Nói đến ba cái hại này ở Hải Tây, tất cả mọi người đều hiểu rất rõ.
Nhưng Đặng Tắc không kiêng nể ai, cứ thể nói thẳng hết ra. Vẻ mặt những thương nhân đang ngồi đó đều rất khó coi.
Chuyện này chẳng phải mất mặt sao? Quan trong vùng đang ngầm ám chỉ chuyện gì đó.
Mấy vị lão nhân nhìn nhau, thậm chí trong mắt còn ánh lên vẻ vui mừng. Người thanh niên này làm việc không chắc chắn. Vất vả lắm mới lôi kéo được một nhóm thương nhân đến, tưởng rằng có chút ít như vậy mà đã đắc ý, vênh váo được sao?! Thảo nào mà Mạch Công không đến đây, chắc là không quen nhìn người thanh niên này làm càn. Hừ hừ, ngươi tưởng rằng Hải Tây này dễ thống trị như vậy sao?Nếu chỉ mới như vậy mà có thể cai trị ở đây thì đã chẳng đến lân đứa trẻ nít như ngươi…
-Thật ra, bản quan vẫn nghĩ ba cái hại này không ảnh hưởng gì lắm.
Đặng Tắc không thèm để ý đến sắc mặt của mọi người đang ngồi đó, chậm rãi nói:
-Đặc biệt là thương nhân, ta không nghĩ có cái gì là "Hại" cả. Ngược lại, những người này hành tẩu nam bắc, bù trừ cho nhau, đã mang đến lợi ích rất lớn cho Hải Tây. Bản quan đã cho người điều tra, Hải Tây tổng cộng có hơn ba vạn bảy nghìn người. Trong đó những người dựa vào buôn bán mà sinh sống có đến gần vạn người, gần như chiếm một phần ba dân số huyện Hải Tây. Không thể phủ nhận rằng vẫn có những gian thương, những người này làm nhiễu loạn khu chợ, tăng giá thị trường, hoành hành ngang ngược, làm xằng làm bậy, khiến bách tính hận thấu xương. Nhưng hầu hết bọn họ đều là những nhà kinh doanh.
Vẻ mặt bọn Hoàng Chỉnh bình tĩnh lại dần, trong lòng bọn họ lại dâng lên một cảm giác hưng phấn khó hiểu. Từ trước đến nay, địa vị của thương nhân vốn không cao, cho dù có nỗ lực đến đâu, kết quả vẫn là không được người thừa nhận.
Ví như chuyện năm xưa Mã Ấp lập mưu xúi bẩy chủ sự Niếp Nhất - chính là tổ tiên của Trương Liêu, cũng nào phải người nhân nghĩa. Nhưng kết quả chuyện đó như thế nào? Kết quả là âm mưu của Mã Ấp thất bại, con cháu của Niếp Nhất phải thay tên đổi dạng, trở thành Trương thị ngày hôm nay. Không thể không nói đây là những câu chuyện bi ai về sự tận trung vì nước.
Nghe khẩu khí của Đặng Tắc, hình như y rất đồng ý với địa vị của các thương nhân? Bọn Hoàng Chỉnh nhất thời tươi tỉnh, vểnh tai lắng nghe Đặng Tắc nói. Mấy vị hương thân địa phương đều nhướng mày.
-Nhưng Hải Tây muốn ổn định và hòa bình lâu dài, chỉ dựa vào thương nhân cũng không phải là kế sách hay. Mấy năm qua, số người Hải Tây suy giảm nghiêm trọng, đồng thời, lưu dân tới Hải Tây cũng rất nhiều. Chính vì thế, có rất nhiều ruộng đồng hoang vu, quá nửa số người ở Hải Tây không làm nông nghiệp. Như thế không có chút ích lợi nào cho Hải Tây. Lương thực, vải vóc, bao gồm cả tiền bạc, các loại vật tư sinh hoạt của chúng ta đều được nhập từ bên ngoài. Cứ như thế, Hải Tây sẽ phải dựa vào bên ngoài mà sống. Một địa phương đến lương thực còn không thể tự cung ứng được, thì làm sao có thể khiến bách tính ổn định được? Làm sao có thể khiến Hải Tây ổn định và hòa bình lâu dài đây?
Hoàng Chỉnh đảo mắt, đứng dậy nói:
-Xin Đặng Huyện lệnh chỉ điểm cho.
Đặng Tắc cười cười, xua tay ý bảo Hoàng Chỉnh ngồi xuống.
-Hoàng chưởng quỹ chớ nóng vội, ta sẽ nói ngay đây.
Y nhìn lướt qua các bá quan, bô lão, nhấp một ngụm rượu, hắng giọng.
-Hứa đô cũng là huyện của Dĩnh Xuyên qua hai mươi năm chiến tranh khói lửa, vốn không thể sánh với Hải Tây. Nhưng sau khi Tào Tư Không thừa lệnh vua, dời đô đến Hứa đô xong, Hứa đô mới tiếp tục phát triển, dĩ nhiên là nhờ có ân trạch của thiên tử nhưng cũng còn nhờ có cả công sức Tào Tư Không xây dựng đồn điền nữa. Vốn dĩ, bản quan đã suy nghĩ rất lâu mới quyết định noi gương Tào Tư không, xây dựng đồn điền ở Hải Tây.
-Cái gì? Đồn điền?
Các bô lão nhất thời la lên, trong phòng khách chợt ầm ĩ, náo loạn. Vương Thành ngồi một bên, không nói nửa lời. Đôi mắt gã không ngừng liếc khắp phòng khách nhưng vẫn chưa thấy thứ gã muốn thấy.
-Không được, Hải Tây tuyệt đối không thể lập đồn điền, cũng không thể trồng ruộng được.
Một lão giả đứng dậy, kích động lớn tiếng nói.
-Từ xưa đến nay, đa số đồn điền đều phải xây dựng nơi đồng bằng, nào có đồn điền ở bên bờ biển đâu?
-Đúng vậy, Đặng Huyện lệnh xin hãy suy xét cẩn thận.
-Ta nhất quyết phản đối. Không có rộng đồng, không có người, làm sao có đồn điền được?
Đồn điền cần có hai tiêu chí cực kỳ quan trọng, một là đồng ruộng, một là nhân khẩu. Chưa kể, một khi có đồn điền chắc chắn sẽ xuất hiện tình trạng quốc hữu hóa ruộng đất, lại còn phải kiểm tra số lượng dân cư. Hai chuyện này đồng thời cũng là nhân tố quyết định liên quan đến đất đai của quan bản địa. Mất đi đất đai, chẳng khác nào mất đi vốn liếng, lại càng làm giảm đi số hộ nông dân. Không có hộ nông dân, bọn họ sẽ không còn đối tượng để bóc lột; đã không có đối tượng để bóc lột, thì sức mạnh của bọn họ ắt sẽ bị suy giảm. Cứ như thế, các quan lại khó có chỗ đặt chân.
Quan lại và các thế gia hào phú không giống nhau. Thế gia gia đình giàu có, phần lớn được thừa hưởng danh tiếng của gia đình để lại, ngoài đất đai ra, bọn họ còn có thể cầm cự bằng các ngành nghề khác. Các thế gia quyền quý có quan hệ về huyết mạch với đại gia tộc, kết cấu bên trong đều cân đối với sản nghiệp, không có mấy nhà địa chủ có thể bằng được. Mặc dù mất đi đất đai, bọn họ vẫn có thể thông qua con cháu của gia tộc, bù đắp, bồi thường cho phần bị mất đi. Nhưng cũng có những vị quan lại…
Một lão giả lại lớn tiếng nói:
-Xây dựng đồn điền là hành vi làm dao động nền móng của cả một quốc gia. Nếu phát triển đồn điền rộng rãi, tất sẽ có biến cố lớn.
-Đúng vậy, xin Đặng Huyện lệnh soi xét.
Đặng Tắc lạnh lùng nhìn các bô lão nói, khẽ nhếch miệng.
-Đồn điền cần phải làm, không cần phải bàn bạc nữa.
-Nếu như Đặng Huyện lệnh quyết ý xây dựng đồn điền, thứ cho lão hủ không thể đồng ý. Xin cáo từ!
-Cáo từ!
Các bô lão liên tục đứng dậy cáo từ, thế nhưng bọn họ vẫn chưa đi ngay. Bọn họ vốn tưởng rằng chỉ cần bọn họ thể hiện thái độ quyết liệt như thế, Đặng Tắc sẽ phải khuất phục. Nhưng bọn họ lại bỏ qua một chuyện.
Đặng Tắc ngay từ đầu đã nói huyện Hải Tây không đủ sức tự nuôi sống mình, phải dựa vào nguồn cung ứng từ bên ngoài. Đây là một sự thực rất đáng xấu hổ, người ở huyện Hải Tây làm nông rất ít, thế nên khả năng khống chế Hải Tây của những vị quan lại này thậm chí còn không bằng các thương nhân lớn. Đây cũng là một nhân tố quyết định khiến lúc trước Trần Thăng có thể nổi dậy.
Đặng Tắc vẫn vững vàng như núi Thái Sơn, không nói một lời nào.
Mấy vị bô lão đi không được, ở lại cũng không xong, nhất thời không biết nên làm thế nào. Chín chủ sự bọn Hoàng Chỉnh nhìn nhau, cùng trao đổi ý kiến một lúc, rồi quyết định.
-Xin hỏi Đặng Huyện lệnh làm sao để xây dựng đồn điền?
-Kể từ hôm nay, chủ bộ của bản huyện và pháp tào Đái Càn cùng hợp sức lại, tiến hành kiểm tra, đo dạc đất đai và nhân khẩu của huyện Hải Tây. Những vùng đất nào bị bỏ không thu lại làm của công. Đồng thời, Bản huyện sẽ thu lại những vùng đất với giá cao, làm thành đất công. Phàm là người của huyện Hải Tây đều phải ghi tên lại. Những chuyện trong thị trấn sẽ do Bộc Dương Khải chủ trì, các lý trưởng và tam lão đều phải dốc sức giúp đỡ. Sau khi điều tra xong lượng nhân khẩu, ghi lại xong, phải tìm người dân đi xây dựng đồn điền. Nếu có người nào dám phá rối, sẽ có luật pháp xử lý.
Đặng Tắc nói chắc như đinh đóng cột, không có nửa điểm muốn trao đổi.
-Hồ đồ!
Một vị bô lão giận tím mặt:
-Đường đường là một huyện lệnh lại làm càn như thế. Lão phu thật muốn xem kẻ nào dám động đến ruộng đồng của ta đây.
Nói xong, lão phất tay áo bỏ đi. Đã có người đầu tiên đi, dĩ nhiên sẽ có người thứ hai, người thứ ba. Nhất thời, có đến sáu người nối theo nhau bỏ đi. Không khí trong phòng khách càng thêm căng thẳng.
-Đặng huyện lệnh.
Vương Thành giờ mới đứng dậy, cười ha ha, nói:
-Hành động của Đặng Huyện lệnh đúng là những gì Hải Tây cần có. Chỉ là…Ha ha, Đặng Huyện lệnh có lẽ vẫn phải nghĩ cách đối phó với những người như chúng ta. Còn chuyện tìm người dân làm đồn điền, chỉ cần Mạch công đồng ý, ta tự nhiên sẽ không có ý kiến. Ta còn có chút việc, xin cáo từ.
Vương Thành nói xong, đang định ra ngoài. Đặng Tắc nở nụ cười:
-Vương tiên sinh muốn đi đón đồng bạn sao? Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m
Vương Thành giật mình, xoay người lại nhìn Đặng Tắc:
-Đặng Huyện lệnh chỉ giáo cho?
-Ha ha, ta đã chuẩn bị một món lễ vật cho Vương tiên sinh, tiên sinh đi như thế chẳng phải là đáng tiếc sao?
-Đặng Huyện lệnh, ngài…
-Người đâu, mang lễ vật lên.
Bọn Hoàng Chỉnh biến sắc, chợt cảm thấy chuyện ngày hôm nay hoàn toàn không đơn giản như bọn họ tưởng.
Xây dựng đồn điền, thu nạp người dân? Mấy người nhìn nhau, quyết định không nói gì. Từ ngoài phòng khách, một thiếu niên bước vào. Người này cao lớn, khôi ngô, vạm vỡ, mày rậm mắt to, mặc một bộ áo vải màu xám. Trong tay hắn cầm một cái khay. Hắn bước vào phòng khách, đặt cái khay lên bàn trước mặt Đặng Tắc, rồi tự động đứng sang một bên.
Truyện convert hay : Ta Có Viên Định Hải Thần Châu