Cảm giác sợ hãi đối với cái chết cũng không duy trì quá lâu.
Sau một khắc Lâm Giác chợt phát hiện mình còn đang đứng trước cánh cửa đề /, tay trái đè chốt cửa truyền đến cảm giác lạnh như băng, nhưng lưng áo cậu đã bị mồ hôi lạnh thấm đẫm.
Ảo giác sao? Thế nhưng cái cảm giác bị thứ sắc bén đâm vào đầu đó chân thực như vậy, bóng người phía sau cửa lại quen thuộc như thế, cái chết đến không kịp trở tay khiến thần kinh cậu mỗi giây đều căng lên cực độ…
Phía sau cửa rốt cuộc là cái gì?
Ảo giác vừa rồi liệu có phải là một điềm báo?
Những lời Chu Ngọc Tú nói trước khi chết vẫn văng vẳng bên tai…
Lâm Giác chần chờ, cuối cùng bật cười một tiếng, một phát mở chốt cửa, súng bên tay nhắm ngay giữa căn phòng một mảng đen kịt.
An tĩnh, cực kì an tĩnh. Bui bặm và không khí dường như đều đã đông cứng, chỉ có mùi máu tươi đậm đặc trong đó là không ngừng lan ra, len lỏi vào trong mũi Lâm Giác.
“Phác” một tiếng vang nhỏ, căn phòng tăm tối lóe lên một ánh lửa, sau đó giống như được điều khiển, những ánh lửa liên tiếp sáng lên, làm thành một vòng tròn hoàn chỉnh.
Đó là một cái bàn lớn hình tròn, được bao quanh bằng mười ba chiếc ghế.
Thứ đầu tiên đập vào mắt Lâm Giác… chính là thi thể của cậu!
Cậu không nhúc nhích ngồi trên ghế bành, mặt ngước lên, một cây dao giải phẫu sáng bóng ánh kim cắm giữa trán, đôi mắt mở trừng nhìn trần nhà, biểu cảm trên mặt dừng lại ở một khắc cuối cùng của sinh mệnh, kinh ngạc vô cùng.
Lâm Giác theo bản năng sờ trán của mình, nơi đó vẫn hoàn hảo không một vết xước.
Trái tim đang đập kịch liệt cũng thoáng được bình ổn lại, thế nhưng trong nội tâm lại có một thanh âm khác đang cười nhạo cậu: Chẳng lẽ chuyện này không thể xảy ra sao?
Lâm Giác bước vào căn phòng tràn đầy mùi máu tươi.
Bàn tròn mười ba chỗ có sáu người ngồi. Mỗi một người đều là người quen, mỗi một người đều chết vô cùng thê thảm.
Đầu Tống Hàn Chương bị đặt trên đầu gối, hai tay anh trịnh trọng mà đặt trên đầu chính mình, dáng vẻ giống như đang suy nghĩ chuyện gì. Lục Nhận bị đường đao của mình cắm dọc từ đỉnh đầu xuống, đâm thẳng theo cột sống, tựa như anh ta tự đóng đinh mình lên mặt ghế, nhưng trên mặt vẫn là nụ cười thoải mái quỷ dị, cặp mắt hướng nghiêng về phía Lâm Giác đang bước vào cửa lớn, bộ dạng như đang thể hiện một cái chết huy hoàng. Cao Nghệ Phỉ bị chém rớt hơn nửa cái đầu, phần từ xương cằm trở lên đã không cánh mà bay, dính đầy hai tay óc và máu. Lưu Sam bị mộc côn của Lâm Giác đâm thủng ngực, cả người bị ghim trên ghế bành, hai mắt nhìn trừng trừng về phía trước. Còn Triệu Lượng Thịnh mất toàn bộ tứ chi và mắt, cổ gãy ngoẹo thành một góc kỳ dị, giống như một phạm nhân bị người ta tra tấn vậy.
Lâm Giác tiến thêm mấy bước đến gần bàn tròn, bàn tay khẽ chạm đầu Tống Hàn Chương được anh ôm trên đầu gối. Đầu của anh thoạt nhìn vô cùng an tường, trông chỉ như đang ngủ say.
Ngón tay xuyên qua hư không, Lâm Giác sửng sốt, yên lặng rút tay về.
Chỉ là ảo giác mà thôi.
“Anh còn sống phải không, học trưởng?” Lâm Giác nói khẽ với đầu của Tống Hàn Chương.
Rõ ràng cậu không thể nhận được lời đáp.
Ánh mắt Lâm Giác lướt qua thi thể chính mình bị dao giải phẫu đâm xuyên, rơi xuống chỗ lõm hình chữ nhật trên mặt bàn.
Cẩn thận giấu kĩ khẩu súng, Lâm Giác lấy ra lá bài cơ bị nhiệt độ cơ thể ủ nóng, nhẹ nhàng đặt vào chỗ lõm đó. Cảnh tượng xung quanh bỗng vàng rực lên như trong phim, khi vừa mở mắt cậu đã đứng giữa căn phòng mờ tối.
Nơi này so với căn phòng ngập mùi máu tanh và thi thể khi nãy rõ ràng sạch sẽ hơn rất nhiều.
Một chiếc bàn tròn nhỏ và sáu chiếc ghế, Cao Nghệ Phỉ đang thấp thỏm ngồi trên một chiếc, thần tình khẩn trương hết nhìn đông lại nhìn tây, vừa nhìn thấy Lâm Giác cô vội đứng bật dậy, ngạc nhiên kêu lên: “Lâm Giác! Cậu… cậu không sao chứ?”
“Ừ, còn cô?” Lâm Giác không khỏi nhìn cô kĩ hơn, ngoại trừ tóc tai rối tung thì tất cả vẫn ổn, trái ngược hẳn với cậu nửa mặt là máu, vừa nhìn quả thật rất dọa người.
“Cậu vừa rồi có thấy cái phòng đó không? Hoặc là… thấy những thi thể kia?” Cao Nghệ Phỉ rõ ràng bị sợ hãi không ít.
Lâm Giác gật đầu.
Hai người lập tức trao đổi một chút về cảnh tượng trong gian phòng mình vừa thấy, Cao Nghệ Phỉ và Lâm Giác tuy rằng đều thấy thi thể của sáu người, nhưng họ lại thấy tử trạng của mỗi người khác nhau. Mê cung trước đó thì lại càng khác hơn, Cao Nghệ Phỉ rút được lá cơ, hầu như chỉ phải đối phó mấy con tang thi phổ thông linh tinh mà thôi. Lâm Giác tất nhiên sẽ không nói ra chuyện về Chu Ngọc Tú, chỉ nói gặp phải mấy con tang thi rất nhanh nhẹn nhưng chỉ có thể nghe, còn cậu nhờ từng tham gia hội phát thanh, khá thành thạo các thiết bị phát thanh nên đã lợi dụng phòng phát thanh của tòa nhà khoa ngoại ngữ lừa bọn chúng, lần lượt tiêu diệt từng con một.
“Có vẻ số trên lá bài lơ khơ có liên quan đến độ khó nhỉ.” Cao Nghệ Phỉ nói.
Lâm Giác hồi tưởng lại mấy là bài của bọn họ, độ khó lớn nhất là Lục Nhận, Q cơ, thứ hai là Triệu Lượng Thịnh cơ, kế tiếp chính là cậu, cơ, học trưởng là cơ, Cao Nghệ Phỉ cơ, dễ dàng nhất là Lưu Sam, A cơ. Thế nhưng trình tự mọi người đến đây cũng không theo thứ tự đó, cậu là người đến thứ hai, mà người có vẻ dễ dàng nhất Lưu Sam đến bây giờ vẫn chưa xuất hiện.
Ngay lúc Lâm Giác cúi đầu suy tư, Cao Nghệ Phỉ bỗng khẽ hô: “Tống Hàn Chương?”
Lâm Giác thoáng cái xoay người sang, cậu và Tống Hàn Chương bốn mắt nhìn nhau hồi lâu. Anh khẽ gật đầu, đem dao găm trên tay cắm lại vào vỏ.
“Anh không sao chứ?” Lâm Giác chần chừ hỏi.
“Câu này phải hỏi cậu mới đúng.” Tống Hàn Chương dùng ánh mắt soi mói đánh giá vết máu trên mặt và người cậu.
Lâm Giác cười khan một tiếng: “Không phải máu tôi. A, anh có thấy…”
Tống Hàn Chương dường như đoán được cậu định nói gì: “Căn phòng vừa rồi?”
Lâm Giác nghiêm túc quan sát thần sắc của anh, thấy anh không có gì khác thường, gật đầu.
“Tôi bị cậu đâm chết, cậu bị Lục Nhận chặt đầu. Có gì không đúng sao?” Tống Hàn Chương liêc mắt nhìn cậu, nhàn nhạt nói “Chỉ là một loại ám chỉ tâm lý mà thôi, trong nháy mắt khi mở cửa chúng ta lộ ra nội tâm sợ hãi của mình, nhưng chuyện đó cũng không nhất định sẽ xảy ra.”
Lâm Giác bỗng không biết nói gì, không thể làm gì hơn là cứng đờ gật đầu. Khối đá đè nặng trong lòng cậu từ nãy tới giờ tựa hồ cũng nhẹ đi một chút.
Cậu rốt cuộc lo sợ không đâu cái gì vậy chứ? Bất quá là chút thủ đoạn gây nhiễu loạn lòng người thôi, có thế mà cậu cũng dễ dàng bị tác động…
Dư quang khóe mắt đảo qua Tống Hàn Chương đang ngồi trên cái bàn tròn cùng Cao Nghệ Phỉ thảo luận, anh ta vẫn một bộ dạng trấn định giống như đã lường trước được mọi chuyện vậy.
Hình như… cậu thực sự chưa từng thấy bộ dạng Tống Hàn Chương thất kinh lo lắng.
So với mình thì…
“A!” Lưu Sam đột nhiên xuất hiện. Cậu ta hốt hoảng nhìn xung quanh, nhìn thấy ba người đều nhìn mình thì không khỏi lùi lại một bước, xẻng trên tay cậu ta đụng phải mặt đất phát ra tiếng động thật lớn.
“Thật tốt quá, cậu cũng bình an vô sự. Cậu muộn thế mới đến làm tôi còn tưởng…” Cao Nghệ Phỉ thở phào nhẹ nhõm, lại ngồi lại xuống ghế.
“Còn tưởng cái gì, hửm?” Một âm thanh hài hước truyền đến, Lục Nhận cả người dựa trên người Lưu Sam, tay nắm trường đao vòng qua cổ Lưu Sam hệt như “hai anh em tốt”, cười hì hì hỏi Cao Nghệ Phỉ.
Sắc mặt Cao Nghệ Phỉ thoáng cái trắng bệch, nhưng mặt của cô cũng không đáng sợ bằng Lưu Sam, mặt cậu ta gần như đã nghẹn thành màu xanh rồi.
“Lại gặp mặt rồi, quân số giảm đi ít hơn tôi tưởng đấy, xem ra mọi người không bị trò chơi địa ngục khó khăn này làm khó nhỉ.” Vòng tay Lục Nhận treo trên cổ Lưu Sam, đường đao trên tay lay động tới lui, trông như muốn đâm thủng người Lưu Sam vậy. Theo cử động của hắn, máu còn chưa khô trên lưỡi đao từ từ chảy xuống, thỉnh thoảng có vài giọt rơi xuống mặt Lưu Sam, mỗi lần đung đưa, con ngươi của Lưu Sam cũng vì sợ hãi mà co rút lại một chút.
“Cậu đang run kìa, chuột nhỏ.” Lục Nhận dán vào sau tai Lưu Sam nhẹ giọng nói, ánh mắt lại dán chặt vào Lâm Giác và Tống Hàn Chương ở một bên, trong căn phòng ánh sáng mờ mịt này quả thực y hệt như mắt rắn.
Lâm Giác đã thấy rõ chân Lưu Sam đang run rẩy, lần đầu tiên cậu thấy có người lại có thể run mạnh đến như vậy.
“Tôi tuyệt không thích con chuột, bởi vì sinh mạng của chúng luôn ngắn, ngắn đến mức tôi còn chẳng nỡ tùy tiện cắt giảm, tuy vậy bộ dạng bọn chúng loay hoay tìm mọi cách vòng qua địa bàn của mèo để trộm đồ ăn cũng có mấy phần đáng yêu.” Lục Nhận nói xong cười hì hì đẩy Lưu Sam ra, Lưu Sam lảo đảo, nửa người quỳ rạp trên mặt đất đến xẻng cũng không cầm nổi, ngã vào sau bàn tròn.
Lục Nhận ha ha phá lên cười như là nhìn thấy chuyện gì đáng cười lắm, đó là bộ dạng không hề lo lắng vướng bận điều gì, thế nhưng trong căn phòng mờ tối này lại làm cho mỗi người đều cảm thấy dị thường quái gở.
“Không cần lo lắng đâu, tôi cũng chẳng phải kẻ thuận tay có thể giết người, thật đấy.” Lục Nhận hoàn toàn quên luôn cái thi thể không đầu của người có trứng màu ở khu phố buôn bán phía nam, tra đường đao về lại vỏ, kéo một cái ghế ngồi xuống. Tống Hàn Chương ngồi cạnh hắn chẳng buồn đưa mắt, chỉ nhỏ giọng nhả một câu: “Nói không biết ngượng.”
Lục Nhận cũng không phản bác, cười nhìn Cao Nghệ Phỉ đối diện, lại nhìn qua Lâm Giác.
“Thoạt nhìn có vẻ vừa chiến một trận ác liệt nhỉ!” Lục Nhận vòng qua nói với Lâm Giác ngồi bên cạnh Tống Hàn Chương.
Lâm Giác cảnh giác nhìn hắn, không đáp.
Giằng co một lúc người cuối cùng cũng đến, Triệu Lượng Thịnh thấy bàn tròn đã kín hơn phân nửa, ngẩn người.
“Thật đúng là một tên cũng không thiếu.” Lục Nhận cổ quái cười, lẩm bẩm “Tuy vậy tôi thấy cái may mắn này chắc chắn chẳng duy trì được bao lâu.”
Lâm Giác chợt nhớ tới /, biển số căn phòng.
“Người may mắn đã sắp rời khỏi mê cung, hay đặt lá bài ở chỗ ngồi của mình. Những kẻ bất tử vẫn lưu luyến các ngươi, nếu không có tế phẩm, nó sẽ không được an nghỉ. Vì vậy hãy đem trái táo độc đút cho kẻ đồng bạn dư thừa, mang theo may mắn hoặc xui xẻo ra đi, lựa chọn nằm ở chính trong tay các người.”
“Đồng bạn dư thừa, rốt cuộc là ai đây?” Lục Nhận thấp giọng hỏi.
Tiếng đập cửa lễ phép vang lên, Lâm Giác lúc này mới chú ý tới phòng này còn có một cánh cửa khác.
Sáu ánh mắt đều tập trung tại cánh cửa không ai để ý này.
Răng rắc một tiếng, đôi cánh tay trắng bệch nhỏ bé đẩy cửa ra.
Một cô gái buộc tóc hai bên dò xét tiến đến, cười híp mắt nói: “Chào buổi tối.”
Là cô ta!