Dịch: HTTN
Đối với Trần Huyền Cơ mà nói, ký ức về Trần quốc không thể coi là tốt đẹp.
Mười hai năm trước, hoàng đế triều Hạ Lý An Nam chấm dứt kế hoạch bá nghiệp vĩ đại của lão khi còn sống, đã chết trên đường khải hoàn trở về về triều.
Mà sách lược triều Đại Hạ xuôi nam đông tiến cũng bởi vậy tạm thời gặp trở ngại, theo tân đế Lý Du Lâm đăng cơ, hai nước Trần Chu từng chịu triều Hạ xâm lấn rốt cuộc mới có thể tạm thời hoà bình.
Trên đời này có rất nhiều chuyện, đều mang theo nét tương tự hoặc trùng hợp kinh người.
Có câu là thời thế tạo anh hùng, bên trong cuộc đánh cờ dạng ngươi chết ta mất, Mục vương phủ lập nên Đại Chu hùng cứ một phương. Mà quốc trụ Mông Khắc cũng cũng quật khởi nắm giữ kỵ binh Hổ Lang đã mất lòng tin của Trần quốc.
Nhưng có một số việc, xưa nay đều có cùng nguyên do.
Minh quân tướng tốt xưa nay không thể cùng tồn tại, chim bay hết sức, người tốt giấu cung; thỏ khôn chết, tay sai nấu.
Trường Dạ ty dưới mưu tính của Thái Nguyên đế đã diệt Mục Vương phủ, Trần Đình Trụ cũng bắt đầu cắt giảm quyền lực của vây cánh Bình Tây vương Mông Khắc.
Vì vậy lúc trước vì mượn sức Mông gia mà dựng nên Mông Vũ hoàng hậu, nhân tiện tạo một cái tội danh cực lớn để ban xuống rượu độc, Mông gia nhất tộc còn chưa có kịp hưởng thụ vinh hoa phú quý hoà bình mang đến, liền nghênh đón tai hoạ ngập đầu cho bọn họ.
Trần Huyền Cơ mãi mãi không quên được tình cảnh ngày đó, mẫu thân mình rưng rưng uống vào rượu độc, cũng mãi mãi không quên người nam nhân mặc long bào đại hoàng kia, ngồi trên trên đài cao, thần tình lạnh nhạt nhìn tất cả những chuyện này.
Một khắc này, về Trần quốc, về tất cả hoàng tộc Tần Huyền Cơ đều chặt đứt hoàn toàn.
Y nhỏ tuổi được hộ vệ thân cận của Mông gia hộ tống trốn khỏi Trần quốc, bọn họ nói với y rằng vĩnh viễn không được trở lại.
Mà y cùng lúc đó tự nói với mình, vĩnh viễn không được trở về nữa.
Thế nhưng. . . .
Thanh niên toàn thân là máu ở trước mặt, lại làm cho một thứ gì đó đã phủ đầy bụi trong y chợt dao động.
Cái Trần quốc kia, tuy đáng hận, tuy từ một đám người y chán ghét thống trị.
Nhưng chỗ đó, cũng là nơi mẫu thân y sinh sống, ít nhất trong ấn tượng của y, mẹ y yêu Trần quốc kia đấy.
"Trở về đi." Đúng lúc này, một thanh tuyến già nua chợt vang lên.
Trần Huyền Cơ sững sờ, mọi người ở đây cũng sững sờ, bọn họ theo tiếng nhìn lại.
Đã thấy trên đỉnh núi Trọng Củ Phong có một bóng người chậm rãi bay xuống, lão mặc áo dài màu đỏ, tay áo phiêu linh, chân đạp một thanh phi kiếm chậm rãi rơi vào trên đài diễn võ.
Chờ thấy rõ bộ dáng của lão giả, Trần Huyền Cơ vội tiến lên phía trước nửa quỳ trên mặt đất, chắp tay lời nói: "Đệ tử bái kiến sư tôn."
"Trở về đi." Lão giả kia nói khẽ lần nữa.
"Nhưng. . . Linh Lung các. . ." Trần Huyền Cơ dường như muốn nói thêm gì đó, nhưng lời nói mới vừa vặn ra khỏi miệng liền bị lão giả cắt ngang.
"Kiếm đạo là như thế nào?" Lão nhân hỏi.
"Kiếm. . ." Trần Huyền Cơ nghe vậy hơi hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn nói ra : "Kiếm, lấy thẳng không lấy ngoặt."
"Tâm, lấy tinh thuần không lấy tạp niệm."
"Kiếm Tâm hợp nhất, mới là kiếm đạo vô thượng."
Trần Huyền Cơ hồi đáp như thế.
Nhưng sau khi nói xong lời này, y lại vội nói: "Sư tôn dạy con hơn mười năm, hôm nay sư môn công việc bề bộn, sợ có đại nạn, Huyền Cơ làm sao có thể rời đi lúc này?"
"Ta dạy cho con, ý đồ chính là đạo lý truyền thừa, con đã từng nghe ta nói, nơi nào không thể sống yên ổn? Nơi nào không thể đến? Về phần chuyện của Linh Lung các, chỉ cần Chung Trường Hận ta còn sống một ngày, liền không tới phiên những bọn tiểu bối các ngươi lo lắng." Lão nhân vung ống tay áo chặn lại, vừa dứt lời ấy, thần tình cương nghị trên mặt chợt nhu hòa mềm nhũn ra, lão nhìn Trần Huyền Cơ, giống như nhìn về phía con của mình, ánh mắt mềm mại, như gió xuân lướt nhẹ qua liễu, mưa thu thấm đất.
"Trần quốc là tạp niệm trong lòng ngươi, ngươi đã ở Thông U cảnh khoảng ba năm, chưa trừ diệt tạp niệm này, làm sao thành đạo?"
"Đi đi, trừ ra tạp niệm, đạt thành đại đạo, làm một Tiên nhân tiêu dao, để cho người trong thiên hạ nhìn xem đệ tử Chung Trường Hận ta là như thế nào!"
Trần Huyền Cơ lúc này rút cuộc trầm mặc lại.
Y cúi đầu suy tư thật lâu, một đầu tóc trắng tung bay trong gió xuân.
Cho đến hồi lâu sau đó, y ngẩng đầu lên lần nữa, mãnh liệt quỳ xuống.
Đông!
Đông!
Đông!
Y liên tục khấu đầu ba cái với Chung Trường Hận, ba cái đều dùng sức thật lớn, thậm chí ngay cả trên trán cũng bởi vậy nổi lên vết máu nhàn nhạt.
Rồi y mới chắp tay, nói.
"Đồ nhi tạ ơn sư tôn!"
. . .
Trận đọ sức giữa cao đồ của Ly Sơn cùng đại đệ tử của Linh Lung các gần như vượt quá tất cả mọi người đoán trước.
Lúc này, về kết quả thắng bại đã sớm không còn quan trọng.
Trần Huyền Cơ lại là hoàng tử được Mông Vũ hoàng hậu của Trần quốc sinh ra năm đó, mà hôm nay người nổi bật nhất trong thế hệ trẻ tuổi của Linh Lung các sẽ phải rời đi, không thể không khiến trong lòng mọi người hỗn tạp ngũ vị trần.
Điểm này, đối với Phương Tử Ngư mà nói, càng như thế.
Sau khi trở về từ đài diễn võ, vị nhị sư tỷ này không hề nói câu nào.
Từ Hàn cũng muốn trấn an vài câu, nhưng hoàn toàn không chiếm được đối phương đáp lại, cuối cùng cũng chỉ có thể ngừng lại.
Đã đến giờ cơm tối, hôm nay Sở Cừu Ly đặc biệt làm cho Phương Tử Ngư cả bàn thức ăn tràn đầy .
Có thể nói đầy đủ món ngon, nếu như thường ngày đủ để cho vị đại tiểu thư Phương Tử Ngư này để xuống dè dặt tham ăn, thế như Phương Tử Ngư lúc này hiển nhiên đã không còn tâm tư này, chỉ yên lặng ngồi ở một bên, nhìn bàn kia đồ ăn nhưng chưa từng động đũa.
Mà Diệp Hồng Tiên trở về khá muộn khi nghe nói chuyện này, cũng thử qua cố gắng an ủi Phương Tử Ngư, nhưng hiệu quả nhận được quả thực không hề tốt.
Cho đến khi mọi người ăn xong cơm tối dưới bầu không khí nặng nề, Phương Tử Ngư lúc này mới đứng lên, làm bộ như muốn rời đi. .
Lúc đó Diệp Hồng Tiên nháy mắt với Từ Hàn, Từ Hàn hiểu ý đứng người lên, nói muốn đưa tiễn đưa Phương Tử Ngư, mà đối phương cũng chỉ cúi đầu, cũng không biểu hiện ra quá nhiều kháng cự, cho nên hắn lập tức cùng theo bước chân của nàng.
"Thực ra Trần huynh cũng có nỗi khổ tâm. Chỗ đó dù sao cũng quê hương của huynh ấy, cho nên nếu mặc kệ, chỉ sợ huynh ấy cũng sẽ cảm thấy không vui."
Đi trong bóng đêm Trọng Củ Phong, hai người sau một lúc trầm mặc khá lâu, Từ Hàn cuối cùng lên tiếng phá vỡ sự im lặng này.
Phương Tử Ngư đã im lặng gần nửa ngày sau khi nghe nói lời ấy, chợt ngừng bước chân của mình.
Từ Hàn được coi từng trải nhân sinh phong phú nhưng gần như không có chuyện như vậy từng phát sinh, hắn thấy Phương Tử Ngư như thế, cho rằng lời nói của mình tạo được hiệu quả, đang muốn nói chuyện gì đó, thế nhưng lời nói còn chưa ra khỏi miệng, Phương Tử Ngư chợt nhào vào trong ngực hắn.
Từ Hàn lập tức sững sờ, ngây người ngay tại chỗ.
Sau đó, bả vai Phương Tử Ngư bắt đầu hơi hơi rung động, từng đợt tiếng nức nở thật nhỏ vang lên, càng ngày càng lớn, cuối cùng biến thành gào thét khóc lớn, Từ Hàn có thể cảm nhận rất rõ quần áo nơi lồng ngực của hắn hiển nhiên đã ướt nhẹp nước mắt của Phương Tử Ngư.
Từ Hàn giơ tay lên, hắn cảm thấy thời điểm này có lẽ hắn nên ôm lấy Phương Tử Ngư, cố gắng an ủi nàng.
Nhưng đồng thời hắn cũng cảm thấy cử động này có chút không ổn, dù sao nam nữ khác biệt. Trong lúc nhất thời hắn thực sự bế tắc không biết nên làm như thế nào cho phải.
Chỉ có thể là hơi khô cứng nói, "Khóc đi, khóc đi, khóc lên là tốt rồi."
Phương Tử Ngư nghe nói như thế, càng khóc đến lợi hại.
Thế cho nên tiếng khóc nức nở của nàng có chút biến dạng, cực kỳ giống đứa bé lỡ yêu mến một vật, Từ Hàn nghe thấy đều có chút cay mũi.
Khoảng chừng một khắc đồng hồ trôi qua, tiếng khóc của Phương Tử Ngư rút cuộc dần dần nhỏ lại.
Nàng có lẽ đã thực sự khóc xong, hay có lẽ chỉ là mệt vì khóc.
Nàng ngẩng đầu lên từ trong ngực Từ Hàn, sắc mặt không khỏi ửng đỏ khi nhìn thấy ánh mắt ân cần của hắn.
Rồi nàng lại thoáng nhìn một mảnh ướt át trước ngực Từ Hàn, nàng thông minh nên rất nhanh hiểu được, rốt cuộc nơi đó do đâu tạo thành, sắc mặt của nàng bởi vậy càng thêm hồng nhuận phơn phớt.
Từ Hàn cũng nhìn ra đối phương bối rối, hắn cùng lúc đó mỉm cười, nói : "Không sao."
Phương Tử Ngư nghe vậy, nghĩ đến Từ Hàn những ngày này đều luôn luôn bao dung che chở nàng, cũng như nàng từng không chỉ một lần càn quấy với Trần Huyền Cơ, lúc đó nàng chỉ cảm thấy tất cả là đương nhiên, nhưng bây giờ nghĩ lại chợt cảm thấy dường như mình chưa bao giờ thực sự hiểu rõ Trần Huyền Cơ. Thậm chí ngay cả chuyệ y là hoàng tử Trần quốc mà nàng cũng hôm nay mới biết được.
Nàng không phải cực kỳ buồn vì chuyện Trần Huyền Cơ rời đi, nhưng điều thực sự làm cho nàng thương tâm như thế lại không phải vẻn vẹn chuyện y quyết định rời đi.
Nàng quen biết Trần Huyền Cơ gần mười năm, có lẽ sớm từ trước đó nàng đã thừa nhận Trần Huyền Cơ. Dù y vẫn cứ lạnh như băng, dù y cũng thường thường vì tu luyện mà quên ước định với nàng. Nhưng y rất ôn nhu, dù sao vẫn luôn khiến nàng thỏa mãn những yêu cầu chẳng hề hợp lý tí nào, cũng rất bao dung tính cách bướng bỉnh trẻ con của nàng.
Nàng cảm thấy có lẽ trong nội tâm Trần Huyền Cơ như nàng đã cho rằng y như vậy, chính là đã thừa nhận lẫn nhau.
Hôm nay biết rõ Trần Huyền Cơ làm xuống quyết định như thế, căn bản không hề nghĩ hỏi thăm một chút ý kiến của nàng, nàng mới hiểu được, hóa ra tất cả đều nàng một bên tình nguyện.
Thậm chí nếu như ngẫm lại thật kĩ, Trần Huyền Cơ dường như đều bao dung như thế với mỗi đệ tử Linh Lung các, chỉ là nàng đã sai khi cho rằng ôn nhu như vậy trở thành một phần ưu ái duy nhất cho mình mà thôi. . .
Thực ra bỏ qua chuyện cùng nhau bái nhập môn hạ của Chung Trường Hận một bên không nói, dường như so với những đệ tử khác của lão, nàng không hề thân cận với Trần Huyền Cơ quá nhiều.
Nghĩ tới đây, thần tình trên mặt Phương Tử Ngư ảm đạm xuống.
"Cảm ơn." Nàng áy náy trong lòng nói với Từ Hàn, rồi mới xoay người qua."Ta phải đi về rồi, ngươi không cần tiễn, ta sẽ không sao."
Từ Hàn nghe vậy, mặc dù trong lòng còn có chút không yên tâm, nhưng lúc này có lẽ để cho Phương Tử Ngư một mình có thể sẽ tốt hơn một ít đối với nàng. Bởi vậy Từ Hàn liền gật đầu, dặn dò: "Sớm đi nghỉ ngơi, có cái gì ngày mai rồi hãy nói."
"Ừ." Phương Tử Ngư khẽ nói, sau đó đi về phía đỉnh núi Trọng Củ Phong.
Từ Hàn nhưng lại không hề rời đi, hắn im lặng đứng ở nguyên chỗ, hắn muốn nhìn Phương Tử Ngư đi trở về nơi ở trên đỉnh núi, mình mới có thể yên tâm trở về.
Mà đúng lúc này, Phương Tử Ngư mới rời đi một lúc chợt giống như nhớ tới điều gì, nàng vừa quay đầu nhìn về phía Từ Hàn.
"Họ Từ kia."
Nàng gọi như vậy.
"Hả?" Từ Hàn có chút kỳ quái nhìn về phía Phương Tử Ngư cách đó không xa, dường như khó hiểu nàng vì sao chợt quay đầu lại.
"Ngươi nói rất đúng."
"Ta không chờ được hắn, không phải vì ta mang khoai lang không đủ nhiều."
"Mà do hắn, thực sự chưa yêu thích ta."
Cô bé nói như vậy, trên vàng mắt đỏ ửng của nàng, cùng lúc đó trồi lên một nụ cười đủ khiến người khác đau lòng.