Cự Dã thấy mình đang rơi, hắn đưa tay lên, cố tung móc sắt vào vách đá hòng cứu vãn tình thế nhưng vô ích, đá quá cứng và chiếc móc của hắn không đủ lực.
Hắn nhắm mắt, ừ nhỉ, sao phải cố níu kéo tính mệnh này làm gì? Chẳng phải khi chết đi rồi hắn sẽ được gặp Huệ Như hay sao? Hắn sẽ được ở bên nàng hay sao?
Nhưng ngay khi cảm giác được rằng thân thể mình chạm đáy vực, Cự Dã bừng tỉnh dậy, mồ hôi túa ra ào ạt. Hắn thở dốc, cố trấn an tim mình đừng có đập kích động thế nhưng không ăn thua, tiếng thùm thụp mạnh mẽ cứ giộng vào óc hắn khiến Cự Dã váng đầu, hắn khó chịu với ngay chính tiếng đập của tim mình! Tại sao tim hắn vẫn cứ đập? Tại sao hắn vẫn cứ sống? Trong khi Huệ Như thì đã chết rồi? Tại sao hắn vẫn cứ sống???
Ngực hắn phập phồng, khó khăn để thở, cổ họng hắn nghẹn lại, nỗi nhớ nàng đang quặn lên da diết, hắn đấm thùm thụp vào ngực mình như kẻ dại rồi nước mắt hắn lại lăn…
Huệ Như… lần này hắn quyết phải trả thù cho nàng!!!
—oo—
- Lam nhi ơi…- Càn Long thỏ thẻ, xích gần lại phía nàng.
- Hử?- mắt Lăng Lam vẫn còn lim dim muốn ngủ tiếp, nhưng mà bị tên này nhìn chằm chằm ngứa gáy nên đành mở ra ngó hắn một cái.- Chuyện gì thế?
- Bụng nàng thiệt là bự!- hắn cười hồn nhiên khiến Lăng Lam muốn đạp vào mặt hắn một cái, nhưng nàng kiềm chế được, vuốt ve má hắn, cười gian:
- Vậy Lịch nhi nói ta nghe: tại sao bụng ta lại bự thế?
- Bởi vì Lam nhi có em bé!- hắn trả lời, thản nhiên ngây ngô.
- Ồ…- Lăng Lam cười, véo má hắn một cái thiệt đau, dằn từng tiếng.- vậy nói ta nghe tên đốn mạt nào gieo mầm vào bụng ta??
- Không phải tên đốn mạt!- Càn Long hạch lại như đứa trẻ.- Là mỹ nam!
- Hơ hơ…- Lăng Lam chịu thua, giơ hai tay đầu hàng. Nàng tưởng hắn ngu hẳn rồi nhưng hóa ra vẫn còn tỉnh chán, vẫn biết mình là kẻ gây họa cơ đấy!
- ờ, vậy mỹ nam định đền cho Lam nhi cái gì?- Lăng Lam cười cười, đùa hắn.
Nét mặt Càn Long chợt nghiêm túc khiến nàng giật mình, vòng tay ôm nàng chặt hơn, hắn không cười, cất giọng lạnh:
- Ngôi vị hoàng hậu cho nàng!- rồi nét mặt hắn lại thay đổi, cười ngu.- Ngôi vị thái tử cho bé!
Lăng Lam nén tiếng thở phào, nàng ngỡ hắn bị tẩu hỏa nhập ma rồi cơ! Sao lại có loại nam nhân trong một khắc thay đổi ba nét mặt thế được nhỉ?
Nằm đợi một lúc xem hắn có điều gì muốn nói nữa không nhưng mãi không thấy Càn Long mở miệng, Lăng Lam yên tâm díp mắt vào ngủ, không ngờ chính lúc này hắn lại tiếp tục thỏ thẻ:
- Lam nhi ơi…
- Hử?- nàng đưa tay dụi mắt, oan ức nhìn hắn. Nàng thèm ngủ! Sao hắn nói nhiều thế!
- Ta yêu nàng…- giọng hắn cực ấm, dịu dàng dụi má vào lưng nàng.
- ờ, tưởng gì, cái đấy biết lâu rồi.- nàng trả lời, mắt nhắm chặt lại, lần này chắc hắn nói hết rồi nhỉ?
- Lam nhi có yêu ta không…?- hắn cất giọng buồn, dường như đã biết câu trả lời nhưng vẫn muốn hỏi…
Lăng Lam nhíu mày. Yêu ngân lượng của hắn thì có tính là yêu hắn không?
- Lam nhi à…- sợ nàng trả lời câu hỏi của mình, hắn chuyển đề tài.- lúc ta giả thích khách mang nàng đi đó… Lam nhi đã gọi tên ta tới cứu…
Ờ nhỉ, sao lúc ấy người nàng nghĩ tới lại là hắn?
- Lam nhi… còn gọi ta là “chàng”…
Ờ ha, thế quái nào nàng lại phản ứng thế nhỉ?
