Dạ Huyền nâng tay Lâm HỒi Âm lên, ánh mắt không thay đổi liền thúc giục sát khí đem đám yêu ma kia chém thành một mảnh nát bấy.
Tiếng yêu ma kêu la thảm thiết trôi dạt khắp nơi, rất nhanh toàn bộ rừng rậm trong rừng liền khôi phục một mảnh yên tĩnh không chút tiếng động.
Lâm Hồi Âm không thể tưởng tượng nổi nhìn đóng thi thể la liệt nằm trên mặt đất, đầu óc mơ mơ màng màng muốn ngẩng đầu nhìn Dạ Huyền. Ngay sau đó cả cơ thể mất không chế gục xuống trong ngực Dạ Huyền, bất tỉnh.
"Hồi Âm." Liễu Nhiễu lúc nà mới lảo đảo nghiêng đã đạp kiếm chạy đến hiện trường, nhìn Lâm Hồi Âm bất tỉnh thốt lên một câu, ngay sau đó nhìn chung quanh không thấy Triêu Ca đâu, vội vàng hỏi: "Hoàng thái tử đâu?"
Dạ Huyền căn bản không để ý đễn Liễu Nhiễu, chỉ lo lắng cho Lâm Hồi Âm đang nằm trong ngực, nắm cổ tay nàng kiểm tra cơ thể.
Liễu Nhiễu tìm kiếm trong đám thi thể chất đống, thỉnh thoảng lại kêu lên: "Hoàng thái tử."
Lâm Hồi Âm chỉ là mệt mỏi quá nên mới ngất đi... Lúc này Dạ Huyền mới thở phào nhẹ nhõm, nghiêng đầu nhìn Liễu Nhiễu không ngừng tìm kiếm trong đám thi thể, quần áo trắng tinh lúc này đã bị nhuộm thành một màu đỏ.
Hắn nhíu mày một cái, sau đó đưa tay nhẩm một câu thần chú, một thi thể liền bay xuống trước mắt Liễu Nhiễu.
Lâm Hồi Âm tỉnh lại lần nữa thì đã nằm trên giường mềm mại, cả người cảm thấy chóng váng. Nhưng căn phòng xa lạ trước mắt trong lòng thất kinh, trong đầu trống không nhanh chóng bị lấp đầy.
Nàng nghiêng đầu nhìn qua cửa sổ thấy ngoài đó vẫn là một mảnh tối om, cũng biết mình chưa rời khỏi Tây Lương về đông hoang đại lục. Tầm mắt chuyển động một cái, nhìn Dạ Huyền đang yên tĩnh nghĩ ngơi trên cửa sổ, trong tay cầm một ly trà nhìn ra cửa sổ không biết đang nghĩ gì. Giống như phát hiện động tĩnh của người sau lưng, hắn từ từ nghiêng đầu vừa vặn chạm phải ánh mắt Lâm Hồi Âm.
Lâm Hồi Âm không nghĩ đến trong thời gian nguy hiểm đó Dạ Huyền lại chạy đến bên cạnh cứu mình.
Lúc ấy đầu nàng đã nóng lên, quên hết tất cả chỉ nhớ những hình ảnh tốt đẹp trên núi, theo bản năng giống như thường ngày muốn tố khổ với hắn.
Nhưng bây giờ đã hoàn toàn tĩnh táo, nhớ tới những chuyện không vui phát sinh trước khi bị bắt cóc. Bọn họ rõ ràng là bạn nhưng sau khi lên giường lại rơi vào chiến tranh lạnh.
Lâm Hồi Âm có chút lúng túng nhìn Dạ Huyền giật giậ môi không biết nên nói gì.
Dạ Huyền bình tĩnh nhìn nàng, sau đó rót một ly trà đưa đến trước mặt Lâm Hồi Âm, nói: "Uống nước."
Lâm Hồi Âm hạ mi mắt, nhận lấy ly trà, không tiếng động uống cạn một hơi, sau đó toàn thân cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Lâm Hồi Âm nắm ly trà trong tay, ánh mắt vô định từ đầu đến cuối cũng không nhìn Dạ Huyền.
Dạ Huyền đứng bên mép giường, bình tĩnh nhìn nàng.