Dạ Huyền nhìn lòng bàn tay trống rỗng, chỉ còn lại chút ít hơi ấm của nàng.
Lâm Hồi Âm xoay người vội nên không cẩn thận đụng phải đầu gối, nàng đau đến nỗi âm thầm hít một hơi, ngẩng đầu lên đã thấy ngũ sư huynh dùng nội lực ngưng kết giữa không trung dòng chữ màu vàng.
Tổ Liên Y phân.
Tổ nàng phân.
Chênh lệch ba phân.
Tiếp theo là bài thi cướp đáp. Ba phân kia nhất định phải dành lại.
Khi vòng cướp đáp bắt đầu, Lâm Hồi Âm mới biết tổ mình có bao nhiêu ưu thế.
Lúc ban đầu, Ngũ sư huynh đọc xong câu hỏi nào tổ Liên Y sẽ điên cuồng trả lời ngay, làm khoảng cách giữa hai đội càng lớn.
Nhưng sau đó, những câu hỏi về khẩu quyết và thần chú đã hỏi hết, câu hỏi càng lúc càng khó, bởi vì trả lời sai sẽ bị trừ điểm nên nhóm Liên Y không dám hành động thiếu suy nghĩ. Nhưng Liễu Nhiễu tập trung vào quyển sách thần chú cổ xưa kia lại ngẩng đầu lên, liếc nhìn tổ Liên Y chậm rãi trả lời.
"Tốt." Ngũ sư huynh thấy Liễu Nhiễu liên tục trả lời được hai câu hỏi khó, không nhịn được mà tán tưởng, sau đó tiếp tục hỏi ba câu liền, thậm chí còn mong đợi nhìn về phía Liễu Nhiễu.
Vấn đề này là khẩu quyết thần chú tâm pháp tương đối khó, Liễu Nhiễu cau mày, nâng bút lông viết, nhẹ nhàng cắt bút suy nghĩ một chút mới trả lời rõ ràng.
Lúc này tổ Lâm Hồi Âm còn kém tổ Liên Y tám phân.
Mà đến lúc tan lớp chỉ còn nửa nén hương.
Trả lời càng nhanh thì điểm giành được càng lớn.
Nhưng độ khó của câu hỏi càng lúc càng tăng, cho dù Liễu Nhiễu từng gặp sẽ không quên được nhưng trả lời cũng phải cần thời gian lục lại trí nhớ, vậy nên bầu không khí càng trở nên khẩn trương.
Tổ Lâm Hồi Âm hi vọng bọn họ có thể thắng mà tổ Liên Y lại mong nén hương kia cháy nhanh một chút.
Lúc nén hương chỉ còn lại ba phân, ngũ sư huynh rút ra một khẩu quyết thần chú khó nhất trong sách ra.
Mọi người nghe câu hỏi này đều hít vào một hơi, bởi vì bọn họ học đã lâu cũng chưa đọc đến cây này. Thậm chí có người nhìn đến nhưng cũng rất khó nhớ.
Liễu Nhiễu cau mày, cẩn thận xem qua quyển sách kia một lần.
Hương càng đốt càng ít, tất cả đều nín thở.
Trên trán Liễu Nhiễu đổ đầy mồ hôi, mi tâm nhíu chặt.
Lâm Hồi Âm lượn lờ bên cạnh, vô tình kéo hai ngọn tóc trắng của Dạ Huyền. Ngón tay ở trên đó quay một vòng lại thêm một vòng, sau đó khẩn trương thúc giục: "Liễu Nhiễu, Liễu Nhiễu ngươi nhớ ra rồi sao? Liễu Nhiễu, ta không muốn dọn nhà xí, thật thúi, hic hic..."