Tôi vén tấm mành trúc bên cửa sổ lên nhìn ra ngoài. Mành trúc vừa vén lên gió mang theo không khí lùa vào, làm không gian chật hẹp trên xe ngựa lập tức trở nên thoáng đãng hơn. Tôi thật sự không thích ngồi xe ngựa, nó cứ nảy lên nảy xuống như là đi thú nhún, cái cảm giác này chẳng khác nào lúc trước tôi đi tàu lượn siêu tốc, cứ muốn nôn, sức khỏe tôi lại chỉ mới hồi phục được có chút càng khó chụi, nhưng biết làm sao được nếu không đi xe ngựa thì chỉ còn cách cưỡi ngựa hoặc là đi bộ. Mà cưỡi ngựa thì tôi không biết, nếu giả dụ như tôi ngồi trên lưng con ngựa mà không bị nó hất văng xuống đất thì đã là phước đức đời, chứ đừng nói đến việc rong ruổi trên lưng nó. Còn đi bộ…Haha, nếu tôi có đồng ý thì Lan Lan và Thẩm Lạc cũng không chịu.
“Tiểu thư, đã đến rồi.” Giọng phu xe vọng vào trong.
Tôi thôi ngẩn ngơ, liếc nhìn Lan Lan đang ngủ gà gật bên cạnh, “Lan Lan, dậy thôi, tới rồi.”
Cô bé giật mình chớp chớp đôi mắt mơ màng, ngẩng đầu hỏi tôi, “Tiểu thư, tới rồi sao?”
Tôi gật đầu đáp lại, sao lại cuí đầu lay nhẹ người Thẩm Lạc. “Lạc Nhi, dậy đi con, chúng ta tới rồi.”
Thẩm Lạc cọ cọ mấy cái trên đùi tôi, rồi cũng thức giấc. Lan Lan dìu tôi rời xe ngựa, chúng tôi trả cho phu xe thù vàng, ông có vẻ rất vui vẻ còn liên tục cảm ơn rối rít. Tôi thở dài không biết là trả như thế có hơi nhiều không, mặc dù tiền bạc tôi kêu Lan Lan chuẩn bị mang theo rất nhiều, nhưng tôi thân gái mình còn mang theo đứa nhỏ và cô gái, miệng ăn lang thang tứ sứ thế này, nếu hết tiền thì chúng tôi phải làm sao.
Tôi nghĩ nên kiếm công việc gì đó để nuôi sống bản thân cùng mọi người mới được. Ngước nhìn cái cổng thành đồ sộ ghi chữ “Thành Tứ Phương” kia, tôi thở dài ngao ngán, không biết mình lựa chọn nơi này có đúng hay không, tôi trước đây lựa chọn rất nhiều thành trấn để dừng chân nhưng chọn đi chọn lại không biết sao lại chọn thành Tứ Phương – quốc đô của Trịnh quốc này, có thể vì câu nói của phu xe kia không chừng, hắn nói sao nhỉ: “Trịnh quốc cách đây mấy năm có nội chiến, nhưng hiện nay lại là quốc gia bình yên nhất.”
Tôi chọn thành Tứ Phương là nơi dừng chân, vậy trước tiên phải nghĩ xem mình phải làm cái gì ở đây, ổn định sự nghiệp thì mới kiếm sống lâu dài ở đây được. Tôi cùng Lan Lan, Thẩm Lạc vào thành, quá trình xuất trình giấy tờ cũng thuận lợi, tôi giờ không còn là Tống Ngưng mà là Trần Hương Liên quá phụ người Hạ, chồng chết, thân bơ vơ cho nên cùng nha hoàn và con trai trở về nhà mẹ ở Trịnh quốc nương nhờ, con trai Thẩm Lạc cũng đổi tên thành Đường Lạc. Cái lý lịch giả này ngốn của tôi thù vàng chứ chẳng ít. Thời buổi bây giờ đừng nói đến lý lịch, quốc tịch ngay cả chồng còn có thể dùng tiền để mua, tiền thật quá vạn năng. Nhưng thật sự tiền vạn năng đến vậy sao?
Mấy ngày đầu đến thành Tứ Phương tôi chẳng biết làm gì, nên trước kiếm khách điếm trọ tạm rồi mới tính tiếp, à mà cũng tại khách điếm đó tôi nghe được rất nhiều tin tức, bởi lẽ khách điếm tôi trọ vốn còn kinh doanh cả tửu lâu, là khách điếm lớn nhất thành. Thường vào buổi sáng và trưa có rất nhiều khách đến ăn điểm tâm uống trà, để nâng cao doanh thu chủ quán còn đặc biệt thuê lão tiên sinh mồm mép lanh lẹ đến kể chuyện góp vui, những câu chuyện lão kể thường là chuyện tình nhi nữ, thư sinh tiểu thư, hay hồ yêu và thư sinh, cũng có đôi khi sẽ là vài tin tức nóng hổi về tình hình các quốc gia, hay vài mảnh bí mật cung đình.
Tôi chọn tửu lâu này không phải vì tôi muốn phun phí tiền bạc, mà ở những nơi như thế này, có mọi loại người, mọi loại tần lớp xuất hiện, có thể nghe được tin tức mà mình không ngời tới. Tôi nhớ vào cái buổi trưa hôm ấy, tôi ngồi bên bậu cửa sổ trên lầu , cùng Lan Lan và Thẩm Lạc (mình không muốn sửa tên bé Lạc nên để nguyên nhé) ăn cơm. Lão tiên sinh bên dưới đang kể sùi bọt mép về đoạn kết của câu chuyện hồ yêu và chàng thư sinh. “Hồ yêu Lăng Cơ sau khi đưa viên nguyên đan sang người Đồng Thất thì yêu lực mất hết, người tan biến vào hư không. Khi Đồng Thất tỉnh lại chàng có đi tìm Lăng Cơ mấy lần nhưng mái nhà tranh trên Vân Tung Sơn đã không còn. Đồng Thất rất thất vọng nghĩ là Lăng Cơ đã bỏ rơi mình, nên trở về nhà, sau mấy đêm mất ngủ Đồng Thất quyết tâm học hành, cuối cùng chàng đỗ trạng nguyên.”
Lão tiên sinh kể đến đây thì đập bàn cái, mắt liếc nhìn khắp đại sảnh, xong lại cao giọng kể tiếp: “Trong ngày Đồng Thất vinh quy bái tổ chàng vô tình cứu được cô tiểu thư, cô tiểu thư lại là con gái viên ngoại ngày trước từ hôn chàng, đúng là duyên phận, sau cùng chàng lại vẫn kết hôn với vị hôn thê đã được định sẵn cho mình, còn hồ yêu Lăng Cơ có lẽ chỉ là lữ khách trong cuộc đời Đồng Thất.”
Lão tiên sinh kể xong câu chuyện, mắt nhìn đâm đâm về phương xa như tiếc nuối đều gì. Câu chuyện này tôi nghe qua rất giống câu chuyện cổ tích nàng tiên cá, nàng tiên cá vì hoàng tử mà biến thành bọt biển, còn hoàng tử lại cùng công chúa sống hạnh phúc bên nhau, như vậy có đáng không? Nghĩ đi nghĩ lại nàng tiên cá đó rất giống Tống Ngưng, chẳng phải trên lý thuyết cô cũng tan thành tro bụi rồi, còn Thẩm Ngạn vẫn sống vô cùng tốt với Liễu Thê Thê đó sao? Tôi lắc đầu cười khổ.
Giọng lão tiên sinh lại cất lên: “Đã nghe xong câu chuyện tình buồn của hồ yêu Lăng Cơ rồi, giờ lão cũng xin góp vui bằng vài tin tức ngoài lề.” Lão tiên sinh dừng lại lát, hắng giọng rồi lại nói tiếp: “Các người có nghe nói cách đây năm, vì hòa bình giữa hai nước Khương Lê mà Lê vương đã gả Kính Võ công chúa cho đại tướng quân của Khương quốc là Thẩm Ngạn?!” Lão nói rồi dừng chút xem phản ứng của mọi người trong đại sảnh.
