Chương
Tuy anh ta biết rất rõ cô là loại đàn bà lòng dạ rắn rết, cũng biết chính cô là người đâm gãy chân Hân Yên, anh ta không nên dính líu đến cô, sẽ không có kết quả tốt… Thế nhưng, anh ta căn bản không buông tay cô được!
Tít.
Tít.
Tiếng chuông điện thoại di động lại vang lên lần nữa, vẫn là số cũ.
Trên sống mũi Hướng Thu Vân đã đổ một lớp mồ hôi mỏng, cô lạnh lùng nói: “Nếu anh còn bám riết lấy tôi, không sợ tôi sẽ gọi Giang Hân Yên đến để cho cô ta nhìn anh trai tốt của mình cứ bám tôi không buông sao?”
“Hướng, Thu, Vân!!” Giang Minh Thắng nghiến răng nghiến lợi.
“Sợ rồi à?” Hướng Thu Vân nở nụ cười châm chọc, đôi mắt cô nhìn chằm chằm vào thang máy đang đổi số: “Sợ thì mau tránh ra!”
Giang Minh Thắng nắm chặt tay thành quyền, vừa bất đắc dĩ lại vừa tiếc hận: “Hạ Vũ Hào vì lợi ích mà có thể kết thông gia với nhà họ Giang, em cảm thấy anh ta thật sự yêu em sao? Em ở bên cạnh anh ta sẽ không hạnh phúc đâu!”
“Anh em các người cách xa tôi một chút là tôi đã thấy rất hạnh phúc rồi.” Tiếng điện thoại réo rắt khiến trái tim Hướng Thu Vân đập càng lúc càng nhanh, cô thật sự không muốn lãng phí thời gian ở chỗ này cùng Giang Minh Thắng. cô nhanh chóng liếc mắt nhìn con số trên thang máy, không đợi Giang Minh Thắng mở miệng đã nhìn ra phía sau của anh ta nói: “Giang Hân Yên, bà Giang, các người tới thật đúng lúc…”
Sắc mặt Giang Minh Thắng khế biến, vô thức quay đầu lai.
Thừa dịp anh ta sơ hở Hướng Thu Vân lập tức bước vào thang máy, ấn vào số một rồi liên tục nhấn nút đóng cửa.
Đóng cửa!
Mau đóng cửa!!
Nhanh lên mau đóng cửa đi!!!
Hướng Thu Vân nhìn qua khe cửa thang máy đang càng ngày càng hẹp lại trông thấy Giang Minh Thắng đang xoay người, trái tim đập nhanh đến nỗi muốn vọt ra khỏi lồng ngực.
Ngay khi cửa thang máy sắp đóng lại hoàn toàn thì Giang Minh Thắng đã nhanh chân chạy tới, đưa tay về phía khe hở còn chưa khép lại hết của thang máy.
Trên sống mũi của Hướng Thu Vân càng đổ nhiều mồ hội hơn nữa, chẳng lẽ cô lại phải tiếp tục lãng phí thời gian ở chỗ này với Giang Minh Thắng?
Lúc này đột nhiên cô nghe thấy giọng nói của Hạ Vũ Hào: “Giang Minh Thắng, anh gấp gáp như vậy sao?”