Thái Tử Không Thích Biến Thái

chương 112: chương 112

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Từ Khúc Dạ là chủ nhiệm môn Toán học của trường Lâm Hoa.

Sắp tới trường sẽ tổ chức làm kiểm tra giữa kỳ cho học sinh để kiểm tra lực học theo thông lệ, nên mấy ngày này anh khá bận.

Vốn muốn nhân cơ hội này để tiếp cận gần hơn với Sử Hồng nên anh đã gọi điện cho cậu ấy xem có thể ở lại giúp anh được không.

Nhưng không hiểu sao gọi mấy cuộc mà cậu không bắt máy.

Từ Khúc Dạ cảm thấy khá lo lắng.

Mấy bữa rồi chuyện của Sử Hồng và Tề San San bị đồn thổi rất nhiều.

Anh đã cảnh cáo một vài học sinh đầu têu không được đồn thổi linh tinh nhưng chuyện này xem ra vẫn không hạ nhiệt mấy.

Dù sao thì Tề San San trước giờ ở trong trường rất nổi tiếng.

Sử Hồng tuy là giáo viên thực tập mới đến nhưng vừa đẹp trai, tính tình lại dễ chịu, hoà đồng nên được rất nhiều giáo viên lẫn học sinh yêu thích.

Hai người vốn đã nổi tiếng có liên quan đến nhau thì lại càng nổi hơn nữa.

Tính cách của Tề San San anh nắm khá rõ nên rất lo lắng.

Sử Hồng kiên quyết từ chối cô nàng, sáng nay hình như còn tranh cãi ngay trước khi vào lớp, e là chuyện sẽ không dừng lại ở đấy.

Giờ anh gọi cho Sử Hồng mấy cuộc không được khiến anh không khỏi lo lắng.

Từ Khúc Dạ đã hỏi qua vài người biết Sử Hồng còn chưa rời khỏi trường thì lại càng lo lắng hơn, vội vã chạy đi tìm.

Anh lục tung tất cả các phòng, hỏi thăm khắp nơi.

Lúc anh đang trên đường chạy tới phòng để dụng cụ thể thao thì đụng phải một người mặc trang phục bảo vệ đi từ phía ngược lại.

"A, xin lỗi!"

"Không sao."

Người kia định bỏ đi thì Từ Khúc Dạ kéo tay giữ lại.

"Cậu là ai vậy? Sao tôi chưa thấy bao giờ?"

"Tôi là bảo vệ mới tới làm việc ngày đầu tiên, anh chưa gặp bao giờ cũng phải."

Từ Khúc Dạ nghi hoặc.

Sao tự nhiên lại thay bảo vệ.

Hơn nữa hành vi của người này rất đáng nghi.

"Cậu làm gì ở đây? Tại sao lại đi ra từ phía đó?"

"Sắp đến giờ đóng cửa rồi nên tôi đi kiểm tra xem còn học sinh nào chưa về nữa không."

Từ Khúc Dạ nhìn người này từ đầu đến chân.

Dụng cụ, đèn pin và mấy vật dụng thường thấy của bảo vệ đều không mang, cảm giác không giống lắm.

"Anh đang làm chậm trễ công việc của tôi đấy.

Bỏ tay ra!"

Người bảo vệ kia giật tay ra khỏi tay của Từ Khúc Dạ rồi vùng chạy.

Từ Khúc Dạ quay người đuổi theo thì bị nhận một cú đạp mạnh làm anh bay ngược về phía sau.

Anh loạng choạng ngồi dậy thì người kia đã biến mất không còn tăm hơi.

Tình huống phát sinh kì lạ thế này khiến Từ Khúc Dạ không thể không nghi ngờ Sử Hồng đã xảy ra chuyện.

Từ Khúc Dạ tìm đến phòng dụng cụ lúc này vẫn còn sáng đèn.

Khi anh mở cửa ra thì nhìn thấy Sử Hồng đang nằm ngất trên sàn, nhưng dưới chỗ cậu nằm có lót một miếng vải bố để cậu không bị lạnh.

Từ Khúc Dạ vội vàng chạy đến lay Sử Hồng nhưng không thấy cậu động đậy.

Kiểm tra sơ qua cho Sử Hồng thì thấy cậu chỉ bị ngất đi thôi, còn toàn thân không bị xây xước gì.

Địa chỉ nhà của Sử Hồng anh đã từng nghe cậu nói qua.

Anh cõng cậu lên lưng, đưa ra ngoài.

Đứng từ trên cao, người bảo vệ kia quan sát thấy mọi việc, bấm nút gọi điện cho đầu dây bên kia thông báo:

"Người tôi đã cứu rồi nhé.

Còn vụ mấy bức ảnh tôi sẽ xử lý, cậu yên tâm."

"Chưa.

Cậu phải đón người về đây cho tôi đã."

"Ây, Tinh Húc.

Tôi cứu vợ của cậu xong là hoàn thành nhiệm vụ rồi.

Giờ vợ cậu đã có người khác đưa về rồi, làm sao tôi có thể cướp người được?"

"Vậy hả? Thế lô hàng linh kiện nhập khẩu từ Đức kia không cần nữa đúng không?"

"Được.

Được.

Tôi cướp người về cho cậu là được chứ gì? Thật không biết kiếp trước tôi mắc nợ gì cậu không nữa."

"Chắc không đâu.

Kiếp trước tôi không nhớ có gặp ai tên Lộ Sinh Nguyên."

"...!Được.

Tôi không thèm tranh cãi với cậu."

Lộ Sinh Nguyên tắt máy, trong lòng hậm hực không thôi.

Tinh Húc đã đoán trước Tề San San nhất định sẽ không kiên nhẫn mà giở trò chơi xấu Sử Hồng ở trường.

Ở trường học không có người quen nên Tinh Húc đã nhờ anh đến bảo vệ cậu ấy.

Trong cặp đi làm của Sử Hồng có gắn một con chip định vị.

Lộ Sinh Nguyên phát hiện có dấu hiệu bất thường nên mới đột nhập vào trong trường học để kiểm tra, và tình cờ cứu được Sử Hồng trước khi cậu ta bị mấy tên học trò kia lột đồ.

Ba tên học sinh này bị Tề San San bắt phải chụp ảnh nu.de với Sử Hồng.

Dĩ nhiên ba người họ sẽ không để lộ mặt.

Những bức ảnh sau khi chụp xong sẽ được gửi cho Tề San San.

Lộ Sinh Nguyên đoán cô ta sẽ tung bức ảnh đó đi khắp nơi và nói rằng Sử Hồng là người đồng tính, hơn nữa còn có quan hệ với học sinh.

Sử Hồng không chỉ bị bôi nhọ danh dự nghiêm trọng mà còn bị đuổi việc.

Trò bẩn này đúng là quá đáng.

Anh cũng đã chuẩn bị sẵn mọi thứ để chơi lại cô ta.

Lộ Sinh Nguyên bước vào phòng đúng lúc ba tên học sinh này đang cởi đồ Sử Hồng.

Thấy có người vào bọn nó sợ hãi vô cùng, cầu xin anh đừng nói chuyện này ra.

Lộ Sinh Nguyên tìm bừa một tấm hình hài đại nam nhân ở trần nằm với nhau rồi sửa mặt Sử Hồng vào đấy rồi nói với ba đứa kia chuyển nó cho Tề San San.

Như vậy chúng sẽ không bị cô nàng làm khó.

Ba đứa kinh ngạc khó hiểu nhìn Lộ Sinh Nguyên.

"Không cần thắc mắc.

Chuyện tiếp theo anh sẽ giải quyết.

Việc của mấy đứa là gửi ảnh sau đó cút về.

Nhớ đừng nói cho ai biết việc gặp anh ở đây."

"Vâng...!Vâng ạ."

Sau khi đuổi được ba đứa kia đi, anh mới kiểm tra tình trạng của Sử Hồng.

Thấy không có gì nguy hiểm anh liền bắt đầu tìm kiếm xem có ai ở gần nơi này để nhờ họ giúp và tình cờ gặp vị giáo viên kia.

Lộ Sinh Nguyên nhanh chóng lột bỏ trang phục bảo vệ, thay đổi sang đồ thể dục, thêm cái mũ sùm sụp chạy đến chặn trước vị giáo viên kia khi người đó vừa cõng Sử Hồng ra khỏi cổng.

"Xin lỗi, cậu ấy là người nhà của tôi.

Anh giao cậu ấy cho tôi đi."

Từ Khúc Dạ nhìn người kia từ đầu đến chân.

Tên bảo vệ lạ mặt anh gặp trong trường tuy chưa đầy hai phút nhưng vẫn nhớ dáng dấp và giọng nói của hắn.

Người trước mặt này có dáng dấp rất giống, còn giọng nói giống như bị làm cho lệch đi.

Tuy Sử Hồng không bị thương tích gì nhưng việc cậu ấy bị ngất trong phòng dụng cụ rõ ràng là có gì mờ ám.

"Không được.

Tôi không quen biết cậu.

Tôi không thể đưa cậu ấy cho cậu được."

"Người nhà của Sử Hồng anh biết hết sao? Tôi được anh trai của cậu ấy nhờ đón.

Không tin tôi gọi anh trai cậu ấy cho anh nói chuyện."

Lộ Sinh Nguyên lấy điện thoại bấm vài cái.

Đầu dây bên kia vang lên tiếng của Tinh Húc:

"Gì vậy? Đón được người cho tôi chưa?"

"Cậu giúp tôi nói với đồng nghiệp của em trai cậu để người ta yên tâm giao người cho tôi đi."

Từ Khúc Dạ nhíu mày nhận điện thoại từ tay người kia.

"Xin lỗi đã làm phiền anh.

Tôi là Tinh Húc, là anh trai của Sử Hồng.

Tôi có việc bận không đến được nên nhờ bạn tôi đến đón.

Nếu anh không tin tưởng chúng ta có thể gọi video.

Tôi tin anh đã từng thấy tôi đến trường đón Sử Hồng."

Đầu dây bên kia đã nói rõ ràng như thế Từ Khúc Dạ tin đó là Tinh Húc thật.

Có điều anh vẫn không tin người đứng trước mặt này.

"Anh có biết Sử Hồng vừa gặp chuyện gì ở trường không? Cậu ấy bị ngất đi trong phòng dụng cụ mà không rõ nguyên nhân.

Tôi là đồng nghiệp của Sử Hồng.

Nếu anh tin tưởng tôi thì hãy để tôi đưa Sử Hồng về nhà.

Người của anh có thể đi theo."

"...!Tôi tin tưởng bạn tôi hơn."

Lộ Sinh Nguyên xém chút thì bật cười.

Anh cố gắng giữ bộ dạng bình tĩnh, ho nhẹ vài cái.

"Được rồi.

Nếu anh không yên tâm thì có thể đi theo tôi.

Chúng ta cùng đưa cậu ấy về."

Từ Khúc Dạ nhíu mày, suy nghĩ một chút rồi gật đầu.

Vậy là Lộ Sinh Nguyên phụ Từ Khúc Dạ đưa Sử Hồng ra sau ghế xe cùa mình rồi lái xe đi.

Thời gian lúc này đã gần bảy giờ tối.

Ngồi ghế phó lái, Từ Khúc Dạ thi thoảng nhìn qua người bên cạnh quan sát.

Càng nhìn anh càng thêm dám chắc anh ta chính là tên bảo vệ đã đá vào người anh khi đó.

Anh ta cao cỡ Sử Hồng nhưng gầy hơn một chút, dù vậy lại rất khoẻ, nếu không cú đá vào người anh đã chẳng mạnh đến vậy khiến anh choáng váng một lúc lâu.

Nhìn gương mặt có vẻ kém hơn anh vài tuổi, trông khá lanh lợi và có nét trẻ con.

Kiểu người như thế này thường trẻ hơn tuổi thật của mình.

Qua mấy lần nói chuyện với Sử Hồng, anh có thể nhận định được người tên Tinh Húc đối xử với cậu ấy rất tốt.

Vậy thì hành động của người bạn này của Tinh Húc ngày hôm nay là thế nào? Đột ngột xuất hiện trong trường với bộ dạng khả nghi, lại còn là ở gần phòng dụng cụ, còn đánh… Anh nghĩ mãi mà không hiểu.

"Anh không biết cứ nhìn chăm chăm vào người khác như thế là rất bất lịch sự à?"

"..." Cậu nghĩ là vì ai hả?

"Tôi biết anh có rất nhiều vấn đề muốn hỏi.

Vậy tôi trả lời luôn hết một lần nhé.

Sử Hồng là bị kẻ khác hạ thuốc.

Tôi được sự ủy nhiệm của Tinh Húc đến cứu.

Tôi đánh anh khi đó chỉ vì muốn gây sự chú ý của anh thôi.

Xin lỗi nha!"

Mí mắt Từ Khúc Dạ giật giật.

Anh đột ngột nhào tới xoay tay lái để xe tấp vào lề.

Lộ Sinh Nguyên vội vàng thắng xe lại.

Anh nổi điên xoay qua chửi:

"Mẹ nó, anh bị điên à?"

"Cậu đá tôi một cái đau điếng như thế tưởng xin lỗi là xong hả?".

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio