Dịch & Biên: †Ares†
Văn bay bổng: Có lẽ tiên tử từ trời xuống, tay ôm lấy cây đàn tỳ bà che đi nửa gương mặt xinh đẹp…
Tả thực: mỹ nữ mỗi lúc mỗi cách nhận định, nhất là lúc bị thu hút vì tài năng hay lúc ta quá chén! Chẳng biết ta có thể cùng người trèo lên đỉnh Vu Sơn được mấy lần, chỉ mong đừng như dòng sông chảy xiết, nhoáng cái đã trôi tiệt ‘phù sa’…
Văn hay! Văn hay!
. . . %%¥()¥¥¥. . .
Ánh trăng lay động như nước, Hồ Ly ôm đàn xuất hiện ở đỉnh núi, lập tức huyền âm từ chiếc Ngọc Diện Tỳ Bà kia tràn ngập ra, len lỏi khắp ngóc ngách. Đại Nhiệt khẽ run lên, cảm xúc bị rối loạn, đầu óc quay cuồng, thậm chí không nói nổi một câu nguyên vẹn, cảm tưởng như xung quanh tất cả đều là ảo giác!
Huyền âm thật là lợi hại! Tuy rằng không tạo thành sát thương, nhưng trong trạng thái hỗn loạn thế này không khác gì tự trói hai tay mặc người chém giết.
Hồ Ly thấy Đại Nhiệt ngây dại ra, hai mắt vô thần, miệng há to, nước miếng chảy ròng ròng xuống như một kẻ ngu ngốc thì trong lòng rất khẩn trương: hiện tại tu vi của nàng còn thấp, không thể điều khiển linh hoạt Ngọc Diện Tỳ Bà, một khi gảy lên là chẳng phân biệt được địch ta, chỉ cần là người nghe phải đều sẽ chịu ảnh hưởng tiêu cực! Mà như thế thì Đại Nhiệt còn đi trộm quả Nhân Sâm kiểu gì?
Huyền âm trùng kích, phân thân của Trấn Nguyên Tử cũng bị rung động tâm thần, đủ loại ảo giác nườm nượp mà đến — hắn lên đỉnh Thái Sơn cùng Tam Đa Phúc Lộc Thọ đánh cờ luận đạo; hắn lên Thiên Cung tham gia tiệc bàn đào, xem nhóm lớn nhóm nhỏ tiên nữ nhảy múa; hắn tiến nhập Nam Hải cùng Long Vương thưởng rượu…
- Yaaaa!
Đại tiên dù sao cũng có cảnh giới cao thâm, rất nhanh ý thức được gặp mộng, hét lớn một tiếng, niệm một câu thần chú, thân hình phóng lớn lên rồi mãnh liệt đánh về phía Hồ Ly, đích đến là cây tỳ bà của nàng.
- Đại Nhiệt! ! !
Thấy "đầu heo" kia vẫn còn đang há hốc mồm ngơ ngẩn, Hồ Ly nôn nóng hét lớn một tiếng, hy vọng có thể đáng thức hắn. Sau đó nàng cất đi tỳ bà, xuất ra Hoa Cái Tán, trực tiếp đối kháng lại một trảo của Trấn Nguyên Tử.
Một tiếng “bang” thật lớn vang lên, Hồ Ly chỉ cảm thấy bị một luồng lực lượng khổng lồ đè xuống, thiếu chút nữa hôn mê. Thông Linh Phù bao bọc ngoài cơ thể nàng giống như là một tấm kính bị đập mạnh đến vỡ tan, bắn tung ra tứ phía rồi cả bóng dáng cũng không còn.
Cái gì gọi là đại thần? Đây là đại thần! Cái gì gọi là chênh lệch? Đây là chênh lệch! Chẳng qua chỉ tùy tiện đập xuống một cái, người được xưng là cao thủ cao cao thủ như Hồ Ly đã gần như phải chết!
Thấy một trảo của mình lại không phá được chiếc ô của Hồ Ly, Trấn Nguyên đại tiên không khỏi ngạc nhiên, cười nói:
- Có chút bổn sự!
Sau đó, hắn lại bay lên không mà đến, biến trảo sang quyền, ầm ầm nện xuống!
- Mau lên! Trư Bát Giới chết tiệt kiaaaa…
Hồ Ly tức giận đến dậm chân liên tục, một bên thì vội vàng nuốt vào một viên Đại Hoàn Đan trị giá vạn đồng.
Nắm tay chưa tới, sức gió đã ép không thở nổi. Nàng căn bản không có cơ hội tránh né. Uỳnh! Đất đá bay loạn, bụi múa đầy trời, một cái hố to vài mét xuất hiện. Bên trong hố, Hồ Ly ngã ngồi dưới đó, tóc tai bù xù, giáp trụ tổn hại, giống như một đóa hoa sắp điêu tàn, mà pháp bảo tứ phẩm Hoa Cái Tán đã sớm tứ phân ngũ liệt, chỉ còn lại một cái chuôi cầm cong veo trong tay nàng. Leng keng một tiếng, chiếc mặt nạ Hồ Ly nàng vẫn đeo rớt xuống, lộ ra khuôn mặt tái nhợt của nàng cùng với dòng tên trên đầu:
Tiểu Long Nữ!
Nhưng Đại Nhiệt lại không có cơ hội thấy được, hắn nghe tiếng gọi của nàng thì đột ngột tỉnh lại từ hỗn loạn — thiếu chút nữa hỏng đại sự, trong lòng hắn hận không thể cho mình mấy cái tát, vội triển khai thân pháp, nhắm thẳng đường trốn chạy tới cửa vào quán Ngũ Trang.
Trấn Nguyên đại tiên hừ một tiếng:
- Thằng nhãi nhà ngươi dám!
Nói xong hắn xoay người định tóm lấy Đại Nhiệt thì chợt từ cái hố kia lóe ra hào quang chói lòa, năm luồng ánh sáng hình trụ bay cao lên rồi kết thành một cái lồng hình nón vây lấy Trấn Nguyên Tử.
- Kim Cô Chú? Chỉ bằng vào cảnh giới cấp đã mong vây khốn ta sao?
Thân hình đại tiên đột nhiên bành trướng lên mấy chục lần, như là một quả bóng được thổi thêm hơi vào, lập tức vượt khỏi phạm vi của cột sáng hình nón kia.
Uỳnh uỳnh mấy tiếng, cột sáng bị chấn động kịch liệt, vỡ toang rồi biến mất.
Bị lực lượng thật lớn phản chấn, Hồ Ly “ọc” một tiếng liền phun ra một ngụm máu tươi.
Tới gần cửa, Đại Nhiệt rốt cục vẫn không nhịn được quay đầu lại quan sát, hắn không thấy Hồ Ly trong hố đang gặp tình huống gì, nhưng thấy được một vòi máu tươi từ trong hố phóng ra, từng giọt lấp lánh dưới trăng như những viên ngọc đỏ thẫm tuyệt đẹp — tim của hắn run lên một cái, giống như bị một cây châm đâm trúng, có chút chua xót, có chút tán loạn, không hiểu nổi đó là cảm xúc gì!
- Đầu heo, hiện tại đều trông vào anh…
Hồ Ly mất đi cả khí lực để cất tiếng đầu hàng, chỉ có thể thầm cầu chúc trong lòng, sau đó dồn sức còn lại nâng tay lên, lại phát ra một cái Kim Cô Chú lớn hơn nữa!
Thiên phú Kim Cô Chú của Đường Tăng chỉ có thể vây khốn một đối tượng, cấp có phạm vi hữu hiệu là mét, có thể phát ra một lồng sáng có đường kính chừng mét, vây khốn người chơi hoặc quái vật trong đó. Sau khi lên cấp skill sẽ linh thông hơn, phạm vi công kích gấp đôi, hơn nữa kích thước của lồng sáng không còn hạn chế, có thể căn cứ vào đối tượng mà phát ra tương ứng. Đương nhiên, dưới tình huống bị đối tượng đột ngột phóng lớn như hiện tại sẽ ngoài sức chịu đựng của chiếc lồng. Tới khi đến cấp thì loại tình huống này đã thay đổi hoàn toàn, cái lồng sáng kia gần như trở thành vật co giãn, thậm chí cả khi mặt đất xung quanh bị phá tan hoang nó vẫn còn tồn tại. Mặt khác, Kim Cô Chú tới cấp cao nhất này còn có hiệu quả cấm bay, thời gian liên tục trong giây, dù chỉ có tác dụng nhốt đối tượng, không gây sát thương nhưng vững chắc đến độ chỉ có một số rất ít đại thần thông mới có thể phá vỡ. Chỉ là phương pháp này quá mức phí pháp lực, không phải người có tiền để cắn thuốc liên tục thì không dùng nổi.
Trấn Nguyên đại tiên lại bị Kim Cô Chú vây khốn, giận tím mặt, ngửa mặt lên trời thét dài, song chưởng toàn lực đánh ra. Kim Cô Chú của Hồ Ly tức thì tan nát không một dấu vết. Thế nhưng lúc này Đại Nhiệt đã không còn thấy bóng dáng, % là đã vào trang!
Trấn Nguyên Tử vừa sợ vừa giận, đang muốn làm phép chạy về hang ổ, đem Trư Bát Giới chết tiệt kia cắt thành tám khối thì lần nữa lại có một lồng sáng chụp tới vây hắn lại.
Kim Cô Chú! Hồ Ly lại chưa chết! Không biết lực lượng gì khiến nàng có thể gắng gượng để liên tục sử dụng pháp thuật khi đã sức tàn lực kiệt thế này?
- Hắn đã trộm được quả Nhân Sâm chưa nhỉ…
Nàng nằm trong hố, thần trí đã rất mơ hồ, chỉ còn chút ý thức mong chờ Đại Nhiệt thành công. Một đòn Kim Cô Chú cuối cùng kia hoàn toàn là dựa vào bản năng phát ra, nàng chỉ muốn tranh thủ thêm chút thời gian cho Đại Nhiệt, dù rằng khoảng thời gian đó tính bằng giây!
Đại Nhiệt đang chạy như bay, hắn chưa từng chạy nhanh như vậy! Cuối cùng cũng tới được gần gốc cây Nhân Sâm, hắn nhảy bật lên, đáp xuống một cành cây vững chắc rồi rút Kim Kích Tử ra, hung hăng đập tới quả Nhân Sâm!
Một quả, hai quả, ba quả…
Chỉ cần vừa chạm phải Kim Kích Tử, từng quả Nhân Sâm vô giá sẽ tự động rơi vào trong hành trang, có điều Đại Nhiệt không hề cao hứng nổi, mà ngược lại cảm thấy vô cùng khó chịu! Không sai, là khó chịu — hắn là một người có lòng tự trọng rất mạnh, chưa từng cầu xin cái gì, nhưng hiện tại lại để một cô gái xả thân làm lá chắn cho mình, liều mạng sáng tạo cơ hội cho mình, như thế sao hắn cao hứng nổi?
Tuy rằng đây chỉ là một trò chơi, tuy rằng Hồ Ly chết xong có thể sống lại rất đơn giản, tuy rằng bọn họ mới giao tiếp vài lần, nhưng nhận ơn chính là nhận ơn, không thể bởi vì lý do nào mà chối bỏ.
Động tác của Đại Nhiệt rất nhanh, hắn biết Hồ Ly không chống đỡ được bao lâu, việc mình có thể làm là bằng thời gian ngắn nhất cướp được số lượng trái cây nhiều nhất, điều này mới có thể để sự hy sinh của nàng đạt được giá trị lớn nhất.
Từng tiếng gầm giận dữ vang dội cả bầu trời, chính là phân thân của Trấn Nguyên Tử đang gào thét gấp rút trở về.
Đại Nhiệt thở dài, không kịp nghĩ nhiều, sử dụng Ẩn Thân Phù sau đó nhanh chóng nhảy xuống đất, chạy ra ngoài.
Vèo! Đại tiên gầm rú bay trở lại dưới tàng cây, vừa ngẩng đầu lên nhìn chỉ thấy đầy cây đều là lá cây, quả Nhân Sâm đã không còn được phần . Hắn tức đến thở hổn hển, vội vàng tìm Trư Bát Giới kia, lại không thấy bóng dáng.
- Ẩn thân? Hay cho con heo nhà ngươi, xem Tụ Lý Càn Khôn của ta đây! Không đem toàn bộ trái cây ngươi trộm được moi hết ra không được!
Sắc mặt đại tiên sắp tím tái đến hơn cả gan heo, vận thần thông, tay áo hắn rung lên rồi bành trướng gấp trăm lần, sau đó như một cái máy hút bụi mà hút khắp quanh sân.
Pháp thuật này vừa thi triển ra, thiên địa lâm vào biến sắc, những vật không đủ lớn trong phạm vi ảnh hưởng đều bị hắn thu hết vào ống tay áo, mặc kệ kẻ nào ẩn thân hay không, chỉ cần còn quanh đó nhất định không thoát.
Quét qua một vòng, đại tiên phất một cái khôi phục lại tay áo, sau đó muốn giũ những thứ bên trong ra rồi bắt lấy Đại Nhiệt. Có điều hắn phất tay cả nửa ngày vẫn không hề thấy bóng người.
- Ộp ộp!
Cuối cùng thì cũng có một con ếch da xanh từ bên trong tay áo nhảy ra, ộp oạp mấy tiếng tựa như đang khen: thần thông thật mạnh, thật mạnh! Điều này ít nhiều làm đại tiên vãn hồi chút mặt mũi…