Thời gian chớp mắt như thôi đưa, nhoáng đó mà nữa năm đã qua, vào cái ngày hè năm tôi tuổi đó tôi gặp Quân Phất. Vài ngày trước khi Quân Phất đến, Bách Lý Tấn đã rời đi. Trước khi đi còn cải nhau với tôi trận rõ to, còn lý do cải vả là bức thư Quân sư phụ gửi đến cho tôi báo tin Quân Phất đến vô tình bị Bách Lý Tấn đọc được, nội dung thư như thế này: “Người Thẩm phu nhân muốn gặp, vài ngày nữa sẽ đến Nhạc Thành, như phu nhân đã biết cái giá phải trả của người muốn Hoa Tư Dẫn dệt mộng rồi chứ? Mong Thẩm phu nhân không hối hận!”
Bách Lý Tấn khi đọc được nội dung thư thì rất tức giận, hỏi tôi đang giấu diếm cái gì, bắt buộc tôi phải nói ra “cái giá phải trả” đó. Tôi chưa bao giờ thấy sắc mặt Bách Lý Tấn như thế, tôi đành nói ra ý nghĩ muốn chết trong mộng đẹp của mình, khi Bách Lý Tấn nghe xong sắc mặt xa sầm, nghiến răng nhìn tôi nói: “Tống Ngưng, cô điên rồi. Tại sao cô không tin tôi.”
Tim tôi lúc đó trùng xuống nhịp, với biểu hiện đó của Bách Lý Tấn tôi chỉ đành cười khổ: “Tôi không phải không tin anh, nhưng tôi đã bệnh năm rồi. Mặc cho anh với ông có chạy chữa thế nào chẳng phải vẫn không thuyên giảm sao, tôi ngày suy yếu, tôi không muốn tiếp tục như thế này. Bách Lý Tấn, Quân Phất có thể giúp tôi, cô ấy sẽ dệt cho tôi giấc mộng đẹp, thà chết trong giấc mộng đó còn hơn khổ sở sống qua ngày như thế này.”
Tôi còn nhớ lúc đó sắc mặt Bách Lý Tấn nghe tôi nói xong thì trắng bệt, hắn cắn chặt môi, mày nhíu chặt nói: “Thế Lạc Nhi thì sao? Lan Lan thì sao?”
Tôi nghe đến tên hai người họ lòng lại trùng xuống nhịp, tim rất đau, lát lâu sau mới bình ổn lại tâm tình, cười gượng nhìn Bách Lý Tấn nói: “Nhờ cả vào anh vậy!”
Sau đó, Bách Lý Tấn tức giận đạp đổ tấm bình phong bên cạnh, xoay người bỏ đi, đêm đó hắn rời khỏi. Khi đi không mang theo gì cũng không để lại bất cứ thứ gì, cả phong thư tạm biệt cũng không có. Trở lại việc tôi gặp Quân Phất, tôi cố tình chọn nơi rất đẹp là đình thủy tạ giữa hồ sen, đang giữa hè nên sen nở rộ, nhìn rất vui mắt, hương cũng rất thơm. Hương của nó không nồng nàn như hoa hồng, mẫu đơn, mà nó thanh mát nhàn nhạt như hương sương, làm con người ta thư thái đi rất nhiều. Tôi rất thích hồ sen này. Tôi quyết định dọn đến biệt viện này ở cũng bởi vì nó.
À, có lẽ tôi chưa nói qua, khi tôi ngã bệnh vào năm trước tôi đã dọn ra khỏi Thẩm phủ, đến sống ở biệt viện thanh tĩnh này, ý này thực ra là của Bách Lý Tấn, hắn bảo : “Thẩm phủ dầu gì cũng là nhà cha mẹ Thẩm Ngạn, nếu cô ở lại đó chắc chắn cũng có đôi lần chạm mặt. Như cô hiện tại nếu kích động không tốt cho sức khỏe, thôi thì dứt khoát dọn ra ngoài ở, như vậy sẽ tốt hơn.”
