Thâm Cung Phượng Duy Xuân Tuý Phế Phi

quyển 3 chương 41: cung biến

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit xong liền đăng luôn nên chưa kịp chỉnh sửa, nếu có lỗi chính tả hay cách diễn đạt thì cmt giúp mình nhé! Chúc cả nhà ngon.

Thượng Trang trầm mặc, Tần Lương đệ này đúng là không sợ thiên hạ đại loạn mà.

Nàng ta thật có bản lĩnh, còn dẫn cả Hoàng hậu tới. Nếu bọn họ thấy nàng và Nguyên Duật Diệp ở đây, việc này không biết phải giải thích thế nào.

Nguyên Duật Diệp nhìn sắc mặt mịt mù của nàng, tâm trạng phẫn nộ cũng dịu xuống, thấp giọng: "Đừng lo lắng, ta là Vương gia, muốn một cung nữ cũng chẳng phải đại sự gì." Nói xong, hắn xoay người định ra ngoài.

Thượng Trang hoảng hốt, vội giữ hắn lại.

Hắn không biết việc Hoàng đế định ban nàng cho Thái tử, nếu việc này truyền ra ngoài, Hoàng đế không phải sẽ nghĩ hắn biết chuyện này nên cố ý tranh với Thái tử hay sao? Nếu thật sự là thế, Hoàng hậu lại càng không bỏ qua cho hắn.

Còn nữa, Hoàng hậu đối với nàng đã có thành kiến, thảm họa này sợ là tránh không được.

"Này..."

Vội vàng khóa chặt miệng hắn lại, việc này Thượng Trang thật sự không biết phải giải quyết thế nào. Chỗ này căn bản không có đường lui, chỉ cần có người tới, tình hình bên trong vừa nhìn sẽ biết ngay.

A, thật buồn cười, nàng vốn nhìn thấy Mộ Dung Vân Khương và Tôn Dịch Chi có hành động khác lạ, nay bản thân mình lại bị xem là vụng trộm với Thành Vương.

Nguyên Duật Diệp giật mình, lúc này bàn tay ẩm ướt của nàng đặt trước môi hắn.

Mà trong lòng hắn lại có chút cao hứng.

Nàng không cho hắn ra ngoài là vì lo lắng sao?

Thượng Trang đang sốt ruột lại thấy hắn cười cười. Nàng tức giận định lên tiếng thì nghe Tần Lương đệ bên ngoài tiếp tục: "Mấy người các ngươi còn không vào xem, rốt cuộc là ai lại to gan như vậy? Ban ngày ban mặt mà dám làm ra chuyện xấu hổ!"

Hai cung nữ nhận lệnh, đang muốn tiến lên thì đột nhiên có một người khác lên tiếng: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Mọi người quay đầu, thấy Nguyên Duật Phong khoanh tay đứng phía sau.

Hoàng hậu còn chưa kịp lên tiếng đã bị Tần Lương đệ cướp lời: "Điện hạ, thiếp và nương nương phát hiện có người trốn sau núi giả này! Bọn họ không muốn ra nên thiếp mới gọi người vào điều tra."

Nguyên Duật Phong nhìn thoáng qua hướng đó, từ nơi này đương nhiên không thể thấy rõ. Hắn lại nhìn Tần Lương đệ, lạnh giọng: "Nàng không ngoan ngoãn ở trong phòng, lại kéo mẫu hậu chạy tới đây ầm ĩ cái gì?" Hắn không biết người phía sau núi giả kia là ai, chỉ là nhìn dáng vẻ xảo trá của Tần Lương đệ, không biết vì sao, trong lòng hắn không được thoải mái.

Trong cung có quy định, cung nữ và thị vệ không được tư thông, việc này hắn đương nhiên cũng biết.

Nhưng hắn hiểu, chuyện tình cảm không thể cưỡng cầu, càng không thể khống chế.

Tựa như hắn và cô cô.

Nhớ lại chuyện xưa, trong lòng không khỏi đau xót, hắn nhíu mày.

Ai cũng có quyền bảo vệ người mình yêu, nhưng hắn lại không thể, cho nên lúc này, hắn không muốn hai người phía sau bị bắt.

Tần Lương đệ quyết không buông tay, ra lệnh cho hai cung nữ kia: "Còn không tiến vào!"

Cung nữ hoảng sợ, vội xoay người tiến lên.

"Tất cả lui xuống!" Nam tử hét lớn khiến hai cung nữ sợ tới trắng mặt.

Tần Lương đệ cũng không màng, chỉ cười hỏi: "Điện hạ, ngài sao vậy?" Nàng ta đi tới duỗi cánh tay mềm mỏng qua lại bị hắn chán ghét hất đi. Sắc mặt thay đổi nhưng nàng ta vẫn gượng cười, "Chẳng lẽ điện hạ không muốn biết mấy người trốn phía sau là ai sao?"

Vừa rồi mặc dù không thấy rõ, nhưng nàng thấy có bóng của hai người. Nếu không, nàng cũng không hùng hổ kéo Hoàng hậu tới đây làm gì.

Nguyên Duật Phong lạnh lùng liếc nhìn nàng ta, cái liếc mắt này khiến Tần Lương đệ bỗng nhiên hoảng sợ.

Nàng ta chưa từng thấy hắn như vậy.

Hoàng hậu thấy hắn có chút khác thường, liền tiến lên trước hỏi: "Phong Nhi... A..." Dưới chân vô tình đạp phải thứ gì đó, Hoàng hậu đã tới ngã xuống đất.

Mọi người đều cả kinh.

Thái tử vội tiến lên dìu bà: "Mẫu hậu sao vậy?"

Tần Lương đệ cũng bị dọa không nhẹ, đương nhiên không kịp phản ứng.

Có người sợ hãi kêu lên: "A, chân nương nương đạp phải cây kim!"

Hoàng hậu cúi đầu thấy lòng bàn chân giẫm phải cây kia. Cây kim rất nhỏ, vết thương không chảy máu nhưng lại khiến bà đau tới vã mồ hôi.

Nguyên Duật Phong ôm lấy bà, hung hăng trừng mắt nhìn Tần Lương đệ, mặt khác nói: "Truyền thái y! Mau truyền thái y!" Hắn vừa nói vừa đưa Hoàng hậu về phòng.

Giờ phút này, Tần Lương đệ không dám ở lại, nếu Hoàng hậu có sơ xuất gì, Thái tử nhất định sẽ giáng tội nàng. Nếu không phải nàng đưa Hoàng hậu tới đây, bà ấy sao có thể gặp chuyện?

Đám cung nữ cũng vội vàng theo sau, không ai còn nghĩ tới chuyện hai người trốn sau núi giả.

Nghe tiếng người bên ngoài xa dần, Thượng Trang và Nguyên Duật Diệp không khỏi nhìn nhau. Nàng lặng lẽ dò đầu ra ngoài, quả thật không còn một ai.

Thượng Trang thở phào nhẹ nhõm, lúc quay đầu lại thấy Nguyên Duật Diệp đang ngơ ngác nhìn mình, mà bàn tay nhỏ bé vẫn che miệng của hắn. Nàng cuống quýt rụt về, đúng lúc này lại nghe có tiếng người chạy tới. Nhìn thoáng qua, thấy đó là Phục Linh, nàng không nghĩ nhiều, lập tức xông ra ngoài.

Mãi tới khi thân ảnh nàng biến mất, Nguyên Duật Diệp mới hoàn hồn.

Hắn nâng tay vuốt khóe môi của mình, không khỏi bật cười.

Chỉ là qua một lát, nụ cười kia liền tắt. Hắn nhớ lại chuyện khi nãy, Hoàng hậu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Nguyên Duật Diệp ra ngoài, hiện tại là mùa đông, cây cỏ chắc chắn không tươi tốt như mùa hè. Nhưng trong nháy mắt, hắn lập tức hiểu ngay. Đang êm đẹp, nơi này làm sao có thể xuất hiện cây kim được? Hắn xoay người, xung quanh đã không còn ai.

................................

Thượng Trang đuổi kịp Phục Linh, nha đầu kia dừng lại, cười nói: "Tiểu thư, nô tỳ đang tìm người đấy! Lúc nãy trở về, Mạc thị vệ nói người đi rồi. Nô tỳ còn thắc mắc sao không gặp ngươi trên đường đây!"

Thượng Trang xấu hổ mà cười, chuyện nàng trốn sau núi giải đương nhiên không thể nói ra.

"Tiểu thư, vừa rồi người đi đâu vậy?" Phục Linh tò mò hỏi, tiện thể đè thấp thanh âm, "Đúng rồi, khi nãy nô tỳ thấy đám người của Thái tử điện hạ, hình như... Đã xảy ra chuyện."

Thượng Trang vội tỏ vẻ không biết: "Vậy sao? Ta không nhìn thấy. À phải rồi, ngươi nói vừa trở về đúng không? Vương gia đã ổn rồi chứ?"

Nghe nàng nhắc tới Nguyên Chính Hoàn, Phục Linh liền lắc đầu: "Không sao, đã ngủ rồi." Nàng lấy lệnh bài ra trả cho Thượng Trang, "Thiếu chút quên trả tiểu thư, nếu không lại xảy ra địa sự."

Thượng Trang nhận lấy, lại nhịn không được mà hỏi: "Sao ngươi đi lâu như vậy? Mạc thị vệ sớm về rồi mà."

Nha hoàn đột nhiên đỏ mặt, thấp giọng: "Tiểu thư, còn người có ba việc gấp (1)."

(1) Có rất nhiều cách giải thích khác nhau, và ý của Phục Linh ở là đi đại tiện

"Hả?" Thì ra nha đầu này có lý do như thế, đã vậy còn không biết xấu hổ mà cười, "Thôi được rồi, không đùa với ngươi nữa, ta về đây."

Thượng Trang đi được vài bước, phía sau, Phục Linh tựa hồ nhớ ra cái gì, vội chạy tới gọi: "Đúng rồi tiểu thư, có một việc."

Thượng Trang dừng bước, quay đầu nhìn. Thấy bộ dáng khó xử của Phục Linh, nàng không khỏi nhíu mày. Nha hoàn cảnh giác đưa mắt quan sát xung quanh rồi mới tiến lên, nói nhỏ: "Lúc nấu canh giải rượu cho vương gia, nô tỳ phát hiện.... Trong canh có trộn thuốc."

Nàng cả kinh vội hỏi: "Thuốc gì?" Thứ đầu tiên Thượng Trang nghĩ tới, là độc dược. Nhưng cẩn thận nghĩ lại, rốt cuộc vẫn có khả năng, nếu là thuốc độc hai người trong hoàng gia thì một nha đầu như Phục Linh sao có thể phát hiện?

Phục Linh thấy sắc mặt nàng thay đổi, mới biết việc mình nói rất nghiêm trọng. Nàng thấp giọng: "Nô tỳ không biết, chỉ là chắc chắc không phải thuốc tốt cho cơ thể, nô tỳ còn trộm uống một ngụm mà." Giọng nàng trầm xuống, sau một lúc lâu mới ngẩng đầu lén nhìn Thượng Trang.

Thượng Trang biết, trước đây Phục Linh từng làm trong y quán nên mới có thể ngửi được mùi lạ trong canh.

"Chén canh là tự tay Mạc thị vệ giao cho người sao?" Nàng vội hỏi.

Phục Linh gật đầu lia lịa, việc này nàng chắc chắn không nhớ nhầm. Mạc thị vệ còn phân phó, nói không được cho người khác tiếp cận chén thuốc này.

Thượng Trang lại hỏi: "Việc này ngươi có hỏi Mạc thị vệ không?"

Nàng lắc đầu.

Nghĩ nghĩ, Thượng Trang mới lên tiếng: "Việc này đừng nói cho ai hết, biết chưa?"

Mạc Tầm làm việc cẩn thận, chỉ cần nhìn cách hắn muốn trừ bỏ nàng là biết. Cho nên chuyện liên quan tới Nguyên Chính Hoàn, hắn sẽ không để xảy ra sơ xót. Vậy việc này, Mạc Tầm chắc chắn biết, mà hắn biết, vậy y cũng sẽ biết.

Nhìn bộ dáng nghiêm túc của Thượng Trang, Phục Linh không dám chậm trễ, chỉ gật đầu: "Nô tỳ biết rồi."

Thượng Trang hoàn hồn, thuận miệng hỏi: "Vương gia bị bệnh sao?" Nhưng, nếu y bị bệnh, tại sao lại cố ý che giấu?

"Dạ không, tiểu thư đừng lo lắng. Vương gia rất tốt, mà cho dù ngài ấy có bệnh cũng có nô tỳ đây."

Nghe Phục Linh nói vậy, Thượng Trang mới yên lòng.

Hai người nói thêm vài câu rồi Thượng Trang mới vội vàng trở về.

Lúc quay về, Hoàng đế vẫn còn ngủ.

Trần Trung kéo nàng sang một bên, hỏi: "Sao lại té vậy?"

Thượng Trang nhớ lại lý do của Phục Linh, cười lắc đầu: "Bất cẩn nên té ngã, cũng không phải đại sự gì. Công công sẽ không để Thánh Thượng biết chứ?"

Trần Trung thở dài: "Ta sao có thể làm chuyện hồ đồ như vậy? Vừa rồi Thái tử phái người tới báo, nói Hoàng hậu nương nương bị kim đâm ở chân, sợ là không thể cùng Thánh Thượng tới xem mã cầu."

Việc này nàng kỳ thật đã biết từ sớm, chỉ thuận miệng hỏi: "Vậy nương nương có sao không?"

"Vấn đề này không quá lớn, ta đây cũng chưa bẩm báo với Thánh Thượng." Nói xong, hắn lại nhìn vào trong. Hoàng đế đang nghỉ ngơi, ai dám tiến lên quấy rầy?

Thượng Trang gật đầu, không sao thì tốt.

Trong đầu nhớ lại chuyện khi nãy, nàng không khỏi hoảng sợ. Nếu không phải Hoàng hậu bị thương cần rời khỏi, Tần Lương đệ chắc chắn sẽ không bỏ qua cho nàng và Nguyên Duật Diệp.

Bất giác nghĩ tới chuyện của Mộ Dung Vân Khương và Tôn Dịch Chi, nàng cười yếu ớt một tiếng, đó là chuyện của Nguyên Duật Diệp, hắn đã không quan tâm, vậy nàng còn để trong bụng làm gì?

Đứng hầu bên ngoài cùng Trần Trung một lát, bên trong đột nhiên truyền tới thanh âm của Hoàng đế.

Hai người cùng đi vào, nghe ông ấy hỏi: "Giờ nào rồi?"

Trần Trung vội đáp: "Hồi Hoàng Thượng, vừa tới giờ dùng thiện."

"Vậy truyền đi."

Hoàng đế vừa dùng bữa trưa vừa hỏi tình hình trước trận mã cầu. Nhìn bề ngoài, Hoàng đế tựa hồ rất vừa lòng, khuôn mặt tái nhợt nở nụ cười khó có được.

Trần Trung cuối cùng cũng mở miệng bẩm báo: "Thánh Thượng, Thái tử cho người qua nói Hoàng hậu không cẩn thận bị thương, sợ là lát nữa không thể cùng ngài đi xem trận đấu."

"Cái gì?" Hoàng đế nhíu mày, "Sao lại có chuyện như vậy?"

Trần Trung đem toàn bộ chuyện nghe được bẩm báo. Hoàng đế trầm ngâm một hồi, mới nói: "Kêu Thái y tới trị thương cho Hoàng hậu."

"Vâng." Trần Trung nhận lệnh.

Dùng thiện, Trần Trung sai người thu dọn lui xuống, Hoàng đế cũng cho hắn đi ra, chỉ giữ lại một mình Thượng Trang.

Thượng Trang dìu ông qua nhuyễn tháp ngồi, nghe ông thở dài một tiếng: "Mấy đứa con này thật không để trẫm yên lòng. Hiện tại người trẫm lo nhất vẫn là Thái tử. Tính cách của nó quá ôn hòa, trẫm không biết ngày sau nó có bảo vệ được giang sơn Tây Chu này không nữa?"

Cả người run lên, Thượng Trang chỉ im lặng nghe, không nói câu nào.

Hoàng đế đưa mắt nhìn nàng, đột nhiên bật cười: "Mấy ngày nay trẫm luôn quan sát, An Lăng Vu, ngươi thật sự là một nữ tử đặc biệt."

Nàng kinh hãi, vội cúi đầu: "Nô tỳ không dám."

Hoàng đế vẫn cười: "Sau khi ngươi vào đông cung, trẫm sẽ để ca ca người vào triều làm quan."

Lần trước không cho An Lăng Tễ vào triều, giờ phút này Hoàng đế lại nói như vậy. Ý tứ bên trong Thượng Trang đương nhiên hiểu rõ, ông muốn ấy muốn mượn sức của An Lăng gia phò trợ Thái tử.

Huống hồ, lần trước người tiến cử An Lăng Tễ lại là Thái tử, Hoàng đế này để An Lăng gia ra mặt, cống hiến sức lực vì Thái tử. Nhưng nghe Thái tử nàng mới biết, lần tiến cử đó hắn chỉ thuận miệng nhắc thôi.

"Vinh hoa phú quý ngươi tất nhiên không cần lo lắng, nhưng có một chuyện trẫm phải nói ra, vị trí trung cung sau này không thuộc về ngươi."

Nữ tử quỳ xuống, vội nói: "Thánh Thượng quá xem trọng nô tỳ rồi, nô tỳ không có năng lực phụ tá điện hạ."

Hoàng đế muốn nàng trợ giúp Thái tử, nhưng trong lòng luôn đề phòng nàng, thậm chí còn cảnh cáo cho dù xảy ra chuyện gì, vị trí Hoàng hậu cũng không phải thứ mà nàng có thể mơ tưởng. Kỳ thật, địa vị cao quý kia vốn không phải thứ nàng cần.

Nàng nhớ bản thân đã từng nói với Hoàng đế suy nghĩ này, nhưng ông ấy lại nói hoàng cung sẽ giam giữ nàng cả đời.

Thượng Trang cười chua xót, nàng rốt cuộc chỉ là một cung nữ, làm gì có khả năng quyết định mọi chuyện.

Ánh mắt vẫn sắc bén quan sát thân hình nhỏ bé của nữ tử quỳ bên dưới, Hoàng đế cười nói: "Sợ là trẫm đã xem nhẹ ngươi rồi. Ngươi cũng biết, vì sao ngay từ đầu trẫm lại chán ghét ngươi như vậy."

Chuyện này vẫn là điều Thượng Trang muốn biết, nhưng trước nay không hề có cơ hội.

Giờ phút này nghe Hoàng đế lên tiếng, nàng không khỏi khẩn trương. Thượng Trang vẫn cúi đầu, không nói lời nào.

Hoàng đế ho khan vài tiếng, sau đó đứng dậy, đi tới đứng cạnh cửa sổ: "Ngọc phi của tiên hoàng là người của An Lăng gia các ngươi."

Thượng Trang kinh hãi, phi tử của tiên hoàng? Vậy bà ấy là người cùng thế hệ với lão gia. Nhưng khi ở trong phủ nàng chưa từng nghe nhắc tới, Thượng Trang cắn môi, người này có lẽ...

Nàng cẩn thận suy nghĩ, có lẽ đây mới là lý do lão gia không muốn đưa tiểu thư vào cung, chẳng lẽ ông ấy sợ sẽ xuất hiện một Ngọc phi thứ hai sao?

Hoàng đế cười nhạo một tiếng, tiếp tục: "Ngọc phi năm đó nhờ vào một khúc Nghê thường vũ y mà thu hút được ánh mắt của phụ hoàng, sau đó trở thành nữ tử được sủng ái nhất hậu cung." Ông xoay người, nhìn nàng, "Ngươi cũng biết, sự sủng ái đó kéo dài tận mười lăm năm."

Mười lăm năm?

Tuy rằng chưa gặp Ngọc phi nhưng Thượng Trang cũng biết nữ tử có thể nhận được sự sủng ái suốt mười lăm của Hoàng đế, ngoại trừ kỹ năng nhảy múa, bà ấy chắc chắn còn có chỗ khác người.

Nhưng lời Hoàng đế vừa nói nàng lại không nghe ra vế sau.

"An Lăng Vu, ngẩng đầu lên." Giọng nói già nua lại lần nữa truyền tới.

Chần chờ một lát, Thượng Trang cuối cùng cũng ngẩng đầu. Hoàng đế nhìn nàng chằm chằm, âm sắc lạnh như băng: "Các ngươi thật giống nhau, đều là nữ tử có mỹ mạo và trí tuệ."

Đáy lòng Thượng Trang cười khổ, nếu Hoàng đế biết nàng căn bản không phải An Lăng Vu, liệu có còn suy nghĩ thế không?

Hoàng đế hừ một tiếng, đột nhiên đưa tay tát nữ tử bên dưới một cái. Nàng theo bản năng rụt người, nghe ông tiếp tục: "Nếu không phải Ngọc phi, mẫu phi của trẫm đã là Hoàng hậu Tây Chu rồi!" Những lời này lộ rõ hận ý.

Theo nàng được biết, Tiên hoàng hậu là mẹ ruột của Nguyên Chính Hoàn. Nhưng như lời Hoàng đế vừa nói, vì sao... Vẫn không phải là vị Ngọc phi kia?

"Nếu không phải bà ta vu oan mẫu phi thì sao tới phiên..." Hoàng đế ho khan mấy tiếng, sắc mặt mỗi lúc một tái nhợt.

Mặc dù Hoàng đế nói chưa xong thì Thượng Trang cũng đoán được đôi chút. Nếu không phải mẫu phi của ông xảy ra chuyện, ngôi vị Hoàng hậu chắc chắn không tới lượt mẫu thân của Hoàng Vương. Cho nên sau khi Tiên đế băng hà, ông ấy mặc dù là Hoàng đế Tây Chu cũng không thể bất kính với tổ tiên của mình.

Vì vậy, ông ấy hận An Lăng gia, chỉ cần nghe tới cái họ An Lăng thì lập tức tỏ thái độ gay gắt.

Người phía trước xoay người, đưa lưng về phía nàng, sau một lúc lâu mới mở miệng: "Một mình bà ta cũng thôi đi, đột nhiên lại xuất hiện Lãnh Hương... Hừ!"

Thượng Trang lập tức ngây người.

Thì ra, Hoàng đế oán hận người họ An Lăng, ngoại trừ việc Ngọc phi vu oan mẫu phi ông, mà phía sau còn một nguyên nhân khác. Đó là Lãnh Hương công chúa!

Công chúa dùng hoa hồng làm hương lộ...

Lãnh Hương công chúa.

Mẫu tử bọn họ, một người tranh giành sự sủng ái của mẫu phi ông, một người đoạt lấy trái tim của con trai ông. Những việc như thế đã từng xảy ra, kêu ông không hận sao được?

Toàn thân run lên, Thượng Trang hiện tại cũng là người họ An Lăng, bản thân có thể sống ở đây tới giờ phút này quả thật là kỳ tích.

Nàng cúi đầu, nói giọng: "Sự sủng ái của Thánh Thượng dành cho nô tỳ, nô tỳ không thể hồi báo. Nhưng Thánh Thượng, sao ngài lại yên tâm đưa nô tỳ tới cạnh điện hạ chứ?" Ông ấy chẳng lẽ không lo nàng sẽ trở thành Lãnh Hương công chúa thứ hai sao?

Thượng Trang cúi đầu nhìn cặp giày màu vàng đi tới. Ông lên tiếng: "Thứ duy nhất ngươi không giống bọn họ là sự mộc mạc bên ngoài chưa bị chạm khắc."

Sự mộc mạc bên ngoài? Cho nên ông ấy muốn lợi dụng nàng sao?

Hít hơi thật sâu, Thượng Trang to gan hỏi: "Nữ tử thông minh có rất nhiều, vì sao Thánh Thượng lại kiên quyết lựa chọn nô tỳ?" Chẳng lẽ bởi vì nàng là người An Lăng gia sao?

Nàng thầm nghĩ, đây căn bản không phải lý do.

Hoàng đế cười rộ lên: "Ngươi quả nhiên rất thông minh." Nhìn vẻ mặt mờ mịt của nàng, Hoàng đế thu lại ý cười, tiếp tục, "Ngươi cho rằng trẫm thật sự không biết những lần ngươi tiếp xúc với Thành Vương và Hoàn Vương sao?"

Trái tim nàng trầm xuống, đúng vậy, những việc này sao thể che giấu được ông ấy?

Nghĩ nghĩ, nàng vẫn nhịn không được, bỗng nhiên nâng mắt.

Hoàng đế nhìn thẳng mắt nàng, gằn từng chữ: "Bọn họ đều thích ngươi."

Bọn họ đều thích nàng...

Thì ra đây mới là nguyên nhân ông ấy chọn nàng.

Xem ra, cho dù việc này không phải mong muốn nhưng nàng vẫn phải tiếp tục đi về phía trước.

Mưu kế của Hoàng đế quả nhiên thâm hiểm, ông ta một mặt dùng sự thông minh của nàng phụ trợ Thái tử, một mặt lợi dùng tình cảm của Nguyên Chính Hoàn và Nguyên Duật Diệp dành cho nàng để kiềm chế bọn họ.

A, nàng thật sự muốn hỏi tại sao Hoàng đế lại khẳng định hai người đó tích nàng, còn vì nàng mà nhẫn nhịn nhiều như vậy?

Đáy lòng Thượng Trang nguội lạnh, giờ phút này nàng thật sự không nói được câu nào.

Hôm nay Hoàng đế nói rất nhiều, tuy rằng không quá rõ ràng nhưng nàng có thể suy đoán được, nhất là chuyện của Thái tử và Lãnh Hương công chúa. Nàng có thể tưởng tượng ra ngày đó Hoàng đế phẫn nộ thế nào, cho nên mới vĩnh viễn xóa tên công chúa ra khỏi hoàng tộc.

"Thánh Thượng, trận mã cầu sắp bắt đầu rồi." Bên ngoài truyền tới giọng của Trần Trung.

Hoàng đế ho nhẹ một tiếng: "Trẫm biết rồi, chuẩn bị bãi giá."

"Vâng." Trần Trung đáp.

Hoàng đế xoay người, mở miệng: "Hầu hạ trẫm thay y phục."

Cung nhân tiến vào giúp Hoàng đế mặc y phục, lúc ra ngoài đã thấy Tề Hiền phi đứng chờ. Thấy Hoàng đế đi tới, bà ta vội hành lễ, tiến lên dìu ông: "Thần thiếp vừa tới mới biết Hoàng hậu nương nương bị thương. Thật đáng tiếc, Hoàng hậu không thể cùng Thánh Thượng đi xem trận mã cầu này rồi."

Hoàng đế ho khan một tiếng, không trả lời.

Cỗ kiệu sớm đã đứng chờ bên ngoài, Tề Hiền phi và Hoàng đế ngồi cùng một kiệu, những người còn lại đi cạnh.

Đi được một đoạn, xa xa đã có thể nhìn thấy sân thi đấu.

Trần Trung đột nhiên nhỏ giọng kêu: "A, áo choàng của Thánh Thượng để trong phòng rồi, phải làm sao đây? Vẫn là ta quay về lấy." Nói xong, hắn liền xoay người định rời đi.

Thượng Trang vội cản lại: "Để ta đi." Nàng trẻ tuổi, chạy đi chạy lại đương nhiên nhanh hơn Trần Trung.

Trở về, nàng lấy áo choàng treo trên giá rồi nhanh chóng quay lại.

Thời điểm tới nơi, tất cả đều đã chuẩn bị ổn thỏa. Hoàng đế ngồi tại vị trí cao nhất của khán đài, bên dưới tay phải là Tề Hiền phi, còn Mộ Dung Vân Khương lặng lẽ ngồi cạnh bà ấy. Thượng Trang cẩn thận quan sát, thấy trên mặt nàng không có chút khác thường. Đúng rồi, cho dù nàng ấy và Tôn Dịch Chi có thật sự làm ra chuyện gì, nhưng tại lúc này, nàng ấy sao có thể để người khác soi mói chứ?

Bên phía còn lại là ghế dành cho Hoàng hậu, mà người ngồi cạnh là Tần Lương đệ. Không có Hoàng hậu ở đây, mặt mũi của nàng ta rõ ràng nhỏ đi rất nhiều.

Bên dưới lần lượt là Nguyên Chính Hoàn và Mộ Dung Vân Sở. Tôn Dịch Chi vẫn để tóc che nửa khuôn mặt, biểu cảm bình tĩnh như nước. Mộ Dung Vân Sở đang bị thương, có lẽ sức khỏe còn chưa bình phục, cho nên không thể ra sân thi đấu. Những người còn lại là đại thần trong triều.

Trận đấu bắt đầu.

Hôm nay Thái bộc (1) làm trọng tài, hắn ta cưỡi một con người đỏ thẫm chạy ra giữa sân, phất cờ. Sau đó, Thượng Trang nghe tiếng vó ngựa truyền tới, đưa mắt nhìn lại, hai đội cưỡi ngựa từ bên ngoài đi vào.

(1) Thái bộc: phụ trách trông coi, nuôi cấp ngựa, giữ gìn xe ngựa cho hoàng tộc

Vương công quý tộc trên lưng ngựa đã thay hoa phục thường ngày, hôm nay bọn họ lần lượt mặc xiêm y màu trắng và màu đen.

Thượng Trang cẩn thận quan sát, thấy ai nấy đều thân thể cường tráng, trên đầu còn đeo mũ giáp, từ nơi này nàng không thể nhìn rõ họ là ai.

Nhưng chắc chắn các vị Hoàng tử đều đã ra sân.

"Thánh Thượng, ngài uống ly trà trước đi." Tề Hiền phi đưa chén trà cho Hoàng đế, cười nói.

Hoàng đế gật đầu, một tay bưng ly uống một ngụm, ánh mắt vẫn theo dõi sân thi đấu, xem ra ông ấy rất thích môn mã càu này.

Hai đội nhân mã trắng đen xếp thành hai hàng, Thái bộc ra lệnh một tiếng, tiếng trống dồn dập vang lên, tất cả lập tức xông lên.

Trận đấu tuy vừa bắt đầu nhưng vô cùng gay cấn, thủ pháp của mỗi người đều nhanh lẹ, Thượng Trang căn bản không nhìn kịp bóng đang nằm trong tầm kiếm soát của ai.

Nàng chỉ có thể cảm thán: Công phu thật lợi hại!

Một cầu thủ áo đen tung gậy đánh trái banh ra ngoài, đột nhiên một cầu thủ áo trắng phóng ngựa tới, ngăn cản cú vào lưới thành công.

"Hay!" Hoàng đế hào hứng khen ngợi.

Tề Hiền phi lộ ra nụ cười thản nhiên, ánh mắt lại nhìn về cầu thủ khi nãy, ly trà trong tay buộc chặt, lúc này, nhi tử của bà phải biểu hiện thật tốt trước mặt Hoàng đế mới tốt.

Người thi đấu không vì một câu của Hoàng đế mà khinh thường, tất cả đều như trước đồng loạt xông lên.

Đây là lần đầu tiên Thượng Trang thấy một trận mã cầu lớn như vậy, huống hồ, công phu lợi hại thế này cũng là lần đầu được thấy. Nàng đưa mắt nhìn, khóe miệng bất giác cong lên ý cười.

Trận thứ nhất, hai bên thực lực ngang nhau, không ai ghi điểm.

Nhưng dù vậy, không khí vẫn vô cùng náo nhiệt. Hoàng đế thậm chí kích động vỗ tay khen ngợi mấy lần. Trần Trung ở cạnh thấy thế, cũng cao hứng cười.

Thượng Trang đi tới rót trà cho bọn họ, thời điểm tới trước mặt Tề Hiền phi, nàng đột nhiên thấy sắc mặt bà thay đổi, sau đó là tiếng hét lớn của Tần Lương đệ.

Cánh tay run lên, Thượng Trang theo bản năng quay đầu.

Một con ngựa đột nhiên ngã ầm xuống đất, người bên trên cũng lập tức quay cuồng. Trên sân thi đấu, một con ngựa khác đột nhiên phóng tới, không ai giữ được, chỉ thấy một nam tử mặc y phục màu đen kéo ngựa chậm lại cũng bị con ngựa điên kia đâm tới!

Tề Hiền phi đứng dậy, sắc mặt Mộ Dung Vân Khương cũng trắng bệch, nàng là thiên kim tiểu thư, trước nay sao có thể gặp trường hợp thế này? Thanh Nhi bên cạnh vội tiến lên che mắt của nàng.

Tất cả xảy ra quá đột ngột, mà bên đó, vó ngựa vẫn chưa được khống chế.

"A!" Ai đó thét lên.

Hai tay Thượng Trang run run, ấm trà trong tay cũng rơi xuống đất. Nước nóng hất thẳng lên người, nhưng giờ phút này, nàng không còn tâm trạng để chú ý dưới chân mình nữa.