Tôi nghe đến đây thì ly trà trong tay run lên sánh ra ngoài ít, mặt mày Lan Lan xanh mét. Thẩm Lạc cũng hơi nhíu cặp mày bé của mình. Lão tiên sinh hắng giọng rồi lại nói tiếp: “Cô Kính Võ công chúa đó tên là Tống Ngưng, vừa chết cách đây không lâu, nghe nói là chết cháy, trận lửa đó rất to cháy phừng phực suốt ngày đêm, ngọn lửa cao đến chục mét, làm sáng rực cả góc trời Nhạc thành. Đến lúc lửa tắt, thì xương cốt cũng không còn, tất cả đều tan thành tro bụi, lúc mọi người định hốt đám tro đấy mang đi mai táng thì ngọn gió lớn thổi đến cuốn trôi hết tro bụi đi. Mọi người có biết sao lại như vậy hay không? Bởi vì ông trời tiếc thương cho thân phận cô không muốn người đàn ông máu lạnh như Thẩm Ngạn đụng đến dù chỉ là chút tro cốt của cô nên mới nỗi gió lớn. Thật ra khi Tống Ngưng đến làm dâu Thẩm Phủ thì không được phu quân yêu thương, cô bị đói sử ghẻ lạnh, phu quân cô còn nạp thiếp, nghe nói Thẩm Ngạn rất yêu thương cô thiếp này, còn vì cô ta mà dọn ra khỏi Thẩm phủ. Tống Ngưng tuy rất đau lòng nhưng không nói gì, cứ ở vậy mà nuôi con, sau vì buồn thương mà bệnh nặng. Rồi tự thêu mình mà chết.” Lão tiên sinh kể đến đây thì thở dài, có vẻ còn tiếc thương chuyện của tôi hơn cả hồ yêu lúc nãy. Mọi người trong tửu lâu cũng thở dài tiếc thương cho số phận cô gái trong truyện, nhất thời cả tửu lâu chìm vào im lặng.
Đột nhiên giọng nói vang lên: “Nhưng không phải tôi nghe nói Tống Ngưng có quan hệ bất chính với tên thư sinh mặt trắng sao? Nghe nói còn dọn ra ngoài ở riêng với hắn nữa mà?”
Ngụm trà tôi vừa hớp lập tức vọt qua kẻ răng, phun ra ngoài, toàn bộ đều dình lên người Thẩm Lạc, tôi cuốn quýt dùng tay áo lau mặt cho bé: “Lạc Nhi, con không sao chứ?”
Thẩm Lạc tự tay lau mặt mình, sau ngước mặt nhìn tôi, vẻ rất nghiêm túc hỏi: “Mẹ với Bách Lý thúc thúc có gian tình thật hả?”
Lần này đến phiên Lan Lan phun trà, còn tôi trực tiếp té từ trên ghế xuống sàn nhà, sau hồi lòm còm bò lên lại, tôi véo hai cái má bầu bỉnh của Thẩm Lạc, cười khổ nói: “Tất nhiên là không phải, mẹ với Bách Lý thúc thúc làm sao mà có gian tình cho được, không thể nào.”
“Con thấy như thế cũng rất ổn mà.” Thẩm Lạc nhả thêm câu, rồi tiếp tục ăn cơm của mình, không nói gì thêm nữa, đầu tôi xuất hiện đàn họa đen cứ bay vòng quanh vòng quanh kêu “Quạ! Quạ! Quạ!”
Khi tôi đang cố giải thích chuyện của mình với Bách Lý Tấn cho Thẩm Lạc, bên dưới đại sảnh lão tiên sinh đã giải thích hộ tôi cho mọi người. Lão tiên sinh rất bất bình, đập bàn nói to: “Ở đâu ra cái tin đồn ác nghiệt đó, chắc chắn là có người gấp tâm hại. Tên thư sinh mặt trắng mà các ngươi nói vốn là đại phu chữa bệnh cho Tống Ngưng, với lại hắn ta với Tống Ngưng làm sao có thể nảy sinh tình cảm cho được, hắn vốn là người đoạn tụ.”
Người kia không chụi thua nói: “Sao ông biết hắn là đoạn tụ?” Lão tiên sinh cũng gân cổ lên cải: “Sao ta lại không biết, cái tên thư sinh đó chính là Bách Lý Tấn, ở thành Tứ Phương này ai mà không biết Bách Lý Tấn, ta mới đầu cũng nghĩ như ngươi nhưng cách đây mấy ngày ta gặp hắn ở quán trọ gần thành, hắn còn đang nói chuyện yêu đương với tên con trai, lúc đó ta mới biết là hắn vậy mà bị đoạn tụ. Sau tin tức Kính Võ công chúa chết lan truyền khắp nơi, ta mới biết hắn có thời gian rời khỏi thành là vì đi chữa bệnh cho cô ta. Hơi thật là đáng tiếc dòng họ Bách Lý thế mà lại bị tuyệt tự.” Lão tiên sinh lại thở thêm hơi ngao ngán.
Muốn biết thực hư câu chuyện Bách Lý Tấn là đoạn tụ, chúng ta sẽ chiếu lại đoạn phim, diễn ra cách đây vài ngày: Cách đây không lâu, sau khi Bách Lý Tấn rời khỏi Nhạc thành, hắn trở về nhà hắn ở thành Tứ Phương, lại nói đến cuộc kỳ ngộ của hắn cùng Quân Phất, Quân Vỹ và con hổ Tiểu Hoàng. Ngày hôm đó khi mặt trời vừa xuống núi, Bách Lý Tấn lên núi hái thuốc trở về, khi đi trên đường hắn thấy đám đông người tụ tập, tính tò mò, hắn lách người chen vô xem. Kết quả hắn thấy một màn con hổ to bị cột chặt vào thân cây đang khổ sở lép bép nhai củ cà rốt, nông dân chặt lưỡi khen lạ. Bên cạnh con hổ còn có hai người nam nữ đang hò hét phụ họa. Hắn lại chẳng cảm thấy có gì lạ bởi vì lực chú ý của Bách Lý Tấn lúc đó đều tập trung vào đống củ cải trắng lớn trước mặt con hổ. Hắn nghĩ, nếu chiều nay ăn chút canh củ cải cũng không tệ, thế là hắn đi nhanh đến phía đám củ cải, cúi xuống rất tự nhiên lấy củ cải trắng to nhất trong đám rau cỏ, ngẩng đầu nhìn người nam: “Này, củ cải bán thế nào?”
Người nam ngây người nhìn hắn. Bách Lý Tấn ngắm nghía hồi, không thể lý giải nổi biểu hiện của người nam, lại cúi đầu lựa chọn hồi, lấy ra củ cà rốt: “Này, tôi mua hai củ cải, anh có thể tặng thêm củ cà rốt không?” Người nam không đáp mà nhướng mày nhìn người nữ, người nữ nhìn người nam sau lại chỉ tay về phía con hổ đang gặm cà rốt bên cạnh.
Bách Lý Tấn cũng theo hướng chỉ nhìn theo, nhìn thấy con hổ thì sững sốt, nhảy dựng lên: “Chao, mua củ cải còn được tặng hổ ư?”
Người nữ liếc nhìn người nam cái lại nói: “Không tặng hổ, không tặng hổ.”
Bách Lý Tấn hiểu ý giơ củ cà rốt ở tay phải lên: “Ồ, không sao, không tặng hổ thì tặng tôi củ cà rốt vậy.”
Người nam lúc này lại lên tiếng: “Cà rốt cũng không tặng!”
