Chương : Bắc Sơn Cự Khấu! ()
Tác giả: Tà Lão Ma
“Nơi này?”
Vốn lão định lôi kéo hắn ở lại trấn, nhưng mà trước những câu truy vấn của Đoạn Tam, lão trượng chỉ có nước cười khổ một tiếng, lắc đầu nói:
“chắc làm lão đệ thất vọng, nơi này gọi là Thiên Tàn trấn, chính xác hơn là một cái trấn nhỏ làm nơi sinh sống của phàm nhân tục tử chúng ta qua ngày mà thôi!”
Lão biết cái trấn nhỏ này không thể dung chân Đoạn Tam được bao lâu nữa rồi!
“Thiên Tàn trấn? Thanh Sơn Thành”
Đoạn Tam cau mày, hình như hắn chưa từng nghe thấy danh tự trấn nào xung quanh Thanh Sơn thành khu vực thì phải.
“lão đệ không biết cũng không có gì là lạ, Thiên Tàn trấn vốn nằm tại một vùng nhỏ của Tam Cốc, nghe nói cách Thanh Sơn Thành tương đối xa….”
Lúc này, ngoài trấn.
Cách đó không xa, hơn chục người cưỡi ngựa đứng xếp thành hàng, mấy tên này khoác trên thân đúng là trang phục đặc trưng mã tặc, cự khấu. bên ngoài phủ thêm một lớp rơm ngang vai, đầu đội nón rơm che khuất khuôn mặt, hai bên hông cài hai thanh loan đao.
Lấy người đứng đầu nhất làm thủ lĩnh, người này râu ria lỏm chỏm, thân thể cao ráo, dáng người gầy guộc, mắt như ưng âm trầm quỷ quyệt, nửa khuôn mặt chạm khắc những hình xăm quái dị, sau lưng thắt lấy hai thanh loan đao còn lớn hơn mấy tên thủ hạ gấp mấy lần.
“Khộc!”
“Khộc!”
“Khộc!”
Những âm thanh như động đất sống dậy đan xen hỗn loạn vang lên.
Trong thôn, người người đều đi ra với vẻ mặc quái dị, khó hiểm, chẳng biết tự dưng sao có tiếng như vậy.
Chợt trong đám người, một tráng hán sợ hãi như hồn phi phách tán thốt lên:
“Trời! Trời!....Cự khấu tới. Bọn Cự khấu lại tới rồi!"
Chúng dân trong trấn ầm ĩ lên bàn tán, chẳng ai biết chuyện gì đang xảy ra, tự dưng sao lại xuất hiện cự khấu ngay giữa tháng.
Cả thôn hoảng loạn, giường như đã cảnh giác được điềm không lành…
Lão trượng dắt tiểu lóc chóc, cùng với Đoạn Tam cũng không chịu nổi chạy ra ngoài.
Chẳng mấy chốc thời gian, hơn chục tên cự khấu đã xuất hiện trong tầm mắt mọi người rõ mồn một, tên mắt ưng nam tử bỗng nhiên cười to truyền đến:
“Chúng bay, đều bao vây toàn bộ đám dân đen lại cho bản tọa!”
“Rõ!”
Đám đi sau nhào lên cửa ngựa xông vào trấn đem tất cả bao vây hết lại.
Lão trượng đi tới đứng phía sau mọi người, lão cũng thường xuyên tiếp xúc với mấy tên cự khấu, nhưng hôm nay nhìn mấy tên này hắn thấy rất lạ, hầu như là chưa bao giờ thấy qua.
Biết có biến lão lập tức giao tiểu lóc chóc cho Đoạn Tam, còn mình thì chen lấn mò lên phía trên, hướng trước mặt tên mắt ưng thủ lĩnh đi tới, hai tay chống trượng khom lưng nói:
“Cự khấu đại nhân tôn kính…”
Chào xong, thấy tên này chẳng may mảy quan tâm gì, lão trượng liền nói tiếp:
“Xin hỏi, đại nhân tới nơi này là...?”
Thấy Mắt ưng nam tử nhíu nhíu mày, tên hạ nhân phía sau liền xuống ngựa đi lên nói:
“Nhanh nộp lên thuế Tiếp Dẫn sứ cho đại nhân!”
Lão trượng giật mình, mắt đay đắt nhíu lại vội vàng nói:bg-ssp-{height:px}
“Đại nhân, oan quá, thuế tiếp dẫn chẳng phải nữa tháng trước đã nộp lên rồi sao?...mong đại nhân suy xét!”
Tên hạ nhân cười lạnh nói:
“Các ngươi còn muốn giảng quy củ, đại nhân nói thiếu là thiếu, nói chưa nộp là chưa nộp! hiện tại còn không nộp lên, giết!”
Phía sau, mọi người ánh mắt đều ánh lên nét vẻ mặt phẫn nộ, cái này cũng bức người quá đáng đi, thuế cũng đã nộp đủ cả, ngay cả đám nhỏ trong làng quanh năm cũng chẳng có một cái gì để ăn, bữa đói bữa no.
Thế mà mấy tên cự khấu vô nhân tính này còn muốn mòn rút cái gì từ họ nữa đây!
“Đại nhân oan quá, lương thực toàn bộ của thôn cũng đã đem nộp lên rồi, tụi nhỏ giờ còn chẳng có cái gì ăn nữa….”
Lão trượng cắn răng than.
“Hừ! rãnh chuyện, không có lương thực thì bắt nữ nhân, trai tráng về bán làm nô lệ”
Mắt ưng thủ lĩnh đến giờ như đã hết kiên nhãn cất giọng.
“Các huynh đệ, bắt chúng lại…”
Tên hạ nhân cố ra vẻ uy nghi quát lên.
Lập tức hơn mười tên thuộc hạ của Mắt ưng thủ lĩnh ào tới bắt lấy phụ nữ, trai tráng.
Bốn phía ập tới, lão trượng yểm hộ phía trước, mặc dù tay bị mất một cánh nhưng vẫn rất gân lao tới đánh nhau với bọn cự khấu.
Ba phía còn lại gồm phía sau, phải, trái, xuất hiện cũng ba người bị khuyết tật như lão trượng, tiến lên chắn trước mặt mọi người.
Một người là lão thái bà tay chống quảng trượng, có vẻ mắt bị mù.
Hai người còn lại là hai lão giả, tuổi đời thì hình như trẻ hơn lão trượng, một người lưng vác theo cự đao rỉ sét, bị câm. Người còn lại thì ngồi xe lăn, chân có vẻ như từng bị ai đó đoạn đi.
Nhìn bọn họ ra tay, Đoạn Tam liền đoán được thực lực bốn người, cả bốn đều chỉ mới là Ngoại Cảnh luyện da sơ nhập, tiểu thành còn chưa đạt tới, và cũng có thể là người mạnh nhất trong thôn.
Ngoại trừ tên mắt ưng thủ lĩnh ra, Đoạn Tam đoán chừng là tất cả những người còn lại, chẳng ai biết đến mùi võ kỹ là gì, nhìn đánh nhau loạn choạng, chẳng ra một cái quy luật thể thống gì.
Càng làm hắn ngứa mắt, ngứa tay thêm. Nhưng mà thủ lịch địch còn đó, hắn nghĩ tốt nhất vẫn là im lặng thì hơn.
“Địch tĩnh ta tĩnh, địch động ta liền động”
Châm ngôn chưa bao giờ sai mà.
Đánh nhau hơn gần một tuần trà, mà hơn chục tên chẳng đánh thắng nổi bốn vị lão lão tuổi xế chiều, bị tật không lành nữa.
“Kinh nghiệm quan trọng a!”
Đoạn tam nhìn cái liền biết bốn người này hơn là ở cái kinh nghiệm chiến đấu, dù không đánh tới nơi tới chốn nhưng mà kinh nghiệm tích lũy tùy theo tình huống cũng chẳng phải vừa.
Phía bên kia, Mũi ưng thủ tĩnh mỗi lúc một không giữ được sự kiên nhẫn nữa, vụt cái lao tới đánh một quyền vào ngực của lão trượng.
“Phụt!”
Bị đánh bất ngờ lại bị tiêu hao quá sức, lão trượng bị đánh văng ra đất gần cả khúc.
Tiểu lóc chóc đứng bên cạnh Đoạn Tam, thấy gia gia (ông) mình bị đánh đến ho ra máu giật khỏ tay hắn chạy tới.
“Gia gia!”
Tiểu lóc chóc vừa chạy vừa mếu máo, nước mắt lăn dài trên mặt.
“Ngu xuẩn, đi vào! Khục khục…”
Nhìn đứa nhỏ chạy ra, lão trượng hãi hùng quát lên.