Ngày năm tháng năm, ngày bảy tháng bảy, ngày chín tháng chín. Đoan ngọ, đêm thất tịch, tết Trùng Dương, ba ngày đại lễ này đều dành cho nữ nhi, dù khuê nữ có xuất giá cũng phải về nhà thăm bố mẹ cùng người thân. Vừa vặn lần này Quân Quân quay lại đây, có thể cùng mọi người chung vui, đồng thời cũng là cái tết Đoan ngọ cuối cùng của Minh Châu trước khi xuất giá. Bởi vậy, Giang Giác liền thay đổi thói quen tiết kiệm bao nhiêu năm trời, quyết định tổ chức lễ chúc mừng vô cùng long trọng.
Lần gia yến hoàng gia này cực kỳ xa hoa, mỗi món ăn trong chén nếu so sánh đều vượt xa năm rồi. Trước mặt Quân Quân có bảy tám ly thủy tinh, Giang Giác vì để giúp nữ nhi được thỏa thích tận hưởng hoa quả nên đã lệnh cho ngự trù dùng các loại trái cây như dứa, thanh mai, anh đào, và các loại trái cây bốn mùa khác điêu khắc thành hình những con vật nhỏ, ngay cả mật ong hắn cũng dùng hết tâm trí chọn các loại mật trà, mật cao do cung nữ cẩn thận lựa chọn.
Quân Quân ăn no rồi thì ngồi trên đùi Hoa Nam, dịu dàng nói: “Nếu ngày nào cũng có thể dùng bữa cùng mọi người như vậy thì tốt quá.”
Hoa Nam dùng khăn mềm lau miệng giúp nữ nhi, hỏi nàng: “Bảo bảo có nhớ ngoại công ngoại bà và các cữu cữu không?”
Quân Quân chớp mắt mấy cái, nói: “Nhớ. Tại sao chúng ta không thể sống chung với nhau mà không phải thiếu phụ hoàng phụ thân hoặc thiếu ngoại công ngoại bà bọn họ?”
Hoa Nam giải thích: “Bởi vì quê của chúng ta cùng quê của phụ hoàng con có sự khác biệt khá lớn. Nếu như cữu cữu bọn họ đến đây, thời gian dài sẽ không quen. Tương tự, phụ hoàng con nếu ở lang hoàn cũng sẽ không quen.”
“Nhị cữu phụ là người ở cùng quê với phụ hoàng, nhưng vẫn sống ở lang hoàn rất tốt đó thôi. Còn phụ thân là người ở lang hoàn, sống trong hoàng cung cũng rất tốt.” Quân Quân nghi hoặc phản bác.
Hoa Nam đặt tay phải lên gương mặt nữ nhi, dùng ngón tay chọc chọc vào phần da thịt non mịn nơi vùng bụng của nàng. Y không cách nào giải thích sở dĩ Tần Hoán có thể an nhàn sống ở lang hoàn là vì hắn yêu Hoa Sam, cũng không cách nào giải thích y tiếp tục cô tịch trong hoàng cung là vì trách nhiệm.
“Phụ thân?” Quân Quân thấy Hoa Nam không trả lời, kéo kéo ống tay áo của y.
Hoa Nam lấy lại tinh thần, mỉm cười với nữ nhi: “Phụ hoàng con không giống Nhị cữu phụ. Hắn là Hoàng đế, có rất nhiều nhiệm vụ không thể buông xuống, cho nên không thể đến lang hoàn sống.”
Quân Quân suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Phụ thân có phải cũng có trách nhiệm không thể buông xuống, cho nên mới không trở về lang hoàn sống không?”
Giang Giác nãy giờ vẫn một mực lắng nghe bọn họ nói chuyện, nghe đến đây thì đồng tử không khỏi co rút lại, căng thẳng chờ Hoa Nam trả lời.