- Thực ra… Lam nhi có yêu ta… chỉ là chính nàng không nhận ra thôi…
Lăng Lam xoay người đối diện với hắn, hai tay đưa lên nắm lấy mặt Càn Long nhìn cho tỏ. Nàng nhìn thật kĩ khuôn mặt này, nhìn sâu thật sâu vào đôi mắt ấy… Liệu nàng có yêu hắn không?
Bổi hổi bồi hồi, đắn đo một lúc mà như dài thiên thu, nàng cuối cùng cũng chỉ thấy hắn… đẹp… Thật đó, càng nhìn càng thấy hắn đẹp, nàng vốn định nhìn sâu vào mắt hắn để thấu rõ tâm tư mình thôi, giờ thì thấu rồi, tâm tư nàng lên tiếng rằng nàng chính là kẻ hám sắc!
Thực ra lão thiên cũng khá ưu ái nàng đó chứ, tự dưng vớ được một tướng công nhan sắc ngời ngời, có thiếu tiền ăn cũng có thể đem hắn bán vào lầu xanh kiếm chút ngân lượng. Không những thế, tướng công nàng còn có cả một quốc khố đầy ứ, chỉ sợ vạn kiếp tiêu cũng không hết chứ đừng kể chi kiếp này. Ngoài ra, hiện tại thì hắn cực mê nàng, à quên, dùng từ “yêu nàng” cho nó mĩ miều. Vậy chẳng phải đủ tiêu chuẩn để nữ nhân dựa dẫm rồi sao??
Ờ thì đúng là hắn từng vặn cổ mẹ nàng… Nhưng mà chuyện đó qua lâu rồi, thôi thì… cứ bỏ qua đi ha…
Nàng có yêu hắn không nhỉ? Tại sao lúc ấy nàng lại gọi tên hắn? Tại sao khi hắn phà hơi nóng vào cổ mình, nàng lại bốc hỏa? Tại sao nàng lại đau buồn khi hắn ở bên Hà Tam Cô? Tại sao nàng lại tha thứ cho hắn cái chết của mẫu thân mình?… Tại sao?
- Lịch nhi à…- nàng cọ mũi mình vào cằm hắn, nàng vừa có một phát hiện. Phát hiện này lớn tới nỗi một giọt nước long lanh từ khóe mắt nàng lăn ra…-… ta… yêu chàng…
Giọng Lăng Lam vang lên cực ấm, cực nhỏ, chỉ róc rách như tiếng nước rỉ vách hang nhưng cũng đủ để một tên ngốc ngoác miệng cười…
—oo—
- Lam nhi à…
Tiếng gọi này làm Lăng Lam sởn cả da gà. Nàng đã dự tính hàng trăm việc có thể xảy ra với mình trên đời, duy chỉ có cái này là chưa. Làm sao mà Lăng Lam lại có thể nghĩ đến có ngày THÁI HẬU ngồi bên cạnh nàng, nắm tay thân thiết, ánh mắt trìu mến và gọi nàng hai tiếng “Lam nhi”??
- Dạ, thưa thái hậu?- nàng nuốt nước bọt ực một cái, cảm giác gây gây dâng lên cổ họng. Đây là thực hay là một trò đùa của lão bà này?
- Cám ơn con…
Thôi chết rồi, chắc chắn là lão bà này tắc quái quá, chẳng đợi nàng hãm hại thì cũng có người khác hạ độc cho chết nhưng vì không đủ liều nên bà ta bị ngớ ngẩn rồi.
- Nhờ con mà tình cảm mẫu tử ta lành lặn…
Ồ, mọi chuyện tới giờ bắt đầu trở nên hợp lí hơn rồi đấy.
- Hơ, vâng, tiểu nữ rất vui vì giúp được thái hậu…
Bà đột nhiên đặt một ngón tay lên chặn miệng Lăng Lam. Gì đây? Lão bà này đọc nhiều tiểu thuyết diễm tình quá à?
- Đừng gọi ta là “thái hậu”, hãy gọi ta tiếng “hoàng ngạch nương”…
Úi, nghe tởm quá, quả này chắc phải gọi thái y chuẩn bệnh cho bà ta mới được!
- Hơ vâng,…- nàng lắp ba lắp bắp, cố ép bản thân nói ba chữ thiêng liêng, cuối cùng mãi mới dặn ra được.-… hoàng… ngạch…nương…
- Phải rồi! Đúng thế đấy!- Bà xúc động, ôm chầm lấy Lăng Lam, vỗ vỗ vai nàng.- Con dâu ta thật là ngoan…
Lão thiên à, hôm qua ông cho mưa gió sấm sét lớn quá, chắc lão bà trúng một trưởng của ông rồi. Làm gì mà có thể thay đổi ngoắt một phát như thế? Cái con người tự vỗ ngực xưng “Lão Phật gia” nhưng thực tâm lại ác như quỷ đó đâu rồi? Trả bà mẹ chồng ấy lại cho nàng! Nàng nhớ bà ấy! Bà mẹ chồng trá hình này tình cảm tới mức khó chịu!! Lại còn có cái vụ ôm ấp mãi không chịu buông thế này nữa chứ!!
Cuối cùng thái hậu cũng buông nàng ra, thỏ thẻ tâm sự như hai tỉ muội thân thiết gần bằng tuổi nhau:
- Thực ra… ngày trước ta có hơi quá đáng với con…
“Hơi” thôi á? Ờ thôi được rồi, bà ấy là thái hậu mà, cứ coi như vậy đi.
- Vì khuôn mặt con rất giống một cung phi của tiên hoàng…
Ô, biết rồi nhá! Bà ta ghen!
- Lịch nhi cũng say đắm vị cung phi đó nữa…
Ặc, bà ta tới đây để chia rẽ phu thê nàng à? Đang tự nhiên lôi chuyện “cố nhân” của tướng công nàng ra làm gì??
- Mà con giống ả ta cực ấy!- bà càng nhìn Lăng Lam kĩ hơn, tới mức như xoi từng lỗ chân lông trên mặt nàng. Bà đưa tay vén tóc ở cổ nàng ra xem rồi bất ngờ thốt lên.- nàng ta cũng có một vết bớt đỏ trên cổ y hệt con vậy! Chỉ khác là vết bớt của con nhạt màu hơn và có hình như một hạt chu sa…
Lăng Lam giật mình, khuôn mặt nàng tối sầm lại nhanh chóng, đầu óc choáng váng, hàng loạt ý nghĩ xẹt qua đầu nàng. Thái hậu vẫn cứ nói, nhưng mọi chữ đối với nàng bây giờ khá rời rạc, chữ nào lọt vào tai cũng như một vết kim châm vào trái tim nàng…:
- Lịch nhi yêu thương ả ta lắm, nó tặng nàng ta một bức tượng tự tay khắc bằng gỗ, rồi còn đích thân tới phía nam mang về loài hoa mai mà nàng ta yêu thích,… Khi ta ra lệnh hành quyết nàng, cả tiên hoàng và Lịch nhi đều không biết, tới khi hay tin, cả hai đều khóc…
- Thái hậu.- nàng xẵng giọng khiến bà giật mình, cố gượng cười, Lăng Lam đưa tay chạm vào bà, khuôn mặt nàng tái nhợt.-… người về Từ Ninh cung nghỉ ngơi đi, con thấy trong người không được khỏe.
- Vậy để ta gọi thái y cho con!- bà sốt sắng, sự lo lắng hằn sâu trong mắt.
- Không cần đâu…- nàng lắc đầu yếu ớt, nói lên nói xuống mới khiến lão bà đó yên tâm ra về để cho nàng nghỉ ngơi.
Lăng Lam bước tới bên giường ngồi xuống, miệng nàng đắng chát, cổ họng khô rát và con mắt nàng nheo lại mệt mỏi đau đớn. Hừ, hóa ra thế…
- Lam nhi!- Càn Long vội vã bước tới bên giường nàng, hắn vừa thiết triều về, nghe tin Lăng Lam mệt thì đến ngay.
Nàng quay lại nhìn hắn, sự đau lòng không giấu nổi mà trào ra ngoài mắt khiến Càn Long sững người:
- Lam nhi sao thế?
Nàng với tay chạm lên mặt hắn, Càn Long tự giác ngồi xuống, lo lắng vạn phần.
Chẳng phải mới đêm qua nàng mới biết mình yêu hắn hay sao? Ông trời sao không để nàng hưởng hạnh phúc này lâu thêm chút nữa??
- Lam nhi, nàng sao vậy? Nói ta nghe đi!- Càn Long thúc giục, hắn thấy khóe mắt nàng ngập nước rồi cuối cùng nước mắt cũng trào ra, lăn dài trên má.
Giọng Lăng Lam khàn khàn cất lên, chậm rãi tựa cả thiên thu…:
- Chàng yêu mẫu thân ta… phải không?
Chú thích:
- Từ khi mới chỉ là Địch Thân Vương, Càn Long đã cưới vợ và có phúc tấn của riêng mình, khi lên ngôi, Càn Long cũng lập người đó làm hậu luôn. Hoàng hậu đầu tiên đó là Phú Sát Thị, một cô gái xuất thân từ danh môn nhưng lại mất sớm vào năm Càn Long thứ (). Vị hoàng hậu thứ hai của Càn Long là Ô Lạc Na Lạp Thị, phong làm hoàng hậu sau khi Phú Sát Thị chết ba năm do một phần là ý muốn của Thái hậu nên nhà vua với bà cũng không có tình thương sâu đậm gì. Do không chịu nổi tính trăng hoa của Càn Long khi đi tuần du xuống phía nam, bà đã dùng kéo tự xởn tóc mình. Càn Long tức giận bởi theo phong tục Mãn Châu thì hành động tự xởn tóc là trái đạo làm người, gần như kẻ điên nên đã phế bà và bắt đi làm nicô. Vì quá phẫn uất nên bà sinh bệnh, hơn một năm sau chết. Càn Long ra lệnh dùng nghi lễ của một quý phi để chôn cất. (Quá dã man! Chết rồi mà cũng không thèm cho người ta được chôn cất theo nghi lễ hoàng hậu, tình nghĩa vợ chồng bao năm trời cũng bị ném vào sọt rác! Chẹp!)