- Hoàng thượng, Người nói muốn tới vườn thượng uyển Viên Minh viên, sao giờ lại tới Sướng Xuân viên?- Hà Tam Cô cất giọng nhỏ. Càn Long ôm eo nàng, chỉ mỉm cười mà không trả lời, hắn dẫn nàng dạo xen vào những khóm hoa còn đang chớm nở. Bước chân của hai người khiến hoa tàn liễu rụng, hàng loạt thân hoa gãy cánh, đổ gục.
Trong lòng Hà Tam Cô hiện có hàng trăm câu hỏi nhưng nàng lại không dám mở miệng. Rõ ràng là tâm trạng Càn Long đang không vui. Mày hắn nhíu lại tạo thành một nếp nhăn nhẹ trên trán, vành môi mím như phải kiềm chế điều gì đó. Nhìn biểu hiện của hắn, Hà Tam Cô bất giác nghĩ tới Lăng Lam…
- Ngươi về đi…- Giọng hắn thở ra yếu ớt.
Hà Tam Cô đứng trân trân một lúc rồi nàng cũng tan tác cõi lòng mà rời đi…
Càn Long dẵm nát ngàn nụ hoa của Sướng Xuân viên, hắn di đế giày khiến chúng nát bét.
Hắn không muốn tới Viên Minh viên, nơi ấy tràn ngập kỉ niệm của hắn và nàng.
Hắn sẽ phá tan vườn hoa này, nàng đã từng bảo hắn chỉ biết “vùi hoa dập liễu”, vậy thì hắn sẽ làm thế thật!
Cho dù hắn có cố cắt mọi suy nghĩ của mình về nàng thì hình ảnh của Lăng Lam thương tích đầy mình nằm trên sàn nhà lạnh cóng vẫn ập vào tâm trí.
Hắn chạy như kẻ điên khắp tam cung lục viện tìm Lăng Lam. Đầu hắn đầy rẫy những ý nghĩ hỗn loạn khiến bước chân hắn cuống quít va vào nhau. Nàng giờ đang ở đâu??
Cuối cùng thì hắn cũng tới phòng nàng. Bên giường, Cự Dã cùng thái y đang chăm chú quan sát Lăng Lam. Thấy hắn, cả hai cùng quỳ xuống. Càn Long bước từng bước nhỏ tới bên nàng, hắn không dám hấp tấp, sợ ánh mắt sắc của nàng sẽ xói thẳng vào tim mình.
Nhưng khi hắn tới nơi, đôi mắt Lăng Lam nhắm nghiền, khuôn mặt xanh xao như vừa bị mất máu. Cổ nàng hằn rõ lên những đường gân xanh xác xơ.
Hắn thấy tim mình quặn thắt, bất giác nhấc bàn tay nàng áp vào má mình. Thô ráp. Sần sùi. Chai sạn. Lòng bàn tay nàng như cứa vào tim hắn từng lát cắt.
Thái y xin phép cáo lui, tới lúc đó Cự Dã mới lên tiếng:
- Nàng ta đã xẩy thai.
Càn Long quay phắt lại nhìn Cự Dã, đôi mắt hắn mở lớn, tai hắn chối bỏ điều mình vừa nghe thấy, vành môi hắn run rẩy, con ngươi hắn dần tối sầm lại rồi hắn nhắm mắt, hàng mi khẽ rung…
Cự Dã lui ra ngoài, đôi mắt u tối của hắn phả tử khí vào gian phòng lạnh băng…
—oo—
Những con sóng lớn cứ thế vùi Lăng Lam xuống đáy biển lạnh lẽo, nàng cứ cố ngoi lên hòng mong chút không khí nhưng không thể. Nước cứ thế trào vào mũi và tai nàng, Lăng Lam bật ho, nước cứ thế trào vào cổ họng. Chân tay nàng khua khoắng loạn xạ, đập nước, vươn mình băng tới phía trước bằng chút sức lực cuối cùng. Nhưng cuối cùng, như một ngọn lửa yếu ớt cũng đến thời điểm của mình, Lăng Lam buông thõng hai tay, mặc cho đôi chân nặng trĩu như đeo đá kéo mình xuống, nàng chỉ thấy duy nhất một cảm giác thanh thản nhẹ nhõm khi một thứ ánh sáng chói lòa ấm áp phủ lên da mình. Tai nàng văng vẳng một âm thanh thánh thót như tiếng bản hòa tấu bằng chuông gió của một cây cầm kì lạ.
- Đừng bỏ ta…- Tiếng nói ấy dường như vọng tới từ một nơi xa lắm. Một giọng nam nhân quen thuộc nhưng không khiến nàng lưu tâm, nàng cứ sải bước dài giữa lòng nước, tiến về phía ánh sáng.
Xuất hiện trước mắt nàng là một đứa trẻ, nó vừa chạy vừa vẫy tay bảo nàng theo nó. Lăng Lam mỉm cười, chạy theo đứa bé đang lon ton, chỏm tóc lơ thơ của nó bay bay rất đáng yêu. Môi nàng nở xòe một nụ cười rạng rỡ khi sắp cùng đứa bé bước vào vùng sáng chói lòa ấy…
- Chưa phải lúc đâu con…- tiếng nói xuất hiện cùng một bàn tay mạnh mẽ đẩy nàng ra xa, Lăng Lam lại rơi vào cảm giác bị sặc nước, những bong bóng trào ra từ miệng và mũi nàng. Nàng lại giãy dụa điên cuồng, trên đầu nàng xuất hiện một bàn tay lớn, Lăng Lam nắm chặt bàn tay ấy và nàng được kéo lên…
Nàng ngồi bật dậy, mắt mở trừng trừng, đập đầu vào trán Càn Long khiến hắn phải buông tay nàng ra mà xoa cái trán bị trọng thương.
Lăng Lam gãi gãi phần đầu trọc. Nàng vừa có một giấc mơ thật lạ lẫm… Rồi nàng liếc sang nam nhân đang xúc động nhìn mình. Quái, tên đểu giả này làm gì ở đây? Trong phòng nàng, bên giường nàng?
- Nàng tỉnh rồi sao…?- Hắn rụt rè hỏi.
Hừ, giờ lại còn biết hổ thẹn cơ đấy!
Lăng Lam không nói gì, đứng dậy định lấy nước uống nhưng bụng nàng đau như vừa có ai đâm khiến nàng không gượng dậy được.
- Để ta!- Hắn nói, rót nước đưa tới trước mặt nàng.
- Điên à?- Lăng Lam nói lời đầu tiên sau khi tỉnh dậy. Hắn vừa hứng khởi vừa tiu nghỉu.- Đi chỗ khác chơi! Đừng có ở đây!
- Nàng lại đuổi ta à..,?
- Đây chưa bao giờ níu kéo!
- Hừ.- Hắn đứng bật dậy, rời phòng nhanh chóng hệt lần trước.
Đợi một lúc, chắc chắn là Càn Long đi hẳn rồi, Lăng Lam gỡ một dây chuyền mảnh được bện vào cùng đuôi sam ra, tiếp tới nàng trèo lên nóc giường, với tay lấy ra một chiếc nhẫn lớn rồi nàng chui xuống gầm bàn, mở ra một lớp gỗ bí mật, ở đó lúc nhúc bạc vụn. Nàng khinh công lên trần nhà, tháo một túi nhỏ buộc ở phần khuất của cây cột xuống, đổ hết số bạc lớn trong túi vào tay nải, số bạc vụn cùng mấy chiếc nhẫn ngọc thì cho vào túi. Nàng xếp gọn vài bộ thường phục, ngắm kĩ gian phòng xem có gì cần mang theo nữa không rồi trèo qua lối cửa sổ, tìm một đường nhỏ tránh gặp mặt nhiều người, lặng lẽ rời khỏi Tử Cấm Thành.
Nơi này không níu giữ chân nàng, nàng cũng chẳng lưu luyến gì nó.
Lăng Lam thúc ngựa phi nước đại về phía nam, có lẽ tới biên giới là an toàn nhất. Phía nam nhà Thanh là nước An Nam, họ đang lục cục nội chiến, chiến trận căng thẳng và nguy hiểm, Càn Long dù có hứng lên đi tìm nàng thì cũng sẽ nghĩ nàng đủ thông minh để tránh xa nơi đó.
—oo—
Càn Long hái một bông hồng đỏ, gai hoa đâm vào ngón tay hắn chảy máu. Lăng Lam hiện đang ốm, chắc chắn nàng sẽ không đi đâu được, hắn yên tâm ngắt những bông hoa đỏ thắm đẹp rạng ngời bỏ vào bình, tung tăng tới chỗ nàng, mong nàng trong phút yếu lòng sẽ tha thứ cho hắn.
Nhưng khi Càn Long tới nơi, căn phòng trống không. Hắn đánh rơi bình hoa xuống đất vỡ choang, nước bắn tung tóe ra sàn, những cánh hoa đập xuống đất tan tác, gió thổi chúng quét sâu vào lòng phòng xám xịt.
Hắn như gã điên, quát lên với cấm vệ quân. Lũ ăn hại đó, tại sao đến một tiểu thái giám cũng không giữ nổi?
Hắn ngồi phịch xuống ghế, tay chống vào đùi, một tay chống lên bàn bóp trán. Lăng Lam là một nữ nhân thông minh, nàng đang bị thương, chắc chắn với cái thuyết “Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất”, nàng chỉ có thể đang trú tại hai nơi. Một chính là Kinh Thành, một chính là biên giới phíaNam. Nhưng chắc chắn nàng sẽ không ở Kinh Thành, nàng sợ hắn thỉnh thoảng ra ngoài sẽ bắp gặp nàng, vậy thì chỉ có thể là nơi còn lại.
Càn Long đứng bật dậy, ra lệnh dẫn theo hơn chục tùy tùng và cả Phúc Khang An theo mình.
Cổng thành mở, đoàn người hùng tráng mặc thường phục phi ra khỏi thành khiến bụi tung mù mịt. Dân chúng sợ hãi tránh đường, ngỡ họ đang truy bắt tội phạm bị truy nã. Những tiếng bàn tán náo nhiệt nổi lên. Trong số ấy, có một người đứng chìm lỉm giữa dòng người đông nghịt, hắn khẽ chạm tay vào thanh bảo kiếm đeo bên hông, con mắt với cái nhìn quyết liệt chiếu vào người đang phi đầu đoàn ngựa. Trên cổ tay hắn còn buộc một chiếc khăn tay thêu hình đôi uyên ương…
Càn Long rạp mình trên yên, chân liên tục húc vào hông ngựa, cái roi quất cao trong cơn sục sôi tức giận. Tà áo hắn bay phần phật vì tốc độ của gió, bụi sau lưng hắn nổi lên như bão cát. Càn Long đang dần bỏ xa đoàn tùy tùng, cứ một mình tăng tốc, kích động như trong một cuộc săn thú.
Lăng Lam hết lần này tới lần khác trốn khỏi cung. Hừ, chú chim nhỏ của hắn, nhất quyết lần này hắn phải bẻ gãy cánh của nàng!
—oo—
Hà Tam Cô bước vội tới cung Thái hậu, bước đi vẫn thanh thoát như tiên nữ nhưng lại khiến những cung nữ phía sau chạy theo không kịp. Nàng xin được diện kiến, nhún gối khiến vạt áo như mây bay phất lên giữa không trung.
Thái hậu nhíu mày:
- Ngươi là quý phi mà lại ăn mặc như Hán tộc vậy à?
- Dạ thưa, bởi vì hoàng thượng muốn thần thiếp mặc như vậy…- Hà Tam Cô mỉm cười như nụ hoa chớm nở, hiền dịu và thuần khiết tựa sương mai khiến thái hậu cũng mềm lòng cho qua.
- Ngươi cớ sao muốn diện kiến?- bà nâng ly trà bằng sứ tinh xảo lên, ngón tay gọn nhỏ trượt nắp chén vào vành đúng ba lần rồi mới nhấp môi thưởng trà.
- Thưa thái hậu, hoàng thượng đã lại xuất cung rồi ạ.
- Cái gì?- Bà đập tay vào thành ghế phượng giận dữ.- Vì sao?
- Tiểu thái giám Lăng Lam đã bỏ trốn, Người đi tìm y áp giải về Tử Cấm Thành.
- Hừ, chuyện đó cần hoàng thượng đích thân đi sao?- Bà ra lệnh.- Người đâu, soạn giấy bút, viết chỉ mời hoàng thượng về ngay Kinh thành cho ta!
- Tuân mệnh…- vài thái giám cúi người, lui đi.
Phía dưới, vành môi ngọc ngà khẽ mỉm, Hà Tam Cô khi ấy mới ngẩng đầu lên, nàng ta quyết nhân cơ hội này lấy lòng thái hậu, khi việc thành công, cả kể hoàng thượng có muốn bỏ rơi nàng thì cũng có thể nhờ lão bà này can thiệp.
—oo—
Cự Dã xuất hiện trước mặt làm Lăng Lam hoảng hồn, nàng ngó đông ngó tây, tìm xem nơi nào có cửa sổ để nhân cơ hội tên này không để ý thì chạy trốn.
- Không cần tính kế chuồn đâu, ta đến không phải theo lệnh Càn Long.- Cự Dã nói, đặt kiếm lên bàn tỏ thiện chí. Lăng Lam liếc thấy cổ tay hắn có buộc một chiếc khăn thêu uyên ương, ánh mắt nàng dịu lại:
- … là vì Huệ phi?
- Phải.
- Tại sao ngươi tìm được ta?- Lăng Lam nhíu mày, nàng cần phải biết điều này, nếu không dù nàng có trốn đi đâu thì cũng có thể bị Càn Long bắt về.
- Ta theo Càn Long rồi vượt lên trước bởi hắn còn vướng đoàn tùy tùng, không thể đi nhanh bằng ta được.
- Hừ, tên chết tiết đó, thế mà cũng nghĩ ra được!- Lăng Lam lầu bầu rồi quay sang Cự Dã.- Vậy, ngươi đã có âm mưu gì để giết Hoằng Lịch?
Cự Dã mỉm cười, hắn thích nói chuyện với những người thông minh, khỏi tốn nước bọt.
- Chuyện này nếu ngươi không nhanh nhẹn chắc chắn sẽ mất mạng!
- Khỏi lo.- Lăng Lam khoát tay.- Giết được tên đó, mất một cánh tay cũng không sao.
- Nếu vậy…- đôi mắt hắn tối sầm lại nham hiểm.-… chúng ta bàn thôi…
Chú thích:
- Hiên Minh viên: tòa lâm viên thứ ba được xây vào thời Ung Chính, nơi đây kiến trúc hoa lệ, trạm trổ trang sức tinh xảo, cảnh trí đầy tình thơ ý họa nên còn có mỹ danh là “Vạn viên chi viên” ( ý nói đứng đầu trong nghìn vạn viên lâm). Chỉ riêng Bắc Kinh đã có rất nhiều lâm viên, được gọi chung là “Tam sơn ngũ viên” (ba núi, năm vườn), vườn thượng uyển là tên gọi chung của những lâm viên này. Viên lâm hoàng gia quy mô rộng lớn, cảnh tượng muôn hồng nghìn tía, săc thái cung đình rất sang trọng hoa lệ.
- Trong truyện đã mấy lần nhắc tới vấn đề nội chiến của An Nam, trong thời kì này, nước ta phân làm hai miền mà trong SGK có từng nhắc đến : " Trịnh Nguyễn phân tranh ". Miền Nam, thủ phủ ở đất Gia Định(Sài Gòn) thuộc quyền cai quản của triều Nguyễn. Còn miền Bắc, ở đất Thăng Long(Hà Nội) thì mang danh là vua Lê nhưng thực quyền lại trong tay chúa Trịnh. Trong SGK Ngữ văn từng có một bài " Chuyện cũ trong phủ chúa Trịnh " chắc mọi người còn nhớ? Hoàn cảnh nước ta lúc bấy giờ khá phức tạp, xin phép được dần dần nói sau.