Tên Phóng Đãng Đáng Yêu (A Loving Scoundrel)

chương 19

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bởi vì họ yêu tôi, dĩ nhiên rồi. Danny không thể bỏ những từ đó ra khỏi tâm trí. Có một gia đình như thế chắc phải rất tuyệt. "Gia đình" của cô chưa bao giờ thực sự mang lại cảm giác của một gia đình. Những đứa trẻ gia nhập băng của Dagge khoảng giữa tuổi lên năm và lên mười nên không có mối quan hệ máu mủ nào ràng buộc chúng, và chúng thường ra đi khi mười bốn đến mười bảy tuổi, để sống cuộc sống độc lập. Hiếm có thành viên nào đã rời đi quay lại thăm. Một khi đã đi, là đi luôn.

Danny đã rất vui thích khi giúp đỡ những đứa nhỏ hơn và thậm chí có vài đứa mà cô yêu thích trong suốt những năm đó, tuy nhiên, chưa ai tạo ra cảm giác như anh chị em đối với cô. Lucy là người duy nhất cô từng xây dựng một mối thân tình thực sự. Lucy như một người chị. Nhưng một khi Lucy bắt đầu bán thân, cô ấy không còn có thể dành nhiều thời gian cho Danny nữa.

Nhưng cô sắp bắt đầu với gia đình của riêng cô. Ý nghĩ đó đã lẩn khuất trong đầu cô vài năm gần đây, mặc dù chưa bao giờ được cân nhắc nghiêm túc, vì lớp hóa trang đã che lấp luôn khả năng lựa chọn của cô trong vấn đề này. Thật khó để kiếm một người chồng khi bản thân bạn cũng trông như một người chồng. Nhưng giờ đây cô đã trở lại là chính mình, nên không gì sẽ cản trở cô kết hôn ngay khi cô gặp được người đàn ông ưng ý. Và rồi cuối cùng cô sẽ có được gia đình của riêng cô.

Nhà Malory không đến cùng lúc; họ lần lượt xuất hiện trong vòng vài giờ trước bữa tối. Regina Eden và chồng cô, Nicolas, là những người đến đầu tiên, có lẽ vì họ chỉ sống cách đấy vài căn nhà.

Regina sững người lại khi trông thấy Danny trong chiếc váy màu xanh dương đậm và áo sơ mi trắng, chiếc tạp dề màu xanh da trời sáng càng mang lại thêm màu sắc cho cô. Reggie chỉ nói đơn giản, "Cực kì. Tôi chắc đã bị hoa mắt rồi. Tôi thường có thể nhận ra những người cùng giới với mình, bất kể họ đang mặc gì."

"Có thể là do mái tóc của tôi, thưa cô. Kiểu ngang tàng của đàn ông, cô biết đây."

"Tôi cho là vậy." Regina thở dài. "Chỉ cảm thấy mình ngớ ngẩn như quỷ ý, mắc một sai lầm lớn như vậy"

"Cô bé xinh đẹp," Danny nghe Nicolas Eden nhận xét với vợ khi họ đi đến nhập bọn với Drew bên kia phòng ăn rộng rãi.

"Anh đáng lẽ không được thấy thế," Regina mắng anh, mặc dù bằng giọng thích thú. "Nhưng em chắc là Jeremy thì có."

Sau đó càng thêm nhiều người nhà Malory tới. Carlton đang mở cửa cho họ. Danny đúng là đã phải pha một khay trà, và thêm một khay nữa khi buổi tối trôi đi. Cô bắt gặp tên mình trong những mẩu đối thoại mà cô tình cờ nghe được. Cô cũng bắt gặp nhiều người trong số họ nhìn về phía cô một cách hiếu kì.

Hai Quý cô đã tham gia vào chuyến mua sắm ngày hôm qua hóa ra là chị họ và dì thông qua hôn nhân của Jeremy. Người chị họ có mái tóc sẫm màu là Kelsey, kết hôn với Derek, một trong những người đàn ông cao lớn và tóc vàng nhà Malory. Cha của Derek, Jason, là vị Hầu Tước hiếm khi đến thành phố.

Mĩ nhân có mái tóc màu đồng là Roslynn, kết hôn với chú của Jeremy, Anthony. Người đàn ông này làm cho Danny sửng sốt ngay khi cô nhìn thấy anh. Anthony nhìn giống Jeremy đến mức kì lạ, chỉ như một bản sao già hơn. Điều đó thật kì quái, dù sao đi nữa, biết chính xác mình sẽ trông như thế nào khi già hơn. Nhưng rồi bản sao già hơn trông cũng đẹp trai khủng khiếp, đến mức không có gì là ngạc nhiên khi Jeremy tự tin như quỷ. Anh biết anh còn nhiều, rất nhiều năm sở hữu vẻ quyến rũ gợi tình chết người đó phía trước để trông đợi.

Một người bác nữa tới, vị Bá Tước mà bà Appleton đã nhắc đến. Edward Malory là một người vui tính thuộc phe tóc vàng trong nhà Malory. Lớn hơn người em trai Anthony khoảng mười tuổi, Edward có riêng một gia đình lớn. Vợ anh, Charlotte cũng có mặt, cùng với hai người con trai đã trưởng thành của họ, Travis và Marshall. Họ cũng có ba người con gái, hình như vậy, tất cả đều đã kết hôn, và không ai tới tối nay. Hai trong số những cô gái sống ở vùng nông thông, nhưng cô con gái út, Amy, đã đi tàu đến Mĩ theo chồng, Warren, một trong những anh em trai của Drew Anderson. Họ định sẽ trở về lúc nào đó trong mùa hè, nhưng không ai biết chính xác lúc nào.

Bởi vì sẽ chỉ có gia đình và bạn bè thân thiết, cô con gái nhỏ của Anthony và Roslynn, Judith, cũng được phép đến dự bữa tối. Với bố mẹ xinh đẹp như vậy, không mấy ngạc nhiên khi Judy, như cô bé được gọi, là một tiểu mĩ nhân. Cô bé thừa hưởng mái tóc vàng-đỏ của mẹ và đôi mắt xanh coban tuyệt đẹp mà cha cô bé, Regina và Jeremy sở hữu. Cô bé rất thông minh, và cũng rất tinh quái, theo đúng xu hướng phát triển của trẻ con.

Cô bé đến gần Danny trước khi bữa tối được phục vụ và nói ngọt ngào sau khi ngắm cô một lúc, "Chị rất đẹp."

"Em cũng vậy."

"Em biết." Nhưng cô bé thở dài khi nói thế, như thể cô bé không lấy gì làm vui về việc đó. "Em được bảo nó sẽ là tai họa cho cha em khi em lớn lên."

"Tại sao?"

"Bởi tất cả những người cầu hôn mà em sẽ có."

"Nhiều vậy sao?" Danny hỏi

"Vâng, hằng trăm và hàng trăm người. Bác James không nghĩ rằng cha em có thể đối phó tốt với việc đó. Nghĩ rằng cha sẽ biến mình" - cô bé ngừng lại để ngả người về phía trước và thì thầm - "thành một thằng đần."

Danny nuốt lại một tiếng cười. "Nhưng em nghĩ thế nào?"

"Em nghĩ bác James có thể đúng."

Danny không thể không cười và ước gì cô đã kiềm chế được. Cô đã kết thúc bằng việc thu hút ánh mắt của tất cả mọi người trong phòng về phía mình. Cô có thể chịu đựng được, bất chấp sự xấu hổ nó gây ra, ngoại trừ rằng cô cũng thu hút cả ánh mắt của Jeremy.

Anh đang đi vòng quanh, tán gẫu với mỗi người trong gia đình khi họ đến, và đã làm rất tốt việc lờ đi Danny đang đứng bên cánh cửa. Nhưng giờ anh không lờ cô đi nữa và đôi mắt anh rõ ràng là đang nhìn như muốn ăn thịt cô. Và tất cả bọn họ đều đang nói về cô. Cô biết thế, cảm thấy thế, và thậm chí nghe lỏm được vài mẩu đối thoại đây đó, tuy không đủ để đoán ra họ đang nói gì về cô. Thật là xấu hổ khi biết mình đang tạm thời trở thành trung tâm của sự chú ý.

Phía bên kia căn phòng, Anthony thì thầm với Jeremy, "Hãy đặt con bé vào đúng chỗ của nó. Sẽ xảy ra bất đồng giữa những người hầu của cháu khi sự thật lộ ra rằng cháu đang ngủ với con bé. Jason có thể đã làm việc đó ổn thỏa trong hơn hai mươi năm, ngủ với quản gia của anh ấy, nhưng anh ấy có một lối đi bí mật vào phòng Molly. Nghi ngờ rằng ngôi nhà đó được thiết kế tiện lợi như vậy."

"Cháu không đang ngủ với cô ấy, đó là sự thật"

"Nói dối không ngượng miệng," Anthony cười khùng khục. "Cháu không thể bỏ qua một món tuyệt vời như con bé."

"Cháu không định thế," Jeremy càu nhàu. "Nó chỉ chưa xảy ra thôi."

Anthony nhướng một bên chân mày đen sẫm. "Đánh mất những mánh khóe của cháu rồi à, nhóc?

Jeremy cau mày. "Cháu cũng đang bắt đầu nghĩ thế. Cháu phải thường xuyên nhắc nhở bản thân rằng cô ấy là duy nhất."

"Xinh đẹp theo một kiểu duy nhất, ta không thể đồng ý hơn. Nhưng đó không phải điều cháu đề cập đến, phải không?"

"Không. Một cách tình cờ, chẳng có cái quái quỷ gì về cô ấy là bình thường cả. Hoàn cảnh của cô ấy, thói quen của cô ấy, tất cả mọi thứ của cô ấy là những gì chú không thể ngờ đến."

"Con bé không thể dưới tiêu chuẩn đến thế chứ, nhóc con," Anthony không tán thành.

"Chú sẽ ngạc nhiên cho mà xem. Hôm qua cô ấy nói năng như một thằng nhóc bụi đời. Hôm nay cháu bắt gặp cô ấy nói năng như một gia sư Anh ngữ! Và cô ấy suy nghĩ như một tên đàn ông. Trên thực tế, cho đến tận trước đây mấy hôm, cô ấy đã mặc quần gần suốt cuộc đời. Nhưng ngay khi cô ấy chui vào một chiếc váy, cô ấy muốn một người chồng," Jeremy lầm bầm nói thêm.

Anthony ho. "Cháu á?"

"Không, cô ấy biết cháu là môt gã độc thân đến tận gốc, đó là tại sao cô ấy sẽ không có gì liên quan đến cháu cả. Cô ấy muốn một người chồng đứng đắn."

Anthony phá ra cười. "Rồi, ta tin phần cái quần, nhưng giờ chúng ta trở lại vấn đề bình thường. Đa số phụ nữ đều muốn một người chồng đứng đắn."

Jeremy nhướng một bên lông mày. "Ngay cả khi bản thân cô ấy chẳng đứng đắn chút nào?"

"À, ta hiểu rồi. Cố gắng trèo cao, đúng không? Vậy thì, nếu cháu không có lấy một cơ hội có được con bé, cháu nên cân nhắc đến việc để con bé đi, để tránh khỏi tiếp tục bị cám dỗ."

Jeremy cuối cùng cũng cười toe toét. "Người nhà Malory không dễ dàng bỏ cuộc thế đâu."

Trong một góc khác, Edward hỏi vợ, "Em trông cô hầu kia có quen không?"

"Em không thể nói là có," Chalotte trả lời.

Hai chân mày của Edward nhíu lại. "Anh không thể nhớ ra tên cô ta hay đã gặp cô ta ở đâu nhưng dường như anh biết nên cô ta."

"Vậy thì có thể anh đã gặp cô ta đi ngang qua, trên phố hoặc trong một cửa hàng nào đó. Người xinh đẹp như thế tự nhiên sẽ để lại ấn tượng."

"Anh cho là thế." Anh thở dài. "Dù vậy anh vẫn sẽ lấn cấn trong đầu cho đến khi thực sự nhớ ra đã gặp cô ta ở đâu."

Cạnh lò sưởi, Travis lưu ý với anh trai với cái thở dài giống hệt cha anh, "Em nghĩ Jeremy vừa kéo dài danh sách thành tích của nó."

Marschall cười lúc cúc. "Tất nhiên. Tuy vậy anh cũng vẫn bị nguyền rủa nếu để cô gái làm người hầu."

"Có lẽ cô ấy thích làm một người hầu."

"Có vẻ như cô ấy không nhận ra rằng cô ấy chẳng cần phải động đến một ngón tay để làm gì ngoài việc giữ cho thằng em họ của chúng ta vui vẻ thì đúng hơn. Thằng chó con may mắn. Nó kiếm được ở đâu tất cả những mĩ nhân đó vậy? Anh chưa bao giờ thấy nó trong cuộc tụ họp nào mà không có những cô gái xinh đẹp cố gắng làm nó để ý đến mình. Emily Bascomb thậm chí còn thử ve vãn thằng nhóc, dĩ nhiên, và cô nàng làm anh choáng ngợp, thật đấy," Marshall thú nhận. "Dự định sẽ tán tỉnh cô nàng, thậm chí đã làm cô nàng thích thú - cho đến khi thằng em họ của chúng ta xuất hiện và lọt vào tầm ngắm của cô nàng."

"Em hiểu ý anh," Travid nói. "Ước gì Jeremy đã kết hôn rồi. Tán tỉnh những cô nàng trở nên khó khăn như quỷ khi thằng nhóc ở quanh. Gặp phải tình trạng tương tự với Derek trước khi anh ấy kết hôn."

"Tóc chúng ta sẽ bạc mất trước khi Jeremy tính đến chuyện kết hôn. Anh sẽ bị nguyền rủa vì không làm thế nếu anh cũng có cái mã của nó và có những cô nàng sẵn sàng quăng mình vào vòng tay anh bất cứ lúc nào."

Ở chính giữa căn phòng, ngồi trên một trong hai chiếc sofa mới sắm, Regina nói với Kelsey, "Không hiểu nổi Jeremy đang nghĩ gì nữa, để cô ấy trong nhà như vậy. Em nghĩ cậu James sẽ phải nói chuyện với thằng nhóc về việc coi thường các quy tắc."

"Đây là hang ổ của một kẻ độc thân, em thân yêu."

"Vâng, em biết, và nếu thằng nhóc muốn giữ tình nhân của nó ở đây, em nghi ngờ những người hầu khác sẽ nói tiếng nào. Và miễn là nó thận trọng, việc này sẽ không gây ra tin đồn nào. Nhưng vì nó đã thuê con bé làm người hầu nên sẽ nảy sinh vấn đề từ những người làm. Thằng nhóc có thể không phải đối phó với nó, nhưng con bé đáng thương thì có."

Kelsey vỗ vỗ lên bàn tay Regina. "Chị nghĩ em nên để thằng nhóc tự giải quyết chuyện này. Nó chưa bao giờ có những người hầu riêng trước đây. Nó sẽ nhận ra vấn đề thôi. Cha và chú thằng nhóc dĩ nhiên là đã có kinh nghiệm rồi. Những kẻ phóng đãng khét tiếng như hai người bọn họ. Chị tin chắc họ vẫn điều hành gia đình một cách êm ái."

Nếu Danny biết rằng tất cả người nhà Malory có mặt trong căn phòng đều nghĩ cô là nhân tình của Jeremy, cô sẽ không cảm thấy xấu hổ, cô sẽ rất tức giận - và sẽ gây ra một cảnh tượng đủ để đảm bảo sẽ bị đuổi việc, đe dọa hay không. Nhưng cô đã may mắn không biết đến những kết luận về cô mà những người nhà Malory đã đạt được. Và mặc dù cô đoán ra là họ đang nói chuyện về mình, điều làm cô xấu hổ, sự xuất hiện của Percy đã làm cô quên phắt mất chuyện đó.

Anh chàng dừng lại ngay cạnh cô khi bước vào căn phòng, cau mày trong mấy giây, rồi nói. "À tôi hiểu rồi! Anh em sinh đôi. Đã gặp em của cô. Một gã rất được. Đã giúp tôi một việc mà tôi sẽ biết ơn suốt đời."

Danny không biết phải phải nói gì. Sửa chữa lại sai lầm của anh chàng và mạo hiểm để anh chàng thêm vào rằng cho đến mấy hôm trước đây, cô vẫn còn đang mặc quần?

Jeremy giúp cô khỏi phải trả lời. Anh biết Percy có thể để lộ những gì và rõ ràng không muốn để chúng lộ ra trước mặt gia đình.

"Cậu đến muộn, bạn già. Vừa kịp để uống một ly trước bữa tối. Lại đây và bọn mình sẽ pha cho cậu một ly."

"Mình không muốn uống," Percy đáp. "Tò mò muốn biết cậu có gặp may với người đầu bếp không. Tiện đây, cậu tìm đâu ra cô em sinh đôi của thằng nhóc móc túi của chúng ta vậy? Đừng nói với tớ là cậu đã đi vào hang ổ của bọn cướp sâu hơn cả cái quán rượu mà chúng ta tìm thấy tối hôm đó nhé?"

Vì Jeremy đã dẫn Percy đi đến giữa căn phòng, hầu như không có ai là không nghe thấy những gì anh chàng vừa nói. Jeremy đưa tay lên che mắt với một tiếng rên.

Danny quyết định rằng đã đến lúc đi xem liệu bữa tối đã sẵn sàng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio