Càn Long nhanh chóng tới Từ Ninh cung, đêm hôm khuya khoắt thế này cũng phải dựng bà dậy bởi có việc cần nhờ. Phải đủ nghi thức thì mới khiến Lam nhi vui được.
Từ trong phòng bước ra chính điện, chiếc áo choàng voan phủ dài trên đất, dáng điệu Thái hậu rõ ràng là mệt mỏi, nhìn hài tử của mình đang cười ngây ngốc, thật giống như trước đây…
- Thái hậu, trẫm có việc cần người giúp…- Càn Long cất giọng khô khan, quả thật lâu lắm rồi hắn mới nói chuyện với thái hậu, mà giờ tới lại vì có chuyện cần giúp… Quan hệ mẫu tử của hai người vốn cũng đã lạnh nhạt, nay cất tiếng hỏi han trước khi vào vấn đề chính thì cũng thành ngượng nghịu, chẳng thà nói thẳng luôn.
Sau khi nghe lời đề nghị của hắn, rõ ràng là Thái hậu không đồng tình, mày kiếm nhíu lại, cánh tay mảnh dẻ đang chống lên thành ghế phượng cũng bất giác hạ xuống, nhìn chằm chằm Càn Long, bắt đầu mở miệng từ chối:
- Ta…
Không để thái hậu nói hết câu, hắn dùng giọng mềm nhất có thể, nói mà như nũng nịu:
- Hoàng ngạch nương…, người đồng ý với nhi thần đi mà…
Vẻ mặt bà lập tức bị đông cứng, có thật là Càn Long vừa gọi bà là “hoàng ngạch nương” không?
- Hoàng ngạch nương…- hắn cất tiếng lần nữa.
Mắt thái hậu rưng rưng toàn nước, đúng rồi, bà không có nghe lầm, hắn đã cất tiếng gọi bà như ngày trước, miệng lại còn xưng “nhi thần” nữa… Từ ngày bà ra lệnh giết ái phi của Ung Chính mà hắn mê mẩn, Càn Long không có gọi bà như trước nữa, hắn cũng lạnh lùng xa cách vạn phần… Ôi, bao năm rồi… cuối cùng thì cũng có ngày này…
Càn Long chớp chớp mắt nhìn bà, vẻ mặt ngây thơ hồn nhiên nhất có thể, phải tới một lúc khi thái hậu kìm được xúc động và lặng lẽ gật đầu chấp thuận, hắn vui tới mức nhảy cẫng lên, mắt sáng long lanh như một hài tử mười tuổi:
- Cám ơn hoàng ngạch nương!
Dứt lời, hắn tung tăng rời đi chuẩn bị. Thái hậu lắc đầu, nhìn cái mông hoàng nhi của mình ngúng nguẩy rời đi mà không nén nổi nét cười nơi đáy mắt.
—oo—
Lăng Lam nằm trằn trọc trên chiếc giường cứng, đau lưng tới không chợp mắt được. Hừ, ngày trước dù có làm thái giám nàng cũng không phải nằm giường gỗ xấu thế này. Một năm trời bên Càn Long với thân phận cao quý, sung sướng gì cũng từng được nếm qua, lâu ngày thành quen. Đêm nay có chút thay đổi, thành thực không kịp thích nghi.
Nàng ngồi dậy, lấy chăn định trải ra thành đệm nhưng rốt cục chỉ vớ được một mớ lùng nhùng chắp vá chằng chịt. Đây mà là mền cho người đắp sao?
Nàng tức phát khóc, lệ bỗng chốc tuôn rơi thành hàng. Nữ nhân khi mang thai thực ra rất dễ bị tổn thương. Nàng đang mang trong mình hài tử của hắn, vậy mà hắn lại đối xử thế này với nàng! Giờ thì ngủ cũng không được, bữa tối nay còn bị ngược đãi ăn thứ gì như cám, khuấy vài thìa là nhão nhoét cả ra, nàng ngờ đó là thức ăn thừa đổ trộn vào nhau rồi mang tới cho nàng!
Nàng ngồi ôm chân, khóc rưng rức vì tủi thân, mặt cúi gằm, nước mắt nhuộm ướt vạt áo…
Cạch, tiếng cửa sổ mở ra, một hắc y nhân tiến vào, Lăng Lam hoảng hồn lùi sâu vào tường.
- Cô nương, có muốn đi cùng ta?- Hắc y nhân cất giọng hỏi, trời tối tới mức nàng chỉ có thể thấy bóng dáng lờ mờ của hắn, tiếng nói của người này dường như cố tình làm biến đi, có phần không tin tưởng.
Nàng lắc đầu từ chối, nhưng sợ trong bóng tối như hũ nút thế này hắn sẽ không nhìn thấy, liền cất giọng:
- Ta không đi đâu hết!
