Tham Hoan

chương 56: năm tháng bình yên

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tin tức Thẩm Kiến Đàn nằm viện đều được phong tỏa ra bên ngoài, bên trên cũng phê chuẩn cho nghỉ ngơi, bận rộn nhiều năm như vậy, đột nhiên được thảnh thơi nhàn rỗi, ông có phần chưa thích ứng được. Mỗi ngày theo nhiều năm qua đã hình thành đồng hồ sinh học giúp ông tỉnh dậy, nhìn ngây ngốc trần nhà của bệnh viện một lúc mới có thể thở dài lắc đầu rời giường.

May mà Lâm Tiểu Kiều không phải một người không thú vị, tuy nhiên khi đứng trước mặt Tần Tĩnh lại có phần hơi gò bó, thế nhưng đại đa số thời gian cô đều có thể kéo Thẩm Kiến Đàn tới hồ Thiên Hải để trò chuyện. Có mấy lần ông cố ý tạo cơ hội cho hai người, nhưng một người biểu hiện chậm chạp, một người lại thờ ơ né tránh, cuối cùng ông cũng chỉ đành từ bỏ.

Mỗi một ngày qua đi, dường như bệnh tình cũng đã được kiểm soát, ngược lại Lâm Tiểu Kiều lại rất vui vẻ, mỗi đêm gọi điện thoại cho Thẩm Gia Mộc mặt mày đều hớn hở. Trong khoảng thời gian này Thẩm Gia Mộc tựa như rất mệt, có nhiều lần đang nói chuyện điện thoại, đầu kia liền truyền đến tiếng ngáy của anh, cô nghe vậy thì rất đau lòng yên lặng cúp điện thoại, nghĩ sẽ sắp xếp thời gian trở về một chuyến.

Lúc cô nói suy nghĩ này với Tần Tĩnh, bà chỉ khẽ mở miệng, cuối cùng cái gì cũng chưa nói mà đã trở về phòng ngủ, Lâm Tiểu Kiều không đoán được suy nghĩ của bà nên cũng không dám rời đi, cứ như bình thường ngồi ngây ngốc trong phòng bệnh. Thẩm Kiến Đàn thấy bộ dạng cúi đầu gọt táo của cô thì liền hỏi một câu, Lâm Tiểu Kiều không muốn để ông khó xử nên cũng không nói chuyện này, không nghĩ rằng cuối cùng Tần Tĩnh lại nói ra.

Khi bà mang theo bình giữ nhiệt đi vào thì thấy Lâm Tiểu đang ngẩn người, bà bỗng nhíu mày hỏi: “Không phải nói rằng đến thăm Gia Mộc sao? Tại sao còn chưa đi?”

Lâm Tiểu Kiều có phần ngây ngốc đứng tại chỗ, Tần Tĩnh hừ hai tiếng, lấy cơm trưa ra đưa cho con dâu đứng bên cạnh rồi nháy mắt ra dấu cho Thẩm Kiến Đàn, bà trừng mắt nhìn ông rồi sau đó cũng không quay đầu lại mà nhìn Lâm Tiểu Kiều nói: “Ăn cơm trước đi đã, đợi lát nữa mẹ gọi lái xe đưa con đi.”

“A...” Lâm Tiểu Kiều mím môi, đang muốn nói hai câu cảm ơn lại nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Tần Tĩnh, lời đã đến bên miệng lại nuốt xuống.

Thẩm Kiến Đàn ở bên cạnh cười vui vẻ, vừa uống canh cá vừa lắc lắc đầu. Tần Tĩnh thấy vậy lại hung hăng trừng mắt: “Không muốn uống thì đừng uống... Cười cái gì mà cười? Thân thể lúc lên lúc xuống, không khó chịu à?”

Hiếm khi thấy vợ trừng mắt trước mặt mình, trong lòng Thẩm Kiến Đàn đúng là sắc xuân mọc tràn lan, giống như lúc hai người vừa mới kết hôn vậy, mặt vợ ông luôn luôn ngượng ngùng, thỉnh thoảng bị ông đùa đến xù lông là lại tức giận tựa như một chú mèo nhỏ vừa bị giẫm vào đuôi vậy. Khi đó năm tháng còn chưa lưu lại những dấu vết tàn khốc trong cuộc đời của bọn họ, tương lai theo cái nhìn của bọn họ là bồng bột hướng về phía trước, cả người toàn thân trên dưới đều tràn ngập khát vọng sống. Thời gian trôi qua, chỉ mới vài thập niên, hai người tóc đều đã hoa râm, nhớ tới những lúc cùng đi qua năm tháng, thậm chí hốc mắt ông còn có chút ẩm ướt, trong nháy mắt đó liền xuất hiện cảm giác xúc động và rung động, đó là lúc tuổi trẻ còn khát vọng tình yêu ngọt ngào cùng với lúc trung niên hạnh phúc tình thân lại vô cùng bình lặng.

