Ðào phương ló đầu ra cửa xe, hạ giọng nói với Hạng Thiếu Long, "Ta biết Thiếu Long đã sớm đoán ra được người muốn gặp ngươi là Nhã phu nhân, từ khi chồng mụ là Triệu Quát chết ở trận Trường Bình, người đàn bà phóng đãng này suốt ngày đi tìm mỹ nam tử, nếu vừa ý thì giữ lại làm diện thủ, Liên Tấn là trong số đó."
Hạng Thiếu Long hỏi nhỏ, "Người anh Triệu Hiếu Thành vương của mụ có biết chuyện này chăng?"
Ðào Phương nói, "Toàn thành đều có mật thám, đại vương làm sao mà không biết, chỉ vì năm ấy đại vương trúng kế phản gián của Phạm Tuy nước Tần nên mới dùng Triệu Quát thay cho Liêm Pha, lại không chịu nghe lời can gián của thừa tướng Lan Tương Như, sai một kẻ chỉ biết nói mà không biết đánh trận như Triệu Quát đem quân đi đánh Tần ở Trường Bình nên mới khiến cho bốn chục vạn hùng binh bị chôn sống, còn Triệu Quát cũng bỏ thây nơi sa trường, chỉ còn có hai trăm bốn chục người quay về, cho nên đại vương lấy làm áy náy với muội tử lắm, không hề để ý đến việc làm của mụ ta. Vì thế Nhã phu nhân có ảnh hưởng rất nhiều đến đại vương, ngươi đừng đắc tội với ả!" nói rồi phất tay cho mã phu khởi hành.
Trong xe Hạng Thiếu Long cảm thấy rất buồn cười.
Ngày trước khi ở Võ An, đã từng nghĩ rằng phải làm nam kỹ để kiếm lộ phí, nào ngờ hôm nay thân bất do kỷ, quả thật đã trở thành một nam kỹ, khách hàng là Nhã phu nhân.
Gã trong lòng buồn bực nên không nhìn ra ngoài.
Ý nghĩ trước đây của bản thân thật là ấu trĩ, tưởng rằng dựa vào những bài học trong quân đội có thể được thi triển ở thời đại này, nào ngờ chuyện đời phức tạp, cổ kim cũng như nhau, cái dũng của kẻ thất phu vốn chẳng có tác dụng gì.
Muốn khống chế vận mệnh của chính mình, thì phải có thủ đoạn, phải dẫm lên kẻ khác mà đi.
Chuyện quan trọng nhất trước mắt là phải đánh bại cho được Liên Tấn, nhưng người này kiếm thuật quả thật đã đến lúc đăng phong tạo cực, dù mình có thêm chân tay cũng e rằng không chống đỡ nổi.
Mà Liên Tấn nói cũng đúng, Mặc tử kiếm pháp của gã đến nay cũng chỉ mới học được vài tháng, kinh nghiệm hay hỏa hầu cũng chưa đủ, làm sao đấu lại y.
Vừa rồi khi giao thủ, Liên Tấn có biểu hiện rất bình tĩnh tự nhiên, chính là cảnh giới của một kiếm thủ chân chính mà Nguyên Tông đã nói. Còn gã thì nóng vội, nếu không thể xoay chuyển tình hình thì gã tất sẽ bại, làm thế nào đây?
Trong lòng gã chợt nhớ đến tuyệt sắc mỹ nhân Ô Ðình Phương.
Nếu mình có thể chiếm được trái tim của nàng thì sẽ gây đả kích như thế nào với kẻ tự phụ như Liên Tấn? Nói tới theo đuổi mỹ nữ, trước giờ gã vẫn tự cho rằng mình là một tay tổ, cô ả đáng ghét ngang ngạnh Ô Ðình Phương kia làm sao có thể kháng cự được gã. Vấn đề là thời cổ đại không có những chuyện hẹn hò qua điện thoại, mình làm sao có thể chiếm được ả?
Lúc ấy xe ngựa đi qua một dãy nhà lớn, phía trước có quân lính canh giữ, lại chỉ thấy những nhân vật quyền quý của nước Triệu ra vào, liền hỏi tên mã phu.
Mã phu trả lời, "Ðó là phủ đệ của người nước khác tại Hàm Ðan."
Hạng Thiếu Long vui mừng trong bụng, nói không chừng Tần Thủy Hoàng Doanh Chính đang ở đây.
