép bản thân rơi vào thế bị động, liền xông thẳng tới, vung kiếm đâm về yết hầu Đoàn Hữu Hoan.

Đoàn lão cười lên ha hả, hai tay vung lên như hai cây roi, quất thẳng vào kiếm của Thiết Yến Đông!

Cang! Cang!

Âm thanh như kim loại gõ vào nhau vang lên rất lớn. Tay không đánh với bảo kiếm!

Thân hình Đoàn lão uyển chuyển mềm mại xoay vần, hai tay liên tục vung lên bạt xuống. Chưởng pháp tung ra không ngừng, vô cùng thanh thoát nhu nhuyễn nhưng lực đạo thì cực lớn, tốc độ lại cực nhanh.

Chưa tới ba giây thời gian, hai người đã giao thủ trên dưới chiêu. Mỗi một lần tiếng va chạm vang lên, khí lãng lại bạo phát, đẩy dạt cả bụi đất dưới chân.

Thiết Yến Đông thân là bang chủ Vận Sa Bang, kiếm pháp dĩ nhiên không phải kém. Nhưng lúc này y lại cảm thấy như đang đánh nhau với một con lốc vậy. Dù tấn công thế nào cũng bị chưởng pháp của đối phương đánh tan, lại còn bị chiêu thức của đối phương dẫn dắt tới nghiêng trái lệch phải. Thêm vào đó lực đạo từ kiếm truyền tới không phải là nhỏ. Y biết cứ tiếp tục như vậy thì không phải là cách.

Đúng lúc này Đại trưởng lão lao tới xuất ra một côn về phía hạ bàn của Đoàn Hữu Hoan. Chân khí rót vào linh côn khiến nó sáng bừng lên.

- Ngu xuẩn….

Đoàn lão dĩ nhiên lại không né tránh, để cho côn của đối phương đánh thẳng vào khoeo chân phải của mình!

Đại trưởng lão lập tức mừng thầm trong lòng. Đối phương quả nhiên quá kiêu ngạo, coi thường đòn tấn công của lão. Côn này một khi đắc thủ, không chỉ có lực lượng lớn do chân khí quán thâu, Kim Đan kỳ đó, côn này tối thiểu phải ba vạn cân lực lượng; mà còn có chân khí uy lực thẩm nhập vào cơ thể đối phương nữa. Đó mới là điều đáng sợ của luyện khí giả. Chân khí hiệu ứng chỉ có luyện khí giả mới có được. Côn này đáng sợ nhất chính là có khả năng phá hoại kinh mạch đối phương từ bên trong!

Xoát…

Nhưng toàn bộ dự định của Đại trưởng lão đều không thành công khi chiêu côn này vừa chạm vào Đoàn Hữu Hoan. Giống như con trạch trơn tuột, vô cùng huyền dị, chân Đoàn lão lắc một cái, bằng một cách không tài nào tưởng tượng được, đường côn của Đại trưởng lão cứ thế bật ngược trở ra giống như vừa đánh vào một cái lò xo!

Ầm!

Đường côn bật trở lại, vượt ngoài khống chế của Đại trưởng lão, đập thẳng xuống đất, lập tức khoét ra một cái hố to. Cái hố hình quạt, lấy gốc là gót chân Đoàn Hữu Hoan mà mở rộng ra, chân khí lục sắc còn ngùn ngụt bốc lên.

Đại trưởng lão còn đang sợ hãi, đã thấy một bàn tay nắm lại thành chưởng đang cực nhanh lớn dần lên trong đồng tử.

“Không thể nào!”, Đại trưởng mặt cắt không còn hột máu. Bởi vì, cánh tay của Đoàn Hữu Hoan không ngờ…

- Hết Chương -

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio