h sáng, Lâm Gia và Dương Kiện đúng giờ đi đến nơi làm việc của Rick.
Văn phòng của người đứng đầu Federal State cũng không quá khí thế, bài trí và trang hoàng phục cổ mà đơn giản, Lâm Gia thoáng nhìn còn cho rằng mình đang đến phòng tiếp khách của quý tộc Anh quốc.
Thấy bọn họ đến, thượng tướng Rick buông văn kiện trên tay ra, đứng lên từ sau bàn công tác đi ra.
Trước khi nhìn thấy Rick, Lâm Gia từng đoán rằng hắn hẳn là một quân nhân đã qua tuổi hoặc tướng mạo uy nghiêm, dáng người khôi ngô… Nhưng không ngờ rằng khi thật sự được nhìn thấy hắn mới phát hiện hắn đúng là một thanh niên diện mạo tuấn mỹ, khí chất nho nhã.
Toàn thân quân phục đen, dáng người hắn cực kỳ thon dài, kiện mỹ, trên vai rộng lớn là ba huy hiệu bằng vàng rạng rỡ phát sáng, tóc đen mắt đen, thần thái phấn chấn, bộ dáng nhìn qua nhiều nhất chỉ gần ba mươi tuổi. Tóm lại, tuy rằng nụ cười hòa nhã nhìn qua rất thân thiết, nhưng trong ánh mắt lại dấu không được vẻ uy nghiêm.
Thượng tướng Rick nhìn thấy Lâm Gia cũng không có lộ ra nửa điểm biểu tình kinh diễm, ánh mắt đánh giá cô bình tĩnh mà xa cách.
Rick ra hiệu bọn họ ngồi xuống, nhìn Lâm Gia đi thẳng vào vấn đề nói: “Quý cô Lâm Gia, Liên Bang gặp phải nguy cơ lớn nhất từ trước tới nay. Hy vọng ngài và các người bạn nửa thú của ngài có thể giúp chúng tôi giành được thắng lợi trong cuộc chiến tranh này.”
Lâm Gia không có lảng tránh ánh mắt Rick, cô nghĩ nghĩ, bình tĩnh nói: “Thật xin lỗi ngài tường quân. Tôi chỉ có thể đại biểu cho bản thân tôi, không thể quyết định thay Dick và tất cả bọn họ. Cá nhân tôi cực kỳ nguyện ý góp sức cho Liên Bang, chỉ không biết tôi có thể làm chút gì được cho các người hay không?”
Rick tựa hồ sớm đoán được cô sẽ nói như vậy, không có hiện ra biểu tình ngoài ý muốn, vẫn duy trì mỉm cười khéo léo: “Cô nói rất đúng, vậy bây giờ liền trưng cầu một chút ý kiến của bọn họ đi.” Trong lúc Lâm Gia sững sờ, hắn đã ấn nút điện thoại truyền lời trên bàn: “Mời thủ lĩnh thú Dick và Ngân Hổ vào đi.”
Mấy phút sau, Dick và Ngân Hổ được cảnh vệ mang đến văn phòng. Thì ra đêm qua hai người bọn họ đã lần lượt hoàn toàn tiến vào kỳ bài xích, biến thành hình người.
Ngân Hổ vừa nhìn thấy Lâm Gia liền hưng phấn mà xông đến, mở hai tay ra ôm cô lên khỏi mặt đất, không chút kiêng kị nào liếm hôn môi và khuôn mặt của cô.
Lâm Gia bị anh náo loạn làm đỏ mặt, cô cũng không có phóng khoáng như Ngân Hổ, không có gan không coi ai ra gì thân thiết trước công chúng.
“Ngân Hổ đừng quậy nữa, mau buông em xuống! Chúng ta đang nói chuyện chính sự mà!” Lâm Gia theo thói quen định giơ tay tóm lấy lỗ tai tròn của Ngân Hổ, ai ngờ sờ soạng phải không khí, lỗ tai tròn của Ngân Hổ đã biến mất!
Lâm Gia cả kinh, ánh mắt quét đi xuống, quả nhiên phát hiện sau mái tóc vàng bên sườn mặt Ngân Hổ là hai lỗ tai màu da của con người.
Cô còn nhớ rõ trước kia lúc Ngân Hổ cọ đến thân thiết với cô thì cái đuôi lớn sẽ cuốn lấy thắt lưng cô, nhưng lần này bên hông lại không có loại trói buộc nào. Lại cẩn thận xem lần nữa, răng nanh sắc nhọn của Ngân Hổ đã trở nên chỉnh tề trắng như tuyết, đẹp đến làm cô lóa mắt. Còn có cái lưỡi mềm linh hoạt ướt át liếm trên mặt, hai má kia của cô cũng hoàn toàn không còn cảm giác đau đớn, chứng minh đầu lưỡi Ngân hổ đã không còn xước mang rô nữa. Tất cả biến hóa này chứng minh Ngân Hổ đã sớm hơn vài tháng hoàn toàn tiến vào giai đoạn dị biến!
Lâm Gia vừa mừng vừa sợ, càng gấp rút muốn nhìn xem bộ dạng Ngân Hổ. Không còn lỗ tai tròn để nắm, Lâm Gia đành phải nâng tay, dùng sức chụp mặt anh.
Ngân Hổ đang liếm hăng say, đột nhiên trên mặt bị hai bàn tay vỗ trúng. Anh rất bất mãn ngẩng đầu, trong mắt xanh tràn đầy ủy khuất: “Thật lâu không gặp Gia, nhớ lắm. Đừng đánh Hổ.” Nói xong lại đưa lưỡi liếm chóp mũi của cô, than thở nói: “Hương vị Gia thơm quá, Hổ rất nhớ Gia.”
Lâm Gia hắc tuyến đầy mặt, thân thể Ngân Hổ tiến hóa nhanh chóng, nhưng khả năng ngôn ngữ này lại tiến triển thật sự chậm, đến bây giờ còn chưa thể nói chuyện lưu loát như Dick.
Lâm Gia vội che cái miệng làm loạn của Ngân Hổ, một tay khác thì trấn an sờ sờ mặt anh: “Thượng tướng đang thương lượng công việc với chúng ta, nếu anh lại không nghe lời em liền không quan tâm đến anh! Ngoan, mau buông em xuống.”
Ngân Hổ khò khè cọ cọ mặt Lâm Gia, vạn phần không muốn buông cô ra, nhưng vẫn ôm thắt lưng cô, không muốn buông. Lâm Gia thở dài, ôm thì ôm đi, chỉ cần đừng loạn hôn loạn liếm nữa là được.