: Ta muốn giao dịch với ngươi ()
"Ngươi đã nói với ta từ này về sau ta và ngươi không còn quan hệ gì nữa, chuyện của ta không liên quan đến ngươi, bây giờ ta nghe lời ngươi, dứt khoát cắt đứt mối quan hệ này ngươi lại hỏi ta cần gì phải như vậy?"
Lời nói của Lâm Hồi Âm làm sắc mặt Triêu Ca lạnh xuống, chỉ là nhìn chằm chằm Lâm Hồi Âm không nói gì.
Lúc tức giận hắn đã nói những lời hồ đồ, nhưng nàng lại ghi nhớ rõ ràng. Lúc hắn nói muốn cùng nàng phủi sạch quan hệ, nàng đã rất buồn bực đến rừng trúc chém trúc, đến nỗi cánh tay bị thương máu chảy lòe loẹt không nỡ nhìn nhưng mà nàng cũng không hề rơi một giọt lệ nào.
Không phải vì gì cả nhưng lúc ấy nàng cảm thấy hắn làm như vậy là muốn tốt cho nàng.
Nhưng bây giờ...
Lâm Hồi Âm khẽ cười một tiếng phá vỡ màn đêm yên tĩnh, chậm rãi nói: "Ta đã từng nghĩ ngươi thật lòng tốt với ta, ta cũng cho rằng ngươi là người tốt, cho nên mới xem ngươi là người gần gũi. Những cảm giác vui vẻ, ấm áp ngươi cho ta lúc ấy bây giờ đối với ta đều là thống khổ, ta hận ta không phải người thay thế. Giờ ta với ngươi cũng đã rõ ràng, về sau có gặp nhau cũng chỉ xem là người xa lạ. Chính là ngươi bảo ta đừng quan tâm đến ngươi, ngươi vui buồn đau khổ hay hạnh phúc thế nào cũng không liên quan đến ta."
Lâm Hồi Âm trầm mặc cười một tiếng, giọng điệu thật nhẹ: "Tối hôm qua ta không nghỉ ngơi tốt, hôm nay thật sự rất mệt mỏi, trời lạnh ta lại không mang nhiều quần áo, vậy nên ta xin cáo lui."
Dừng một chút Lâm Hồi Âm lại nói thêm: "Gặp lại sau."
Thật là sẽ gặp lại sao?
Cho dù có găp nhau đi nữa thì cũng chỉ là người xa lạ, chỉ có thể đối xử với nhau hời hợt, khách khí.
Lâm Hồi Âm xoay người cũng không hề quay đầu bước thẳng về phòng mình.
Triêu Ca há hốc miệng, muốn nói nàng dừng bước nhưng lại không biết nên mở miệng như thế nào. Chỉ có thể cứng ngắc đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng Lâm Hồi Âm, ánh mắt kinh ngạc.
Gió thổi qua làm ba tấm ngân phiếu trên tay hắn phất bay tạo nên âm thành xào xạc.
........
Liên Y nhìn chằm chằm Lâm Hồi Âm, giống như nàng bị trúng độc vậy, chỉ cần có thời gian thì sẽ nhìn ra ngoài cửa sổ. Hết lần này đến lần khác đều nhìn thấy nàng ta, chỉ khác lần này người đứng với nàng ta là hoàng thái tử Triêu Ca.
Liên Y kinh hãi thật sự không biết mối quan hệ giữa hai người đó là như thế nào. Nhưng nàng nghĩ đến Dạ Huyền thầm thương Lâm Hồi Âm, con ngươi đảo một vòng sau đó cầm lấy một tờ giấy trên bàn viết vội vài chữ sau đó dùng tiên khí thổi đến phòng Dạ Huyền. GIấy trắng liền nhẹ nhàng bay thẳng vào phòng Dạ Huyền.
......
Cả người Dạ Huyền khoác một bộ sam dựa vào cửa sổ nhìn ánh trăng, lại lật xem cuốn sách lấy từ thanh lâu. Hắn chưa hề biết chuyện tình nam nữ lại có nhiều bợm bịt như vậy. Dù cho ban này định lực của hắn rất tốt, nhưng đêm hôm vắng người, thú tính của người đàn ông có chút ngứa ngáy. Từ lúc xem cuốn sách này trong đầu hắn lúc nào cũng hiện lên hình ảnh trai gái làm tình, sau đó lại liên tưởng đến hắn và Lâm Hồi Âm.
Tuy bên trong không còn người khác chỉ có một con mèo nhỏ tham ăn ham ngủ, nhưng mà hắn vẫn không nhịn được mà sắc mặt trở nên ửng hồng.