oOo
Mùi tanh trong không khí càng ngày càng đậm, Người Tuyết Ngày Hè quay đầu, liền nhìn thấy một hình ảnh kinh tâm động phách.
Mây đen là là, gió thổi cỏ lau tạo thành những tiếng xào xạc xào xạc, nghe giống như một khúc dân ca từ xa vọng lại. Trong khúc nhạc thiên nhiên này, một cái đầu rắn to cỡ cái bàn, hình thù kỳ lạ chậm rãi từ bụi cỏ chui ra. Đôi mắt rắn màu lam phát sáng, thi thoảng lại bắn ra những tia sáng đỏ lập lòe công bố thân phận Yêu tộc ngàn năm của nó. Cái lưỡi thô dài không ngừng phun ra nuốt vào, phát ra từng tiếng phì phì chói tai khiến người ta ngạt thở. Mà để cho người kinh ngạc chính là mắt của nó lại đang không ngừng trào ra nước mắt trong suốt, tí tách từng giọt, tựa như là một thiếu nữ thất tình bất lực mà khóc thầm.
- Hết thảy truyền thuyết đều là thật! Trong truyền thuyết, yêu xà ngàn năm khi cắn nuốt huyết nhục sinh linh sẽ rơi lệ! Yêu lệ vừa ra, hồn tan xương nát. Đệt! Ăn thì ăn đi, còn bày đặt nhân nghĩa khóc lóc!
Người Tuyết Ngày Hè tuyệt vọng chửi ầm lên.
Hắn lúc này mới đột nhiên phát giác — Trư Bát Giới kia không thấy đâu nữa rồi! Con heo chết tiệt chạy nhanh thật!
Người Tuyết Ngày Hè lúc này nghiễm nhiên xem mình trở thành nam chính, trong lòng hung tợn mắng. Có điều lúc này mắng có tác dụng cái rắm, hắn chỉ hận chính mình mới vừa rồi không có chạy! Nam chính này ai muốn làm thì cứ làm đi!
Xà yêu ngọ nguậy tiến tới, nhưng mãi vẫn không thấy đến điểm đuôi của nó, cũng không biết toàn thân nó dài tới mức nào!
Tai vạ đến nơi, Người Tuyết Ngày Hè không có cam lòng, Hỏa Nhãn Kim Tinh của hắn chỉ mới cấp , không thể nhìn nhiều hơn thuộc tính của Xà Yêu Ngàn Năm, càng không rõ tại sao con rắn tinh này lại không biến thành hình người, hay là muốn dùng chân thân mà đi dọa kẻ khác?
Hắn cũng không phải đèn cạn dầu, cố gắng suốt một tháng đã đem Tiên thuật trung cấp bản thân sáng lập thăng tới cao cấp, lại đặt cái tên là Như Ý Đao, một khi xuất ra có thể vẽ một luồng đao ảnh hình bán nguyệt, rất có uy lực. Mặt khác, hắn cũng có chuẩn bị mà đến…
Hắn vung tay một cái, lấy từ hành trang ra một vò rượu Hùng Hoàng, nốc một hơi cạn sạch sau đó đập nát vỏ, mặc cho rượu chảy ướt đẫm thân trên. Hùng Hoàng chuyên khắc rắn, nhưng đối phó Xà Yêu Ngàn Năm này xem ra còn khó nói. Tiếp đến, hắn lại đeo lên cổ một cái vòng to tướng kết từ tỏi tươi, mục đích: trừ tà! Cuối cùng, hắn xuất ra một lá bùa màu xanh nhạt!
Hỏa Linh Thần Phù!
Lá bùa này chính là một loại pháp thuật chuyên dụng của Tiên đạo, rất hiếm có, uy lực kinh người, không phải người bình thường có thể sử dụng, nhất định phải dùng máu tươi tế lễ mới có thể triệu hồi ra Viêm Hỏa Chi Linh (linh hồn của ngọn lửa), lại rất hao phí Tiên thuật, cho nên chỉ ở thời khắc bất đắc dĩ mới dùng tới.
Tốc độ của Xà Yêu cũng không nhanh, từ từ lại gần, đôi mắt thi thoảng lại đảo, tựa như coi thường Người Tuyết Ngày Hè. Đột nhiên, nó ngẩng đầu rít lên, âm thanh chói tai vọng mãi trong trời đất, lớn đến nỗi khiến Người Tuyết Ngày Hè suýt nữa thủng màng nhĩ, đâu óc ông ông muốn ngất đi.
Khí tức cường đại từ trên áp xuống, hai chân Người Tuyết Ngày Hè không tự chủ được run run, nhưng tay hắn vẫn rất có tinh thần nghề nghiệp phát ra một cái Như Ý Đao!
Ánh đao trước nhàn nhạt, sau dần rõ ràng, hình thành một hình bán nguyệt, phá không mà đi, thực chuẩn xác đánh trúng đầu của Xà Yêu. Một tiếng “keng” vang lên, đòn tấn công lần này bóc ra của nó một chút vẩy ngoài.
-!
Như thế mà thôi!
So với lượng máu trăm vạn của nó, một đòn này tương đương với MISS! Người Tuyết Ngày Hè miệng há hốc thành hình trứng chim tiêu chuẩn.
Bị cạo vảy, Xà Yêu ngửa đầu rít một tiếng còn chói tai hơn bay nãy, thân hình từ từ nhỏm lên, càng ngày càng cao, cuối cùng cao tới cả gần hai chục mét, từ trên không nhìn xuống, con mắt phát ra hung quang càng thêm mãnh liệt, thực không khách khí nhìn chằm chằm Người Tuyết Ngày Hè, tựa như ở nhìn chằm chằm một món ăn trong mâm cơm.
Người Tuyết Ngày Hè cảm thấy yết hầu phát khô, hắn hiện tại rất muốn theo một cảnh trong bộ phim gì đó quên tên, nhân vật chính hét một tiếng, sau đó nói mình đi qua nơi đây tiểu tiện, cuối cùng xách quần rời khỏi.
Nhưng rõ ràng bây giờ không phải đóng phim, không muốn ngồi chờ chết chỉ có thể liều mạng.
- Ngũ Lôi Chính Pháp, Hỏa Linh Thần Phù!
Người Tuyết Ngày Hè hét lớn một tiếng, miệng cắn đầu ngón tay rồi phun ra một ngụm máu lên Hỏa Linh Thần Phù. Lá bùa kia lập tức bốc cháy, ngọn lửa phụt lên gần mét, thế hừng hực.
- Đi!
Người Tuyết Ngày Hè giương tay lên, lá bùa tức thì bay ra ngoài, đánh về phía Xà Yêu.
Một chiêu này khí thế thật không tầm thường, Xà Yêu có chút kiêng kỵ, đang muốn xoay mình né qua. Đúng lúc này, từ trong bụi cỏ bỗng xuất hiện một bóng người, giơ lên một viên gạch có khói xanh quấn quanh đập lên người Xà Yêu, vị trí là chỗ ‘bảy tấc’ —— rắn tinh cũng là rắn, bất kể tiến hoá thế nào, nhược điểm bảy tấc vẫn khó thể nào hoàn toàn cải thiện.
(Chỗ bảy tấc: nơi có tim rắn)
Một kích trúng đích, vị ‘nhân sĩ khách mời’ này tức thì chuồn nhanh như thỏ ra tuốt đằng xa.
Ngũ Hành Chi Độc lập tức phát tác, Xà Yên Ngàn Năm kêu lên thê lương thảm thiết, hồn nhiên quên béng đi lá bùa của Người Tuyết Ngày Hè, nhất thời lại ăn trọn một đòn nữa.
Hỏa Linh Thần Phù có một cái đặc tính là một khi dính vào, mặc kệ là gỗ hay là sắt đều sẽ bị đốt cháy, trong không khí lập tức tản mát ra một mùi hương khét lẹt. Nhưng sát thương lớn nhất vẫn là Ngũ Hành Chi Độc!
Mộc khắc Thổ, với đối tượng là hệ Thổ thì Ngũ Hành Chi Độc được cộng thêm % sát thương, tức khắc khiến tốc độ rớt máu của Xà Yêu nhanh như nước chảy.
Vốn Đại Nhiệt không thể dễ dàng tiếp cận Xà Yêu như vậy, cũng không thể dễ dàng đắc thủ như vậy. Hắn vẫn nằm im trong bụi cỏ chờ cơ hội. Thế nhưng nhờ có Người Tuyết Ngày Hè làm ra tác dụng mấu chốt, thành công hấp dẫn lực chú ý của Boss, mới khiến Đại Nhiệt nhân cơ hội một đòn thành công.
Độc thương phát tác thật sự nhanh, cộng thêm bị lửa thiêu bỏng rát, Xà Yêu oằn mình ra đất mà lăn lộn rồi uốn lượn thân như làn sóng, xem ra định chạy trốn.
Nơi này rộng tới vạn dặm, nếu nó trốn mất còn tìm được chăng?
Đại Nhiệt không kịp nghĩ nhiều, nhảy bật tới, đúng lúc túm được đuôi của Xà Yêu, sau đó vận sức ngồi lên thân nó.
Xà Yêu cảm thấy bị người cưỡi lên, vừa sợ vừa giận, lắc đầu vung đuôi liên tục, động tác cực kỳ hung mãnh. Người Tuyết Ngày Hè đang ngây ngốc đứng xem ở gần đó bị cái đuôi của nó nện trúng, tức thì hộc ba ngụm máu, bay ra xa hơn trăm mét.
Hắn lung la lung lay đứng lên, nhanh chóng nuốt một viên Đại Hoàn Đan trị giá cả vạn đồng, chỉ cảm thấy xương khớp toàn thân muốn nứt ra, sao bay đầu đầu — khụ khụ! Vai nam chính quả không dễ làm a!
Đại Nhiệt chết không buông tay, tranh thủ thời gian lại bồi thêm hai phát gạch.
Sinh mệnh trôi qua như Hoàng Hà cuồn cuộn chảy, Xà Yêu Ngàn Năm hoảng hốt không thôi — nó tuy rằng tu luyện ngàn năm, pháp lực cao thâm, nhưng bởi vì linh trí bị chủ nhân Địa Tạng Vương Bồ Tát phong ấn, cho nên không thể hóa thành hình người, cũng không cách nào nói chuyện, việc này vô hình trung hạn chế rất nhiều tu vi của nó. Hiện tại thân trúng Ngũ Hành Chi Độc, càng giãy dụa thì càng bị chết mau hơn.
Cuối cùng, Xà Yêu Ngàn Năm dựng người lên cao cả chục mét, rít gào thê lương lần cuối cùng rồi ầm ầm ngã xuống, nơi đáp lại đúng là chỗ mà "nam chính chính quy" Người Tuyết Ngày Hè đang đứng.
"Nam nhân vật chính" trọng thương chưa lành chỉ biết hận vận mệnh bất công, nhanh chóng xuất ra khí lực để dành từ lúc còn bú sữa mẹ để chạy sang bên mấy mét.
Ầm!
Xà Yêu đập thật mạnh lên mặt đất, đi đời nhà ma.
Người Tuyết Ngày Hè tâm thần tê liệt, thề không bao giờ làm nam chính nữa!
"Chúc mừng bạn giết chết Boss của Bạt Thiệt Địa Ngục: Xà Yêu Ngàn Năm, bạn đạt được điểm ngộ tính. Hiện tại bạn có thể rời khỏi Bạt Thiệt Địa Ngục, tiếp tục đến bản đồ khác tu luyện."
"Chúc mừng bạn đạt được một viên Thiên Niên Xà Đan, một tấm Thiên Niên Xà Bì!" (Đan rắn ngàn năm, da rắn ngàn năm)
Thiên Niên Xà Đan, vật phẩm đặc biệt, có hiệu quả trừ gió trừ độc đáng kinh ngạc, liên tục thời gian phút; Thiên Niên Xà Bì, tài liệu đặc biệt, đã được linh lực rèn luyện, có thể dùng để chế tạo pháp bảo cấp trở lên.
Sau khi người chơi khai khiếu, skill tân thủ Đồ Tể Thuật và Thải Tập Thuật cũng không còn tác dụng gì, lúc này các loại tài liệu đều là tự động tiến vào hành trang.
Mặc dù không có trang bị, nhưng hai vật phẩm này cũng không tồi. Đại Nhiệt thoả mãn hô to với Người Tuyết Ngày Hè:
- Người anh em, xong việc rồi, đi thôi!
Người Tuyết Ngày Hè đã mất Hỏa Linh Thần Phù lại bị thương thân thể, cuối cùng chỉ lấy được hơn điểm ngộ tính ít ỏi đến đáng thương, miễn cưỡng làm vẻ tươi cười:
- Ông cứ đi trước đi…
Nhìn thấy Đại Nhiệt biến mất, hắn tiếp tục lầm bầm lầu bầu:
- Nếu tim không đập mạnh, chân không run như vậy thì ca đi lâu rồi, còn phải rủ…
-----oooo-----