Tào Tặc

chương 180: xuân về

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tám chiếc chiến thuyền đỗ trên cảng trông rất bắt mắt. Đội thuyền này không hề nhỏ, mỗi chiếc chiến thuyền đều có thể chứa được tầm hai trăm người.

-Tỷ phu, những chiếc thuyền này huynh định bố trí thế nào?

Đặng Tắc lắc đầu:

-Hiện nay, ta vẫn chưa có ý định gì. Những chiếc thuyền này đều là thuyền của Tiết Châu, cũng chưa được kiểm kê. Ta có giữ lại mấy thứ này tác dụng cũng chẳng được mấy. Ta vốn định chờ thu xếp cho dân biển xong sẽ thiêu hủy toàn bộ số thuyền này.

-Khoan đã!

Tào Bằng vội vã ngăn lại. Hắn suy nghĩ một chút, nhẹ giọng nói:

-Hay là giao những chiếc thuyền này cho Chu thúc quản lý đi?

-A?

Đặng Tắc nghi hoặc nhìn Tào Bằng, kỳ quái hỏi:

-Để lại mấy con thuyền này thì có tác dụng gì?

-Phòng trước vẫn hơn, biết đâu còn có tác dụng. Dù sao bảo dưỡng mấy đội thuyền này cũng không tốn kém lắm. Tạm thời cứ giữ chúng lại đã.

-Thế nhưng không có ai làm a.

-Chuyện này có đáng gì, cứ để Chu thúc chọn từ đám dân biển đi. Những người dân biển này luôn nghe lời Chu thúc, để thúc ấy tập trung bọn họ lại, không phải là có người làm rồi sao?

Những năm cuối thời kỳ Đông Hán, mọi người không ai hiểu biết gì về hải quyền. Hơn nữa, đội thuyền dù có lớn cũng không thể thực hiện những chuyến xa khơi, mà chủ yếu chỉ tập trung trong khu vực nội địa. Tào Bằng không chế tạo thuyền, thậm chí đối với cách chế tạo thuyền ở thời đại này hắn cũng không hiểu rõ lắm. Nhưng trong vô thức, hắn vẫn muốn giữ lại những đội thuyền này. Còn chuyện này có công dụng gì, nhất thời hắn cũng không thể nói rõ với Đặng Tắc được. Đặng Tắc gãi gãi đầu:

-Nhưng để nhiều thuyền đỗ ở đây như thế không khỏi sẽ có người để ý a.

-Úc Châu sơn thế nào?

-Úc Châu sơn thì sao?

Tào Bằng nghĩ ngợi một chút, nhẹ giọng nói:

-Chưa kể, Úc Châu sơn hiện đang bỏ không.

Đặng Tắc gật đầu:

-Không sai, sau khi ba vạn dân biển chuyển đến Hải Tây, về cơ bản Úc Châu sơn đã bị bỏ không, cũng không có người ở. Quận Đông Hải cũng không quan tâm gì đến Úc Châu sơn. Có người còn nói: "Đem thuyền biển, cập bến Úc Châu sơn."

-A?

Tào Bằng trầm ngâm chốc lát, nhẹ giọng nói:

-Úc Châu sơn nối với ba quận Lang Đô, Đông Hải và Quảng Lăng. Chúng ta có thể lấy Úc Châu sơn làm địa điểm quan trọng, biết đâu còn có thể thu hoạch ngoài ý muốn. Hơn nữa, đệ vẫn nghĩ, nếu vứt bỏ Úc Châu sơn như thế thật hơi đáng tiếc.

Những gì Tào Bằng suy nghĩ Đặng Tắc chưa bao giờ mất công cân nhắc nhiều. Nếu Tào Bằng muốn chiếm lấy Úc Châu sơn, mà nơi đó hiện nay lại là một hoang đảo không người để mắt đến, giữ lại thì giữ lại thôi. Hắn nhanh chóng tính toán, tám chiếc chiến thuyền nên thu xếp thế nào, cần tiêu tốn bao nhiêu, cần có những gì?

-Đã thế thì ta sẽ để Chu thúc xây dựng một doanh trại ở Úc Châu sơn trước đã.

-Được!

Tào Bằng gật đầu:

-Tỷ phu, chúng ta qua đó bàn chút việc với Chu thúc luôn đi.

Chiếm Úc Châu sơn lập doanh trại chỉ là ý tưởng bột phát của Tào Bằng. Trên thực tế, ngay đến chính bản thân hắn cũng không biết được Úc Châu sơn này rốt cuộc có ích lợi như thế nào. Khoảnh khắc nhìn thấy tám chiến thuyền này, bản năng Tào Bằng mách bảo bỏ Úc Châu sơn thật đáng tiếc. Dù sao, một nơi hoang vu, cô lập, không bị bất cứ ràng buộc nào, hơn nữa, chỉ trong một ngày đêm có thể đến một hòn đảo nhỏ của lục địa, một nơi như thế bị bỏ qua quả thực có phần đáng tiếc. Tình hình cụ thể ở Úc Châu sơn như thế nào, Tào Bằng cũng không hiểu rõ lắm. Nếu hòn đảo nhỏ này có thể chứa được ba vạn người sinh sống, chứng tỏ nó phải có điểm tốt, không phải vậy sao?

Nhưng muốn thực hiện kế hoạch này cũng không thể chỉ làm một lần là xong. Chí ít, với tình hình hiện tại cũng không thể làm được.

Thứ nhất, hiện đang là thời điểm cuối năm, xem ra mọi người cũng không thể quan tâm đến chuyện này được; thứ hai, sau khi dân biển bắt đầu xây dựng đồn điền, đầu xuân chính là tiết nông canh. Đây là đồn điền đầu tiên của Hải Tây, có ý nghĩa hết sức quan trọng. Lúc này, Đặng Tắc cũng không thể tìm đâu ra nhân lực để xây dựng ở Úc Châu sơn.

Cứ theo đó mà tính thì thời điểm đầu hạ năm sau chính là lúc bắt đầu thực hiện tốt nhất. xem tại

Năm Kiến An thứ hai, lễ trừ tịch cũng từ từ dần đến.

Nhớ lại một năm vừa qua, Tào Bằng không khỏi xúc động. Giờ này năm ngoái, hắn và Đặng Tắc còn cùng nhau tới đại doanh Cửu Nữ thành. Cũng kể từ ngày đó, số phận của gia đình hắn đã bắt đầu biến đổi như vũ bão. Hắn gặp được Ngụy Diên, ở Tịch Dương bị phục kích, hắn lại cứu được Điển Vi, lại quen biết Hạ Hầu Lan. Cũng kể từ đó, Đặng Tắc mất đi một cánh tay.

Sau đó là kiếp tù đày, lưu vong…

Hắn rất vất vả mới tới được Hứa đô.

Có điều, hắn không ngờ rằng tai ương lao tù kia lại mở ra một câu chuyện mới. Tiểu bát nghĩa hoành hành xuất thế. Có thể nói ở Hứa đô, Tào Bằng đã kết giao được những bằng hữu tri âm tri kỷ. Sau đó, hắn lại trải qua rất nhiều chuyện nữa mới tới được Hải Tây.

Những thành quả ngày hôm nay dường như một giấc mộng!

Tào Bằng ngồi ở hành lang đình viện của Tào Duyện thự, ngẩng đầu nhìn trời sao. Phía sau lưng hắn chợt vang tiếng bước chân.

Tào Bằng không quay đầu lại, vẫn ngồi trên hiên như trước.

Vương Mãi đi tới, ngồi xuống bên cạnh hắn. Y cầm lấy bầu rượu bên cạnh Tào Bằng, uống một ngụm, thở dài một hơi.

-A Phúc, vẫn còn chưa ngủ sao?

-Ngủ không được.

Tào Bằng nhận lấy bầu rượu trong tay Vương Mãi, cũng uống một ngụm.

-Ngày mai là lễ hội xuân rồi. Ba ngày nữa, chúng ta sẽ rời Hải Tây đến Quảng Lăng. Ta chợt thấy cảm khái, nên muốn yên tĩnh một chút thôi. Ha ha, chúng ta đến Hải Tây, còn chưa kịp yên thân thì đã lại đi rồi.

-Đúng vậy, ta cũng hiểu được một năm này tựa như một giấc mộng.

-A?

-Giờ này một năm trước, chúng ta vẫn chỉ là mấy tên tiểu tử ngốc nghếch, chuyện gì cũng không hiểu. Ngoài chuyện ngày ngày tập võ ra, hình như chúng ta không biết buồn phiền là gì. Nhưng hôm nay, địa vị tuy rằng cao hơn trước nhiều, nhưng ta vẫn hơi không hài lòng. Mọi chuyện đều cần phải tính toán. Chợ Bắc tuy không lớn, nhưng những chuyện ngày ngày xảy ra lại rất nhiều. Có đôi khi, ta thực sự cảm thấy mệt chết đi được.

Tào Bằng nghe được không khỏi kinh ngạc nhìn Vương Mãi. Hắn nhận ra một năm này hắn đã liên tục tiến lên trước, nhưng hình như hắn đã bỏ qua rất nhiều thứ.

Vương Mãi chỉ là một thiếu niên! Rất nhiều người ở vào tuổi của y giờ vẫn đang có cuộc sống sinh hoạt vô ưu vô lo. Thế nhưng chính Tào Bằng đã cuốn y vào vòng xoáy này. Nếu như Vương Mãi sinh ra trong một đại gia tộc, có lẽ y sẽ không cảm khái nhiều lắm.

Nhưng trước đây, y bất quá chỉ là một con nhà săn bắn ở núi Trung Dương.

Chỉ trong một năm ngắn ngủi đã có nhiều chuyện như vậy xảy ra, đối với Vương Mãi mà nói, thật sự có chút nặng nề. Tào Bằng cảm giác bản thân hắn thật sự hơi ích kỷ!

-Hổ đầu ca!

-Ừ?

-Huynh vất vả rồi!

Vương Mãi sửng sốt, ngồi thẳng người lại:

-Làm gì tự nhiên lại nói thế?

-Nếu không phải vì ta, huynh đã không phải đi khắp nơi như thế, ngay đến một chỗ đặt chân cũng không có, lại còn phải chia lìa với Vương bá bá.

-Ngươi nói gì vậy?

Vương Mãi không khỏi nở nụ cười.

-Ngươi ta là huynh đệ. Còn nữa, ta thấy tình hình sinh hoạt hiện tại của ta cũng không gọi là quá vất vả.

-Nhưng….

-A Phúc, đệ hãy nghe ta nói này.

Vương Mãi nghiêm nghị, nhìn chằm chằm Tào Bằng:

-Ta biết, tương lai đệ sẽ làm nên đại sự. Cha ta cũng nói như vậy! Ta tuy rằng không có quá nhiều chí hướng, nhưng ta vẫn mong muốn huynh đệ mình có thể làm nên nghiệp lớn. Khi chúng ta ở trong đại lao ở Hứa đô, mọi người đều đã thề cả đời này sẽ là huynh đệ. Chính vì thế, ngươi đừng nói đến chuyện xin lỗi gì đó. Những lời đó đều không phải lời nói với huynh đệ. Ta và Ngũ ca đều xuất thân nghèo hèn. Bọn đại ca kết bái cùng chúng ta, ta biết nguyên nhân rất nhiều là bởi vì ngươi. Có thể cùng ngươi làm huynh đệ ta đã rất thỏa mãn rồi. Những chuyện khác, ta không quan tâm.

Tào Bằng trầm mặc! Một lát sau, hắn chợt giơ bầu rượu lên:

-Hổ đầu ca, chúng ta hãy cùng nhau uống mừng đại nghiệp đi.

Nói xong, hắn uống một ngụm rượu lớn, nâng cốc đưa cho Vương Mãi. Vương Mãi nhận lấy, không chút do dự uống một hơi cạn sạch.

Ba!

Hai bàn tay cùng nắm chặt nhau.

-Huynh đệ đồng tâm, kỳ lợi đồng tâm. (huynh đệ đồng tâm, sắt cũng chém đứt)

Tào Bằng híp mắt cười nói, Vương Mãi ra sức gật đầu.

Mùa xuân có một hoạt động truyền thống. Hàng năm, vào tháng giêng, thiên tử lại cử hành nghi lễ tạ điền để cổ vũ thiên hạ làm canh nông.

Cùng thời gian tổ chức nghi lễ tạ điền, phủ nha các nơi còn tổ chức hội thuyền mùa xuân. Lễ hội mùa xuân này cũng là để ca tụng mùa xuân, đốc thúc bách tính làm nông, canh tác, cày bừa vụ xuân.

"Hậu hán thư nhất lễ nghi chí" có ghi rằng: Ngày lập xuân, chưa đến năm khắc, kinh thành đã tập trung quan lại đủ các cấp bậc từ giai y, thanh y, từ các quận huyện ăn mặc thanh tịnh đắp đất lập đê cùng cả triệu dân.

Đến canh tư, bọn Tào Bằng liền thay y phục xuân, tới trước cửa huyện nha.

Lúc này, hương lão Hải Tây bao gồm cả chín chủ sự đều đã sớm tập trung ngoài cửa huyện nha.

Lễ hội xuân là một chuyện trọng đại.

Mọi người cũng không nghĩ đến ân oán cá nhân nữa.

Cho dù có một số người vẫn còn bất mãn với Đặng Tắc, thế nhưng vào ngày hội xuân, bọn họ vẫn đến đây.

Kể từ năm Hưng Bình thứ nhất, Hải Tây cứ bốn năm lại tổ chức lễ hội xuân một lần. Trước kia, bởi không có quan phủ đốc thúc, hoạt động lễ hội xuân gần như đã bị hủy bỏ. Nay Đặng Tặc vừa đầu xuân đã lệnh tổ chức lễ hội xuân, cũng chính là muốn thể hiện sự tín niệm của y với bách tính Hải Tây. Đồng thời, y cũng muốn lần nữa lập lại uy tín của quan phủ.

Bọn Hoàng Chỉnh, Phan Dũng cùng chắp tay hành lễ với Tào Bằng. Gương mặt bọn họ đều đang cười cười.

Một tháng qua, Đặng Tắc đã phong tỏa con đường thương buôn, chuyển từ buôn muối tư sang công khai do quan phủ quản lý.

Cho nên, Tào Bằng cũng không phải nóng ruột quá…

Truyện convert hay : Đấu Phá Thương Khung Chi Vô Thượng Chi Cảnh

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio