Tây Lam Yêu Ca

quyển 4 chương 92: phiên ngoại —– mạc tà (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mạc gia thôn nằm ở một nơi vô cùng hẻo lánh ở tít phía tây Tây Lam quốc, nơi đó hàng năm cơ hồ không có ai đi qua. Nếu không phải người Mạc gia thôn thỉnh thoảng ra ngoài mua sắm, nơi đó tuyệt đối là sơn thôn nhỏ tách biệt.

Bởi vì, phần lưng của Mạc gia thôn dựa vào một trong tứ đại cấm địa của Thương Lam đại lục mà kẻ khác nghe thấy liền sợ mất mật tim đập nhanh, Á Thuật Nhĩ chi cảnh địa.

Á Thuật Nhĩ chi cảnh địa, nói ra bất quá cũng chỉ là một ngọn núi thoạt nhìn nguy nga thần bí mà thôi. Nói là núi, kỳ thật so với những ngọn núi khác ở Thương Lam đại lục, Á Thuật Nhĩ chi cảnh không thể xem là nơi cao nhất, thậm chí cho với những ngọn núi nổi danh, nó có vẻ khá bằng phẳng.

Nhưng, nó là cấm địa trên Thương Lam đại lục, ngọn núi sinh tử. Chỉ cần tiến vào ngọn Núi Á Thuật Nhĩ thì tuyệt đối là có đi mà không có về.

Mà trong lịch sử Thương Lam đại lục, có thể tiến vào Á Thuật Nhĩ mà còn sống sót đi ra cũng chỉ ít ỏi vài người mà thôi.

Mà viện trưởng Cáp Lý Tư của Tây Diệp La học viện Tây Lam quốc chính là một trong số đó. Bất quá lúc Cáp Lý Tư viện trưởng đi ra khỏi núi Á Thuật Nhĩ thì cũng chẳng khác gì một tên khất cái.

Mà đối với Mạc gia thôn sinh sống dưới núi Á Thuật Nhĩ, thế nhưng có thể đời đời sống mấy ngàn năm không thể không nói là một kỳ tích. Cũng đột nhiên xuất hiện như núi Á Thuật Nhĩ, không ai biết nguyên nhân, cũng không ai muốn biết.

Bởi vì, đó bất quá chỉ là một thôn trang nhỏ mà thôi, ai lại vì một sơn thôn chất phác mà tiêu phí khí lực cùng thời gian quý giá.

Huống chi, người có lá gan dám tới Á Thuật Nhĩ chi cảnh địa thì mục tiêu của bọn họ cũng chính là ngọn núi phía sau Mạc gia thôn, cơ hồ không hề phát hiện sự tồn tại của sơn thôn nho nhỏ này.

Mà cũng chính nơi hẻo lánh thoạt nhìn tầm thường này lại có chế độ tộc trưởng xa xưa. Mà tộc trưởng, nói thẳng ra cũng chính là thôn trưởng Mạc gia thôn mà thôi. Người sống trong Mạc gia thôn cơ hồ đều họ Mạc, quan hệ giữa các gia đình cũng thực phức tạp, quan hệ thân thích lại càng làm người ta không thể phân rõ.

Mà Mạc Tà, từ nhỏ đã sinh hoạt ở nơi này.

Mạc Tà, kỳ thật là tên một thanh kiếm, là thanh kiếm mà nhiều thế hệ Mạc gia thôn cung phụng, một thanh kiếm chưa từng khai phong. Thậm chí ngay cả một lần rời vỏ cũng không có.

Người của Mạc gia thôn không có ai có thể rút thanh kiếm Mạc Tà kia. Bọn họ, đều không được kiếm linh của Mạc Tà thừa nhận.

Cho nên, thanh kiếm Mạc Tà vẫn luôn được thờ cúng trong từ đường của Mạc gia thôn, được thôn dân cúng bái cùng kính sợ.

Lúc Mạc Tà sinh ra là lúc hoàng hôn lạc nhật, vì thế mẫu thân vẫn luôn gọi hắn là Lạc Nhật, cho sù tiểu Mạc Tà kì thực không thích cái tên này.

Bởi vì Lạc Nhật, Lạc Nhật, nghe có vẻ rất thương cảm cô tịch.

Mạc Tà là nhi tử của thôn trưởng Mạc gia thôn, phía trên còn mấy ca ca lớn hơn rất nhiều, còn có một tỷ tỷ lớn hơn Mạc Tà sáu tuổi.

Mạc Tà thực thích tỷ tỷ, đó là một thiếu nữ rất rất ôn nhu. Lúc Mạc Tà sáu tuổi, tỷ tỷ vẫn luôn yêu thương Mạc Tà kia trở thành người thị kiếm của thanh Mạc Tà trong từ đường.

Thị kiếm, rất nhiều thế hệ Mạc gia thôn đều do những thiếu nữ tinh thuần nhất đảm nhiệm. Mà tỷ tỷ hắn, không thể nghi ngờ là cô nương xinh đẹp thiện lương nhất thế hệ này.

Tỷ tỷ hắn, thiếu nữ gọi là Mạc Nhu kia vẫn thực ôn nhu, trên mặt luôn ôn hòa ấm áp như gió xuân. Nhưng lúc tỷ tỷ nghe mình bị tuyển thành thị kiếm của Mạc Tà, thiếu nữ xinh đẹp lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt bi thương.

Mạc Tà không biết vì sao tỷ tỷ mình lại bi thương, trở thành thị kiếm của kiếm Mạc Tà không phải là chuyện thực vinh dự sao? Kia chính là thanh kiếm được tổ tiên truyền thừa luôn bảo hộ Mạc gia thôn có thể sinh sống bình an dưới núi Á Thuật Nhĩ, là thần khí được thôn dân cúng bái.

Tỷ tỷ không phải luôn sùng kính kiếm Mạc Tà sao?

Lần đầu tiên nhìn thấy tỷ tỷ mình thích nhất lộ ra biểu tình bi thương, Mạc Tà cảm giác trong lòng rầu rĩ, khó chịu không nói nên lời.

Tỷ tỷ, tỷ tỷ của hắn, người mà Mạc Tà thích nhất, người mà hắn thề phải bảo hộ. Chính là hiện tại, tỷ tỷ thế nhưng thương tâm, Mạc Tà cảm thấy vô thố, đồng thời cũng thực bi phẫn.

Nếu tỷ tỷ không muốn làm thị kiếm của Mạc Tà, như vậy không cần làm tốt lắm. Dù sao trong thôn còn rất nhiều người tranh giành đến trầy da tróc vảy.

Cũng vào năm đó, Mạc Tà chỉ mới sáu tuổi đi tìm phụ thân, thôn trưởng Mạc gia thôn nói vậy thì phụ thân lần đầu tiên lạnh mặt đối với tiểu Mạc Tà.

Tuy Mạc Tà cảm thấy phụ thân thực nghiêm túc, trên mặt cơ hồ không lộ ra biểu tình gì khác, nhưng người vẫn luôn thực khoan dung cùng sủng ái mình cùng tỷ tỷ, ít nhất thời điểm mỗi ngày phụ thân xoa xoa đầu mình nói ‘Mạc Tà của ta khi nào mới trưởng thành a!’, Mạc Tà vẫn luôn cao hứng.

Nhưng thời điểm đó Mạc Tà dù sao cũng còn quá nhỏ, không nhìn ra phiền muộn cùng bi thương trong lời phụ thân.

Tỷ tỷ Mạc Nhu cuối cùng vẫn trở thành thị kiếm của kiếm Mạc Tà, ở trong từ đường thần thánh của Mạc gia thôn. Đúng vậy, thần thánh. Bởi vì không ai được phép bước vào từ đường Mạc gia thôn, trừ bỏ thôn trưởng. Bất quá trưởng thôn chỉ vào những thời điểm có đại sự mới có thể đi vào.

Nơi đó, đối với Mạc gia thôn mà nói chính là nơi thần thánh không thể xâm phạm. Trừ bỏ thị kiếm của kiếm Mạc Tà luôn sinh hoạt trong từ đường, người khác chỉ có thể đứng nhìn ở xa xa, dùng ánh mắt sùng kính chăm chú nhìn vào.

Mạc Tà tự nhiên cũng chưa từng tiến vào từ đường. Cho nên Mạc Tà cũng không biết thanh Mạc Tà mà phụ thân vẫn thực sùng kính kia có bộ dáng gì. Bất quá nếu là kiếm, như vậy hẳn cũng không quá khác biệt. Sức tưởng tượng của tiểu hài tử tuy ngây thơ, nhưng cũng biết đại khái.

Sau khi tỷ tỷ trở thành thị kiếm của kiếm Mạc Tà, tiểu Mạc Tà thực bi thương. Bởi vì tỷ tỷ không thể ở cùng mình, mỉm cười ôn nhu với mình. Mặc dù có lúc tỷ tỷ sẽ trở về, cũng giống như trước, đứng ở cửa thôn chờ Mạc Tà cùng nhau trở về. Nhưng dù sao cũng không vô ưu vô lự, vui cười tức giận như trước.

Bởi vì, cho dù tỷ tỷ mỗi ngày đều chờ mình cùng về, nhưng cuối cùng tỷ tỷ cũng hướng về phía từ đường rời đi, lưu lại cho tiểu Mạc Tà một bóng dáng cô tịch.

Mạc Tà vẫn không hiểu, vì sao phụ thân phải miễn cưỡng tỷ tỷ trở thành thị kiếm của Mạc Tà. Trong thôn có nhiều thiếu nữ tự nguyện làm thị kiếm, vì sao phụ nhân nhất định phải chọn tỷ tỷ? Nghi hoặc này kéo dài mãi tới năm Mạc Tà tám tuổi.

Đứa nhỏ tám tuổi đã bắt đầu chậm rãi trưởng thành, biết khoe khoang cùng so sánh với đám nhóc đồng lứa. Mà Mạc Tà thân là nhi tử của thôn trưởng, tự nhiên cũng là đối tượng bị phần đông tiểu hài tử so bì.

Mạc gia thôn nằm ở bên dưới núi Á Thuật Nhĩ, bất cứ lúc nào cũng có thể có ma thú lui tới. Cho nên, có kỹ năng phòng thân cũng rất quan trọng.

Nhưng mà, Mạc Tà thân là nhi tử của tộc trưởng lợi hại nhất thôn, cũng đã tám tuổi nhưng vũ kỹ không có gì đặc biệt, thậm chí ngay cả hài đồng sáu tuổi cũng không bằng. Cũng vì thế thường bị đám nhỏ có thiên phú xuất chúng trong thôn khinh miệt cùng bất mãn.

Mỗi lần thấy Mạc Tà, chúng luôn cười nhạo vây Mạc Tà ở chính giữa, châm chóc một phen, lúc có người lớn đi ngang qua thì lập tức giải tán. Mà trong đó, thích khi dễ Mạc Tà nhất chính là nhi tử của Mạc gia tam thúc, Mạc Tiểu Béo.

Mạc Tiểu Béo kỳ thực không phải tên thật, đó chỉ là chút trả thù của Mạc Tà sau mỗi lần bị đứa nhóc béo phì kia bắt nạt mà thôi. Giống như chỉ cần gọi như vậy, Mạc Tà sẽ cảm thấy trong lòng thoải mái hơn một chút.

Sở dĩ nghe thấy cuộc nói chuyện của phụ thân cùng mẫu thân vì ngày đó lúc Mạc Tà muốn về nhà, Mạc Tiểu Béo lại mang theo một đám nhỏ đến chắn đường. Cho nên ngày đó, Mạc Tà về trễ, tới lúc trời tối đen mới về.

Bởi vì ngày đó, lúc Mạc Tiểu Béo chặn Mạc Tà lại đã đưa tay đẩy Mạc Tà nói: “Ngươi không xứng với cái tên ‘Mạc Tà’. Mạc Tà là thanh kiếm thượng cổ truyền lại, là bảo hộ chi kiếm bảo hộ Mạc gia thôn chúng ta đời đời bình an, là thần kiếm là thôn dân sùng bái, kính sợ.

Mà ngươi, tuy là nhi tử của thôn trưởng nhưng không có chút thực lực nào của người, thế nhưng còn cả gan gọi là ‘Mạc Tà’. Ngươi đây là vũ nhục kiếm Mạc Tà.

Ngươi có biết, mỗi lần chúng ta gọi tên ngươi mang tâm tình thế nào không?”

Nhìn gương mặt mập mạp nhưng vẫn đầy khí khái anh hùng của Mạc Tiểu Bàn, lần đầu tiên Mạc Tà biết vì cái gì tiểu hài tử trong thôn cho tới giờ chưa từng gọi tên mình, ngược lại luôn gọi nhũ danh ‘Lạc Nhật’ mà mẫu thân đặt.

Kia không phải vì thân thiết, mà là bọn họ luôn kính sợ với cái tên ‘Mạc Tà’.

Không phải vì mình, mà chính vì thanh kiếm Mạc Tà đã cướp tỷ tỷ khỏi bên cạnh mình. Sau khi biết sự thực này, Mạc Tà thực thương tâm.

Từ đó về sau, Mạc Tà bắt đầu để ý, hóa ra tỷ tỷ cùng mẫu thân, thậm chí mọi người trong nhà luôn kêu mình là Lạc Nhật. Mà không phải, Mạc Tà. Thậm chí cả thôn dân, lúc gọi hắn, cho tới giờ luôn là Lạc Nhật.

Cũng vì thế, từ đó về sau Mạc Tà cũng không còn nhớ rõ mình có cái tên là Mạc Tà nữa.

Hóa ra, tên của mình vẫn luôn là Mạc Lạc Nhật. Nhưng vì cái gì phụ thân lại gọi mình bằng cái tên Mạc Tà giống thanh kiếm kia? Mạc Tà không biết, phụ thân làm vậy có dụng ý gì.

Nghe tỷ tỷ nói, lúc hắn sinh ra, mẫu thân rõ ràng muốn đặt tên là Lạc Nhật. Bởi vì ánh chiều tà hôm đó rất đẹp, chiếu rọi cả Mạc gia thôn. Ấm áp lại an tường, làm người ta lưu luyến. Chính là phụ thân không đồng ý. Phụ thân kiên trì đặt tiểu nhi tử của mình là Mạc Tà.

Mạc Tà, Mạc Tà trong từ đường Mạc gia.

Nghe nói ít khi phụ thân kiên trì như vậy, không để người ta phản bác.

Ở bên ngoài du đãng đến tận khuya, tiểu Mạc Tà mới về nhà. Sau khi lén chui vào phòng bếp lấp đầy bụng, Mạc Tà liền chuẩn bị quay về phòng mình ngủ.

Nhưng lúc đi ngang qua cửa phòng phụ thân, Mạc Tà nghe thấy âm thanh mặc dù đã đè thấp của mẫu thân cùng phụ thân nhưng vẫn như cũ kích thích lòng hiếu kì mãnh liệt của Mạc Tà.

Nhẹ nhàng áp sát cửa phòng phụ thân liền nghe thấy tiếng oán giận khe khẽ: “Nhu nhi còn nhỏ như vậy, đang tuổi thanh xuân chính trực, một thiếu nữ xinh đẹp ôn nhu như vậy sao có thể, sao có thể…”

Mẫu thân khóc? Mạc Tà sở dĩ nghĩ vậy bởi vì hắn nghe thấy trong giọng mẫu thân có tiếng nức nở mang theo đau thương cùng tuyệt vọng nồng đậm.

Mạc Tà vẫn biết, đứa nhỏ mẫu thân thích nhất kỳ thật chính là tỷ tỷ Mạc Nhu. Bởi vì thiếu nữ kia quả thực chọc người ta trìu mến. Mà mẫu thân cùng phụ thân cũng không biết xuất phát từ duyên cớ gì, từ nhỏ đã rất cưng chiều tỷ tỷ.

Nhưng năm tỷ tỷ mười hai tuổi, tất cả sủng ái đều không thể làm phụ thân từ bỏ quyết tâm để tỷ tỷ làm thị kiếm của kiếm Mạc Tà. Này rốt cuộc là vì cái gì?

Lẳng lặng vịn cửa sổ, Mạc Tà nghe thấy trong phòng im lặng một trận, sau đó âm thanh tang thương cùng bất đắc dĩ của phụ thân vang lên.

“Ta biết, Nhu nhi là đứa nhỏ nhu thuận xinh đẹp nhất Mạc gia thôn chúng ta, cho nên ta vẫn thực sủng ái nhi nữ này. Chính là phu nhân, ta cũng không có cách nào, Tà nhi, thân thể nó không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, thế nhưng không thể nắm giữ tuyệt kỷ của Mạc gia chúng ta. Mà thời gian, đã không còn nhiều lắm.”

Thời gian không còn nhiều? Mạc Tà nghe đến đó thì không khỏi mờ mịt.

Tỷ tỷ đi làm thị kiếm của kiếm Mạc Tà có quan hệ gì với mình sao? Vì sao phụ thân lại có giọng điệu tang thương như vậy? Mạc Tà muốn nghe tiếp, nhưng bất đắc dĩ trong phòng, phụ thân cứ vậy trầm mặc.

Mạc Tà đợi thật lâu, đến lúc tay đau nhức mà không thấy phụ thân nói ra nguyên cớ. Cuối cùng, Mạc Tà đành phải trở về phòng. Nhưng những lời của phụ thân ngày đó lúc nào cũng vang vọng trong lòng Mạc Tà, làm một tiểu hài đồng chỉ mới tám tuổi như hắn cảm thấy rất bất an.

Mà loại bất an này quả thật đã phát sinh. Phát sinh vào lúc Mạc Tà mười tuổi.

Lúc đó, có ngày Mạc Tà một mình lén rời khỏi thôn, tiến vào ngọn núi thần phía phía sau Mạc gia thôn. Ngọn núi được gọi là Á Thuật Nhĩ chi cảnh địa kia.

Mạc gia thôn tuy dựa lưng vào núi Á Thuật Nhĩ nhưng thôn dân đều không được phép tiến vào ngọn núi thần bí này. Nghe tỷ tỷ nói, bởi vì ngọn núi Á Thuật Nhĩ này rất nguy hiểm, tiến vào sẽ không ra được. Lúc ây, Mạc Tà nhớ rõ tỷ tỷ còn cảnh cáo mình một phen, không cho mình lén đi tới đó.

Nhưng mà, vài năm nay tỷ tỷ trở thành thị kiếm nên rất ít khi cùng Mạc Tà chơi đùa. Mà đám tiểu hài trong thôn vừa thấy đã châm chọc khiêu khích. Mạc Tà cảm thấy thực cô đơn.

Kỳ thực bắt đầu từ hai năm trước, Mạc Tà đã bắt đầu tiến vào ngọn núi nguy hiểm phía sau Mạc gia thôn mà nhóm người lớn luôn cấm đoán kia.

Nơi đó, thực im lặng, thực an tường, tuyệt không khủng bố như nhóm người lớn nói. Cho nên hai năm nay, mỗi khi cảm thấy thực buồn bực, Mạc Tà liền lặng lẽ một mình đi vào đó.

Chuyện Mạc Tà tiến vào cấm địa sau thôn không ai biết, chỉ trừ nhi tử Mạc Tiểu Béo của Mạc gia tam thúc.

Mạc Tiểu Béo, cũng chính là nhóc mập hai năm trước dẫn đầu đám nhóc bắt nạt hắn. Kỳ thật Mạc Tiểu Bàn hiện giờ tuyệt không béo, thậm chí ngay cả thân thể cũng trở nên rắn chắc tinh tế.

Có lẽ vì mấy năm qua luyện võ, đứa nhỏ lúc trước luôn khi dễ Mạc Tà đã trở nên cao lớn, cường tráng. So với Mạc Tà giống như bị suy dinh dưỡng thì quả thực rất có cảm giác uy hiếp.

Bất quá cũng may, hai năm nay không biết Tiểu Bàn rốt cuộc nghĩ thế nào, dù sao cũng không còn chạy tới tìm Mạc Tà gây chuyện. Thậm chí càng làm Mạc Tà cảm thấy nghi hoặc chính là đứa nhóc lớn hơn mình ba tuổi kia thế nhưng có ngày chạy tới, nói phải vĩnh viễn bảo hộ mình. Bởi vì, mình vì Mạc gia thôn mà hi sinh.

Lúc ấy, Mạc Tà liền hoài nghi có phải Mạc Tiểu Béo hôm trước phát sốt đến hồ đồ rồi hay không. Sao Mạc Tà không biết mình đã vì Mạc gia thôn mà làm chuyện hi sinh gì? Thậm chí ngay cả vũ kỹ của Mạc gia thôn cũng không học tốt. Chẳng lẽ Mạc Tiểu Béo châm chọc mình?

Nghĩ vậy, Mạc Tà liền giận.

Sau khi tặng cho Mạc Tiểu Béo đáng giận kia một quả đấm, vì sợ Mạc Tiểu Béo đánh lại, khi đó Mạc Tà không phải đối thủ của người ta nên không chờ Mạc Tiểu Béo hồi phục tinh thần, Mạc Tà đã nhanh chân bỏ chạy, nhưng lại chạy về phía sau Mạc gia thôn.

Mạc Tiểu Béo tên thật tự nhiên không phải Mạc Tiểu Béo, cho dù Mạc gia Tam thúc không đọc nhiều sách nhưng không có khả năng để nhi tử mình gọi như vậy.

Tên thật của Mạc Tiểu Béo kỳ thật là do phụ thân Mạc Tà đặt, gọi là Mạc Thủ Vong. Nghe nói tên này có ý nghĩa rất sâu. Bất quá Mạc Tà trái hô phải gọi, chẳng thấy có chút thâm ý nào trong đó.

Cuối cùng, Mạc Tà quy nó chính là sự khác biệt nghiêm trọng giữa mình cùng phụ thân.

Nói thật, nếu không phải trước kia Mạc Thủ Vong thường xuyên khi dễ mình, ngay cả Mạc Tà cũng không thể không thừa nhận nam hài lớn hơn mình ba tuổi kia quả thực rất có thiên phú võ học.

Vũ kỹ Mạc gia thôn tới tay Mạc Thủ Vong, không chỉ nhanh chóng thông hiểu, đồng thời ngay cả bộ dáng theo độ tuổi tăng dần mà trở thành tiểu tử được các cô nương trong thôn ái mộ nhất.

Bất quá điểm này Mạc Tà không thừa nhận. Nam nhân anh tuấn suất khí nhất Mạc gia thôn tuyệt đối chính là hắn. Chờ đến khi trưởng thành, Mạc Tiểu Béo kia nhất định không bì kịp.

Bất quá vô luận Mạc Tà phủ nhận thế nào, Mạc Tiểu Béo thật sự lợi hại hơn. Ít nhất, vũ kỹ của Mạc Tà không bằng. Ý thức được điểm này, Mạc Tà thực nhụt chí.

Nhưng làm Mạc Tà cảm thấy tức giận nhất chính là cái tên Mạc Tiểu Béo kia từ ngày đó cứ cười ngây ngô với mình. Đương nhiên, này trong mắt Mạc Tà chính là cười nhạo.

Bất quá cũng may sau một khoảng thời gian ở chung, Mạc Tà chậm rãi tiếp nhận Mạc Tiểu Béo tiếp cận, trở nên thân thiết như anh em ruột thịt, Mạc Tà cuối cùng cũng cảm giác được chân thành của đối phương.

Mà lần đó đấm Mạc Tiểu Béo một quyền rồi chạy đi mà bị đối phương biết chuyện mình thường xuyên đi vào núi Á Thuật Nhĩ, sau đó lần nào muốn đi cũng làm Mạc Tiểu Béo lo lắng một phen, thậm chí còn ngăn cản, nhưng Mạc Tà thật sự rất thích nơi đó, vì thế cũng không cố kỵ.

Mạc Tà có thể cảm giác được, ngọn núi Á Thuật Nhĩ không có ác ý với mình.

Nhưng lần đó, lúc Mạc Tà từ Á Thuật Nhĩ trở về thì rõ ràng có cảm giác bất an. Bởi vì, bình thường tỷ tỷ luôn ở cổng thôn chờ mình, thế nhưng ngày đó lại không.

Lúc ánh chiều tà chiếu rọi cả Mạc gia thôn, Mạc Tà cảm giác một loại cảm giác làm người ta khủng hoảng cùng tim đập nhanh. Tỷ tỷ của hắn nhất định đã xảy ra chuyện.

Nhưng mà, trong lòng Mạc Tà luôn tồn tại một phần may mắn. Có lẽ tỷ tỷ hôm nay có việc nên không ra đón mình mà thôi. Chính là nổi khủng hoảng khó có thể bình tĩnh cứ quanh quẩn trong lòng, làm Mạc Tà không thể không lo lắng.

Hoang mang vội vàng chạy về nhà, kết quả nhìn thấy ánh mắt mẫu thân đỏ hồng, biểu tình lại thực bi thương cùng thống khổ, giống như cái đêm hai năm trước, Mạc Tà vịn vào bậu cửa sổ nghe mẫu thân nhỏ giọng khóc nức nở.

Mà phụ thân, đứng một bên dùng ánh mắt phức tạp sâu sa nhìn mình. Phụ thân cùng mẫu thân, bọn họ rốt cuộc đang gạt mình cái gì?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio