Thẩm Tiên Sinh Biết Cách Chiều Vợ

chương 77: ngoại truyện 11

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dù hai người có quyết định này, nhưng chuyện sinh con không thể sốt ruột.

Thế mà lúc tụ tập ở nhà Cố Dịch Diệp, Tạ Tinh Văn lại nghe thấy tin này.

Cậu ta ôm con gái rượu mềm mại nhà mình, tiện thể vẫy tay với Thẩm Tư Viễn từ xa: “Nhanh, chào buổi tối với chú đi.”

Cố Dịch Diệp cong khóe môi, nói: “Đừng làm khó trẻ con, con chưa biết nói.”

Tạ Tinh Văn cong môi cười, lại cúi đầu nhìn đứa con gái nằm trong lòng mình.

Đứa bé này đúng là mềm mại ngọt ngào, tuy còn chưa biết nói nhưng rất thích cười, dáng vẻ cười rộ lên cũng rất đáng yêu.

Thẩm Tư Viễn cúi đầu đùa một lúc rồi cười nhạt nói: “Bé trai và bé gái khá khác nhau.”

“Đương nhiên rồi, giờ chú đã thấy khác biệt, chờ lớn lên khác biệt còn rõ ràng hơn. Chú biết áo bông nhỏ là gì không, chính là cảng tránh gió tri kỷ của ba, bé trai lớn lên chỉ biết đi chơi, Tiểu Nặc Nặc của nhà tôi nói rồi, sau này lớn lên chắc chắn hiếu thuận tôi.”

Cố Dịch Diệp: “Con nói cho anh khi nào?”

Tạ Tinh Văn: “Ba con anh tâm linh tương thng, em không hiểu.”

Cố Dịch Diệp: “...”

Thấy sau khi Tạ Tinh Văn có con gái càng thêm dính cô, Cố Dịch Diệp chống cằm nói: “Đôi khi tớ cũng rất tò mò, tuổi anh ấy vốn phải ra ngoài chơi bời, kết quả là dốc lòng ở nhà làm bố bỉm. Ban đầu bạn bè mình cũng nghi ngờ, cảm thấy anh ấy không thể ổn định được, dù sao lúc trước thanh danh của anh ấy mọi người cũng biết, nào có biết ổn định gì. Nhưng khiến cho mọi người không ngờ chính là, anh ấy thật sự rất hưởng thụ thân phận này, gần như mỗi ngày đều ở bên cạnh con gái, mình đoán anh ấy hẳn là người làm bố bỉm sớm nhất trong hội này.”

Lâm Tử Diên đặt lắc vàng đã sớm mua cho Tiểu Nặc Nặc lên bàn, trả lời: “Không thể đánh giá tính cách người khác qua vẻ bề ngoài, nhưng Tạ Tinh Văn đúng là làm cho người ta khá bất ngờ.”

Cố Dịch Diệp giật giật khóe miệng.

Mặt học sinh, tính phụ huynh, kết quả lại còn có thêm thuộc tính bố bỉm.

Dù lúc trước cô ấy ghét bỏ người này đến đâu, cảm thấy cậu ta tính toán đến đâu, cũng không thể phủ nhận rằng Tạ Tinh Văn thật sự là một người rất có trách nhiệm với gia đình.

Cậu ta đã dám hứa hẹn với cô ấy, chứng tỏ cậu ta có dũng khí.

Bởi vì cậu ta vốn sinh ra trong gia đình không trọn vẹn nên tính cách của cậu ta mới có chút vặn vẹo.

Nhưng ngay khi lập gia đình mới của mình, cậu ta đã chuẩn bị bắt đầu lại một lần nữa, hoặc phải nói là ngay khi gặp được Cố Dịch Diệp, cậu ta đã chuẩn bị kỹ càng.

Bên kia.

Tạ Tinh Văn nhìn anh, nói: “Nghe nói gia đình chú định có con gái?”

Thẩm Tư Viễn: “Ừm.”

Anh đưa tay chạm vào khuôn mặt mềm mại của đứa bé, cũng không dám dùng sức. Nhưng chỉ bộ dạng đáng yêu hoạt bát này của con bé, ánh mắt Thẩm Tư Viễn cũng mềm mại hẳn.

Tạ Tinh Văn nhìn Thẩm Tư Viễn thế này, khó tránh khỏi có chút đắc ý. Dù sao trước kia Thẩm Tư Viễn luôn đè đầu cậu ta, còn thích dùng thân phận trưởng bối tự cho mình là đúng. Hôm nay cậu ta có con gái, Thẩm Tư Viễn không có, đương nhiên Tạ Tinh Văn muốn khoe khoang một phen.

Cuối cùng, Cố Dịch Diệp cũng nhìn không nổi nữa, mạnh tay véo lên lưng cậu ta một cái: “Em khuyên anh nên biết chừng mực.”

“Vì sao?” Thế mà cậu ta lại đáp rất tội nghiệp.

Cố Dịch Diệp chắn lại ánh mắt của cậu ta, ngăn mình nhìn đôi mắt đùa giỡn kia.

“Người ta còn chưa bầu con gái, anh đã bắt đầu khoe khoang, không thấy ánh mắt Thẩm Tư Viễn nhìn anh sai sai à?”

Tạ Tinh văn nhếch môi nở nụ cười.

Trùng hợp đây chính là mục đích của cậu ta.

Về sau cậu ta lại nói thêm, Thẩm Tư Viễn chỉ cười không nói, lặng yên nghe.

Với hai người đàn ông, đây giống một ván đánh cờ hơn.

Mà Lâm Tử Diên nhìn chỉ thấy hai người này có chút ngây thơ.

Sau khi ăn xong, trn xe cô nhớ tới những lời vừa rồi Tạ Tinh Văn nói: “Chắc anh sẽ không để tâm những lời Tạ Tinh Văn nói chứ, chuyện cũng chỉ có vậy, anh...”

Thẩm Tư Viễn đột nhiên nắm lấy bàn tay của cô, vuốt v, chậm rãi nói: “Tử Diên, nói thật, anh cũng rất hâm mộ cậu ta.”

Lâm Tử Diên nhịn không được cười, nói: “Câu này đừng để con anh nghe thấy, nếu không nó sẽ ghen tị đấy.”

Thẩm Tư Viễn có vẻ cũng nghĩ tới điều gì đó, mắt phượng khẽ cong lên: “Khỏi nói đến thằng bé đi, nhưng con gái của Tạ Tinh Văn đúng là đáng yêu.”

“Đúng vậy, một thời gian không gặp, có vẻ lại lớn thêm một ít.”

Buổi tối gió nổi, Thẩm Tư Viễn kéo cô lại gần mình, sau đó mềm giọng nói: “Anh cũng không gấp, dù sao con cái và cha mẹ cũng cần duyên phận, chỉ có điều...”

Anh nói xong, hạ từng nụ hôn nhỏ xuống gò má cô, sau đó trượt đến vành tai cô.

Lâm Tử Diên chú ý phía trước còn có tài xế đang lái xe, cô khẽ né ra, hơi ngượng ngùng nói: “Anh nói tiếp đi.”

Thẩm Tư Viễn biết rõ tâm tư nhỏ của cô, cười nhẹ một tiếng: “Tối nay anh còn chút công việc chưa hoàn thành, nếu em mệt thì đưa em về nhà trước.”

“Anh muốn đến công ty?”

“Ừ.”

Lâm Tử Diên cúi đầu xem giờ.

Lúc này đã khoảng chín giờ, anh vẫn định đến công ty.

“Một mình anh à?”

“Chứ sao?” