Khi về lại quan thuộc, vừa kể lại cho Ðằng Dực nghe chuyện vẫn chưa giết được Ðiền Ðan, khi Ðằng Dực còn đang biến sắc thì Kinh Tuấn chạy vào nói, "Lã Bất Vi tấn công mục trường, đang đều động nhân thủ."
Hai người tạm gạt qua chuyện Ðiền Ðan, ngạc nhiên nói, "Sao ngươi biết?"
Kinh Tuấn ngồi xuống nói, "Lúc nãy tiểu Ðiềm đến tìm đệ, nghe y bảo cha y dặn dò các gia tướng tâm phúc, còn y thì tự mình điều ba nghìn người, cùng với gia tướng của Lã tặc thành liên quân cải trang thành mã tặc đến cướp mục trường, định giết chúng ta không còn một manh giáp, hừ! Không ngờ Mông Ngao lại ngu xuẩn đến thế, chúng ta không thể bỏ qua y."
Ðằng Dực thần sắc ngưng trọng nói, "Ðây không phải là ngu xuẩn, mà là ác độc, nếu bọn chúng thành công có phải là Lã Bất Vi một tay che trời, ai có thể làm gì được chúng? Nếu ngay cả đô ky quân cũng lọt vào tay Lã Bất Vi, thì lúc đó bọn chúng làm gì mà chẳng được. May mà lâu nay chúng ta đã tăng cường bố trí và phòng vệ ở mục trường, bọn chúng không hề biết thực lực của chúng ta, gần đây chúng ta lại xây tường thành cao, cho nên chúng ta vẫn có thể chống trả được."
Hạng Thiếu Long nói, "Mông Ngao rất thông hiểu binh pháp, còn thủ hạ toàn là hạng trải qua chinh chiến, gia tướng trong Lã phủ có hơn tám ngàn, nếu đều động hơn năm ngàn người đến thì binh lực vừa hơn chúng ta hai lần, nếu không có Tiểu Ðiềm đến thông báo, đột nhiên tấn công, chúng ta nhất định sẽ thua thiệt, giờ đây tình thế đương nhiên là khác Ðằng Dực biến sắc nói, "Không hay! Phố Bố và Lưu Sào sáng nay đã dắt theo hai ngàn người đến miền biên tái, giờ đây thực lực chúng ta giảm xuống, tình thế thật là không hay."
Hạng Thiếu Long giật mình, "Cái gì? Ði mau thế sao?"
Ðằng Dực nói, "Ðó là ý của Ô đại gia, đại ca cần viện quân gấp, cho nên vội vàng mang hành trang rồi lập tức lên đường.
"Hay là lấy người trong quân đô ky hặc cấm vệ để giúp đỡ!" Kinh Tuấn nói.
Hạng Thiếu Long lắc đầu, "Vạn lần không thể! Chỉ cần có hành động, nhất định sẽ không giấu được tai mắt của Lã tặc, huống chi tinh binh đoàn của chúng ta không thể trộn người ngoài vào, như thế sẽ giảm hiệu suất chiến đấu, nếu liên lụy tiểu Ðiềm càng không ổn hơn."
Kinh Tuấn nói, "Ðệ suýt chút nữa quên nói tiểu Ðiềm chỉ là muốn chúng ta chạy trốn, y không ngờ chúng ta có đủ sức chống lại phụ thân y."
Ðằng Dực xông lên hào khí, trầm giọng nói, "Giờ đây ta phải lập tức quay về mục trường, đưa đàn bà trẻ con đi hết, còn tam đệ và tiểu Tuấn ngày mai mới quay về như bình thường, đừng kinh động bất cứ ai, càng không thể không đón quả phụ Thanh về mục trường. Chỗ hơn của chúng ta là kẻ địch không hề biết chúng ta đã có tính toán trước."
Hạng Thiếu Long bình tĩnh lại, gật đầu, "Ðệ đã hiểu, lần này chúng ta phải để cho Lã Bất Vi, Mông Ngao, Quản Trung Tà biết tay."
Hạng Thiếu Long quay về nhà xong, kể chuyện Ðiền Ðan chưa chết và Lã Bất Vi xúi giục Vương Hột đối phó với mình, lại chuẩn bị đánh lén mục trường cho ba người vợ biết, ngay cả Kỷ Yên Nhiên cũng biến sắc.
Triệu Chi tan cơn mộng đẹp, lại thêm lo lắng chuyện an nguy của Thiện Nhu, cả cơm cũng bỏ, nấp trong phòng khóc ròng.
Hạng Thiếu Long khuyên nàng một hồi, rồi bước ra cùng bàn bạc với Kỷ Yên Nhiên và Ô Ðình Phương.
Kỷ Yên Nhiên than, "Tên thế thân của Ðiền Ðan thật là giỏi, tiếng nói hay dáng vẻ đều rất giống, đã gạt được chúng ta."
Hạng Thiếu Long trong lòng tiếc lắm, nếu so về mưu gian, mình quả thật kém tên lão tặc này một bậc, song cái kế cắt hoa ghép cành này, chủ yếu là để nhằm vào người Sở chứ không phải là gã, nào ngờ mình trúng kế, quả thật là ý trời khó lường.
Kỷ Yên Nhiên cố gắng lấy lại tinh thần nói, "May mà bọn Thanh thúc đã phát minh ra nhiều loại vũ khí, lần này để xem thử những loại vũ khí này có hiệu quả thực không."
Hạng Thiếu Long nhớ lại những loại vũ khí và khôi giáp mà mình đã nghiên cứu ra, nên mừng lắm, khi định lên tiếng thì Châu Vi mang theo một tấm đồ hình, mặt mũi mệt mỏi, nhưng hai mắt rõ ràng rất mừng rỡ vào gặp gã.
Kỷ Yên Nhiên vui mừng nói, "Tiểu Vi sau khi nhận lệnh của chàng, ngày đêm không nghỉ đã thiết kế ra con hắc long giả, xem ra cuối cùng đã thành công."
Châu Vi khiêm nhường nói, "Toàn nhờ phu nhân chỉ điểm!"
Hạng Thiếu Long nhận lấy tấm đồ hình, mở ra chỉ thấy đó là một bản vẽ khiến cho người ta phải khen ngợi.
Châu Vi ngồi xuống giải thích, "Con hắc long này có cả thảy mười tám đoạn, dùng da trâu để chế thành, mỗi đoạn có một người, chỉ cần dùng tay kéo thì có thể nối lại thành một con hắc long dài, có đoạn nổi đoạn chìm trong nước, nhưng khi chế ra, tất phải trải qua thao luyện thì mới không lộ sơ hở."
Rồi lại giải thích, "Trên sương sống của con hắc long có lỗ khí, khi đầy khí, thì sẽ dễ dàng nổi trên mặt nước, nhưng khi hết khí thì lại chìm xuống nước rồi tách ra."
Hạng Thiếu Long cả mừng, cùng với Kỷ Yên Nhiên và Châu Vi nghiên cứu một canh giờ, sau đó tìm cách cải thiện những chỗ còn thiếu sót rồi mới quay về phòng ngủ.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Hạng Thiếu Long và Kinh Tuấn dắt theo thân vệ Ô tộc trong quân đô ky cùng Kỷ Yên Nhiên, Ô Ðình Phương, Triệu Chi, Hạng Bảo Nhi, tỉ muội họ Ðiền quay về mục trường.
Còn quân đô ky thì giao cho Ô Quả phụ trách.
Hạng Thiếu Long đi trước một bước, dắt theo mười tám thiết vệ đến đón Cầm Thanh.
Cầm Thanh đang trong phủ chờ đợi, thấy gã đến, thì vui mừng cùng gã lên đường.
Nàng mỹ nữ tuyệt thế ấy, người mặc áo đuôi cừu, lại có mạng che mặt tránh gió, khiến cho bọn Kinh Thiện phải ngẩn ra nhìn.
