Chương
Chuyện Tô Vũ là cha ruột của Bắp Chân đã khiến tâm trạng Thẩm Nguyệt rối ren muôn phần, hôm nay còn biết thêm mấy việc này. Đợi khi lấy lại tinh thần, Thẩm Nguyệt không biết sao mình lại ngồi trơ ra như vậy đến tận hửng sáng.
Ngày hôm sau, khi Thôi thị vào phòng, trông thấy Thẩm Nguyệt ngồi ở gian ngoài thì hoảng sợ nói: “Sao công chúa lại khoác áo ngồi ở chỗ này mà cũng không gọi nô tỳ?”
Thẩm Nguyệt nhìn Thôi thị một lúc lâu, vành mắt đỏ bừng hỏi: “Nhị nương, lời Ngọc Nghiên nói đều là thật sao?”
Thôi thị khựng lại, hỏi: “Ngọc Nghiên nói gì với công chúa?”
Ngọc Nghiên cũng là một đêm không ngủ: “Ta nói hết chuyện lúc trước cho công chúa biết rồi. Công chúa cũng không thể lơ mơ mờ mịt trong việc chọn lựa người sống cùng mình sau này”.
Thôi thị than thở nói: “Ngọc Nghiên, chuyện của đại nhân, tự đại nhân sẽ xử lý, ngươi lắm lời làm gì!”
Ngọc Nghiên nói: “Đã lâu như vậy rồi cũng không thấy hắn chủ động nói với công chúa. Nếu ta không nói, e rằng hắn còn muốn giấu giếm cả đời”.
Thẩm Nguyệt lại hỏi: “Nhị nương, đều là thật sao?”
Thôi thị quỳ gối trước mặt Thẩm Nguyệt.
Thẩm Nguyệt thản nhiên nói: “Lát nữa Bắp Chân tỉnh dậy, Ngọc Nghiên đi gọi Tiểu Hà đến mặc quần áo cho thằng bé, sau đó mang ra ngoài ăn sáng rồi đến thư phòng chơi đùa”.
“Vâng”.
Bắp Chân tỉnh dậy, ngồi ở trên giường xoa xoa đôi mắt nhập nhèm. Thẩm Nguyệt ngồi cả một đêm, toàn thân lạnh buốt, không muốn lại gần làm cậu bé bị lạnh, khi Tiểu Hà mặc quần áo cho cậu bé, Thẩm Nguyệt cũng không vào trong phòng.
Đợi Tiểu Hà dắt Bắp Chân đi ra, Thẩm Nguyệt nói: “Bắp Chân ngoan, con đi ăn sáng cùng Tiểu Hà trước, nương có mấy lời nói với bọn họ”.
Bắp Chân ngoan ngoãn ra ngoài với Tiểu Hà.
Lúc này Thẩm Nguyệt mới nhìn về phía Thôi thị, Thôi thị nói: “Mặc dù nô tỳ không biết rốt cuộc Ngọc Nghiên đã nói gì với công chúa, nhưng tất cả đều là nô tỳ tự ý đưa ra quyết định, không liên quan đến đại nhân”.
“Không liên quan đến hắn”. Thẩm Nguyệt đi đến trước mặt bà ta, gằn từng chữ: “Nếu thật sự không liên quan đến hắn, vậy là ai cho ngươi lá gan đó? Ngươi có biết không, hoàn cảnh tệ hại hiện giờ của mẹ con ta chính là bởi vì suy nghĩ sai lầm lúc đó của ngươi tạo thành?”
Thôi thị quỳ trên mặt đất, khóc không thành tiếng: “Nô tỳ cũng không muốn, nhưng nếu như lúc đó không làm như vậy thì chắc chắn sẽ liên lụy đến Liên công tử. Công chúa, lẽ ra những lời này nên là đại nhân nói với công chúa, đối với công chúa, đại nhân luôn là dốc hết lòng hết dạ!”
Thẩm Nguyệt cúi đầu, tay đỡ lên trán che đi hai mắt, nước mắt từ kẽ ngón tay chảy xuống: “Dốc hết lòng hết dạ với ta thì có thể đưa Bắp Chân vào chỗ chết sao? Bắp Chân chính là con trai ruột của hắn, nhị nương, trên đời này lại có người tàn nhẫn với con trai mình, tàn nhẫn với chính mình như vậy sao?”
Thôi thị lau nước mắt: “Công chúa, nếu như nhất định phải chọn một trong hai, đại nhân vẫn trước sau như một mà chọn công chúa, ngay cả bản thân cũng có thể không màng. Đại nhân vất vả tính toán, không được phép thất bại, hắn nhất định phải tạo ra một hoàn cảnh yên ổn cho công chúa thì mới có thể yên tâm, chính vì như vậy, hắn có thể vứt bỏ bất cứ thứ gì…”
Thẩm Nguyệt âm u cắt ngang lời bà ta: “Đừng nói nữa, ta không muốn nghe, ngươi ra ngoài đi”.