“Là phụ thân muốn ở bên cạnh phụ hoàng, cho nên phụ thân chỉ có thể ở trong hoàng cung với hắn.” Hoa Nam trả lời như vậy, gánh nặng trong lòng Giang Giác liền được hóa giải, lặng lẽ ngồi nhích lại gần bọn họ một chút.
Quân Quân nghe Hoa Nam trả lời xong thì ôm cái miệng nhỏ nhắn mà cười không người. Hoa Nam kỳ quái hỏi nàng cười cái gì, nàng trả lời: “Con hỏi đại tỷ tỷ tại sao phải lập gia đình, tỷ ấy nói vì yêu một người nên mới muốn ở bên cạnh người đó, thời thời khắc khắc đều được nhìn thấy hắn. Hóa ra phụ thân cũng yêu phụ hoàng như thế.”
Hoa Nam không nói gì, con nha đầu khỉ này, có đôi lúc thật không biết trả lời mấy câu hỏi của nàng ra sao.
“Phụ thân, sau này con có thể có thêm đệ đệ hoặc muội muội không?” Quân Quân chờ đợi nhìn Hoa Nam.
Hoa Nam còn chưa kịp lấy lại tinh thần từ sau câu hỏi của Quân Quân thì lại tiếp tục bị nàng dọa chết khiếp, ngay đến cả Giang Giác cũng không hiểu ra sao, hỏi nàng: “Bảo bảo muốn có thêm đệ đệ muội muội?”
Quân Quân gật đầu như bằm tỏi, nhìn song thân nói: “Mấy đêm rồi phụ hoàng và phụ thân đều ngủ cùng một chỗ. Nếu ngủ cùng một chỗ sẽ có tiểu bảo bảo a.”
Trên mặt Hoa Nam nổi lên vài tia hắc tuyến, tức giận hỏi: “Đây là do ai nói?”
Quân Quân rất vô tội gãi gãi đầu: “Con nhớ không rõ, hình như là ngoại bà nói.”
Mặt Hoa Nam co rút lại, nương, nữ nhi của con mới năm tuổi!
“Khi nào có thì cho con biết nha.” Nàng giương đôi mắt chờ mong nhìn song thân chăm chú, đợi bọn họ trả lời.
Hoa Nam búng nhẹ lên trán nàng, nói: “Cái này con cứ hỏi phụ hoàng của con ấy. Có lẽ sau này hắn sẽ cho con thêm một vài đệ đệ muội muội cùng cha khác mẹ.”
Khẩu khí của y nhẹ như gió thoảng nhưng không biết vì sao trong lòng lại có chút chua xót, nhất định là vì cây thanh mai tỏa ra mùi vị cay cay.
Đôi chân mày đen rậm của Giang Giác hơi nhíu lại, nhưng lúc Quân Quân nhìn hắn thì hắn đã nhanh chóng khôi phục bình thường. Hắn dùng khẩu khí yêu thương nói: “Bảo bảo đáng yêu như vậy, phụ hoàng không muốn có thêm hài tử khác nữa, chỉ thương một mình bảo bảo là đủ rồi.”
Thấy gương mặt Quân Quân hiện lên vẻ thất vọng, Giang Giác vội vàng nói sang chuyện khác: “Bảo bảo ăn no rồi ư? Vậy chúng ta đến Lâm Tiên Lầu xem pháo hoa thôi.”
Hắn nhắc đến pháo hoa, Hoa Nam liền nhớ lại đêm y mới vào cung, gió trăng u ám, quyến luyến đổi thay, nháy mắt mười một năm đã trôi qua. Quân Quân đã năm tuổi, y không còn là thiếu niên giả ngốc để trốn tránh câu hỏi, Giang Giác cũng không còn là phong lưu thiên tử xuân phong đắc ý. Bên ngoài bọn họ không già nhưng tâm đã chậm rãi già đi, nếu không còn yêu sẽ không hứa hẹn về những điều mình không thể hứa.
“Trẫm chỉ là một người phụ thân hy vọng nữ nhi của mình có được thật nhiều niềm vui.”