Hạng Thiếu Long cùng nàng cưỡi ngựa đi song song, tạm thời quên đi nỗi lo sợ về Lã Bất Vi, cười nói, "Cầm thái phó hôm nay thật là đẹp!"
Cầm Thanh tỉnh như không nói, "Mặc kệ ngài nói những lời khinh bạc."
Hạng Thiếu Long nói, "Cầm thái phó mang mạng che mặt, phải chăng là sợ tại hạ thấy nàng đỏ mặt?"
Cầm Thanh một đời trong trắng, chưa bao giờ bị ai đùa cợt kiểu này, giận lắm nói, "Ngài hãy đàng hoàng cho ta, nếu không ta sẽ không nói chuyện với ngài nữa."
Hạng Thiếu Long hoảng sợ, vội vàng im lặng.
Cầm Thanh cười khúc khích, vui mừng nói, "Té ra lá gan của Hạng Thiếu Long không phải là lớn. Hôm qua thái hậu lại tìm chàng nói những chuyện gì thế?"
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên nói, "Xem ra chuyện trong cung không thể giấu được Cầm thái phó."
Cầm Thanh bình thản nói, "Thái hậu mới dọn vào cung thái hậu, trong cung đa số là người cũ của Hoa Dương phu nhân, cho nên Hạng Thiếu Long ngài nếu có những hành vi không đúng với lòng, nhất định sẽ không giấu nổi Cầm Thanh này."
Hạng Thiếu Long cười nói, "Cầm thái phó xin đừng trách tại hạ nói bậy, theo ta thấy Cầm thái phó nói không đúng lòng mình mới phải, trái tim của nàng đã sớm nghĩ tới Hạng mỗ, mà miệng lại không nhận."
Cầm Thanh không hề biến sắc nói, "Nam nhân thường cuồng vọng tự đại, Hạng thái phó cũng không nằm ngoài số ấy, Cầm Thanh chỉ là đi cùng Yên Nhiên, Ðình Phương và Chi Chi, e rằng ngài đây đã hiểu nhầm, cho nên mới nói xằng như thế, Cầm Thanh nghĩ đến điểm này nên mới không tính toán với ngài, xin đừng quá lố."
Hạng Thiếu Long cười gượng, "Xem ra tại hạ phải làm bừa vậy."
Cầm Thanh giận dỗi, "Ngài dám!"
Hạng Thiếu Long thấy cửa thành đã trước mặt, thúc con Tật Phong, chạy nhanh về trước, cười nói, "Thì ra nói lời tình tự với Cầm thái phó lại tuyệt vời như thế, Hạng Thiếu Long này đã lãnh giáo."
Vừa ra ngoài thành, đã đuổi theo kịp bọn Kỷ Yên Nhiên, đến tối thì chọn một nơi cao để hạ trại thổi cơm, hưởng thụ cái lạc thú của việc cắm trại ngoài trời.
Ðêm nay thời tiết thật là tốt, sao đầy trời, bầu trời như cao hơn.
Cầm Thanh trong lòng rõ ràng rất vui, nhỏ to tâm sự cùng bọn Kỷ Yên Nhiên, nhưng chốc chốc lại liếc nhìn về phía gã, khiến cho gã không hề có cảm giác bị lạnh nhạt.
Sau bữa cơm, Ô Ðình Phương và Triệu Chi đến dỗ dành giấc ngủ cho Hạng Bảo Nhi.
Ðiền Trinh và Ðiền Phụng thì phụ giúp bọn họ.
Hạng Thiếu Long cùng Kỷ Yên Nhiên và Cầm Thanh đến một con dốc, trải nệm ra ngồi xuống ngửa mặt nhìn trời cao, bầu trời đẹp một cách bí hiểm.
Hạng Thiếu Long nằm xuống, Kỷ Yên Nhiên bên trái, Cầm Thanh bên phải, hương thơm xông vào mũi, nhất thời gã ngây ngất, chỉ hy vọng thời gian có thề dừng lại ở thời khắc này.
Một lát sau, Kỷ Yên Nhiên và Cầm Thanh lại nói chuyện với nhau, thanh âm của hai thiếu nữ ấy cứ rót vào tai gã, điều kì lạ là, gã không hề biết nội dung đối thoại của bọn họ, cũng không thèm lắng nghe, chỉ lặng lẽ thưởng thức thanh âm của bọn họ, nghe cứ như tiếng nhạc vậy.
Vầng trăng dần dần lên cao, chiếu ánh sáng dịu dàng trên người bọn họ.
Chốc chốc lại có tiếng ngựa hí và tiếng người truyền đến.
Tất cả đều yên tĩnh.
Hạng Thiếu Long thanh thản thở dài.
Kỷ Yên Nhiên quay đầu nhìn gã, dịu dàng nói, "Hạng đại nhân chúng ta đang nghĩ gì?"
Hạng Thiếu Long dang tay chân ra, vô tình nhưng cũng cố ý chạm phải đùi Cầm Thanh, y vội vàng rụt về, nhưng nàng cũng hơn giật mình.
Kỷ Yên Nhiên giả vờ không nghe được, hơi giận nói, "Thiếp đang nói chuyện với chàng kia mà."
Tim Hạng Thiếu Long suýt rớt ra ngoài, đưa tay nắm lấy tay Kỷ Yên Nhiên, nói, "Ta đang nghĩ, nếu như đêm nay ba chúng ta ngủ ở đây, ngắm nhìn bầu trời vô cùng tận kia, đếm từng ngôi sao cho đến khi mệt rồi ngủ, xem có thể mộng thấy được ngôi sao ấy hay không."
Cầm Thanh ngạc nhiên nói, "Bầu trời làm sao có thể vô cùng tận được?"
Hạng Thiếu Long mỉm cười, "Nếu có cùng tận, vậy thì giới hạn thứ gì được! Nếu có một bức tường, thì sau bức tường đó là cái gì?"
Kỷ Yên Nhiên ngạc nhiên, ngắm nhìn bầu trời rồi dịu dàng nói, "Lời của phu quân đại nhân thật là sâu sắc, khiến cho Yên Nhiên cũng hồ đồ cả, nghĩa phụ đã từng nói, mỗi con người chính là một ngôi sao trên trời hạ phàm xuống, sau khi qua đời thì quay về, quy nghĩ đó thật là đẹp."
Hạng Thiếu Long ngắm nhìn Cầm Thanh.
Nàng mỹ nữ ấy ngửa mặt nhìn trời, ánh trắng dịu dàng trải trên khuôn mặt nàng, Hạng Thiếu Long nén không được, đưa tay ra nắm chặt lấy tay nàng.
Cầm Thanh hơi run, cúi đầu nhìn gã, cố gắng rụt tay ra, nhưng rồi lại để yên, khuôn mặt như nóng lên.
Hạng Thiếu Long cảm thấy mình đột nhiên có cả một bầu trời đẹp đẽ.
Tất cả giống như mộng đã thành hiện thực.
Nghĩ lại lúc mới đến thời Chiến Quốc, gặp phải những chuyện không như ý, bị bọn ác nhân Triệu Mục bức hiếp, toàn phải nhờ vào tinh thần chiến đấu không ngừng, không những đã dựng lên một Tần Thủy Hoàng, mà còn chiếm được trái tim của những vị nữ tử xinh đẹp nhất của thời đại này, đời người như thế này, còn cần gì nữa.
Ðối với những người ở thế kỷ hai mươi mốt, đã từng quen biết gã, gã đã chết từ lâu, nhưng không thể đoán được rằng vào thời Chiến Quốc ở hai ngàn năm trước, gã đã có được một cuộc sống mới.
Ðây có được xem là một kiểu luân hồi hay không?
Có lẽ sau khi chết người ta lại bắt đầu một cuộc sống mới ở thời gian và không gian như thế này, chẳng qua gã nhờ cỗ máy thời gian mà có thể giữ được thân xác và ký ức mà thôi.
Kỷ Yên Nhiên hơi giận nói, "Tại sao hai người không lên tiếng?"
Cầm Thanh lại rút tay ra, biết không thể nào thoát khỏi Hạng Thiếu Long, dịu dàng nói, "Không biết cớ gì, giờ đây ta lười biếng đến nỗi không muốn nói gì cả."
Hạng Thiếu Long nén không được nói, "Ðây gọi là nửa đêm không người nói lời tâm sự, lúc này im lặng còn hơn ngàn vạn lời nói."
Hai mỹ nữ đồng thời giật mình nhìn gã.
Kỷ Yên Nhiên nói, "ý của hai câu này thật đẹp, vừa rất sát với tình huống giờ đây, không thể có hình dung nào đẹp hơn nữa."
Cầm Thanh rõ ràng đã động lòng, ngược lại nắm chặt lấy tay gã, hạ giọng nói, "Ðọc hai câu nữa cho Cầm Thanh nghe, được không?"
Hạng Thiếu Long có nỗi khổ của mình, biết được đây là mấy câu nhặt nhạnh từ môn văn học từ thời trung học, đã lâu không nói ra, cười khổ nói, "Mấy câu này chỉ là thuận tay nhặt lấy, nếu cố ý suy nghĩ thì sẽ không hay."
Cầm Thanh nói, "Bốn chữ thuận tay nhặt lấy nghe thật là đầy ý thơ, chao ôi, Hạng Thiếu Long sao đầy óc của ngài lại khác người đến thế?"
Kỷ Yên Nhiên cười nói, "Nếu Hạng Thiếu Long bình thường, Thanh tỷ đâu chịu ngồi bên cạnh y, cả việc y mời Thanh tỷ cùng ngủ ngắm sao, cũng không hề trách y mạo phạm." Text được lấy tại
Cầm Thanh lập tức đỏ mặt, kêu lên, "Yên Nhiên muội thật là, ai đã chấp nhận cùng y... người ta không nói nữa."
Kỷ Yên Nhiên thúc giục, "Phu quân ơi, hãy nói mấy câu tình tứ cho Thanh tỷ nghe, thiếp rất muốn thấy vẻ e thẹn của Thanh tỷ vì chàng đó."
Hạng Thiếu Long vốn muốn đọc câu"kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, tiện thắng khuyết nhân gian vô số"
nhưng lại nhớ đến câu này vốn là trước đây Triệu Nhã khi bệnh đã không hề quên, lập tức lòng đau như cắt, nói không ra lời.
Cầm Thanh đang nhìn gã, ngạc nhiên nói, "Hạng thái phó phải chăng không khỏe?"
Hạng Thiếu Long ngồi dậy, thở dài, cố nén nỗi nhớ Triệu Nhã, lắc đầu, "Không có gì!"
Kỷ Yên Nhiên tiến sát tới, dịu dàng nói, "Giờ đây ngoài thiếp và Thanh tỷ, chàng không được nghĩ đến việc khác nữa."
Hạng Thiếu Long trong lòng cảm thấy trống trải, nhìn ra phía xa, gật đầu.
Cầm Thanh nói, "Nếu Yên Nhiên có cây ngọc tiêu kia thì thật là hay."
Kỷ Yên Nhiên cười, "Muội giờ đây chỉ muốn nghe mấy câu thơ mê người của Hạng Thiếu Long, Thanh tỷ không muốn nghe sao?"
Cầm Thanh giận dỗi nói, "Hạng Thiếu Long bức hiếp người ta vẫn chưa đủ sao? Lại thêm một Kỷ tài nữ đáng ghét này."
Hạng Thiếu Long trở lại bình thường, đọc, "Hà xứ cao lâu vô khả tri? Thùy gia học tụ bất tương lân. Hạng Thiếu Long này nào có tài cán gì, có thể được lòng hai vị tài nữ đương thời, làm sao có thể nói những lời cao xa?"
Hai mỹ nữ biến sắc, nhìn gã chằm chằm.
Lúc này có tiếng của Kinh Tuấn từ sau truyền đến, "Ðã tìm được bọn chúng."
Rồi tiếp theo Ô Ðình Phương và Triệu Chi chạy đến khiến cho Cầm Thanh hoảng hốt buông tay ra.
Hôm sau trời chưa sáng Hạng Thiếu Long đã tỉnh dậy, mặc áo khoác ngoài, tìm đến trại của Cầm Thanh.
Trong trại tối đen như mực, có tiếng thở của Cầm Thanh.
Song lập tức Hạng Thiếu Long thấy điều không ổn, thì ra ở bụng có kề một ngọn trủy thủ, trong tai vang lên tiếng Kỷ Yên Nhiên, "Ai?"
Hơi thở của Cầm Thanh như ngừng lại, rõ ràng bị đánh thức.
Hạng Thiếu Long lúng túng lắm, hạ giọng, "Là ta!"
Kỷ Yên Nhiên khúc khích cười, thu lại ngọn trủy thủ, ngả vào lòng gã, yểu điệu cười, "Xin thứ lỗi, tội của Yên Nhiên không thể tha thứ được, đã phá vỡ hành động trộm hương tráo ngọc của phu quân đại nhân."
Cầm Thanh không nói lời nào, nhưng Hạng Thiếu Long thì lại tiếc không thể đào lỗ mà chui xuống đó.
Ðến khi trời sáng thì mọi người nhổ trại lên đường.
Cầm Thanh trên đường vẫn cứ xa cách với Hạng Thiếu Long, Hạng Thiếu Long trong lòng cũng hổ thẹn, cùng với bọn Kinh Tuấn đi phía trước. Cho đến giờ ngọ thì đến mục trường.
Chỉ thấy ở những nơi gò cao và nhưng nơi mang tính chiến lược đều có những lầu canh gác, phòng thủ rất nghiêm ngặt Ðằng Dực đang chỉ huynh tinh binh đoàn đặt các cạm bẫy.
Hạng Thiếu Long và Kinh Tuấn vào giúp bọn họ, Kỷ Yên Nhiên cùng các mỹ nữ thì quay về căn nhà trong mục trường.
Ðằng Dực dắt hai người xem xét việc bố trí phòng thủ của mục trường, vừa đi vừa nói, "Vì mục trường quá rộng, muốn canh phòng tất cả là chuyện không thể, cho nên ta đã tập trung lực lượng phòng thủ ở tòa nhà chính, chỉ cần gia cố thêm bờ tường, đặt thêm các lầu canh gác, rồi đặt các cạm bẫy ở phía ngoài, sau đó đưa gia súc đi nơi khác để tránh, chỉ để lại một ít để làm nghi binh."
Lúc này ba người đã đến nơi cao nhất của ngọn đồi nhỏ, đưa mắt nhìn ra khắp mục trường.
An Long biệt viện nằm trong tòa nhà chính, tòa nhà này có hơn sáu mươi dãy nhà, bốn bên đều có tường cao, như một tòa thành thu nhỏ. Nhưng nếu muốn dùng hai ngàn người phòng thủ chiến tuyến dài hai dặm này, quả thật không đủ sức Kẻ địch có chuẩn bị mới đến, lúc này chỉ cần chọn một hai nơi tấn công vào, thì rất dễ dàng.
Hạng Thiếu Long nói ra những suy nghĩ đó, cuối cùng đề nghị, "Chúng ta hãy chuẩn bị một đạo kỳ binh ở phía ngoài, khi có chuyện thì nội ứng ngoại hợp, nhất định sẽ làm cho chúng trở tay không kịp."
Ðằng Dực nhíu mày nói, "Huynh cũng nghĩ đến điểm này, vấn đề Mông Ngao đã tự cầm binh đến đây, kẻ này tinh thông binh pháp, nhất định sẽ không dốc hết sức tấn công vào, mà sẽ bố trí quân chủ lực ở nơi cao, sai người luân phiên tấn công, vậy thì đạo kỳ binh ở bên ngoài của chúng ta sẽ bị cô lập, tình thế càng bất lợi hơn."
Hạng Thiếu Long nói, "Nơi cao này chính là chỗ mà chúng ta dừng chân."
Rồi chỉ ra khu rừng đầy tuyết ở bên dưới nói, "Nếu có thể đào một con địa đạo, dẫn từ khu rừng đến đây, chúng ta có thể hạ được đội quân chủ lực của kẻ địch."
"Muốn đào được một con địa đạo như thế sẽ mất hai tháng, " Kinh Tuấn lè lưỡi nói.
Hạng Thiếu Long thầm trách mình hồ đồ nói, "Vậy chi bằng hãy đào công sự để ẩn nấp vậy."
Ðằng Dực cười khổ nói, "Nếu chỉ nấp được vài người thì chẳng có tác dụng gì. Vả lại Mông Ngao là kẻ sáng suốt, nhất định y sẽ biết được."
Hạng Thiếu Long đang suy nghĩ thì lúc ấy khói ở mục trường bốc lên, chợt nảy ra một ý nói, "Ta đã nghĩ ra rồi!"
Hai người ngạc nhiên nhìn gã.
Hạng Thiếu Long nhìn làn khói ấy nói, "Chỉ cần chúng ta đào dưới chân đồi này một vài hố nhỏ, trong đó đặt dầu hỏa, củi và các thứ khó bốc cháy, tốt nhất là có thể phát ra mùi hôi thối, sau khi đốt cháy sẽ bốc khói rất dày, chỉ cần gió thổi là khói này lên đỉnh núi, khi kẻ địch rối loạn, chúng ta có thể phối hợp với đạo kỳ binh ấy để đột kích, đảm bảo kẻ địch sẽ lúng túng, không đánh mà loạn."
Kinh Tuấn và Ðằng Dực đều đồng thời biến sắc.
Hạng Thiếu Long thầm nghĩ đây cũng kể như là cuộc chiến hóa học thời cổ đại, tiếp tục nói, "Kẻ địch có lẽ đêm nay sẽ tấn công, chỉ cần người của chúng ta cẩn thận, sau khi đốt lửa thì nhân lúc rối loạn mà thoát thân, đến lúc ấy hãy chuẩn bị khăn ướt để đắp mặt, thì sẽ không sợ bị ngất vì khói."
Kinh Tuấn hưng phấn nói, "Ðệ đã phát hiện ở gần đây có một cây tên độc tượng, khi đốt lên có mùi rất khó ngửi, bây giờ đệ sẽ đi chặt một ít đem về!"
Nói xong thì thúc ngựa đi.
Ðằng Dực ngạc nhiên nói, "Tam đệ quả là lắm mưu nhiều kế, chúng ta cũng nên tạo một vài cơ quan hun khói ở những nơi quan trọng, đến lúc ấy thì xem hướng gió mà đốt. Giờ đây ta sẽ lập tức đặt cơ quan, đệ hãy quay về biệt viện mà nghỉ ngơi."
Khi ăn cơm tối, Ðằng Dực vẫn cò bận rộn ở bên ngoài.
Hạng Thiếu Long và Ô Ðình Phương cùng dùng cơm với phu phụ Ô ứng Nguyên, Cầm Thanh và Kỷ Yên Nhiên cùng nhau ở trong An Long biệt viện.
Khi Hạng Thiếu Long quay về, Cầm Thanh và Kỷ Yên Nhiên đang hòa tấu cầm tiêu với nhau, gã hiểu rất ít về âm nhạc, nhưng nghe cũng vui tai.
Kỷ Yên Nhiên đột nhiên đề nghị Hạng Thiếu Long đưa Cầm Thanh đi dạo, một điều bất ngờ, Cầm Thanh đã chấp nhận.
Hạng Thiếu Long vui mừng ra mặt, biết Cầm Thanh không trách gã sáng nay đã... cướp trại, vội vàng cùng giai nhân bước ra cửa.