Xe ngựa tiến vào một con đường đá, hướng về một căn phủ đệ lớn.
"Hạng Thiếu Long! Ðây là thời khắc mi nên thay đổi, không dễ bị kẻ khác thao túng nữa," Hạng Thiếu Long tự nhủ.
"Hay lắm! Ta sẽ thi triển thủ đoạn, trước tiên chinh phục Nhã phu nhân để gây sự đả kích cho Liên Tấn."
Hạng Thiếu Long người mặc võ phục, ngoài khoác trường bào, hông mang trường kiếm, tóc búi cao, hiên ngang bước theo hai nô tỳ xinh đẹp vào phủ đệ của Nhã phu nhân.
Hai tên thị nữ mời gã ngồi xuống chiếu, dâng trà thơm, rồi lui gót, chỉ còn lại mình gã trong đại sảnh rộng lớn.
Hạng Thiếu Long cảm thấy buồn, đưa mắt nhìn quanh.
Ðại sảnh bố trí rất thanh nhã, trên tường treo bức tranh, trong tranh toàn là những nhân vật cung đình.
ở giữa đại sảnh có trải một chiếc thảm lớn, hoa văn hình mây, màu sắc sạch sẽ, khiến cho người ta cảm thấy thư thái trong lòng, bên bức tường là mấy món cổ vật, nếu mang một món về thế kỷ XXI, chỉ cần bán đấu giá là có thể ăn suốt đời không hết.
Lúc này, gã cảm giác có người khác nhìn lén.
Hạng Thiếu Long nhìn sang bức bình phong bên trái, chỉ thấy có một đôi mắt đang lấp ló phía trong, trong lòng cảm thấy buồn cười, biết chắc chắn ấy là Nhã phu nhân đến xem hàng.
Nếu bản thân tỏ ra bất an hoặc không nhẫn nại, thì sẽ khiến cho ả dâm phụ ấy coi rẻ, nghĩ tới đây, gã đứng dậy cởi áo ra, để lộ thân hình vạm vỡ mà bất cứ nữ nhân nào cũng say mê rồi bước đến cửa sổ nhìn ra.
Gã đứng đó, một tay đặt ở phía sau lưng, một tay nắm đốc kiếm, mắt nhìn xa xăm, trông như một bức tượng.
Gã không mang mộc kiếm đến, đó là vũ khí bí mật của gã, gã không muốn bất cứ kẻ nào biết được điều này trước khi tỉ kiếm với Liên Tấn.
Những tia nắng còn sót lại chiếu lên gã, càng khiến cho gã đẹp thêm muôn phần.
Làn gió mát phớt qua khiến tinh thần gã sảng khoái.
Nhất thời gã quên hẳn Nhã phu nhân đang nhìn lén gã, nhớ tới thời đại của mình.
Trong thời đại ấy, mạng được yếu thua tuy vẫn chưa thay đổi, nhưng vẫn có pháp luật, giữa các nước cũng tồn tại công pháp. Nhưng trong thời Chiến Quốc này, mệnh lệnh của quân chủ chính là pháp quy, lời nói của nước lớn chính là công lý, xem ra Tần Thủy Hoàng không làm sai. Không có ông ta thì không có nước Trung Quốc thống nhất, sớm muộn gì cũng bị ngoại tộc nuốt trọn, chính vì vậy Tần Thủy Hoàng mới xây dựng trường thành để bảo vệ cho Trung Quốc.
Tiếng bước chân vang lên.
Tên thị nữ mời gã vào trong gặp Nhã phu nhân, đồng thời tháo kiếm xuống.
Hạng Thiếu Long biết đã qua được ải thứ nhất, điềm nhiên tháo kiếm, bước theo tin thị nữ vào trong.
Gã bước qua cửa, chỉ thấy một thiếu phụ đang nằm nghiêng trên tấm nệm dài, trông rất nhàn nhã, một tay chống cằm, đôi mắt long lanh đang lạnh lùng dò xét gã, đôi chân trắng như tuyết lộ ra, khiến cho bất cứ người đàn ông nào cũng điên đảo thần hồn. Trong phòng không có đèn, chỉ có ánh chiều vàng vọt từ phía tây chiếu vào.
Tên thị nữ lui ra, chỉ có Hạng Thiếu Long đứng trước cửa.
Không biết bộ y phục Nhã phu nhân đang mặc làm bằng chất liệu gì, có lẽ là tơ thật nên trông rất bóng.
Tai đeo đôi khuyên bằng vàng, mái tóc cắm một cành kim thoa, trên có đính minh châu, người tỏa ra một mùi hương thơm tho. Mặt của nàng càng đẹp, cứ như là tranh vẽ, làn da trắng mịn có pha chút ửng hồng.
Nàng không quá hai mươi lăm tuổi, đó chính là thời kỳ hoàng kim của nữ nhân.
Thực ra ngón thực chỉ của Hạng Thiếu Long đã máy động từ sớm, nhưng vì muốn chinh phục thiếu phụ diễm lệ này nên cố ý oi ả vờ không thèm để ý.
Hạng Thiếu Long nghênh ngang bước tới giường nàng chỉ còn cách năm bước, cúi người thi lễ, "Hạng Thiếu Long bái kiến Nhã phu nhân !" nói rồi nhìn thẳng vào thân hình bốc lửa của nàng mà không thèm giữ ý, nhưng không lộ vẻ mê mẩn, chỉ giống như đang thưởng thức một món cổ vật ngoài phòng.
Nhã phu nhân cười, cất giọng trong trẻo, dịu dàng nói, "Hạng Thiếu Long! Ngồi đi!"
Hạng Thiếu Long mỉm cười, ngồi xuống với tư thái đẹp nhất, nhìn nàng mà không nói lời nào.
Nhã phu nhân không vui nói, "Ta chưa bao giờ thấy một ánh mắt nào cả gan vô lễ như ngươi, chả lẽ ngươi không biết thân phận của ta ư?"
Hạng Thiếu Long ung dung nở nụ cười nói một cách tự tin tự phụ, "Thần làm sao không biết thân phận của Nhã phu nhân, nhưng vẫn không thay đổi được sự thật ta là nam nhân, phu nhân là nữ nhân. Thần dùng ánh mắt của nam nhân nhìn nữ nhân để thưởng thức phu nhân, điều đó cũng đủ nói lên rằng vẻ đẹp của phu nhân làm cho Hạng mỗ quên đi khoảng cách quân thần."
Nhã phu nhân lặng người đi, ngồi dậy.
Hạng Thiếu Long hau háu nhìn vào bộ ngực bốc lửa của nàng.
Nhã phu nhân giận dữ quát, "Vô lễ, ngươi nhìn cái gì?"
Hạng Thiếu Long biết phải dừng đúng lúc, mặt tỏ vẻ cung kính, đáp, "Phu nhân nếu không vui vì chân tình của thần, xin hãy trừng phạt."
Nhã phu nhân lúng túng đáp, "Thôi đi! Ngươi có biết tại sao bổn phu nhân triệu kiến ngươi chăng?"
Hạng Thiếu Long định nói là đến để đưa người lên giọng xuống chiếu, nhưng đương nhiên không dám thốt ra miệng, nhẹ nhàng nói, "Ðương nhiên là biết, phu nhân muốn xem thử Hạng Thiếu Long có phải là thứ mà phu nhân mãi tìm hay chăng."
Nhã phu nhân trợn mắt nhìn gã một lúc rồi bật cười, "Ta chưa bao giờ gặp một người đàn ông cuồng vọng tự đại hơn ngươi."
Hạng Thiếu Long mỉm cười đứng dậy, cúi người nói, "Nếu Nhã phu nhân nói thế, thần xin cáo lui!" nói rồi quay người đi.
Nhã phu nhân không ngờ gã dùng chiêu này, tức giận quát lớn, "Ðứng lại cho ta, mi không sợ chết à?"
Hạng Thiếu Long quay người lại, mỉm cười, "Phu nhân bớt giận, thật ra thần sao đành bỏ đi được, chỉ là muốn xem phu nhân có lên tiếng giữ thần lại để cùng trọn giấc xuân tiêu mà thôi."
Nhã phu nhân nhìn gã với ánh mắt rực lửa, có vẻ như ép người ta, những lời nói không chịu lép vế kia đã khiến cho lòng nàng bấn loạn, nhưng nàng càng đẹp thêm muôn phần.
ánh nắng cuối cùng đã biến mất.
Căn phòng bắt đầu tối.
Hạng Thiếu Long bước đến bên chiếc ghế nhỏ bên cạnh Nhã phu nhân, quỳ xuống, cầm mồi lửa để trên ghế châm vào ngọn đèn.
Dưới ánh đèn, Nhã phu nhân say sưa ngắm đôi mắt của gã.
Hạng Thiếu Long nghĩ thầm, từ ngày xuất đạo cho đến nay, đây là lần đầu tiên thưởng thức được không khí cổ điển lãng mạn này, đêm nay làm thế nào cũng phải chinh phục được mỹ nhân này.
Ðây là ước mơ của bất cứ gã đàn ông nào gặp nàng, gã cũng không phải ngoại lệ.
Gã quỳ trước mặt nàng, nắm lấy đôi vai của nàng, dịu dàng mà rằng, "Muốn ta xem phu nhân là nữ nhân xin phu nhân hãy cho biết." Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn -
Nhã phu nhân cảm thấy toàn thân không còn sức phản kháng, nàng ngã vào lòng gã, dịu dàng than thở, "Tại sao Hạng Thiếu Long ép người quá đáng như thế?"
Hạng Thiếu Long nhìn vào đôi mắt nàng, hỏi, "Phu nhân có bao giờ khoái lạc chưa?"
Nhã phu nhân lộ vẻ buồn rầu, thỏ thẻ đáp, "Khoái lạc ư! Ta chưa bao giờ nghĩ đến điều này."
Hạng Thiếu Long thở dài, nữ nhân quá xinh đẹp cũng chỉ là hồng nhan bạc mệnh, trách nhiệm đương nhiên là ở người đàn ông. Nhưng sắc đẹp cũng chỉ là một giấc mơ ngắn ngủi, không biết có được bao nhiêu mỹ nhân tìm thấy được niềm vui khi sắc đẹp dần mất đi.
Tự cổ mỹ nhân như danh tướng, bất hứa nhân gian kiến bạch đầu. Cho nên Nhã phu nhân mới nhân lúc nét hoa nở rộ, tìm cho mình một người đàn ông. Hạng Thiếu Long hỏi đúng tim đen của nàng, khiến cho Nhã phu nhân thổ lộ tấm chân tình với gã, bị gã nắm phải điểm yếu.
Nhã phu nhân mỉm cười, nắm lấy tay gã, sau đó kéo gã đứng dậy, thỏ thẻ nói, "Nhưng ta biết rằng đêm nay ta sẽ rất vui ! Nào, hãy vào trong, ta đã chuẩn bị tiệc rượu, chúng ta vừa uống vừa nói chuyện được chăng?"
Nhã phu nhân bưng mỹ tửu dâng đến miệng Hạng Thiếu Long, mỉm cười, nói, "Ðây là ly rượu đầu tiên, Thiếu Long chúng ta mỗi người uống một nửa nhé."
Hạng Thiếu Long cười thầm, dù nàng xuất thân cao quý như thế nào nhưng vẫn là một nữ nhân cần được che chở yêu thương, dựa vào điều này, có thể làm cho nàng không thể chống cự được.
Cách chinh phục nàng duy nhất là phải xem nàng như một nữ nhân bình thường, quan trọng hơn là phải khiến cho nàng cảm thấy là một nữ nhân bình thường còn tốt hơn là một vị phu nhân.
Gã rất hiểu rõ điều này.
Vấn đề duy nhất là Liên Tấn chiếm vị trí thế nào trong lòng nàng, bởi vì y cũng là một nam nhân rất hấp dẫn.
Nhã phu nhân là một cuộc chiến khác của gã và Liên Tấn. Ðêm cứ thế qua đi.
Nàng không còn là một mệnh phụ nữa, mà đã trở thành một người tình của Hạng Thiếu Long.
Ðêm nay nàng đã giữ Hạng Thiếu Long lại bên mình, điều đó khác với mọi hôm, Liên Tấn cũng không ngoại lệ, nhưng đêm nay nàng không mu ồn xa rời người đàn ông này.
Nhưng chỉ đêm nay.
Ngày mai sẽ hoàn toàn khác, không có người đàn ông nào có thể khiến nàng đầu hàng.
Nàng chỉ muốn người đàn ông khuất phục mình chứ không muốn cúi đầu trước người ta.
Trong mơ hồ nàng thiếp đi, lúc tỉnh dậy mặt trời đã lên cao.
Hạng Thiếu Long chẳng biết đi đâu, chỉ để lại một nhánh hoàng cúc vừa ngắt ngoài vườn.
Nhã phu nhân cầm lấy cành hoa, nở nụ cười.