Sân thi đấu nổi loạn, người trên đài cũng cả kinh đứng dậy. Thượng Trang ép bản thân phải dời mắt đi, cảnh tượng đó bản thân chắc chắn không thừa nhận được. Thứ duy nhất nàng là tiếng vó ngựa rầm rầm cũng tiếng la sợ hãi, thậm chí là tiếng chân của cấm vệ quân từ bên ngoài xông tới.

Thanh Nhi dù sao cũng là một tiểu cô nương, rốt cuộc cũng sợ hãi mà cùng tiểu thư nhà mình ngã xuống mặt đất.

"Diệp Nhi!" Sắc mặt Tề Hiền phi trắng bệch, vội vàng xông lên.

Ti Y vội vàng kéo bà, khóc lóc: "Nương nương, không được!"

Tình cảnh lúc này còn ai dám xông tới chứ? Sân thi đấu không lớn, nhưng đám ngựa nổi loạn lại giống thiên quân vạn mã trên sa trường!

"Diệp Nhi!" Tề Hiền phi tê tâm liệt phế gọi.

Thượng Trang lại đưa mắt nhìn, không biết ngựa xảy ra vấn đề khi nào, nhưng giờ phút này bọn chúng vẫn đang nổi loạn, lại một nam tử từ trên ngã xuống...

"Thánh Thượng!" Trần Trung đột nhiên kêu lên.

Thượng Trang quay đầu nhìn, thấy Hoàng đế không biết từ khi nào đã đứng dậy, ánh mắt hoảng sợ nhìn xuống bên dưới. "Bịch", cả người ông ngã xuống, một ngụm máu tươi trào ra.

"Thánh Thượng!" Mọi người đều tiến lên, luống cuống tay chân dìu Hoàng đế.

"Thái y! Truyền thái y! Mau truyền thái y!"

Tần Lương đệ ngơ ngác nhìn tình cảnh hỗn loạn, cả người run run, nước mắt theo hai gò má chảy xuống.

Cấm vệ quân lập tức tiến vào, Thái bộc sợ hãi tới mức ngã khuỵu dưới đất.

Trận mã cầu hôm nay, người thi đấu đều có thân phận hiển hách, trong đó có cả Thái tử cùng các vị Vương gia. Mặc kệ đây là sơ xuất của ai, nhưng tính mạng của người đó coi như rất khó bảo toàn.

Máu tươi văng tung tóe, người trên khán đài đều kinh hãi, không ai có thể chắc chắn đám ngựa đó có phá rào chắn xông về phía này hay không?

Mạc Tầm bảo vệ trước mặt Nguyên Chính Hoàn, thấp giọng: "Chủ tử, thuộc hạ hộ tống ngài đi trước."

Nguyên Chính Hoàn nghiêng mặt, hỏi: "Mạc Tầm, tình hình hiện tại thế nào?" Xung quanh loạn quá! Ai xảy ra chuyện? Ai bị thương? Y không nghe rõ cho lắm.... Còn Thượng Trang đâu?

Đúng rồi, nàng ấy ở cùng Hoàng đế, lúc này nhất định đã cùng ông rời khỏi.

Mạc Tầm không trả lời, chỉ đưa y rời đi.

Cách đó không xa, Mộ Dung Vân Sở đưa mắt quan sát bọn họ. Tôn Dịch Chi đỡ hắn đứng dậy, ánh mắt bất giác nhìn Mộ Dung Vân Khương trên đài cao, vừa đi vừa nói: "Ta đưa thiếu gia ra ngoài trước, tiểu thư lúc này còn ở trên đài."

Hắn bắt lấy tay Tôn Dịch Chi, cắn răng: "Đưa muội ấy đi trước."

"Thiếu gia..." Không màng sắc mặt của Mộ Dung Vân Sở, Tôn Dịch Chi đã dứt khoát kéo hắn rời khỏi hiện trường.

Thượng Trang theo sau Hoàng đế, đoàn người rời đi mỗi lúc một nhanh.

Sự cố vừa rồi, không biết có ai chết hay không? Nhưng người trọng thương tất nhiên là có.

Còn việc người đó là ai, nàng không biết.

Nhưng Hoàng đế lại biết.

Nếu không, ông ấy sẽ không cấp huyết công tâm như vậy.

Nghĩ tới đây, trong lòng nàng không khỏi đau xót. Nàng biết các trận cung đấu thường không hỗn loạn như trận mã cầu hôm nay, nhưng thâm tâm lại nhịn không được mà liên tưởng tới.

Hai chân mềm nhũn, nàng cắn răng, thầm trách bản thân vô dụng.

Cánh tay đỡ cây cột bên cạnh, nàng hít một hơi, đưa mắt về phía trước. Mọi người đã đi xa, ai nấy đều lo cho Hoàng đế, đương nhiên sẽ không quản nàng.

Tề Hiền phi, Mộ Dung Vân Khương, còn cả Tần Lương đệ, giờ phút này bọn họ đều rời khỏi.

Cười khổ một tiếng, đúng lúc này, một con ngựa hí vang, liên tiếp vó ngựa truyền tới. Nàng giật mình quay đầu, thấy một con ngựa lao qua rào chắn phóng về bên này. Thượng Trang kinh hãi, nàng còn tưởng nơi này đã an toàn rồi.

Con ngựa vừa kêu vừa chạy tới. Nó bị kinh hãi, hay phát điên, nàng thật sự không biết.

Thượng Trang muốn bỏ chạy, nhưng bước chân bên dưới lại không nghe lời. Nàng kinh hoảng dựa người vào cây trụ phía sau, như một con mồi bị thú săn vây hãm.

Ngay tại lúc này, Mộ Dung Vân Sở nhìn thấy tất cả. Hiện tại Tôn Dịch Chi không có ở đây, hắn đã quay về cứu Mộ Dung Vân Khương.

Thượng Trang sợ hãi nhắm hai mắt lại, bên tai chợt vang lên tiếng hí thống khổ minh tê của con ngựa. Nàng bất giác mở mắt, thấy con ngựa cao lớn ngay trước mặt mình ngã xuống.

Thượng Trang sợ ngây người, nàng còn tưởng bản thân đang nằm mơ. Nhưng, đó là thật!

Kinh hoảng ngẩng đầu, nàng thấy đối diện là Mộ Dung Vân Sở. Nơi này là khu vườn đang được tu sửa, nàng thấy dưới chân hắn có một mớ đá vụn. Thượng Trang thật sự không ngờ Mộ Dung Vân Sở lại có công phu tốt như vậy.

Hắn là Thừa tướng, cho nên hắn cho nàng cảm giác giống thư sinh hào hoa phong nhã, nhưng sự thật lại không phải thế.

"Phụt." Một ngụm máu phun ra, Mộ Dung Vân Sở một tay ôm bụng, nửa quỳ xuống đất.

"Thừa tướng đại nhân!" Thượng Trang hoảng sợ, lập tức tiến lên dìu hắn. Nhìn máu không ngừng chảy ra, nàng bật thốt kêu, "Miệng vết thương sợ là..."

"Rời khỏi nơi này trước." Giọng hắn run run.

Thượng Trang hoàn hồn, cuống quít dùng sức nâng hắn đứng dậy. Nàng đỡ hắn đi thêm một đoạn, để hắn ngồi trên tảng đá ven đường, rồi nói: "Để nô tỳ tìm người tới giúp." Nàng chỉ là nữ tử, không thể đỡ hắn đi đoạn đường dài, chỉ sợ hắn xảy ra sơ xuất.

Mộ Dung Vân Sở lại nói: "Không cần, lát nữa về phòng bôi thuốc là được."

"Vậy để nô tỳ đi tìm thái y."

Hắn lại lắc đầu: "Thái y đều ở chỗ Thánh Thượng rồi, vết thương của ta không đáng ngại, đừng kinh động bọn họ. Thượng nghĩa không trở về sao? Thánh Thượng..." Khi nãy mặc dù ở xa, nhưng hắn biết Hoàng đế sợ là không ổn rồi.

Thượng Trang cắn môi, hiện tại bên cạnh Hoàng đế chắc chắn không thiếu người. Mộ Dung Vân Sở vì cứu nàng mà thương thế tái phát, Tôn Dịch Chi lại không ở đây, nàng làm sao mặc kệ hắn được? Nàng nhìn xung quanh, chỉ thấy cấm vệ quân ở xa qua lại, không biết tình hình ở sân thi đấu sao rồi.

Nàng xoay người, nói: "Vậy nô tỳ dìu ngài về phòng."

"Không cần, Dịch Chi sẽ nhanh chóng tới đây." Hắn vẫn cự tuyệt.

Thượng Trang khó xử, nhưng không dám đi. Hắn mất máu quá nhiều, sắc mặt cũng không tốt, mà nàng lại không thể làm gì.

Đưa tay sờ trước ngực, lúc này nàng mới phát hiện bản thân quên mang khăn tay, hiện tại chỉ đành xé một góc áo, tiến lên giúp hắn lau vết máu trên miệng.

"Trong mắt đại nhân, nô tỳ chưa bao giờ là người tốt, nhưng hôm nay nô tỳ thật không ngờ ngài lại chịu ra tay cứu giúp." Nàng khẩn trương nói không ra lời, chỉ sợ hai chân mềm nhũn sẽ ngã lên người hắn."

Mộ Dung Vân Sở cắn răng: "Ta chỉ muốn trả người phần ân tình ngày đó." Nếu không có nàng, Vân Khương có lẽ đã... Hít vào một hơi, lúc này nghĩ lại hắn vẫn cảm thấy may mắn.

Cả người Thượng Trang run lên, trong đầu lại nhớ tới lời Trần Trung từng nói, liền khẽ cười: "Đúng rồi, nô tỳ thiếu chút quên mất. Ngài từng nói sẽ giúp nô tỳ làm một chuyện, mà chuyện đó hôm nay ngài đã làm."

Ngay cả khăn tay hắn cũng sai người mang trả, như thế có thể thấy được, Mộ Dung Vân Sở làm người không muốn nợ nần ân tình của người khác. Hôm nay cứu nàng, đúng lúc đáp trả ân tình ngày đó.

Cho nên, việc này không liên quan tới thành kiến của hắn với nàng.

Cúi đầu nhìn nữ tử trước mặt, hắn nén đau: "Lời ta nói có nghĩa là, ta có thể giúp ngươi làm một chuyện, không bao gồm sự việc hôm nay."

Thượng Trang cả kinh ngẩng đầu, nghe hắn tiếp tục: "Mạng của Vân Khương sao chỉ đáng từng đó?"

Thượng Trang nhịn không được mà cười, đúng vậy, Mộ Dung Vân Khương là thiên kim tiểu thư, là Thành vương phi, còn nàng chẳng qua chỉ là một nô tỳ nhỏ bé.

Máu đã được cầm, nhưng Thượng Trang vẫn không dám buông tay. Nàng nâng mắt nhìn nam tử trước mặt, giờ phút này bốn bề vắng lặng, nàng đột nhiên không chút sợ hãi, nói thẳng: "Nô tỳ thật không ngờ công phu của đại nhân lại lợi hại như vậy."

Hắn động dung, nhìn nàng hỏi: "Ngươi muốn nói gì?"

Hai tay bỗng dưng căng thẳng, nếu đã nói ra, đương nhiên sẽ không thu hồi. Nàng thấp giọng: "Với công phu như vậy, ngài sao có thể không tránh được chủy thủ của Lã đức nghi?" Người khác không biết tình hình hôm đó nhưng nàng lại vô cùng rõ ràng, Lã đức nghi chỉ là nữ tử, nếu hắn thi triển công phu, không có đạo lý tránh không được.

Cho nên, đó là cố ý.

Nghĩ như vậy, nàng đột nhiên chấn động. Cố ý bị thương, với hắn mà nói có chỗ nào tốt chứ?

Một ý niệm bỗng lóe lên, nàng theo bản năng quay đầu nhìn theo hướng của sân thi đấu, mặc dù không thể nhìn thấy, nhưng sự tình vừa rồi, nàng lại rõ mồn một.

Nếu hắn không bị thương, vậy vừa rồi hắn cũng sẽ góp mặt ở đó, không phải sao?

"Thiếu gia!" Phía sau đột nhiên truyền tới tiếng kêu của Tôn Dịch Chi. Thời điểm quay đầu, Thượng Trang chỉ thấy cả người Tôn Dịch Chi đầy máu, tiến lên đỡ hắn, "Xảy ra chuyện gì? Nàng ta..."

Mộ Dung Vân Sở còn chưa lên tiếng đã thấy Thượng Trang đứng lên, nói: "Nếu đại nhân đã không sao, vậy nô tỳ xin về trước." Nói xong, nàng liền nhấc váy chạy đi.

Trong lòng nóng như lửa đốt, bước chân bên dưới mỗi lúc một nhanh, nàng không thể dừng lại, không thể.

Tôn Dịch Chi thu hồi ánh mắt nhìn theo Thượng Trang, đang định mở miệng thì nghe Mộ Dung Vân Sở hỏi: "Vân Khương đâu?"

"Tiểu thư không sao, đã cho người đưa nàng ấy về phòng trước." Tôn Dịch Chi dìu hắn đứng lên, một mặt hỏi, "Ai làm thiếu gia bị thương vậy?"

"Ta động chân khí, miệng vết thương nứt ra."

Tôn Dịch Chi xanh mặt: "Về phòng bôi thuốc trước."

Mộ Dung Vân Sở bắt lấy tay hắn, thấp giọng hỏi: "Tình hình bên đó thế nào rồi?"

Tôn Dịch Chi lắc đầu: "Trở về rồi nói."

Thượng Trang trở về, trên đường thỉnh thoảng gặp đám cung nhân, thần sắc ai nấy cũng đều hoảng sợ.

Nghe nói Tề Hiền phi bị dọa tới ngất đi, hiện tại đã được đưa về phòng.

Ngoài phòng của Hoàng đế đã có cấm vệ quân canh gác, Thượng Trang đi vào, thấy đám thái y quỳ trước giường, ánh mắt Trần Trung hồng hồng. Hắn thấy nàng liền thở dài một tiếng, cũng không nói gì.

Hoàng đế nằm trên giường, hai mắt nhắm chặt. Thượng Trang cắn răng, Hoàng đế nhất định đã thấy gì đó.

Trái tim như bị nhát dao đâm trúng, Hoàng hậu đâu?

Hoàng hậu không có ở đây!

Hoàng hậu bị thương không tới xem thi đấu, vậy sự cố đó chắc chắn cũng không thấy được.

Hai tay nắm chặt thành đấm, như vậy... Chẳng lẽ Thái tử xảy ra chuyện sao?

Suy nghĩ dừng lại trên người Hoàng đế, chỉ mấy lần trò chuyện, nàng có thể nhìn ra trong lòng ông ấy đứa con này có bao nhiêu quan trọng. Mặc kệ hắn phạm bao nhiêu lỗi lầm, ông ấy cũng bỏ qua, chính mình vẫn là người phụ thân yêu thương con cái.

Trong đầu lại hiện lên hình ảnh khi đó, vó ngựa thiếu một bước đã đạp xuống... Nàng nhịn không được lui ra sau, thân mình dựa vào cây trụ ngoài hành lang mới miễn cưỡng đứng lại.

"Trần Trung..." Giọng nói suy yếu của Hoàng đế truyền tới, "Bên đó... Tình hình thế nào rồi?"

Trần Trung quỳ trước giường, nhỏ giọng: "Thánh Thượng, vẫn chưa có người tới báo, nô tài... Nô tài cũng không rõ lắm."

Đang nói chuyện, cung nữ từ bên ngoài tiến vào, báo: "Thánh Thượng, Lý tướng quân tới."

Hoàng đế nhíu mi, Trần Trung lập tức đứng lên chạy ra ngoài. Sau một lúc lâu, hắn mới quay lại, nhỏ giọng bên tai Hoàng đế: "Thánh Thượng, Lý tướng quân nói có vài vị Vương gia và đại nhân bị thương."

Hoàng đế phất tay, hỏi: "Thái tử đâu?"

"Thái tử..." Sắc mặt lập tức thay đổi, Trần Trung vội lau mồ hôi, đáp: "Thái tử điện hạ bị thương, Hoàng hậu nương nương đang ở bên cạnh."

"Gọi Thái tử tới, trẫm... Trẫm muốn gặp nó."

Gương mặt Trần Trung tái nhợt, chỉ đành gật đầu: "Vâng, vâng, nô tài đi ngay."

Dẫn Thượng Trang ra ngoài, Trần Trung lập tức dừng lại, che mặt khóc. Trái tim Thượng Trang trầm xuống, trong lòng cũng đoán được vài phần.

"Công công..."

Trần Trung khóc nói: "Ngươi sao có thể nói ra chuyện này chứ? Thái y nói Thánh Thượng sợ là không ổn, sao ta có thể đem chuyện Thái tử điện hạ đã... đã..."

Thái tử thật sự...

Nước mắt bất giác rơi ra, lúc này nàng cuối cùng đã không cần lo lắng chuyện Hoàng đế ban thưởng cho Thái tử, nhưng kết cục như vậy nàng hoàn toàn không muốn! Đêm đó, cái hôm cùng nam tử ăn bánh bao, nàng vẫn nhớ mãi trong lòng.

Hắn còn nói, cuộc sống đó là một hy vọng xa vời...

Trần Trung vẫn khóc: "Đừng nói là Thái tử điện hạ, ngay cả các vị Vương gia... Cảnh Vương và Tân Vương trọng thương, mấy vị đại nhân khác cũng bị thương."

"Vậy Thành Vương điện hạ đâu?" Bên tai đột nhiên văng vẳng một tiếng "Diệp Nhi" của Tề Hiền phi, không biết vì sao, Thượng Trang lại đột nhiên cảm thấy khẩn trương.

Trần Trung ngây ra, một lát sau mới nói: "Đúng rồi, nãy giờ không nghe ai nhắc tới Thành Vương điện hạ cả!"

Không nhắc tới, rốt cuộc là chuyện tốt hay chuyện xấu đây?

Đúng lúc này, bên trong truyền tới tiếng kêu sợ hãi: "Thánh Thượng, Thánh Thượng, không được."

Trần Trung vội lau nước mắt chạy vào, Thượng Trang kinh sợ đứng ngây ra, không biết phải làm thế nào.

"Thánh Thượng!" Trần Trung chạy tới trước giường, thấy ngay mép một bãi máu tươi, trong lòng không khỏi sợ hãi.

"Kêu Thái tử tới." Bốn chữ này, Hoàng đế dùng hết sức gằn từng chữ nói ra.

"Thánh Thượng..." Thanh âm Trần Trung bắt đầu run run, kêu Thái tử tới? Tới thế nào?

Hoàng đế rốt cuộc cũng mở mắt, cố gắng điều chỉnh hơi thở, mới nói: "Còn giấu trẫm?" Nếu là lúc trước, ông nhìn sẽ không rõ, nhưng hiện tại, Hoàng hậu không có ở đây, ông chẳng lẽ còn không biết sao?

"Thánh Thượng!" Trần Trung quỳ xuống, nhịn không được mà khóc.

Thời điểm đi vào, Thượng Trang thấy mọi người đều im lặng, chỉ có một mình Trần Trung quỳ trước giường khóc lớn. Đây là lần đầu tiên nàng thấy hốc mắt của thiên tử cao cao tại thượng ươn ướt.

Đôi môi ông run lên, máu tươi trên khóe miệng mỗi lúc một chói mắt.

Thì ra, ông ấy cũng có thời điểm sợ.

Thượng Trang cứ nghĩ một người cao cao tại thượng như ông sẽ không biết sợ là gì, nhưng nàng sai rồi, Hoàng đế cũng là người bình thường, ông ấy chỉ là một người cha thương con thôi.

"Thánh Thượng!" Trần Trung thấy ông khẽ động liền tiến lên trước, khuyên, "Thánh Thượng nghỉ ngơi đi, thái y nói..."

"Khụ khụ..." Hoàng đế ho khan một trận, tức giận quát, "Trẫm không nghỉ ngơi, trẫm muốn... Muốn gặp thái tử." Dù sống hay chết, ông cũng phải gặp.

Bởi vì, đó là nhi tử của ông.

Trần Trung lau nước mắt, đứng dậy ra ngoài.

Hoàng đế tựa lưng ra sau, đưa mắt nhìn đám người trong phòng, thấp giọng: "Ngoại trừ An Lăng Vu, tất cả lui xuống."

Nhóm thái y như trút được gánh nặng, ai nấy đều nhanh chóng lui ra ngoài. Bọn thái giám cung nữ cũng lần lượt đi theo.

Thượng Trang chần chờ một lát, mới tiến lên quỳ trước giường, khẽ gọi: "Hoàng Thượng có gì phân phó?"

Hoàng đế trầm tư quan sát nàng, ông đưa tay, chỉ ra phía sau. Nàng theo ngón tay ông chỉ nhìn ra sau tấm đệm, đưa tay chạm tới một vật mềm mại. Nàng lấy ra, không khỏi giật mình, đó là thánh chỉ!

Thượng Trang cả kinh nhìn Hoàng đế, nghe ông nói chuyện: "Ngươi phải giữ cho kỹ, đây là... Di chiếu."

Cánh tay Thượng Trang run lên, vật trong tay thiếu chút đã rơi xuống đất.

Di chiếu!

Hai chữ đó như vang vọng bên tai, nàng không tin đưa mắt nhìn người phía trước, ông ấy lại đem di chiếu giao cho nàng sao?

Hoàng đế không nhìn nàng, chỉ nói: "Không cần kinh ngạc, nếu trẫm... Đã dám giao di chiếu ra, đương nhiên sẽ có biện pháp kiềm chế ngươi."

Nghe vậy, Thượng Trang mới nhớ lại một đạo mật chỉ mà ông từng nói. Tuy hiện tại nàng không cần phải làm mật thám bên cạnh Nguyên Duật Diệp, nhưng đạo mất chỉ đó, Hoàng đế trước nay chưa từng thu hồi.

Nàng không biết bên trên viết gì, nhưng tuyệt đối không phải chuyện tốt.

"Cất đi."

Nàng kinh hãi, vội cẩn thận cất vào ống tay áo.