Giúp Thẩm Kiến Đàn ăn cơm xong, Tần Tĩnh liền gọi Lâm Tiểu Kiều cùng ra ngoài ăn, đây là lần đầu tiên mẹ chồng nàng dâu ăn cơm cùng nhau, hai người đều lộ ra vẻ bó tay bó chân. Lâm Tiểu Kiều chỉ lo và cơm, Tần Tĩnh ăn đồ ăn, do dự hơn nửa ngày mới gắp cho cô cái cánh gà.

Lâm Tiểu Kiều có phần được cưng chiều mà hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn bà, trong lòng Tần Tĩnh run rẩy, thế nhưng trên mặt vẫn là bộ dạng bình tĩnh, giọng điệu cũng nhàn nhạt: “Nhìn cả người toàn là xương, vẫn nên ăn nhiều một chút. Trong khoảng thời gian này vất vả như vậy, thân thể càng phải chú ý hơn, đừng để một lớn một nhỏ cũng phải để mẹ phải chăm sóc.”

Lâm Tiểu Kiều thấy Tần Tĩnh đột nhiên thay đổi lại có chút giật mình, thế nhưng vẫn thoải mái tiếp nhận: “Cảm ơn mẹ!”

“Ừm.” Tần Tĩnh cũng không nói nhiều, lại gắp mấy miếng đồ ăn cho cô, ăn xong một bữa cơm, không khí cũng coi như rất hài hòa.

Cơm nước xong, Lâm Tiểu Kiều về nhà thu dọn đồ đạc, Tần Tĩnh quay lại bệnh viện chăm sóc cho Thẩm Kiến Đàn. Cả một buổi chiều, ánh mắt Thẩm Kiến Đàn cũng không rời khỏi bà, thỉnh thoảng bà còn có thể nhìn thấy ý cười trong mắt ông, tuy có chút kinh ngạc nhưng bà vẫn vùi đầu vào đọc tạp chí, không để ý đến.

Sau khi bác sĩ trưởng kiểm tra xong, ánh mắt ông lại dính chặt lấy bà, bây giờ Tần Tĩnh thật sự không thể coi như không nhìn thấy được nữa mà bắt đầu truy hỏi. Thẩm Kiến Đàn khụ một tiếng hỏi: “Tại sao hôm nay vẻ mặt lại ôn hòa với con dâu như vậy? Hồi trước không phải bà không hài lòng sao, bây giờ lại thay đổi quan niệm rồi hả?”

Tần Tĩnh “chậc chậc” hai tiếng, lắc đầu nói: “Đám người các ông thật là lợi hại, tùy ý nói hai câu là đã thuyết phục được tôi... Haizz, Thẩm Kiến Đàn, ông nói như thế nào mà có thể khiến thư kí của ông và ông nói chuyện và làm việc đều giống nhau như vậy hả?”

“Cậu ta cũng nói?” Thẩm Kiến Đàn có chút kinh ngạc, “Xem ra, Tiểu Kiều rất được yêu thích. Tiểu Tĩnh, con bé và bà lúc trẻ rất giống nhau... Khi đó, bà vừa mới gả đến Thẩm gia, lúc đối mặt với mẹ tôi, chẳng phải lúc đó bà cũng có bộ dáng nơm nớp lo sợ sao? Mẹ tôi còn tưởng là tôi quá nghiêm túc, vì vậy đã âm thầm mắng tôi rất nhiều lần.”

“Lúc đó mẹ rất mềm lòng, cũng rất che chở cho tôi...” Nghĩ đến mẹ chồng, trên mặt Tần Tĩnh liền hiện nụ cười đã lâu chưa có, “Tôi cũng đã trải qua giai đoạn đó, ông nói xem tại sao tôi lại không biết thông cảm cho Lâm Tiểu Kiều cơ chứ? Ngày đó, nghe thư kí nói xong, tôi về nhà đã nghĩ rất nhiều, đời này sai lầm lớn nhất mà tôi phạm phải là chuyện của con dâu và Gia Giai. Tôi cũng không biết tính cách đó là từ đâu ra, cũng bởi vì Thẩm Gia Mộc không theo ý của tôi, cho nên tôi liền trút hết tức giận lên người nó. Bây giờ ngẫm lại, con dâu như vậy thực sự rất tốt.”

“Còn Gia Giai thì sao?”

“Tôi không thể tiếp nhận Diệp Mặc được, nếu không thì bảo bọn nó mang hai đứa trẻ trở về đi?”

Thẩm Kiến Đàn không trả lời, chỉ vươn tay cầm tay của bà. Lúc tay ông cầm lấy, trái tim bà như chạm phải những hồi ức cũ, cảm giác cực kì nặng nề. Trong một phút đó, cả thế giới chỉ vì xúc cảm ấm áp mà mở ra, thế giới chung quanh đều trở nên tĩnh lặng, chỉ có tình cảm ấm áp nhàn nhạt chao đảo trong cơ thể bà. Giờ phút này, Tần Tĩnh mới hiểu được, hóa ra buông bỏ mọi khúc mắc phẫn nộ để nhìn thế giới thì tất cả còn lại đều rất tốt đẹp...

Lâm Tiểu Kiều ngồi trên xe là liền gọi điện thoại cho Thẩm Gia Mộc, cô bảo anh đêm nay không cần đến căn tin nữa mà về nhà ăn, cô đã mang theo nguyên liệu tới để nấu ăn. Thẩm Gia Mộc vừa nghe là cô đến thì vừa ngạc nhiên vui mừng vừa lo lắng, không ngừng bảo cô không cần đến, cô chỉ cần chăm sóc tốt cho cha là được. Vốn Lâm Tiểu Kiều cực kì chờ mong, nghe anh nói như vậy, lòng nhiệt tình giống như bị hắt một chậu nước lạnh, cô nhíu mày lại, tùy ý trả lời một câu “Không muốn!” rồi cúp điện thoại.

Thẩm Gia Mộc ở bên kia cầm điện thoại, sửng sốt một lúc mới kịp phản ứng, tính tình đàn ông cũng nổi lên, tiện tay ném điện thoại lên bàn làm việc, vò đầu hai lần rồi chạy xuống sân huấn luyện. Binh sĩ gác cửa được Thẩm Gia Mộc ra lệnh không cho Lâm Tiểu Kiều đi vào, lái xe thuyết phục đến mức miệng đắng lưỡi khô nhưng cũng vô dụng, đành phải gọi điện thoại cho Thẩm Gia Mộc, kết quả lại không có ai nghe máy.

Trong tay Lâm Tiểu Kiều là một túi đồ ăn, trong lòng vừa nóng vừa giận, khó chịu muốn chết, ngực cực kì buồn nôn, một cơn buồn nôn ập tới, cô liền ngồi xổm ở ven đường ói ra. Lần này lái xe cũng bị dọa hết hồn, nhanh chóng gọi điện thoại cho thủ trưởng, Thẩm Kiến Đàn trực tiếp gọi tới văn phòng, lúc này tin tức mới truyền tới tai Thẩm Gia Mộc.

Điện thoại do Chính ủy nhận, vừa nghe vợ Thẩm Gia Mộc bị chặn ngoài cửa nên tức giận đến mức ói ra thì cũng không dám chậm trễ, ông nhanh như chớp chạy tới sân huấn luyện gọi Thẩm Gia Mộc. Anh vẫn đang nổi nóng, chỉ có thể trút cơn bực lên những binh sĩ trên chiến trường, từng chiêu thức của anh đều mang theo sức mạnh tàn bạo.

Chính ủy đứng bên ngoài gọi người kêu Thẩm Gia Mộc tới, anh vừa chạy tới đã bị phê bình một trận: “Cậu và vợ cậu bị sao vậy, bây giờ cô ấy đang bị chặn ở bên ngoài đó.”

“Để cô ấy trở về, được nuông chiều nhiều nên tính tình cứ giống như một đứa trẻ vậy.”

“Cãi nhau hả?” Chính ủy hiểu rõ vỗ vỗ vai anh, “Có chuyện gì không thể nói với nhau? Nhanh đi đón cô ấy đi, thủ trưởng tự mình gọi điện thoại cho tôi, nói thân thể vợ cậu không thoải mái, đang ngồi xổm trước cửa đó, cậu nhanh chạy tới nhìn xem, xem thực sự xảy ra chuyện gì. Tôi thấy thân thể nhỏ bé của vợ cậu, thực sự...”

Lời của anh ta còn chưa nói xong, Thẩm Gia Mộc đã xông ra ngoài, một đường chạy đi, lúc tới cửa thì chỉ thấy một bóng lưng nho nhỏ. Cô cong lưng ngồi xổm trước cửa, lái xe ở bên cạnh cầm một chai nước khoáng, ánh mắt có phần bối rối. Thẩm Gia Mộc chạy tới, ngồi xổm xuống, vỗ vỗ lưng của cô: “Không thoải mái ở chỗ nào?”

Lâm Tiểu Kiều mím môi dịch sang một bên, tiếp tục ngồi xổm không để ý đến anh. Anh lại dịch theo, nắm lấy cằm của cô, cẩn thận đánh giá sắc mặt cô: “Rốt cuộc là không thoải mái ở đâu? Đi theo anh đến phòng y tế kiểm tra xem, hay là bây giờ quay về nội thành kiểm tra?”

Người gác cửa thấy sắc mặt vàng vọt của Lâm Tiểu Kiều, cô lại nôn rất nhiều, anh ta nhỏ giọng hỏi một câu: “Không phải là chị dâu có rồi chứ?”

Mấy người ở đây đều ngẩn ra, Thẩm Gia Mộc không tin, dù sao lúc trước mỗi ngày đều dính với nhau ở một chỗ cũng không thấy cô mang thai, bây giờ mới tách ra mấy tháng lại có? Lâm Tiểu Kiều lại nghĩ một chút về tình huống gần đây, trong lòng cũng nghĩ là có thể, thế nhưng xét thấy bài học kinh nghiệm lần trước, cô lại không dám thuận miệng thừa nhận, giãy dụa chống vai Thẩm Gia Mộc đứng lên, cô nhếch môi hướng về phía chiếc xe.

Thẩm Gia Mộc càng nóng nảy, anh tiến lên cầm chặt hai tay cô rồi kéo về phía cửa. Lâm Tiểu Kiều đột nhiên bị Thẩm Gia Mộc kéo thì giật nảy mình, cô muốn đánh anh lại phát hiện cánh tay hoàn toàn không thể cử động, sức lực của anh rất lớn, cho dù đã là mức độ nhẹ nhất nhưng đối với cô mà nói vẫn rất chặt.

Có thể là thật sự có con, cô sợ anh làm đau mình nên khẩn trương thét chói tai kêu tên anh. Thẩm Gia Mộc giảm nhẹ sức lực, dỗ cô: “Ngoan, chúng ta tới phòng y tế nhìn một chút, không có việc gì đâu, em muốn thế nào cũng được.”

“Em thực sự không có việc gì...” Lâm Tiểu Kiều mím môi, dùng bả vai đẩy đẩy tay anh, nhỏ giọng nói, “Lần này có thể sẽ có, chẳng qua, em cũng không dám xác định, phải về kiểm tra một phen.”

“Hả?” Thẩm Gia Mộc ngây ngốc đứng tại chỗ, trong mắt chỉ có bộ dạng Lâm Tiểu Kiều đang mím môi cười rất xinh đẹp, anh nhanh chóng quên hết mọi chuyện, muốn xoa chỗ tay cô bị anh bóp đau lại sợ tay mình không biết kiềm chế sức lực. Hai tay anh cọ trên eo hai lần, xúc động không biết nên làm như thế nào, cứ ngây ngốc nhìn Lâm Tiểu Kiều cười như vậy.

Lái xe ở bên cạnh thấy tình cảnh này, mặc dù không nghe rõ Lâm Tiểu Kiều nói gì, thế nhưng là người từng trải làm sao có thể không rõ người sắp làm cha đang mừng như điên, thấy dáng vẻ vui mừng như vậy thì lập tức gọi điện thoại cho Thẩm Kiến Đàn. Mà cách đó không xa, Thẩm Gia Mộc đang thật cẩn thận đỡ Lâm Tiểu Kiều đi đến sân nhà...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio