A Tú chết trên giường của chính mình, sáng sớm được người ta phát hiện, trạng thái khi chết vô cùng quỷ dị.
Một dây leo to bằng ngón tay cứa đứt cổ nàng, bao lấy nửa người trên, treo lơ lửng trên khung giường. Vốn là một cô nương dễ thương thanh tú, lúc chết mắt trợn trừng lên, khuôn mặt dữ tợn, thất khiếu chảy rất nhiều máu. Gối thấm đẫm huyết, đỏ thẫm một mảng, không còn nhận ra được hoa văn trên gối.
Bên dưới thi thể nàng, cánh hoa rải rác khắp giường, từ trên xuống dưới từng đống chồng chất như ngọn đồi nhỏ.
Lục Hoàn Thành sau khi vào cửa, ngoài cửa sổ vừa vặn thổi vào một trận gió lạnh. Hàng ngàn cánh hoa tung bay trong không trung, ngổn ngang bay lượn, đan thành một trận mưa máu đỏ tươi, trong mưa hòa quyện mùi máu tanh đến gay mũi, cả căn phòng toát lên vẻ đẹp đáng sợ.
Hương Quyên ở cùng với A Tú bị dọa sợ từ lâu, ngồi dưới đất trơ như tượng gỗ, xiêm y của nàng cũng vương đầy những cánh hoa nhỏ vụn.
Cái chết này thực không bình thường, hạ nhân vây xung quanh đều châu đầu ghé tai, nói là do yêu vật giết chết.
Một người trong đó nhắc tới tên Yến Sâm, mọi người đầu tiên kiêng kị Lục Hoàn Thành ở đây, biết đó là người đại thiếu gia cưng chiều, chỉ dám nhỏ giọng nhắc tới, sao đó một kẻ gan lớn đứng dậy, nói ngay trọng điểm: “Thiếu gia, không phải chúng ta nghi ngờ lung tung, Yến công tử nhà chúng ta chính là yêu vật, A Tú là do hắn giết!”
Một viên đá làm dấy lên sóng lớn ngập trời, lời đàm tiếu mà trước đây che đậy đều đem lên mổ xẻ, cả phòng ồ lên. Nước bọn tung bay, dồn dập xác nhận là Yến Sâm giết người, yêu cầu thiếu gia nghiêm trị.
Lục Hoàn Thành nghe vậy, sắc mặt đột nhiên lạnh lẽo, tựa như băng lạnh ngàn năm.
Y nhớ lại lời Yến Sâm nói lúc trước, nói người ta chỉ vào mũi hắn mắng “yêu nghiệt”. Khi đó giọng nói của Yến Sâm rất khiếp sợ, nhưng không hề nói với y hắn oan ức thế nào, chỉ cầu y đừng dễ dàng tin tưởng, cứ coi lời vu khống kia như một cơn gió, mặc nó nhẹ nhàng thổi qua.
Thế nhưng có lẽ, từng tiếng từng tiếng “Yêu Nghiệt” lướt qua tai, ắt sẽ sắc nhọn khiến người ta thương tổn, như ngân trâm đâm trên ngực, tuy chảy ít máu, nhưng thương tổn nặng nề nhất.
Lục Hoàn Thành nhìn chằm chằm người mở miệng đầu tiên kia, nghiêm nghị hỏi: “Ngươi tận mắt thấy?”
Lại nhìn khắp bốn phía, lớn tiếng hỏi: “Các ngươi, người nào tận mắt thấy, đứng ra cho ta”
(Gấu: ui anh ngầu quá ngầu, em yêu anhhhh thả tim)
Lời vừa nói ra, bên dưới lập tức im lặng như tờ, mọi người nhìn nhau, vẻ mặt do dự, hồi lâu truyền ra vài tiếng lí nhí, không buông tha mà kiên trì nói Yến Sâm là yêu nghiệt.
Lục Hoàn Thành không khỏi cười gằn: “Không có chứng cứ, cũng dám nói là không phải nghi kỵ lung tung, ai cho các người lá gan đó?!”
Hương Quyên bên cạnh đang ngẩn ngơ thất thần đột nhiên bừng tỉnh, giống nhu phát điên mà nhào lên, gắt gao ôm lấy chân Yến Sâm, khóc lớn nói: “Là Yến Sâm giết! A Tú thực sự là do Yến Sâm giết! Nàng ở trong phủ hầu hạ hơn hai năm, chưa từng kết thù với ai, hôm qua vừa mới nổi lên xung đột với Yến Sâm, hôm sau liền đột tử trong phòng, không phải hắn, còn có thể là ai khác sao? Đại thiếu gia, A Tú chết rồi, yêu quái muốn nhổ cỏ tận gốc, người bị giết tiếp theo chính ta. Người thương ta, cứu ta, ta mới mười sáu tuổi, còn chưa muốn chết trong tay yêu nghiệt!”
Nàng khóc đến nước mắt giàn giụa, xụi lơ trên mặt đất, khiền mọi người ở đây đều xúc động.
Lục Hoàn Thành lại không để ý tới nàng, ánh mắt lạnh lùng mà sắc bén, trầm giọng nói: “Hắn sống một mình không tiếp xúc với ai, chưa bao giờ trêu chọc các ngươi, các người gây sự, bây giờ gặp phải báo ứng, còn có mặt mũi cắn ngược hắn một cái? Yến Sâm nhọc nhằn khổ sở mang thai hài tử Lục gia, ngày hôm qua bị các người đánh đến suýt nữa sẩy thai, xiêm y dính đầy máu, tự lo không xong, ngươi dám ba hoa nói hắn giết người! Ngươi nói cho ta biết, nếu hắn giết được người, còn có thể bị mấy tảng đá vụn của các ngươi ném đi nửa cái mạng?”
Xung quanh vẫn ồn ào không ngừng, nghi vấn gay gắt cùng chửi rủa hỗn loạn khắp nơi, lúc nặng lúc nhẹ, giống như nước sôi, âm thanh bên trong đều sôi trào lệ khí, mỗi chữ ong ong nghe không rõ ràng.
Lục Hoàn Thành hoàn toàn mất đi sự nhẫn nại, không muốn dây dưa vô vị, cương quyết ra lệnh: “Câm miệng! Mạng A Tú, ta sẽ báo quan xử trí, trước mời người khám nghiệm tử thi, đưa ra một đáp án quang minh chính đại. Nhưng cái tên Yến Sâm, còn cả những phỏng đoán không có chứng cứ, ta một chữ cũng không muốn nghe thấy nữa! Tối hôm qua hắn bên cạnh ta an phận thủ thường, nửa bước cũng không rời, ta chính mình làm chứng cho hắn, có ai còn ngờ vực gì không?”
Y buông Hương Quyên vẫn còn đang khóc lóc, đẩy cửa mà đi, vừa mới bước khỏi phòng, chỉ thấy Lục Hoàn Khang ôm con báo đứng bên ngoài, chắn trước đường đi của y.
Lục Hoàn Khang gầy gò mảnh khảnh, mỗi đêm đọc sách đến giờ tý (h đêm đến h sáng), vì thế đeo thêm hai cái vành mắt đen.
Hắn từ trước tới nay ít giao du bên ngoài, không màng thế sự, lúc này đột nhiên xuất hiện ở đây, hiển nhiên là muốn chen mồm nghị luận gì đó. Lục Hoàn Thành càng thêm phiền lòng, mở miệng nói: “Khang Nhi, nơi này không có chuyện gì, ngươi trở về đi.”
“Không, ta không quay về.”
Lục Hoàn Khang trưng ra vẻ mặt u sầu vạn năm không đổi, cố chấp cự tuyệt.
Hắn dứt khoát chăm chú nhìn Lục Hoàn Thành, nói: “Ca, ta biết huynh yêu thích tiểu công tử kia. Hắn mi thanh mục tú, nhìn đích thực là người tốt, nhưng dù thế nào đi nữa, trong xương tủy cũng vẫn là yêu vật! Vụ án mạng này có quan hệ với hắn hay không, ta không biết cũng không quan tâm, ta chỉ quan tâm ca ca thật sự điên rồi. Yến Sâm là người hay là yêu, người có mắt đều nhìn ra, ca, huynh một mực giả câm giả điếc, tấm màn này nhất định không chịu vén lên sao?!
Lời này không hề nể nang mặt mũi, thâm tâm Lục Hoàn Thành nháy mắt lạnh xuống một nửa. Y không nghĩ tới, lời đồn bỗng nhiên bám rễ sinh chồi, ngay cả đệ đệ ít lời cũng dễ dàng tin tưởng.
Y cho là bất luận thế nào, chung quy cũng là đệ đệ ruột thịt cùng mẹ cho ăn, hiểu thấu nhau, chuyện dù có lớn hơn nữa, cũng sẽ lựa chọn tin tưởng y, đứng cùng một bên với y, thế nhưng trước mắt đây là gì?
Mâu thuẫn nội bộ?
Y tức giận đến nỗi nổi trận lôi đình, bước lên phía trước hai bước, giơ tay lên quăng xuống Lục Hoàn Khang một cái bạt tai vang dội.
“Ngươi cũng câm miệng cho ta! Mọi việc nói ra phải có lý có lẽ, ngươi đọc ngàn cuốn sách thánh hiền, thế mà học tập ra một người đầu óc rỗng tuếch? Lục Hoàn Khang, ngươi là chủ nhân Lục gia, tất cả mọi chuyện trong nhà này, ta cho phép ngươi quản, cũng cho phép ngươi xử trí, nhưng không đến phiên ngươi quản chuyện bên gối của ta! Yến Sâm là người của ta, trong lòng hắn có tà niệm hay không, có dám làm chuyện xấu hay không, ta so với ai khác đều rõ ràng! Ngươi nếu còn muốn tình huynh đệ, hãy thu lại toàn bộ mấy lời đàm tiếu bẩn tai kia, từng chữ từng chữ nuốt về!”
Y bỗng nhiên quay đầu, đưa tay chỉ một vòng lớn hạ nhân, hằm hằm giận giữ: “Trước khi sự tình điều tra rõ ràng, các ngươi tốt nhất đều ngậm miệng thật chặt, chủ động cách xa hoàn toàn Ngẫu Hoa tiểu uyển! Ai dám lấy việc này quấy nhiễu Yến Sâm, lập tức cuốn gói cút đi cho ta! Lục gia không thiếu một hai hạ nhân làm việc!”
Đám người làm trước giờ vẫn hùa theo mà ngờ vực, nhất thời không chịu nổi tra hỏi, không dám lắm mồm, còn đám thích coi náo nhiệt, chỉ lo chuyện không đủ lớn cũng kinh sợ, đều cúi đầu lui xuống, xô đẩy lẫn nhau tản đi, từng người giống như cá bơi khỏi người Lục Hoàn Thành.
Chỉ chốc lát sau đoàn người đã tan hết, duy chỉ còn lại Hương Quyên vẫn quỳ dưới mặt đất, nức nở khóc.
Hai ba cánh hoa, cuộn xoáy trên không, lơ lửng bồng bềnh.
Lục Hoàn Thành nhìn chiếc giường hoa cực kì quái dị kia, xác A Tú nằm phía trên, cứng ngắc chết không nhắm mắt. Cánh hoa rất nhiều, tựa như máu tươi từ trong thân thể tàn tạ của nàng chảy ra, cũng tựa như sinh mạng oan khuất của nàng, một cơn gió nhỏ thổi qua, đều có thể khiến chúng cả kinh tung bay đầy phòng, không chỗ an nghỉ.
Lục Hoàn Thành đưa tay ra, bắt lất một cánh hoa đang chao lượn, năm ngón hé mở, lòng bàn tay nắm lấy một phiến đỏ mỏng manh.
Là hoa đào.
...... Không, không phải.
Y ngắm nghía một màn màu đỏ kiều diễm mà càn rỡ, người bỗng nhiên tỉnh ra, trước mắt liên tiếp lóe lên một vài ký ức xưa cũ không thể nào quên được.
Giày thêu, búi tóc tròn, lục lạc, túi thơm...... Bên trong quan tài gỗ nhỏ, một xác chết trẻ em môi tím tái da xanh lợt.
Lục Hoàn Thành chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, hai chân nhũn ra, vai nặng nề đập vào khung cửa.
Là hoa trúc đào.
Trong phòng hoa bay khắp nơi, từng cánh từng bông đều là trúc đào!
Năm đó, bụi phấn hoa cũng rơi đầy bên chân y, hài tử ba tuổi nằm trong lồng ngực y, co giật ngất xỉu, miệng sùi bọt mép, da dẻ bên ngoài ngày càng lạnh. Nàng duỗi cánh tay nhỏ, nắm lấy tay y, yếu ớt gọi ca ca, cầu xin ca ca cứu nàng. Chỉ là Lục Hoàn Thành cái gì cũng không làm được, trơ mắt nhìn đứa bé kia nhắm lại hai mắt, trên đôi môi xanh tím không còn hơi thở, một giấc mộng, nhưng gọi mãi không tỉnh.
Năm năm trước đây, một cây trúc đào ở Bắc viện, giết chết em gái Lục Hoàn Ninh của y.
Lục Hoàn Thành nắm thật chặt cánh hoa đầy máu tanh, trong lòng hiện lên một ý nghĩ mãnh liệt đến kì lạ – đây là một điềm báo tuần hoàn, tương tự với năm trước, biểu thị cho những cái chết không ngừng. Y một mình bao năm, mới vừa có tri kỷ, có hài tử sắp xuất thế, huyết mạch đơn bạc mới nhiều thêm một chút, giết chóc nhằm vào Lục gia lại lần nữa bắt đầu rồi sao?