Hoàng đế lại tiếp tục: "Không được mở ra xem, cho dù xảy ra chuyện gì cũng không được lấy ra!"

Nàng cắn răng, cúi đầu: "Vâng, nô tỳ tuân chỉ."

Hoàng đế đột nhiên bật cười, đứng lên, nhịn không được mà ho khan. Thượng Trang vội tiến lên vỗ ngực giúp ông lại bị ông gạt đi. Ho xong một trận, Hoàng đế mới thấp giọng: "Đạo thánh chỉ này vốn không định dùng tới, nếu không có chuyện hôm nay... A, khụ khụ...."

Hoàng đế vừa cười lại nhịn không được mà ho khan, trong đó xen lẫn đau xót cùng không cam lòng.

Nếu không có chuyện hôm nay, di chiếu này sợ là như đá chìm dưới đáy biển.

Cả người run lên, nơi này lại không phải hoàng cung, vậy di chiếu trong tay nàng được viết từ khi nào? Ông đã nhận ra điều gì nên mới viết di chiếu này sao?

Nhưng có một chuyện nàng lại rất rõ, nếu Hoàng đế đã quyết dùng đạo di chiếu này, vậy di chiếu lúc trước đương nhiên sẽ có người tiêu hủy. Mặc kệ người đó là ai, cũng không có khả năng là nàng.

Có lẽ, người đó là kẻ cầm đạo mật chỉ khống chế nàng.

Nếu Thái tử xảy ra chuyện, vậy di chiếu này...

Trong lòng nàng trầm xuống, người Hoàng đế định truyền ngôi rốt cuộc là ai?

Hai tay lại bất giác run lên, nàng không biết, nàng thật sự không biết.

"Thánh Thượng, Lý tướng quân tới." Bên ngoài truyền tới giọng nói của cung nữ.

Thượng Trang kinh hãi, lúc này Trần Trung không có bên ngoài, nàng quay đầu thấy Hoàng đế phất tay, ý bảo cho ông ta tiến vào.

Lý tướng quân tiến lên, quỳ một gối hành lễ: "Khởi bẩm Thánh Thượng, mạt tướng đã điều tra, tất cả ngựa đều bị hạ thuốc."

Thượng Trang cả kinh nhìn nam tử vừa vào, kẻ nào lại có gan lớn như vậy?

Hoàng đế nhắm mắt, cúi đầu: "Ban chết cho Thái bộc." Chỉ một câu đơn giản, không còn việc gì khác. Vấn đề này mặc kệ có liên quan tới Thái bộc hay không, hắn ta chắc chắn không thoát khỏi đường chết.

"Vâng." Lý tướng quân lập tức lui xuống.

Hoàng đế đột nhiên ho khan một trận, máu tươi từ khóe miệng chảy ra. Thượng Trang sợ hãi, vội cúi người giúp ông lau đi, cắn răng nói: "Nô tỳ kêu thái y vào."

Hoàng đế bật cười, thanh âm mang theo ý hận: "Trẫm thật không ngờ, hắn là muốn... muốn..." Máu tươi trào ra mỗi lúc một nhiều khiến vạt áo Thượng Trang đỏ thẫm một mảng.

"Thánh Thượng!" Ông ấy chắc chắn đã biết gì đó, cho nên mới vội vàng thay đổi di chiếu.

Cánh cửa bị đẩy ra, Trần Trung nhanh chóng đi vào, trên nét mặt già nua đã chứa đầy nước mắt. Phía sau hắn, một người được thị vệ nâng vào, bên trên phải dùng vải trắng đắp lên.

Thượng Trang cắn răng, trên đời này còn thứ gì tàn nhẫn hơn chuyện người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh chứ?

Không biết vì sao, nước mắt cuối cùng cũng nhịn không được mà rơi xuống, mặc dù thời gian tiếp xúc giữa nàng và Nguyên Duật Phong không nhiều.

Từ đầu tới cuối, hắn không biết nàng đã biết bí mật của hắn, cũng không biết Hoàng đế ở sau lưng trăm phương nghìn kế đẩy nàng tới cạnh hắn. Với hắn mà nói, nàng chẳng qua là một cung nữ nhỏ nhoi trong hoàng cung Tây Chu này mà thôi.

Nhưng, đau đớn của hắn, nàng cảm nhận được.

Ngục giam này hắn muốn tìm cách chạy trốn, lại không ngờ cuối cùng hắn vẫn không có cơ hội.

Nhớ lại đêm đó, khi hắn uống say, hắn nói hắn không thể kiên trì được nữa, vậy lúc này, hắn được giải thoát chưa?

Trái tim bất giác đau nhói, ai mà ngờ cách giải thoát lại là như thế.

Thị vệ lặng lẽ tới trước giường Hoàng đế, đồng loạt quỳ xuống.

Không ai dám phát ra tiếng động.

Trần Trung quỳ xuống, rưng rưng nước mắt: "Thánh Thượng..."

Hoàng đế đưa mắt nhìn, dưới tấm vải trắng đó, ông dường như đã thấy được gương mặt của Thái tử. Cố gắng đi tới, cho dù Thượng Trang có tiến lên dìu cũng bị đẩy ra, khí lực không lớn nhưng đủ khiến Thượng Trang chấn động.

Bàn tay chạm lên tấm vải màu trắng, bất giác run run. Trái tim của Thượng Trang theo đó mà đau nhói, nàng biết mình không nên xem, nhưng ánh mắt lúc này lại không thể di dời. Mọi người đều cúi đầu, Trần Trung vẫn khóc, mấy lần định lên tiếng khuyên nhủ nhưng cuối cùng lại thôi.

Hắn muốn khuyên Hoàng đế đừng nhìn, nhưng với tính tình của Hoàng đế, không nhìn, ông ấy cam tâm sao?

Hoàng đế tự mình mở một góc của tấm vải lên, sắc mặt hắn tái nhợt, nhưng đôi môi vẫn đỏ hồng kỳ lạ.

"Thái tử...." Cả người Thượng Trang run lên, trực tiếp ngã xuống mép giường của Hoàng đế.

Trận thi đấu đó, người này sao có thể bị ngựa giẫm tới thay đổi hoàn toàn thế này? Trang phục vốn trắng tinh như tuyết nay lại loang lổ vết máu, thậm chí là có xen lẫn với bùn đất.

Chỉ có đôi giày và ngọc bội màu vàng mới chứng tỏ được thân phận của hắn.

"A!" Hoàng đế đột nhiên quát to, cả người liền ngã xuống.

"Thánh Thượng!" Tất cả đều kinh hãi, luống cuống tay chân tiến lên.

Thượng Trang hoảng sợ, chỉ thấy Hoàng đế mở to hai mắt nhìn người trước mặt. Cánh tay Trần Trung đưa qua, run run dò tìm hơi thở của ông, cuối cùng chua xót kêu lên một tiếng "Thánh Thượng" rồi quỳ xuống cúi đầu.

Hoàng đế băng hà.

Thượng Trang mặc dù hoảng sợ, nhưng lập tức hoàn hồn.

Nơi này không phải hoàng cung, tin tức Hoàng đế băng hà không thể truyền ra ngoài.

Hoàng hậu sợ là không thể làm chủ, Trần Trung chỉ đành phái người mời Nguyên Chính Hoàn tới.

Thời điểm y tới, thi thể của Thái tử đã được nâng ra ngoài, có cung nhân tiến lên đỡ Hoàng đế lên giường, cẩn thận sắp xếp.

Sắc mặt Nguyên Chính Hoàn cũng không được tốt, y không hỏi nhiều, chỉ trầm giọng: "Trần công công, đi truyền lệnh xuống, lập tức hồi cung. Tin tức Thánh Thượng băng hà không thể truyền ra bên ngoài nửa chữ!"

Hôm nay quá nhiều chuyện xảy ra một lúc, đối với hoàng tộc Tây Chu mà nói, đây là đả kích có tính sinh tồn.

Thượng Trang nhìn y, hai tay bất giác siết chặt. Hoàng thế băng hà, Thái tử hoăng thệ, các vị Vương gia trọng thương, chuyện lần này thật sự nháo thành rất lớn.

Nhắc tới nàng lại không khỏi cười khổ, đây vốn là trận mã cầu mọi người đều mong chờ, kết quả...

Bất giác tiến lên một bước, trong đầu lại nhớ tới chuyện ngựa thi đấu bị hạ độc, nàng lập tức liên tưởng tới việc Mộ Dung Vân Sở bị thương. Vừa định lên tiếng nói cho Nguyên Chính Hoàn biết, thì ngay thời khắc này, bên ngoài truyền tới tiếng của thị vệ: "Vương gia, ngài không thể vào, Vương gia..."

Tiếp theo truyền tới tiếng quát, sau đó là tiếng người ngã xuống đất. Cánh cử bị đá văng ra, nam tử vọt vào, kêu: "Phụ hoàng..."

Mọi người đều đưa mắt nhìn lại, Nguyên Duật Diệp chạy tới, đưa mắt nhìn Hoàng đế đang nằm trên giường.

"Vương gia..."

Trần Trung tiến lên ngăn hắn, hắn lại dùng sức đẩy Trần Trung ra, nhanh chóng tiến lên, quỳ xuống: "Phụ hoàng..."

Vừa rồi thấy Nguyên Chính Hoàn vội vàng đi vào, hắn liền biết sự tình không ổn. Quay đầu nhìn nam tử ngồi trên xe lăn, đáy mắt hắn ẩn ẩn lửa giận.

Từ lúc Nguyên Duật Diệp bước vào, Thượng Trang đã thầm quan sát hắn, hắn dường như không hề bị thương. Trên người vẫn là y phục màu trắng, vết máu bên trên tựa hồ không phải của hắn. Không biết vì sao, thấy hắn bình an vô sự, nàng lại cảm thấy an tâm.

Nhưng, ánh mắt hắn nhìn Nguyên Chính Hoàn lúc này lại khiến nàng hoảng sợ. Nàng dường như chưa từng thấy hắn như vậy.

"Phụ hoàng băng hà, các ngươi định che giấu sao?" Hắn nghiến răng nghiến lợi.

"Hai vị Vương gia..."

Trần Trung định lên tiếng khuyên bảo, lại nghe Nguyên Chính Hoàn nói: "Mạc Tầm, mời Vương gia ra ngoài, có chuyện gì hồi cung rồi nói."

"Vâng." Mạc Tầm nhận lệnh.

Vừa chạm vào y phục của Nguyên Duật Diệp, hắn đã hét to: "Cút! Ai dám động vào bổn vương!" Hắn quay đầu nhìn Trần Trung, lạnh giọng, "Trần công công, phụ hoàng băng hà, tại sao hoàng thúc lại ở đây?"

Trần Trung kinh hãi, không biết phải trả lời thế nào.

"Phụ hoàng nói để y tới sao?"

"Việc này..." Trần Trung hoảng sợ.

Nguyên Duật Diệp cười lạnh một tiếng, hắn đưa mắt nhìn Nguyên Chính Hoàn, mở miệng: "Nếu phụ hoàng không nói gì, vậy việc này, bổn vương tiếp nhận." Hắn là con của Hoàng đế, hắn có tư cách hơn y!

Mạc Tầm kinh hãi, quay đầu nhìn chủ tử nhà mình.

Nguyên Duật Diệp lại nói: "Mời hoàng thúc quay về, nếu ngài xảy ra sơ xuất, mất nhiều hơn được!"

Thượng Trang cả kinh nhìn hắn, lời này rốt cuộc là có ý gì?

Mạc Tầm biến sắc, vừa định mở miệng đã Nguyên Chính Hoàn nói: "Việc này Diệp Nhi nên tránh thì hơn." Thái tử xảy ra chuyện, Hoàng đế cũng băng hà, Hoàng tử hiện tại lại có rất nhiều, hiện tại nếu hắn đứng ra xử lý, khó trách người đời đàm tiếu sau lưng. Y có thể nghĩ tới điểm này, Nguyên Duật Diệp chắc chắn cũng thế.

Quả nhiên, Nguyên Duật Diệp xanh mắt, ánh mắt đùng đùng sát khí, hắn đứng dậy xông lên nắm lấy vạt áo của y: "Ngựa bị người ta động thủ ở chân, hoàng tộc đều ở trên sân thi đấu. Hoàng thúc, thúc cũng mang họ Nguyên đấy!"

"Chủ tử!" Mạc Tầm xông lên, lại thấy Nguyên Chính Hoàn phất tay ý bảo hắn dừng lại.

Trần Trung căng lớn hai mắt, người trước mặt đều là chủ tử, còn hắn chỉ là nô tài, muốn khuyên cũng không thể. Nhưng lời Nguyên Duật Diệp vừa nói, chỉ cần không phải kẻ ngốc đều có thể hiểu được.

Người họ Nguyên đều ở trên sân thi đấu, Nguyên Chính Hoàn cũng họ Nguyên, nhưng y là người duy nhất không có mặt.

Cả người Thượng Trang run lên, Nguyên Duật Diệp đang nghi ngờ y!

"Diệp Nhi!"

Hôm nay trên sân thi đấu rốt cuộc xảy ra chuyện gì, sợ là không ai có thể nói rõ. Kết cục, bọn họ cũng không thể tránh né. Nhưng với y mà nói, việc này rất khó giải quyết, chỉ vì người trước mắt thu lợi lớn nhất là y, không phải sao? Cũng khó trách Nguyên Duật Diệp lại nghi ngờ.

A, thật bất đắc dĩ.

Thượng Trang nhìn sắc mặt y có chút khó coi, trong lòng cả kinh, lúc này không màng mọi thứ, chỉ biết chạy lên nói: "Vương gia sao vậy?" Nàng đưa tay chạm tới, tay hắn rất lạnh.

Nguyên Duật Diệp nhíu mày, cánh tay buông xuống, hắn thật không rõ bản thân bị thương lúc nào.

Nhưng, khi thấy nữ tử phía sau xông lên, tức giận trong lòng lại tích tụ, hắn cắn răng: "Mời hoàng thúc trở về, mong thúc ghi nhớ, thiên tử phạm pháp đồng tội với thứ dân."

Nguyên Chính Hoàn nhíu mày nhìn hắn, đúng lúc này Mạc Tầm đẩy hắn ra, cúi người khuyên nhủ: "Chủ tử, chúng ta về thôi." Nếu Nguyên Duật Diệp đã muốn quản, vậy cứ để hắn quản đi. Ngay từ đầu Mạc Tầm đã không muốn chủ tử nhà mình nhúng tay vào việc này.

Giờ phút này Thượng Trang cũng không tiện lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn hai người bọn họ ra ngoài.

Ra tới bên ngoài, Nguyên Chính Hoàn đột nhiên lên tiếng: "Mạc Tầm.." Lời vừa nói ra, chất lỏng sềnh sệch rơi ngay trên mu bàn tay.

Trái tim Mạc Tầm như muốn ngừng đập, hắn cuống quít vòng ra trước, run tay giúp y lau vết máu trên miệng, y bị thương mà hắn lại không biết! Hắn sao có thể không biết?

"Là ai động thủ?" Mạc Tầm cố lấy lại bình tĩnh, hỏi.

Mạc luôn ở cạnh bảo vệ y, vậy mà ngay cả chuyện này xảy ra khi nào hắn cũng không biết! Cẩn thận nhớ lại tình hình khi nãy, không, không thể nào là Thành Vương, vừa rồi hắn hoàn toàn không có cơ hội.

Nguyên Chính Hoàn lắc đầu: "Đừng lo, đưa ta về phòng trước, chuyện hôm nay không được nói ra ngoài."

Mạc Tầm biết rõ lợi hại trong chuyện này, hắn không nói nhiều, chỉ đẩy xe lăn đi về phía trước.

Nguyên Duật Diệp cuối cùng cũng thu lại ánh mắt, trong đầu liền suy nghĩ tới những chuyện vừa phát sinh trong điện. Trần Trung cúi đầu, một chữ cũng không dám nói. Hoàng hậu không có tâm tư đi quản chuyện này, hắn mới nghĩ tới việc đi tìm Hoàn Vương, lại không ngờ bản thân vẫn chưa đủ chu đáo.

"Truyền lệnh xuống, hồi cung." Qua một lúc lâu, Nguyên Duật Diệp mới lên tiếng.

Trần Trung hoàn hồn, vội gật đầu lui xuống.

Nguyên Duật Diệp quay đầu, ánh mắt nhìn Hoàng đế đang nằm trên giường. Hắn đột nhiên ngã xuống, cúi đầu. Không một tiếng động, rất yên tĩnh, nhưng Thượng Trang có thể nhìn thấy hai vai của hắn đang run run.

Nàng ngơ ngác đứng nhìn, hai mắt cũng bất giác hồng hồng, nàng không biết bản thân đang đau lòng vì ai, nhưng nước mắt vẫn nhịn không được mà rơi xuống.

Thời điểm định lấy khăn lụa trước ngực, đầu ngón tay vô tình chạm vào di chiếu giấu trong ống tay áo, Thượng Trang lập tức cả kinh. Vừa rồi xảy ra quá nhiều chuyện, nàng cơ hồ đã quên tới thứ này!

Ánh mắt lại lẳng lặng nhìn nam tử bên giường, Hoàng đế từng nói, nếu chưa tới ngày phát tang, di chiếu tuyệt đối không được lấy ra.

Nàng cắn môi, việc này quá lớn, mà hắn lại nghi ngờ Nguyên Chính Hoàn.

Nhớ lại bộ dáng lúc hắn xông vào, Thượng Trang bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi. Hắn nói sẽ điều tra, nhưng tra thế nào?

Chẳng lẽ Nguyên Duật Diệp vu oan cho y sao?

Càng nghĩ Thượng Trang càng cảm thấy hoảng sợ, trong đầu tại sao lại nảy ra suy nghĩ độc ác này chứ? Nguyên Duật Diệp là người vậy sao?

Giờ phút này, mọi người đều đã ra ngoài, Trần Trung thỉnh thoảng sẽ tiến vào nhìn ngó một chút.

Trần Trung là lão cung nhân, cũng là tâm phúc của Hoàng đế, hôm nay ở Hưng Viên xảy ra chuyện như vậy, tất cả công việc trong cung hắn đã xử lý ổn thỏa. Sống hơn nữ đời người, hầu hạ Hoàng đế cả đời, Trần Trung cũng xem như công đức viên mãn. Hiện tại, hắn chỉ mong việc này mau chóng kết thúc. Có lẽ trong tiềm thức hắn cũng không để ý chuyện này do ai gây ra, bởi vì kẻ đó chắc chắn là người họ Nguyên.

Thở dài một tiếng, hắn chỉ hy vọng Hoàng đế ở trên trời đừng nhìn tình cảnh lúc này.

Nguyên Duật Diệp vẫn cúi đầu trước giường Hoàng đế, ai cũng không dám tiến lên khuyên nhủ. Thượng Trang chỉ lẳng lặng đứng đó, một câu cũng nói không ra lời.

Qua một lúc, một cung nữ bưng bồn nước tiến vào, nhỏ giọng: "Thượng nghĩa, Trần công công nói chuyện bên ngoài đã chuẩn bị xong xuôi, hiện tại kêu người hầu hạ Vương gia thay xiêm y, lát nữa hồi cung."

Nói xong, lại có cung nữ đem y phục vào đưa cho Thượng Trang.

Sau đó, các nàng đều lui ra ngoài.

Thượng Trang nhìn Nguyên Duật Diệp, hắn dường như không nghe thấy đoạn đối thoại vừa rồi, vẫn quỳ không chịu nhúc nhích. Nàng tiến lên, đặt bồn nước cạnh hắn, nửa quỳ tẩm khăn ướt, thấm giọng: "Nô tỳ giúp ngài lau mặt." Thời điểm lại gần, hắn đột nhiên nâng tay bắt lấy cổ tay của nàng.

Thượng Trang kinh hãi, nàng biết hắn đang tức giận, cho nên không cãi nhau với hắn, chỉ nói: "Lát nữa hồi cung, chẳng lẽ Vương gia muốn để vậy ra ngoài sao?"

Hắn vẫn không nói chuyện.

Thượng Trang chần chờ, cuối cùng cũng đưa người qua, lần này, hắn không có hành động nào khác thường. Nàng cẩn thận vén tóc giúp hắn, dung nhan bị che phủ lúc này tái nhợt, hốc mắt ươn ướt. Không biết vì sao, giờ khắc này, Thượng Trang vô cùng đau xót, nàng tin, dù ở nơi nào cũng có tình thân.

Cho dù đó là hoàng tộc.

Cẩn thận lau vết bẩn trên mặt hắn, máu tươi bên trên lúc này đã khô lại. Giúp hắn lau sạch hai má, thấy hắn nhướng mày, Thượng Trang cả kinh phát hiện, trên gương mặt nam tử có một vết cắt rất nhỏ, mặc dù chỉ như sợi tơ nhưng nơi đó vẫn còn có máu rỉ ra.

Hắn chỉ nhìn xuống đất, không nói một lời.

Nước trong bồn đã đục ngầu, nàng kéo tay hắn, một lần lại một lần giúp hắn lau đi bụi bẩn. Giúp hắn cởi y phục, hắn rốt cuộc cũng nhịn không được mà thét lớn. Thượng Trang cả kinh, bật thốt lên: "Tay của ngài..."

Nãy giờ nàng còn cảm thấy kỳ lạ, hắn không bị thương sao? Khi đó hỗn loạn như vậy, hắn sao có thể không bị thương?

Tay bị gãy, hắn lại không rên một tiếng!

Vừa rồi giúp hắn lau người, hắn cũng không nói lời nào!

Nàng cuống quít quay đầu, nói với bên ngoài: "Vương gia bị thương, mau truyền thái y."

Người bên ngoài lập tức chạy đi.

Thượng Trang quay đầu, thấy hắn tức giận, cắn răng lên tiếng: "Ta còn tưởng ngươi chỉ nghĩ tới y, không phân biệt tốt xấu mà để ý y!"

Không phân biệt tốt xấu?

A, xem ra hắn thật sự nghi ngờ Nguyên Chính Hoàn.

Lúc này, không thể ầm ĩ với hắn, nàng chỉ thấp giọng: "Quần áo không thể cởi ra, để nô tỳ tìm kéo cắt giúp ngài." Nói xong, nàng đứng lên đi tìm kéo."

Thời điểm bước vào, Trần Trung nhìn tình cảnh bên trong, không khỏi kinh hãi: "Vương gia sao vậy?"

Hắn không đáp, chỉ hỏi: "Làm tới đâu rồi?"

"Dạ, nô tài đã để nhóm đại nhân trở về, mấy vị Vương gia cũng về trước, Hoàng hậu nương nương và Hiền phi nương nương cũng vậy, Thái tử... Thái tử đã được đưa về cung. Nếu Vương gia chuẩn bị xong có thể tùy lúc khởi hành."

Hắn gật đầu, nén đau đứng dậy ra ngoài.

Thái y tới xem vết thương cho hắn, thần sắc có chút ngưng trọng. Ông ta vừa định mở miệng đã bị hắn cắt ngang: "Hiện tại bổn vương cần hồi cung gấp, vết thương đó để trở về rồi nói."

"Vương gia..." Thái y nhíu mày.

Hắn lại trầm giọng: "Trần công công!"

Trần Trung hoảng sợ, cuối cùng chỉ đành nhận lệnh đưa thái y ra ngoài.

Thượng Trang miễn cưỡng giúp hắn thay xiêm y, hắn quay đầu, nhìn ra sau tấm bình phong, đột nhiên hỏi: "Lúc quy thiên, phụ hoàng không nói gì sao?"

Thượng Trang kinh hãi, nàng không biết hắn đang ám chỉ điều gì?

Nàng lắc đầu: "Ngài ấy không căn dặn gì cả."

Ánh mắt sắc bén đảo qua mặt nàng, có lẽ, hắn không tin. Nguyên Duật Diệp chỉ cười lạnh một tiếng, xoay người đi vào.

Trong ngự giá, Hoàng đế được đặt nằm trên tấm đệm.

Nguyên Duật Diệp âm trầm ngồi cạnh long sàng, Thượng Trang cúi đầu. Xung quanh vô cùng im lặng, nàng phát hiện, ngay cả hơi thở của hắn cũng chứa đầy phẫn nộ. Hai tay bất giác siết chặt, không biết Hoàn Vương lúc này đã về phủ hay chưa? Y không sao chứ? Cũng may cạnh y còn có Mạc Tầm.

Bên trong, Nguyên Duật Diệp đột nhiên lên tiếng: "Chuyện tới nước này, ngươi vẫn cho rằng y đơn giản như những gì ngươi nhìn thấy sao?"

Thượng Trang theo bản năng đưa mắt nhìn hắn, nàng đương nhiên biết hắn đang ám chỉ ai.

Không, nàng không biết.

Trong lòng rất loạn, chuyện này nàng không muốn nghĩ nữa, cho dù nàng biết hắn có lý do nghi ngờ y.

Cho nên, nàng mới không tiếp tục suy nghĩ.

Hắn lại nói: "Nếu ta tra ra y, chắc chắn sẽ không bỏ qua."

"Vương gia..."

Hắn nhìn nàng, đau đớn từ cánh tay truyền tới khiến hắn càng thanh tỉnh: "Có một số việc ta có thể mắt nhắm mắt mở, nhưng việc này thì không! An Lăng Vu, nếu ngươi muốn bao che, ngay cả ngươi ta nhất định cũng không tha!"

Thượng Trang cả kinh nhìn hắn, hắn nói gì vậy? Cảnh cáo nàng sao?

Bao che?

Vì sao những lời hắn nói lại khiến nàng cảm thấy, tất cả không đơn giản là nghi ngờ, trong tay hắn hình như đã có chứng cứ?

Nghĩ tới đây, trái tim nàng lại đập loạn nhịp.

Thời điểm Trần Trung nói không có tin tức của hắn thì hắn ở đâu? Hắn đã làm gì?

Giờ khắc này, nàng cũng tức giận, bạo dạn nói: "Sao vương gia lại khăng khăng người gây chuyện là y vậy? Theo nô tỳ thấy, người có lợi nhất trong việc này cũng không phải y, không phải sao?" Nàng trừng mắt nhìn hắn, Nguyên Chính Hoàn quả thật lấy được chỗ lợi không nhỏ, nhưng Nguyên Duật Diệp hắn thì sao? Hắn là người may mắn sống sót sau vó ngựa vạn phần nguy hiểm đó.

Kỳ thật nàng biết, đó có lẽ là do vận khí hắn tốt, hoặc là...

"Ngươi!" Động tới vết thương trên người, hắn hít một ngụm khí lạnh. Hay lắm, hắn vô lý chạy trốn, vậy mà trong mắt nàng hắn lại là hung thủ! Nguyên Duật Diệp cắn răng: "Ngươi chỉ tin tưởng y, đúng không? An Lăng Vu, thì ra trong lòng ngươi, ta thật sự chẳng là gì cả! Được, được lắm!"

Hắn thề, ai dám động tới cơ nghiệp trăm năm của Nguyên thị, hắn sẽ bắt kẻ đó trả cái giá thật lớn!

Một ngày nào đó, hắn sẽ để nàng nhìn thấy bộ mặt thật của người mà nàng hết mực tin tưởng!

Hồi cung, nhóm cung nhân cẩn thận thay long bào cho Hoàng đế. Tất cả mọi người đều tới Càn Thừa cung, quỳ khóc.

Bên trong, thái y giúp Nguyên Duật Diệp xử lý vết thương, sau đó lại thấp giọng: "Vết thương của Vương gia đã không còn gì đáng ngại, có điều sau này mỗi lần thời tiết trở lạnh, sợ là sẽ tái phát."

Nam tử trước mặt chỉ cúi đầu, không nói một câu.

Thái y lặng lẽ nhìn hắn, lúc này mới biết thì ra những gì ông vừa nói hắn căn bản không để vào tai. Thái y lắc đầu, thở dài một tiếng, trong cung xảy ra đại sự, mà vị Hoàng tử trước mặt rất có khả năng là tân quân, cho nên ông ta đương nhiên không dám chậm trễ.

Trong Càn Thừa cung, nhóm phi tần đều khóc lóc.

Thời điểm hồi cung, Tề Hiền phi còn trong trạng thái hôn mê, buổi sáng, thời khắc nhìn nhi tử của mình ngã ngựa, mọi thứ xung quanh bà dường như sụp đổ.

Hiện tại, bà vừa biết tin Nguyên Duật Diệp không sao, lại nghe nói Hoàng đế băng hà.

Chuyện xấu liên tục ập tới, bà quỳ cạnh long sàng khóc thất thanh, cơ hồ khí lực để đứng dậy cũng không còn.

Hoàng hậu khóc mấy lần rồi chết lặng, nhi tử mất, trượng phu cũng qua đời, kiếp này của bà coi như xong rồi. Cho dù có tính kế thế nào thì đến cuối cùng bà chỉ lẻ lo một mình...

Người phía sau đều anh anh khóc lớn. Thượng Trang quỳ cuối hàng cùng hai nữ tử, là Trang Phân nghĩa và Úc Thượng nghĩa. Hai người đó, sau lần tuyển tú đó nàng chưa từng gặp lại.

Bất giác nghĩ tới Lã Đức nghĩ đã mất, ba người bọn họ cùng nhau vào cung. Lã Đức nghi đi trước, nay Hoàng đế lại băng hà, hai người lại không có con, kết cục sợ là cũng không tốt đẹp.

Thượng Trang kỳ thật cũng giống bọn họ.

Có điều, càng nghĩ nàng lại càng cảm thấy buồn cười. Nàng chẳng qua là một cung nữ, một nô tỳ, sao có tư cách đánh đồng với nhóm chủ tử chứ?

"Thánh Thượng, ngài cứ đi như vậy, mẫu tử thần thiếp ở lại phải sống sao đây?" Một nữ tử bi thương khóc.

Thượng Trang vừa nhìn liền nhận ra, bà ấy là Hứa phi, mẫu phi của Tân Vương. Thượng Trang thở dài một tiếng, nghe Trần Trung nói, Tân Vương trọng thương, sinh tử lúc này nằm trong gang tất, cho nên vị Hứa phi này sợ là không còn hi vọng nữa rồi.

Cho dù không thể đăng cơ, nhi tử cũng có thể tới đất phong, mà bà tốt xấu gì cũng là Thái hậu một vùng. Nếu không có nhi tử, nữ tử trong cung này thật chẳng còn gì cả.

Giống như Hoàng hậu.

Trong trận cung đấu này, bà là người thua thảm nhất, không phải sao?

Cung nữ tiến lên đỡ Hoàng hậu, bà cơ hồ quỳ không được, chỉ tê liệt khuỵu xuống.

Trần Trung tới cạnh Thượng Trang, giao cho nàng một quyển sách nhỏ, nhẹ giọng: "Đưa cái này cho quản sự Đông cung, kêu hắn an bài hậu sự cho điện hạ. Việc này giao cho người khác ta không an tâm, chi bằng Thượng nghĩa tự mình đi một chuyến đi."

Thượng Trang nhận lấy, gật đầu ra ngoài.

Giờ phút này, bên ngoài Càn Thừa cung đã phủ đầy vải trắng, cả hoàng cung đều phủ một sắc thái bi thương.

Sắc trời dần tối, Thượng Trang hít vào một hơi, đi tới Đông cung.

Nàng không ngờ lần tiếp theo bước chân vào Đông cung lại là tình thế như vậy. Kỳ thật nàng không hề muốn tới đây, chỉ vì nàng luôn nghĩ, một khi tới đây sẽ mang thân phận thiếp thân của Thái tử.

A, thế sự vô thường, không phải sao?

Chủ nhân đông cung sẽ sớm đổi người, đột nhiên nàng lại nhớ tới Lâm Thụ và Lâm Phụng nghi. Bọn họ có phải cũng là vật hi sinh cho trận chiến này không?

"Thượng nghĩa." Cung nữ đi ra nghênh đón.

Thượng Trang gật đầu, theo nàng ta đi tìm quản sự.

Giao việc Trần Trung phân phó nói lại một lần, quản sự kia coi như là người làm việc ổn trọng, nhất nhất gật đầu, sau đó lui xuống.

Hai mắt cung nữ cũng hồng hồng, có lẽ đã từng khóc.

"Ta đưa Thượng nghĩa ra ngoài."

Thượng Trang gật đầu, đi theo nàng ta. Đi được một đoạn, nàng cảm thấy kỳ quái nên liền dừng lại, nhíu mày hỏi: "Ngươi muốn dẫn ta đi đâu?" Đường này có vẻ không đúng.

"An Lăng Vu." Thanh âm của nữ tử ở một bên truyền tới, Thượng Trang quay đầu liền thấy người tới là Tần Lương đệ.

Nàng ta liếc mắt nhìn nàng, nghiến răng: "Nếu đã tới Đông cung, ngươi chẳng lẽ không thể qua thăm điện hạ sao?"

Thượng Trang còn chưa kịp phản ứng, cổ tay đã bị nữ tử bên cạnh bắt lấy, cả người bị kéo vào nội thất. Sau đó, một bàn tay đặt lên cổ nàng...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio