Chương : Đô Thiên Huyết Giới
Tác giả: Tà Lão Ma (Nguyễn Nhạc)
Từ lúc Đoạn Tam quyết định tự vẫn xuống vách núi thì trong lòng đã dấy lên tuyệt vọng, hoàn toàn không còn một chút tin tưởng gì về kì tích xảy ra nữa.
Dẫu vậy, hắn vẫn một mực ôm trong ngực thủ cấp của Đồ Tử, mắt không ngừng tuôn những giọt lệ.
Hắn tai nghe được những tiếng gió rít gào thét dữ dội, một cổ áp lực đè nặng lên thân thể một cách kỳ lạ, như muốn xé toang cả thân thể của hắn ra.
Bản thân hắn không muốn chết, thù còn đó hắn chết không được, mạng này lại là Đồ Tử hi sinh cho, hắn phải tiếp tục sống, sống để báo thù.
“RÚuuuu!”
Mỗi lúc âm thanh càng loạn hơn nữa.
Trong ngưỡng của của tử vong, Đoạn Tam bất ngờ nhìn thấy một cái hang động thật lớn bên vách vực, cửa hang đều là một mảnh sương mù trắng xóa, cách vị trí hắn rơi xuống gần mấy chục trượng nữa liền tới.
“Con đường sống sót…”
Đoạn Tam hiển nhiên không chút do dự gảy người hai tay bám vách vực theo nhằm rơi xuống cửa hang.
Nhưng mình tính chẳng bằng trời tính, vách vực xưa nay ẩm ướt cực kỳ trơn nhầy, Đoạn Tam hai tay bấu víu lên chúng chẳng khác nào tự sát.
“Rát quá…”
Đoạn Tam nhịn không được rên lên một tiếng, mặc dù đã an toàn đáp xuống cửa hang.
Nhưng hai bàn tay hắn lúc này mới là kinh khủng hơn nữa, gân xương máu thịt gì bầy nhầy lộ ra. Đây tất nhiên là hậu quả cực việc bám víu lấy vách vực trượt xuống cửa hang bằng tay không.
Nhưng mà...
“Vì tất cả…”
Đoạn Tam cắn răng run rẩy, trong nội tâm quyết chí tiếp tục đi về phía trong hang động, sinh cơ cuối cùng hắn không thể từ bỏ được.
Hắn lẫn thẩn bước đi như một cái xác sống, lảo đảo nghiêng ngã như một tên bợm rượu, đi đến đâu máu tràn lan đến đó.
“khộp!”
Âm thanh nho nhỏ vang lên.
“ Lại đường cùng nữa sao?”
“Hết! hết thật rồi!...hahaha…hết thật rồi!”
Đoạn Tam miệng lẫm nhẫm như tên điên, ngã quỵ xuống, lưng tựa vách đá cười điên loạn.
Ít lâu tiếp theo hắn thiếp đi, lưng không còn tựa nữa mà theo thế lăn ra đất.
Sau khi Đoạn Tam bất tỉnh, lúc này dị biến mới xảy ra.
Toàn bộ huyết nhục của hắn tuôn trào mỗi lúc càng mãnh liệt hơn bao giờ hêt.
Thậm chí cẩn thận tra xét rõ hơn thì không những máu huyết mà ngay cả tuổi thọ của hắn cũng đang bị rút dần ra.
Từ một khuôn mặt tuấn tú trong chốc lát mấy khắc liền nhanh chóng bị lão hóa đi dần dần.
Kẻ hưởng lợi cuối cùng không ai khác mà là vách đá mà hắn gọi là đường cùng kia.
Máu cùng với thọ nguyên cứ như vậy mà bị vách đá rút đi không thương tiếc đến nỗi Đoạn Tam thân thể cứ như bị bỏ đói mấy chục năm không được ăn.
Lúc này thì….bg-ssp-{height:px}
“Tít!” “Tít!” “Tít!” “Tít!” “Tít!” “Tít!” “Tít!” “Tít!”
“Tít!......”