- Chẳng phải cô nương giờ đã bị Càn Long vứt bỏ rồi sao? Ta sẽ đưa cô nương rời Tử Cấm Thành! Đi theo ta, cô nương sẽ được tự do!
- Không!- Nàng nhất quyết cự tuyệt. Ai biết hắn sẽ mang nàng bán ở đâu? Chợ nô lệ hay… kĩ viện? Mặc dù đúng là nhan sắc của nàng chỉ đáng để chùi gương nhưng nếu chẳng may có tên hôi hám nào không đủ tiền xài những cô nương giá trên trời mà ngó tới nàng thì sao??
- Từ chối cũng không được!- Hắc y nhân lao tới, hắn nhanh tới mức nàng không kịp thi triển khinh công chạy trốn, nhanh chóng đã bị hắn tóm gọn, bay ra bằng lối cửa sổ, khinh cước như bay trên nóc hoàng cung. Lăng Lam sợ hãi, hoảng hốt, miệng muốn kêu nhưng mãi không cất tiếng được. Cuối cùng nàng òa khóc, thảm thiết:
- Hoằng Lịch!!!! Cứu ta!!!! Hoằng Lịch!!!!! Chàng ở đâu???
Bỗng dưng hắc y nhân dừng lại, dưới ánh trăng vằng vặc, đôi mắt phượng tràn ngập nhu tình nhìn nàng. Lăng Lam giật mình, bất giác mỉm cười, xì mũi vào ngực áo hắn xoèn xoẹt, cố kìm nước mắt nhưng không nổi, cứ thế đấm thùm thụp vào ngực hắn, cứ sau mỗi cú lại gia tăng lực đấm:
- Đồ chết giẫm! Đồ đểu! Đồ ác nhân! Đồ hái hoa đạo tặc!…- Chửi mắng một hồi, dùng hết cả “mĩ từ” dùng cho hắn rồi, nàng lại quay lại dùng những câu đã chửi, quay lại từ đầu.- Đồ chết giẫm! Đồ đểu! Đồ ác nhân! Đồ hái hoa đạo tặc!!…
- Lam nhi…- hắn ôn tồn nói, ôm nàng trọn vào ngực mình, lựa thật khéo sao cho má nàng áp đúng chỗ nước mũi Lăng Lam vừa xì ra áo hắn, nhưng bây giờ không hiểu sao Lam nhi cực ngoan ngoãn, không hề để ý tới chi tiết vụn vặt ấy, chắc tại nàng ở bẩn quen rồi…- xin lỗi đã bắt nàng chịu khổ… nhưng chẳng phải bây giờ ta đã ở bên nàng rồi hay sao?- Rồi hắn thở dài.- haizz…, ai bảo có hàng vạn cô nương trên thế gian nhưng trái tim này lại chỉ có mình nàng chứ…
Lăng Lam không còn khóc nữa, chỉ im lặng xịt mũi, môi nàng nhoẻn cười, dựa đầu vào ngực hắn an lành…
Được một lúc, hắn cứ đứng ôm nàng trên nóc cung như thế… trông có hơi kì kì…
- Lam nhi à…- hắn cất giọng thỏ thẻ.- chúng ta phải hành sự nhanh lên thôi…
- Hả?- Lăng Lam có hơi xấu hổ, “hành sự”? ý hắn là… Mặt nàng đỏ bừng lên.
- Thái hậu chờ lâu lắm rồi, chắc giờ đã ngủ gật…
- Hả?- Lần này thì nàng ngơ ngác thật. Sao lại có thái hậu ở đây?
- Đi thôi!- hắn tháo mạng che mặt, để lộ ra khuôn mặt tuấn mĩ phi phàm thường lệ, cười với nàng rồi cùng lúc ôm eo nàng, vút bay…
Vừa chạm đất ngoài cửa Từ Ninh cung, hàng loạt cung nữ đã vèo vèo vây lấy nàng, dậm phấn son, vấn tóc, khoác hỉ phục, đội mũ phượng rồi cũng nhanh chóng không kém đặt vào tay nàng dải lụa đỏ, đầu dải lụa bên kia chính là tên Càn Long đang cười ngây ngốc giờ đã thay y phục đen thành màu đỏ chót. Chẳng phải đó là… quần áo của tân lang? Khoan đã nào, Lăng Lam lắc lắc đầu cho tỉnh táo, cố làm mình nhận thức được vấn đề. Hắn là tân lang… và nàng là tân nương? Tới Từ Ninh cung để… bái đường?
- Đi thôi Lam nhi.- Hắn cười, đáy mắt ngập hạnh phúc khiến nàng mê muội bước theo, mắt không rời khỏi nụ cười đẹp ấy được.
Ngồi trên ghế phượng, Thái hậu không mặc triều phục mà là một bộ xiêm y giản dị có thêu chữ “hỉ” của một lão nương bình dân. Quái, sao hôm nay bà lão này lại mỉm một nụ cười nhân hậu thế kia?
- Nhất bái thiên địa..ịa…ịa…- Giọng tên thái giám ngân dài thật dài, vang vọng cả lục cung.
Nàng cùng Càn Long xoay người, hướng tới trời đất mà làm lễ.
- Nhị bái cao đường…ường… ường…
Bà lão kia đang cười hết cỡ! Trời, chuyện tiến triển theo hướng kinh dị rồi nha! Lăng Lam toát mồ hôi hột.
- Phu thê giao bái…ái…ái…í…
Nàng thề rằng mình thấy Càn Long trông lúc này hệt như kẻ ngốc, cơ miệng hắn chắc đau lắm, cười tới không ngậm lại được. Hắn nhìn nàng mà tình yêu ngập đáy mắt, cúi đầu giao bái… Trời hỡi, hắn chính là hoàng đế đầu tiên bái phi tử mình!!
Kết thúc bái đường, Càn Long ôm nàng ngồi lên kiệu hoa về cung Càn Thanh. Chẳng phải tân lang nên cưỡi ngựa hay sao? Sao hắn lại chen chúc cùng nàng ngồi kiệu này?
- Lam nhi…- hắn thì thào, phả hơi thở quen thuộc vào gáy nàng nóng bỏng. Lăng Lam đang ngồi trọn trong lòng hắn, ngước mắt hỏi:
- Hử?
- Nàng đồng ý làm hiền thê của ta chứ?- hắn lại cười, nụ cười ấy khiến tim nàng đánh thịch một cái. Vốn định mở miệng ghẹo “hiền thê thì không, ác thê thì được” nhưng cuối cùng lại không cất lời nổi, cứ ngây mặt ra ngắm hắn, phát ra một âm thanh chấp thuận nho nhỏ mà tới chính nàng cũng không ngỡ đó là tiếng mình:
- Ưm…
Phượng mâu của hắn nheo lại, khuôn mặt hắn kề sát gần nàng hơn, vành môi dần di chuyển xuống dưới cổ nàng…
- Dâm tặc!- Cuối cùng nàng cũng tỉnh táo mà quát.- Định làm gì ngay trên kiệu đó hả?
Có tiếng khúc khích cười của mấy tên khuân kiệu và cung nữ theo hộ giá, Càn Long ngây thơ chớp mắt:
- Ta có định làm gì đâu!- Tay hắn vẫn ôm chặt eo nàng.- Chỉ định ngả đầu lên vai nàng một chút…- rồi hắn cười tà, trêu ghẹo.- Lam nhi đầu óc đen tối nha…
Mặt nàng đỏ bừng, tai màu gấc chín, ngồi yên trong lòng hắn không nhúc nhích, kệ cho Càn Long ngả đầu vào vai mình, hơi thở cực thảnh thơi điềm đạm…
Nhưng nàng nhất quyết không để mình bị thất thế, được thôi, hắn không muốn “làm gì” thì nàng sẽ bắt hắn phải “làm gì”!
Lăng Lam nhấc một bàn tay Càn Long khỏi eo mình đưa lên áp má. Làn da nàng mịn màng như lụa mượt, má thon cao hồng nhuận như trái hồ đào, nàng mỉm cười thật quyến rũ, nhìn thẳng vào mắt hắn làm tất cả lông tơ của Càn Long dựng hết lên, tâm tư nổi lên tà niệm… Thật nhẹ nhàng, Lăng Lam hôn vào lòng bàn tay hắn…
Càn Long nén tiếng thở dài khổ tâm, nữ tử trước mặt hắn cố ý mà, còn chưa tới cung Càn Thanh, nàng đã muốn làm hắn khí bốc bừng bừng rồi…
Hắn siết chặt nàng trong vòng tay mình hơn, áp người nàng vào cơ thể mình, cố để tim mình không quá thổn thức, sợ phu kiệu nghe tiếng, từ từ cúi xuống, hấp tấp nuốt lấy vành môi nàng…
Lăng Lam chấp chới giữa biển tình, những cái hôn dồn dập không cho nàng kịp lấy hơi, tay nàng chới với thì bị hắn túm lấy, Lăng Lam như người cố nhoi lên khỏi mặt biển đã bị kéo chân chìm xuống. Thân thể nàng mềm nhũn, mê muội đi, hơi thở gấp gáp. Như kẻ nghiện tới cơn, nàng cũng nồng nhiệt đáp lại hắn…
- Hoàng thượng…- có tiếng gọi nhưng cả hai đều không để tâm, kiệu đã dừng trước cửa cung Càn Thanh, thái giám cung nữ bối rối nhìn nhau. Chỉ cần nghe thôi cũng biết họ đang trong tình trạng gì… nhưng chẳng lẽ cứ mặc vậy mà rời đi?
Đứng đó bối rối một hồi, cuối cùng những âm thanh phát ra từ trong kiệu vang vọng ra ngoài cũng đủ độ để họ đỏ bừng mặt mà bước vội…