Bách Lý Tấn ngạc nhiên giơ củ cải ở tay trái lên: “Tôi không để anh cho không đâu, tôi trả tiền, tôi mua nhiều không phải để anh kiếm tiền, mà là muốn anh cho thêm củ cà rốt nhỏ…”
Có điều lời Bách Lý Tấn chưa nói hết thì người nam đã nổi điên. Từ trong đám đông chúng ta có thể thấy bóng trắng xám xám bay ra khỏi vòng người. Người nam nhìn theo hướng bóng người vừa bay đi, phủi tay vài cái rồi lau lên áo người nữ. Cứ tưởng mọi việc như thế là kết thúc, nhưng vẫn chưa đâu, muốn biết chúng ta tiếp tục xem đoạn phim khác:
Chập tối cùng ngày hôm đó, địa điểm tại quán trọ duy nhất ngoại ô thành Tứ Phương. Tình trạng: do quán trọ quá nhỏ hôm đó lại có nhiều người tới trọ nên chỉ còn phòng trống duy nhất. Mà vô tình hôm đó Bách Lý Tấn trọ ở đó, hai người, nam nữ gập ban chiều cũng đến trọ ở đó.
Bách Lý Tấn vừa nhát thấy bóng hai người bọn họ liền sấn tới: “Này? Cô không phải là người bán củ cải sau? Các người sao vậy?”
Ông chủ quán trọ, người nép vào tủ quầy vừa chú ý động tĩnh con hổ vừa giải thích với Bách Lý Tấn. Thì ra nam, nữ nhưng lại chỉ có phòng, vì vấn đề danh tiếng nên không thể nào ở chung. Bách Lý Tấn mắt đảo vòng, sau đó vòng qua người nam đến trước mặt người nữ: “Thì ra là thiếu phòng? Phòng tôi rất rộng, hay là cô ở tạm đêm, tiền phòng chúng ta chia đôi, hi hi hi.” Bách Lý Tấn cười rất gian, cái tật này mãi không bỏ được.
Thế nhưng người nam không biết dùng thân pháp gì, đã lặng lẽ đứng chen giữa hai người, hiền hậu mỉm cười với Bách Lý Tấn đang nhăn nhở: “Được, chúng ta chung phòng.” Bách Lý Tấn thôi nhăn nhở. Mọi người ăn chung bữa cơm, vậy là quen nhau, thì ra người đó là Quân Phất và Quân Vỹ. Sau đó sau đó, chúng ta tua nhanh chút. Đến lúc chia tay, Quân Vỹ và Quân Phất rời đi trước, Bách Lý Tấn không biết vì lý do gì còn nấn ná ở cửa quán trọ. Quân Vỹ thì liên tục ngoái đầu nhìn lại phía sau. Rồi sau đó truyền trong tiếng gió là giọng nói lanh lãnh của Quân Phất: “Có phải huynh thích anh chàng Bách Lý Tấn kia ~ ~ ~ Huynh liên tục ngoái lại như thế là lưu luyến, không muốn xa anh ta ~ ~ ~ Nếu huynh làm bậy, Quân sư phụ sẽ cho huynh nhừ đòn.”
Xung quanh đột nhiên yên lặng, người qua lại đều dồn ánh mắt nhìn về phía Quân Phất và Quân Vỹ, mặt Quân Vỹ hết xanh lại trắng, sau lại nghiến răng nói từng chữ: “Quân Phất muội đang ngứa da phải không?” Quân Phất lùi lại phía sau vài bước, Bách Lý Tấn ở cách đó mấy bước, sung sướng chạy lại, sau đó sau đó tua nhanh thêm chút, trong không gian lại lan truyền thêm chất giọng thanh thanh của Bách Lý Tấn: “Muốn kiếm cớ cũng nên kiếm cái cớ hay một chút, không cần giải thích, cũng không cần giấu giếm, huynh thích tôi….” Mọi người sững sốt, lại sững sốt, sau đó lại sững sốt. Trong số người sững sốt đó vô tình cũng có lão tiên sinh kể chuyện. Thế là có câu chuyện ngày hôm nay. Thanh danh Bách Lý Tấn từ đó bị hủy.
Tôi nghe xong lại té từ trên ghế xuống đất thêm lần nữa, Bách Lý Tấn đang ở thành Tứ Phương, mà hắn lại còn đoạn tụ. Trời ạ, tôi không nghe nhầm đấy chứ, hèn gì tính tình hắn lại kỳ quái như thế, còn nói nhiều như thế, thì ra…? Mà nói đến mới nhớ tôi đã bao lâu không gặp Bách Lý Tấn rồi nhỉ, chắc cũng cở tháng đi. Kể từ cái đêm hắn rời khỏi biệt viện đó tôi cũng chẳng có tin tức gì của hắn, tôi nghĩ tin tôi chết hắn chắc cũng nghe rồi, không biết hắn có vì người bạn tri kỷ này mà khóc thương hay không? Nếu hắn gặp tôi không biết có la lên như găp ma không nhỉ? Tôi thật rất muốn biết, nghĩ, đã đến đây rồi, thì cũng nên đến gặp hắn, biết đâu hắn có thể giúp ích được cho tôi. Lão tiên sinh dưới lầu đã kể đến đoạn đại tướng quân Tống Diễn của Lê quốc vì hay tin em gái chết, mà phẩn nộ dẫn binh đánh Khương.
Thật ra chiến sự đã nổ ra, nhưng vẫn chưa có trận chiến nào, hai quốc gia mới gửi thư hầm hè nhau mà thôi. Tôi thật ra rất mâu thuẫn không biết là mong muốn trận chiến này, hay là không mong muốn, vì tôi biết trận chiến đó sẽ cướp đi sinh mạng của Thẩm Ngạn, cái mạng mà Tống Ngưng ngày đó mặc cho gió cát quất vào đến chảy máu da thịt vẫn phi ngựa suốt ngày đêm, rồi đến chiến trường Thương Lộc lật xác chết cứu về. Ngày đó khi tôi uống máu Quân Phất, cô thấy có đến linh hồn tồn tại cùng trong cơ thể tôi, nhưng lại riêng lẻ không cách nào hòa hợp lại được, thì ra Tống Ngưng không chết, tiềm thức cô chỉ ngủ say. Tôi lại vô tình nhập vào thể xác cô, thần thức của tôi lại quá lớn, nó giúp tôi có thể điều khiển cơ thể Tống Ngưng chứ không phải cô. Nhưng cái máy tính không thể chạy hệ điều hành, nó sẽ quá tải. Cơ thể Tống Ngưng lại chứa đến linh hồn của tôi và cô ấy cho nên nó suy yếu dần, trước không thấy điều gì khác lạ bởi vì chưa đến lúc.
Lúc Thẩm Lạc hôn mê thần thức Tống Ngưng bị chấn động mạnh, nó tương tác với thần thức của tôi tạo ra sự đối lập, như cái công tắc đã được mở, sự đối lập đó ngày càng lớn dần, cơ thể Tống Ngưng không chụi nỗi, càng ngày càng suy yếu. Quân Phất đã giúp tôi hòa hợp giữa hai linh hồn trong cơ thể, đó là điều kỳ diệu mà viên giao châu trong người cô mang lại, cũng may cô không đòi hỏi ở tôi cái gì, cô giúp tôi vô điều kiện. Tôi được sống, Tống Ngưng cũng sống.
Trước đây tôi nghĩ, Tống Ngưng đã chết, tôi chỉ là tôi Trần Hương Liên sống tạm trong cơ thể Tống Ngưng nhưng giờ tôi là Tống Ngưng, Tống Ngưng cũng là tôi. Hai chúng tôi hòa làm , những gì cô trân trọng tôi cũng trân trọng, những gì cô yêu thương tôi cũng yêu thương. Bởi lý do đó nên tôi đã dùng ngọn lửa để trốn tránh Thẩm Ngạn, tôi sợ không kìm được lòng mình khi ở bên anh. Nhưng anh chẳng yêu tôi, dù cho tôi có chết đi anh vẫn không yêu tôi. Tôi không nghĩ khi nói ra chuyện mình cứu anh ngày đó ở cánh đồng hoang Thương Lộc sẽ khiến anh yêu mình, nếu đơn giản như thế thì suốt năm anh hết mực yêu thương Liễu Thê Thê phải nói như thế nào, suốt năm anh không ngó ngàng đến tôi phải nói làm sao? Thẩm Ngạn là người chung tình, anh quá chung tình với người anh yêu, đáng lẽ anh có thể hòa hợp được giữa tôi và Liễu Thê Thê nếu anh có chút mẩy mai nào với tôi. Nhưng suốt năm qua anh chưa hề. Lúc đầu có lẽ tình yêu anh dành cho Liễu Thê Thê dựa trên ân tình mà tôi đã cứu sống anh ngày nào. Nếu mọi chuyện được nói rõ ràng sớm hơn, tôi nghĩ cũng rất có khả năng anh sẽ yêu tôi. Nhưng anh và Liễu Thê Thê ở bên nhau lâu như thế tôi không tin là anh hiện giờ ở bên cô ấy chỉ vì ân nghĩa?! Nhưng nếu thật sự anh có thể hòa hợp giữa Liễu Thê Thê và tôi thì sao? Liệu tôi có thể chấp nhận được chuyện đó hay không? Tôi cũng không rõ. Không nghĩ đến thì thôi, nghĩ đến thì lại đau lòng.
Tôi đã không nuốt nổi cơm, thấy Thẩm Lạc và Lan Lan cũng ăn xong cơm, tôi tính tiền rồi rời khỏi tửu lâu, trước khi đi không quên hỏi lão tiên sinh kể chuyện về phương hướng nhà Bách Lý Tấn. Hiện giờ tâm trạng tôi không tốt, đi gặp hắn cũng là điều hay. Thật ra về phương diện phương hướng tôi rất tệ, cũng may Lan Lan trí nhớ rất tốt, sau mấy lần lạc đường do sự kiên trì làm người dẫn đường của mình tôi đành phó mặc lại cho Lan Lan. Dưới sự dẫn dắt của Lan Lan theo lời chỉ dẫn của lão tiên sinh kể chuyện, đến giờ mùi tôi đã đến được nhà Bách Lý Tấn.
Không ngờ hắn lại ở ngôi nhà to đến thế, nếu nói theo lời lão tiên sinh kể chuyện thì: “Nhà hắn ở trong cái sân lớn nhất trong ngõ Tâm Thủy ở thành Tứ Phương này.” Quả thật là cái sân rất to, trong sân còn phơi la liệt thuốc, mùi thuốc bắc nhan nhãn trong không khí, đi cách nhà Bách Lý Tấn cả con hẻm vẫn có thể ngửi thấy cái mùi này. Ngõ Tâm Thủy mà chúng tôi đến là con hẻm chuyên bán dược thảo, dược thảo gì ở đây cũng có, từ loại rẻ và dễ tìm nhất như cẩu tử, cho đến loại hiếm và mắc nhất như tuyết liên ngàn năm. Ngõ Tâm Thủy thật ra rất giống khu thuốc bắc Chợ Lớn ở nước tôi, mỗi lần đi ngang đó mùi thuốc bắc cứ sọc vào mũi.
Tôi nghĩ đến đây thì bật cười. Tôi bước vào trong sân thì thấy ngay cảnh. Bách Lý Tấn hắn ngồi bệt trên đất quay lưng lại với chúng tôi cậm cụi lựa thảo dược, miệng thì không thôi lẩm nhẩm gì đó. Bộ dạng Bách Lý Tấn vẫn như ngày nào, hắn vẫn khoác trên người bộ bạch y “phiêu dật” lấm tấm chỗ trắng chỗ đen, đầu bù tóc rối, bộ dạng lôi thôi lết thếch. Tôi từng hỏi hắn: “Anh ở dơ vậy sau không dứt khoác mặc đồ đen đi?”
Hắn ngạc nhiên hồi rồi trả lời tôi với vẻ mặt đương nhiên là phải thế: “Không mặc đồ trắng sao có thể thể hiện được phong thái của bậc thiếu niên anh tài như tôi chứ” Tôi đành bó tay. Giờ nhìn lại bộ dáng hắn tôi nghĩ Bách Lý Tấn quả thật là bậc thiếu niên “anh tài”: ở dơ mà thích mặc đồ trắng.