Đêm đó, trở lại biệt thự.
Khương Điệu rửa mặt xong thì leo lên giường, lấy di động cả ngày không mở ra...
Bắt đầu từ tối hôm qua, cô đã biết rõ, mình sắp phải đối mặt với trận cuồng phong oanh tạc lớn nhất.
Quả nhiên, vừa mở ra là một loạt tin nhắn của bạn bè đồng nghiệp.
Tôn Thanh càng nhiều hơn...
Ít nhất là ba mươi tin nhắn hỏi về tình hình gần đây của Khương Điệu.
Đồng nghiệp bình thường chỉ cần liên tưởng thì có thể đoán được là cô.
Còn mấy bạn học cũ thì chắc là sau khi xem video kia xong... Mới xác nhận được.
Khương Điệu đau đầu, nghĩ nghĩ rồi nhắn mấy chữ cho Tôn Thanh:
Sau này cô có thời gian sẽ giải thích rõ ràng hơn.
Giờ cô còn có việc gấp.
Một lúc sau, Phó Đình Xuyên từ phòng vệ sinh đi ra, tóc anh còn ướt nhẹp, từng giọt nước chảy xuôi theo đường cong xinh đẹp nơi cần cổ, qua yết hầu, xương quai xanh, cuối cùng là rơi vào áo tắm màu đen.
Anh tiện tay lấy khăn lau tóc, thấy Khương Điệu đang ngồi trong chăn, vẻ mặt như hết đường xoay xở.
Phó Đình Xuyên khom người lấy máy sấy trong tủ ra rồi nghiêng đầu hỏi cô: “Làm sao vậy?”
Khương Điệu ngước mắt: “Em đang nghĩ, có nên gọi điện thoại cho ba mẹ không?”
“Em còn chưa gọi điện cho ba mẹ nói chuyện của chúng ta sao?”
“Còn chưa nghĩ xong...nên nói như thế nào.”
Phó Đình Xuyên lại lau tóc, đặt khăn mặt qua một bên, đi đến bên giường, cúi đầu nâng cằm Khương Điệu lên, nhìn thẳng vào mắt cô, đồng tử sâu lắng như trời đêm: “Giờ mà không nói với cha mẹ... là tính không phụ trách anh hả?”
Khương Điệu hất tay anh ra, trợn trắng mắt: “Vô vị.”
Phó Đình Xuyên ngồi xuống bên giường, hai chân vắt lên, cẳng chân mạnh mẽ như ẩn như hiện dưới lớp áo tắm, nghe cô nói: “Em chỉ đang nghĩ nên nói thế nào... Lâu rồi không gọi điện cho ba mẹ.”
-- Vừa gọi lại tung bom, cũng không biết họ có chịu nổi không.
“Gọi đi, nói chuyện chính thôi.”
Sau sự kiện thi vào trường cao đẳng ngày đó khiến cho Khương Điệu khá xa cách với ba mẹ mình, nhiều năm lăn lộn bên ngoài, đến tết âm lịch cô mới trở về.
Những lời tâm tình tình cảm với ba mẹ cũng ít hơn rất nhiều so với khi còn bé.
Nhưng... dù thế nào, cũng là ba mẹ mà...
Khương Điệu than thở rồi cầm điện thoại gọi cho mẹ.
Phó Đình Xuyên ngoan ngoãn ngồi một bên, nhìn cô chăm chú.
Chuông reo vài tiếng đã có người bắt máy.
Khương Điệu đi thẳng vào vẫn đề: “Alo, mẹ ạ.”
Phía đầu dây có phần kinh ngạc: “Điệu Điệu à?” có lẽ cũng không đoán được con gái lại gọi điện vào lúc này.
“Ngày mai là năm , con chúc ba mẹ năm mới vui vẻ.” Cô nói bằng giọng địa phương, ngọt ngào mềm mại của miền Nam, phút chốc giọng nói ấy càng trở nên lưu luyến hơn: “Mẹ đang làm gì thế?”
“Ở nhà xem chương trình cuối năm, con cũng vui vẻ nhé, ở bên ngoài có khỏe không.”
“Rất tốt ạ, ba đâu mẹ?”
“Cả hai đều tốt,“ Mẹ đáp, bỗng nhiên à một tiếng: “Hôm qua trên truyền hình mẹ xem chương trình giải trí, người mà con vẫn thích ấy, Phó gì ấy...”
Khương Điệu căng thẳng, chẳng lẽ ba mẹ cô biết rồi.
Mẹ cô nói tiếp: “Phó Đình Xuyên đúng không, có bạn gái rồi. Cũng là chuyên viên trang điểm, lúc ấy mẹ còn lo con đau lòng chứ, từ nhỏ đã thích cậu ta mà...”
Nghe câu này xong, chóp mũi Khương Điệu bỗng nhiên như có thể vắt chanh, chua xót cực kỳ.
Hóa ra, những yêu thích của cô từ bé đến nay, mẹ vẫn nhớ rõ ràng.
Nhưng là... chuyện này cô phải nói thế nào đây...
Cô chuyên viên trang điểm đó là con đấy?
Khương Điệu bóp trán, không biết phải nói như thế nào. Đầu dây thấy cô không lên tiếng thì hỏi tiếp: “Điệu Điệu à, có phải con không vui không, mẹ không cố ý, mẹ nghĩ con thích cậu ta...”
“Mẹ.” Khương Điệu vội nói.
Mẹ Khương: “Ừ.”
Khương Điệu ấp úng: “Thực ra, người thợ trang điểm đó... Chính là con...”
...
Khương Điệu tắt máy, không biết vì sao, vừa rồi kể một lượt cho mẹ nghe, mình quen Phó Đình Xuyên thế nào, phát triển, yêu đương cho tới ngày hôm nay ra sao, vì sao chưa nói với họ đã chạy đi gặp người lớn rồi...
Xen giữa đó là rất nhiều tiếng cảm khái, tiếng cằm mẹ cô rớt trên mặt đất...
Dù sao, cuối cùng bà hốt hoảng bỏ lại một câu: “Mẹ đi nói chuyện với ba con, làm việc vất vả rồi, con nghỉ sớm đi... “ Rồi tắt.
Phó Đình Xuyên vẫn nằm bên cạnh cô, tất cả đều là giọng Tô Châu, không giống tiếng Bắc Kinh hay tiếng phổ thông nên anh không hiểu.
Anh đành phải hỏi Khương Điệu: “Em nói gì với mẹ thế? Lâu vậy.”
Khương Điệu cười tủm tỉm xấn tới: “Anh – đoán – xem—”
Phó Đình Xuyên nhíu mi, xoa xoa hai má cô: “Cô bé này, sao xấu xa thế, sau này không cho em chới với Từ Triệt nữa.”
Khương Điệu cầm tay anh, ngăn mất đầu ngón tay kia nhéo lên mặt mình: “Nghe không hiểu à, làm sao bây giờ, ai bảo anh muốn cưới con gái Tô Châu làm gì.”
Phó Đình Xuyên: “Được, mai anh phải học tiếng Tô Châu.”
Khương Điệu: “Vậy anh gắng học nhé –”
Phó Đình Xuyên trừng cô một cái, nhân lúc cô không đề phòng thì giữ chặt hai tay cô, éo vào đầu giường, cổ tay cũng dán lên tường.
“Này –” Khương Điệu giãy dụa nhưng không có kết quả: “Buông tay ra – anh làm thế là không công bằng.”
“Không công bằng gì?”
“Đàn ông mạnh hơn phụ nữ mà, anh làm thế là ỷ thế hiếp người.”
Phó Đình Xuyên cong môi, nhướng mày đáp: “Thế em nói giọng Tô Châu nói, tỏ tình với anh rồi anh sẽ buông ra.”
“Không được.”Khương Điệu quay đầu đi.
“Vậy không thả.”
“Này, anh tốt nhất mà, anh buông ra đi..” Khương Điệu chuyển sang làm nũng.
“Nói một câu đi.”
Khương Điệu không dây dưa nữa: “Vậy anh muốn nghe cái gì?”
Phó Đình Xuyên quyết đoán: “Em thương anh.”
“Ơ,“ Khương Điệu mím môi: “Nei zal zongl sangl.”
Phó Đình Xuyên nheo mắt: “Là em thương anh hả?”
“Đúng thế, không phải bốn chữ sao? Em lừa anh làm gì.” Vẻ mặt Khương Điệu thành khẩn.
“Thật?”
“Thật.”
Phó Đình Xuyên cười khẽ một tiếng, cúi xuống hôn cô, hôn đến mức Khương Điệu thở không được, khuôn mặt ửng hồng, cả người như nhũn ra mới chịu buông tay.
“Anh làm gì thế.” Khó lắm mới hít thở được, Khương Điệu lườm anh một cái.
Phó Đình Xuyên xoa xoa vai, ung dung nói: “Biến lời của em thành hiện thực.”
“Anh...” Khương Điệu không thốt được nửa chữ.
“Sao nào, em nói anh súc sinh, anh đương nhiên phải thực hiện chứ.”
“Anh đúng là súc sinh.” Khương Điệu gấp đến mức vừa dùng tiếng phổ thông vừa dùng tiếng địa phương mà nói.
Phó Đình Xuyên buồn cười, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, sau một lúc lâu, anh khẽ nói: “Ni jiùsìn zongl sangl...”
Khuôn mặt Khương Điệu hồng ửng, bên tai nóng lên.
Phó Đình Xuyên nói... đây mới là giọng Tô Châu câu, “Anh thương em.“...
Giọng anh khàn khàn, cô chỉ nghe hiểu được ngữ điệu, và cả ánh mắt sâu lắng dịu dàng.
Thật sự là, lòng thiếu nữ muốn sống dậy rồi... >???&
Sau ngày nghỉ Nguyên đán, Khương Điệu chính thức trở thành một thành viên trong phòng làm việc của Phó Đình Xuyên.
Mà trên internet những tin tức liên quan đến hai người họ cũng lắng dần xuống.
Tuy rằng nói là phải đối xử bình đẳng, ngang hàng chung sống, cố gắng làm việc, hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng ngày đầu tiên Phó Đình Xuyên dẫn cô đi giới thiệu –
Mọi nhân viên đều gọi cô là “chị dâu”, “Phó tẩu”, “bà Phó“...
Khương Điệu mặt thì cười mà trong lòng khổ sở: “Mọi người gọi em là Tiểu Khương được rồi...”
Nhưng mà, cũng không ai dám dùng.
Một tháng tiếp theo, lịch trình của Phó Đình Xuyên cực kì bận rộn, tham gia rất nhiều hoạt động trong cả nước.
Làm chuyên viên trang điểm như Khương Điệu, cũng phải chạy tới chạy lui theo.
Cảm giác bận rộn rốt cục đã trở lại, thậm chí còn hơn cả tiết tấu lúc làm trong đoàn làm phim, các tạo hình, yêu cầu thẩm mỹ cũng cao hơn, việc vận dụng cũng phải linh hoạt hơn trước.
Hơn nữa, có ba lần Khương Điệu gặp thầy ở phòng trang điểm sau một sân khấu nọ đúng là cực kì vui vẻ.
Nhưng mà, dù ban ngày chạy đôn chạy đáom buổi tối về khách sạn rồi còn phải...
Nhiều ngày như thế, rốt cục cô cũng hiểu vì sao trên internet lại nói đàn ông cung Ma Kết được xưng là “nhân viên công vụ trên giường.”
Hơn nữa, Phó Đình Xuyên không phải sắp bốn mươi rồi à? Sao mà giống phụ nữ, ba mươi như lang bốn mươi như hổ thế?
Tóm lại, Khương Điệu bây giờ, cả ngày lẫn đêm, đều vô cùng... Mỏi mệt.
Đêm hai lăm tháng chạp, ba người Phó Khương Tử rốt cuộc cũng được trở lại phòng làm việc ở Bắc Kinh.
Vừa đến nhà, Khương Điệu lao vào phòng rửa tay, Phó Đình Xuyên thì nằm ngửa trên ghế salon, ngả đầu đã ngủ say.
Cô rón ra rón rén đi tới, chăm chú nhìn anh một hồi, trong lòng thầm than, sao mà ngũ quan của người này anh tuấn vậy chứ, nhìn mãi không chán.
Cứ thế mà ngủ à, còn chưa tẩy trang nữa.
Nhìn anh hô hấp đều đều, nhìn rất ngọt ngào đáng yêu. Khương Điệu cũng không đành lòng đánh thức.
Cô nghiêng người lấy giấy tẩy trang ra, thật cẩn thận lau mặt cho anh rất nhẹ.
Còn chưa sạch được bao nhiêu, tay đã bị anh giữ lại.
Chỉ phất tay một cái, Khương Điệu đã nghiêng người về trước, ngay sau đó, chóp mũi chạm chóp mũi...
Khoảng cách quá gần, Khương Điệu hoảng hốt, trợn to mắt chớp vài cái, người kia cũng không mở mắt ra, cánh tay còn gắng sức, không cho cô lui về.
Hàng mi dài run rẩy, đôi môi của Phó Đình Xuyên cong lên, cười quyến rũ.
Cô gái này, sao cứ thích xuất hiện lúc anh nhắm mắt dưỡng thần thế chứ, còn cách anh gần như vậy.
Anh nhớ đêm đó ở Đường Thành, chớp mắt như một giấc mơ.
“Anh có ngủ không đó?” Khương Điệu nhỏ giọng nói, môi vừa động đã như sát vào da anh.
Mí mắt mở ra, Phó Đình Xuyên nhìn về phía cô, tay vẫn nắm chặt như thế: “Không mệt, ngủ một chút thôi.”
Hai người nói chuyện, hơi thở giao hòa, ấm áp.
Anh vuốt nhẹ lên cổ tay cô: “Khương Điệu, từ sau khi ở cùng em rồi, rất ít khi anh có ý định gì kì lạ với tay người khác, anh cũng không biết vì sao nữa.”
Khương Điệu đứng dậy, cách xa anh một chút, hỏi lại: “Hỏi bác sĩ của anh chưa?”
Phó Đình Xuyên gật đầu: “Hỏi rồi.”
“Nói sao ạ?”
“Cô ấy nói, không có gì kì lạ cả.”
Một buổi tối lúc còn yêu xa, anh lại gọi điện thoại cho Lục Thủy Tiên, nói tình huống của mình.
Lục Thủy Tiên trả lời: “Kì lạ à? Tâm bệnh phải dùng tâm dược, không biết vì sao cậu lại thích tay, có lẽ có một chuyện gì đó lúc cậu còn nhỏ mà giờ đã quên, liên quan đến bàn tay, làm cho tinh thần cậu được an ủi, cho nên cậu mới thấy bàn tay quan trọng, phản ứng mãnh liệt. Nhưng bây giờ, người cậu yêu nhất đã ở bên cạnh, tình yêu ấy, một khi đã yêu là yêu tất cả, đâu chỉ mỗi bàn tay. Dù trên đời này có đôi bàn tay đẹp hơn nữa, cậu cũng không muốn nhìn, cho dù muốn nhìn cũng chỉ liếc mắt một cái, nhìn rồi thôi, không bị rung động nữa. Tôi thấy cũng giống như việc tôi thích nhìn Ngô Ngạn Tổ, nhưng tôi toàn tâm toàn ý yêu chồng mình.”
Nhớ lại chuyện đó, bàn tay Phó Đình Xuyên chuyển động, vuốt ve tay cô một lượt, giống như những cặp tình nhân khác vẫn làm, hai bàn tay đan vào nhau, nắm chặt.
Anh nói: “Cô ấy còn nói, anh đã tìm được loại thuốc tốt nhất trên thế giới rồi, cái khác thì không được.”
Thực ra, cô Lục không hề nói những lời này, là anh tự thêm vào, nói với lòng mình mà thôi.
--- Cô gái của anh, cám ơn em đa đến cạnh anh. Người khiến anh khó kháng cự nhất, khiến anh hiểu rằng, cuộc đời cũng vô cùng tươi đẹp.