Bỗng một tiếng âm thanh xuất hiện vang lên liên tục.
“Chúc mừng huyết chủ đời thứ du nhập thành công [Đô Thiên Huyết Giới]”
“Đề nghị nhanh chóng đi đến tiếp nhận nhiệm vụ tại [Huyết Giới], thời gian cho phép tuần”
“Quá hạn sẽ tự động dịch chuyển!”
“Tít!” “Tít!” “Tít!” “Tít!”…………….
Một giọng nói có vẻ rất già nua vang lên, âm thanh cũng rất có cảm giác hơi ngao ngán, chán nản.
Ngay sau đó, liền xuất hiện một thứ như hố đen vũ trụ to bằng lòng bàn tay bao lấy Đoạn Tam rồi khỏi hang động.
Khi sự hỗn loạn ở phủ thành chủ Thanh Sơn thành dần dần lắng xuống, ở một nơi nào đó tại Đại Việt Giới, trên đỉnh núi cao, một đạo bào lão bà ngồi đó nhắm mắt, tà áo phất phơ trong gió, quảng trượng ngoằn ngoèo lơ lửng trước mặt, có vẻ như là đang đả tọa.
Chợt hắn đôi mắt mở ra, quang mang trong hai con ngươi bỗng lóe lên, cảm giác mơơ hồ như gió cây ù ù nổi lên.
Lúc này cũng lại là một lão nhân khác, người thoăn thoát như chim lao lên đỉnh, nếu Đoạn Tam ở đây chắc chắn sẽ chi là kinh ra, đây chính là Thanh gia lão tổ hắn từng lướt qua tại Lưu Vân điếm.
“Lão gia hỏa?”
Đạo bào lão bà kinh ngạc, đôi mắt sau đó nhau lại có vẻ như đã biết trước hành động đến đây của Thanh gia lão tổ, rồi lầm bầm
“Ngươi đến đây thực cũng không có ý tốt đi a!”
“Haha, Mai Hoa bà bà lão cung chủ!!”
Thanh gia lão tổ vừa đặt chân lên đỉnh núi liền nhìn về phía đạo bào lão bà cười ha hả.
“Ta rất muốn biết có chuyện gì quan trọng mà đến một cao thủ ẩn đời như lão gia hỏa ngươi suốt mấy chục năm, nay lại xuất đầu lộ diện đây?”
“Một đệ tử của chúng ta bị giết, sao có thể đơn giản được a? Tiềm lực của hắn lại cũng rất tốt, nếu như tiến hành rèn luyện hắn thêm, có lẽ sau này có khi trở thành một ít đầu xỏ phục vụ Thanh gia…”
“Nhưng mà vì nể tình mối giao hảo hai nhà, chúng ta đã xử lý hắn giúp các ngươi, lão bà nương ngươi cũng nên xuất chút ít của cải làm tiền công cán đi a!”
“Phì? Vậy ngươi nói mạng nữ nhi Mai Hoa Cung đương nhiệm với mạng trưởng tử của một vị trưởng lão chúng ta không bằng cái mạng rẻ rách kia sao?”
“bằng? tất nhiên là không băng rồi!”
Thanh gia lão tổ tay vuốt chòm râu suy nghĩ đến điều gì đó nói tiếp:
“Ngươi tổn thất chính là thế hệ trẻ, sau này có thể bồi dưỡng lại, còn Thanh gia ta vì kẻ này mà phát tốt ra đại lượng nhân thủ hơn trăm thủ hạ cùng với vài vị ngoại phủ trưởng lão, lão bà bà nói mạng hai tên oắt con Mai Hoa cung ngươi bằng sao?”
“Ngươi?”
Tựu như đuối lý trước Thanh gia lão tổ, đạo bào lão bà nghiến răng ken két, mắt hình viên đạn:
“Rốt cuộc là ngươi muốn cái gì?”
“Muốn cái gì? Hẳn là ngươi biết đi, Lôi Âm Mộc gốc”
Biết đạo bào lão bà đã dao động, Thanh gia lão tổ liền vô liêm sĩ hét nợ.