Tôi nghĩ hắn nói thế cũng đúng, nên tôi dọn ra ngoài, người Thẩm phủ lại không phản đối gì, vì thế công cuộc chuyển đi của tôi vô cùng chống vánh, lúc dọn đi tôi cũng chẳng tiếc nuối gì, nếu có tiếc, chỉ tiếc dàn nho đã ra trái của mình. Nhưng nỗi tiếc nuối đó rất nhanh được bù đắp. Biệt viện này có hồ sen rất đẹp, mà chẳng mấy ngày khi rời khỏi Thẩm phủ, Bách Lý Tấn không biết dùng cách gì mà bứng cả dàn nho về cho tôi, ấy vậy mà dàn nho không chết. Khiến tôi cùng Thẩm Lạc vui vẻ khá lâu. Nằm trong đình đợi lúc, thì lão bọc già đã dẫn Quân Phất đến, tôi nằm trên giường mây đặt quyển sách đang đọc dở trên tay xuống liếc nhìn cô. Quả như lời đồn, cô xinh đẹp vô cùng, nét đẹp ma mị, có lẻ bởi chiếc mặt nạ bạc che khuất nửa bên mặt cô càng làm nét đẹp đó trở nên bí hiểm, Tôi ngây ra nhìn cô lúc, sau đó mắt tôi mới liếc nhìn sang con hổ tên là Tiểu Hoàng đang nằm phục bên cạnh cô.
Tôi có chút hơi sững người khi nhìn thấy Tiểu Hoàng, đây là lần đầu tôi thấy con hổ ngoài đời mà không có dây xích hay lồng sắt nhốt nó lại, đã thế nó còn to đến thế, có khi nào nó đột nhiên phóng lên vồ lấy tôi không nhỉ? Tôi nghĩ, rồi lại thấy không đúng, nếu nó có vồ lên thì cùng lắm là chết dù gì chút nữa đây tôi cũng phải chết, chỉ có đều nếu chết dưới móng vuốt của nó thì hơi đau chút mà thôi. Nghĩ thế tôi trấn định lại tinh thần, khen vu vơ câu: “ con hổ thật hiền, lúc chưa xuất giá, ở quê nhà ta cũng nuôi con sói nhỏ.” Tôi giơ tay diễn tả : “To bằng ngần này”. Tôi chưa bao giờ nuôi sói, chó nhỏ thì có nuôi mấy con, nhưng trong ký ức của Tống Ngưng thì hình ảnh con sói sám nhỏ đó chạy vờn quanh dưới chân tôi vẫn cứ hiện lên rõ mòn một, tôi nghĩ rồi lắc đầu, cười khẽ.
Sau lại liếc nhìn Quân Phất, hỏi: “Cô nương chính là Quân Phất? Người mà Quân sư phụ nói có thể giúp tôi thực hiện tâm nguyện bấy lâu?” Tôi hỏi chỉ để xác định lại chút, thật ra tôi có hơi sợ cô ta chút bởi vì nếu tôi nhớ không lầm, cô gái trước mặt tôi có khác nào cương thi đâu nhỉ? Cô trả lời tôi: “Dạ phải.”
Tôi khẽ gật đầu, xem ra tôi nghĩ hơi nhiều, nếu nói cô ta là cương thi, thì tôi là gì đây?! Nghĩ thế bất giác khiến mặt tôi ửng hồng, tôi cười khẽ : “Quân Phất, tôi muốn có giấc mơ, cô có biết tôi muốn có giấc mơ thế nào không?”
Cô ta ngồi lên lưng con hổ trả lời tôi. Bản thân tôi cảm thấy cô ta thật can đảm. Cô ấy nói : “Tôi không biết, nhưng phu nhân cần nói cho tôi biết.” Cô ta dừng chút lại nói : “Tuy vậy, không phải tôi tới giúp phu nhân, chỉ là đến làm cuộc trao đổi. Tôi không cần núi vàng núi bạc, mấy ngày lưu ở Nhạc thành này chỉ xin phu nhân bữa cơm. Tôi có thể cho phu nhân giấc mơ đẹp, phu nhân muốn giấc mơ thế nào, tôi sẽ cho phu nhân giấc mơ như thế. Phu nhân có thể tự lựa chọn, ở lại trong giấc mơ đó, hay thoát ra ngoài.”
Tôi bất ngờ hỏi: “Sao?”
Cô gật đầu nói: “Nếu phu nhân lựa chọn thoát ra khỏi giấc mơ, tôi không cần xu tiền công, nhưng nếu phu nhân lựa chọn ở lại trong mơ…”
Điệu bộ của cô khiến tôi thấy buồn cười giả bộ khó hiểu, nheo mắt hỏi : “Nếu tôi chọn ở lại trong mơ, Quân cô nương, cô sẽ thế nào?”
Cô nhìn vào mắt tôi nói : “ Nếu phu nhân lựa chọn ở lại trong giấc mơ, hãy trả thù lao cho tôi bằng tính mệnh của phu nhân trên trần thế, phu nhân thấy thế nào?”
Tôi tất nhiên là đồng ý, tôi là cầu còn không được nữa là, hôm đó mặt hồ sen đầy nắng ngày hè tháng . Tôi uống ly trà được pha huyết dịch của Quân Phất, sau khi uống máu của cô thì điều kỳ diệu đã đến với. Viên giao châu trong người Quân Phất có sức mạnh kỳ diệu, khi uống máu của người mang giao châu thì tất cả quá khứ của người uống máu trở thành những nốt nhạc nó gọi là Hoa Tư Điệu, Hoa Tư Điệu là hiện thân của cỏi lòng, giai điệu của tính mệnh. Viên giao châu đó còn sức mạnh khác còn kỳ diệu hơn. Còn điều kỳ diệu đó là gì thì chúng ta sẽ nói sau.
Mặt trời lặn dần về tây, dư quang ánh lên mặt hồ sen. Quân Phất gật đầu nói: “Cho tôi thời gian ngày, phu nhân xem liệu có đủ để phu nhân lo liệu những việc còn lại không. Hai ngày sau, chúng ta vẫn hẹn gặp trên hồ này, tôi sẽ cố hết sức giúp phu nhân.”
Hai ngày sau, như đã hẹn tôi nằm đợi Quân Phất trong thủy đình, tới giờ thìn đoàn người thêm con hổ đến như đã hẹn. Tôi cũng là lần đầu tiên được diện kiến Mộ Ngôn và Quân Vỹ, hai người họ ngọc thụ lâm phong, khi tôi nhìn thấy điều đầu tiên tôi nghĩ đến là: “Cổ đại thật nhiều soái ca.” Hôm nay tôi diện cho mình bộ xiêm áo lụa trắng, tóc cũng kêu Tiểu Hồng vấn lên rất gọn gàng, mặt còn trang điểm nhẹ. Đặt biệt lôi từ trong gương ra cái băng lụa trắng có mảnh ngọc bích hình trăng khuyết đã cất rất lâu, cột lên ngang trán, bộ dáng tôi hiện giờ giống hệt cái ngày tân hôn của Tống Ngưng, năm trước.
Quân Phất thấy tôi thì hơi ngạc nhiên, cô nói: “Phu nhân như thế này…” Tôi nhìn cô cười nói: “Trong cái ngày thiên liên như thế này, cũng nên sửa sang chút, coi như để tự tống tiễn mình đi.”
Quân Phất liền giở cây đàn ra, an ủi tôi: “Tôi đến đây là giúp cô, phu nhân cô hãy ngủ giấc say, thì ước nguyện sẽ được thực hiện.”
Tôi nhắm mắt lại, cố bắt buộc mình phải ngủ nhưng có lẽ cũng không cần bắt buộc, bởi lẽ do thân thể suy yếu. Hôm nay tôi lại cố thức thật sớm để chuẩn bị. Nên chẳng mấy chóc mà tôi ngủ thiếp đi. Âm thanh tôi nghe cuối cùng là tiếng đàn của Quân Phất, tiếng đàn âm thầm như nước chảy, đìu hiu thê lương xé gan xé ruột, như nỗi lòng của Tống Ngưng. Trong ngày hè tháng năm, hồ sen nở tràn những đóa sen hồng thắm, ánh nắng mặt trời dát lớp vàng mỏng lên hoa, lên mặt hồ.
Xa xa trong mờ hơi nước dưới ánh mặt trời còn xuất hiện cầu vòng bảy sắc rực rỡ. Thủy đình giữa hồ, sau khi Quân Phất đi khỏi, chỉ còn mình Tống Ngưng nằm đó, ngọn lửa bóc lên bốn phía, ngọn lửa như con mảnh thú đang há hàm răng to nuốt chửng lấy tất cả. Gió thổi mơn man trên mặt hồ nhưng lại như tiếp thêm sức cho con mảnh thú. Chẳng mấy chốc thủy đình bị ngọn lửa nuốt chửng. Sắc lửa đỏ rực cả vùng trời. Đám nha hoàn, cùng mấy gia đinh trong biệt viện nhìn thấy mà gào khóc, họ cố sức dập tắt ngọn lửa bằng những thùng nước nhỏ múc nơi hồ sen nhưng chỉ như muối bỏ biển chẳng ích gì. Những lúc như thế này đáng lý trời sẽ đổ cơn mưa, nhưng hôm nay trời nắng gắt, giọt mưa cũng chẳng có, đến khi cháy hết, ngôi thủy đình vốn được xây dựng kiên cố trên mặt hồ, trụ làm bằng đá tảng, giờ chỉ còn trơ lại cái nền đất, cùng đám tro tàn, bị gió thổi bay tán loạn trong không trung. Xa xa, bóng trắng lao đến, hắn cố hết sức lao đến thủy đình như muốn níu kéo gì đó nhưng tất cả đã muộn.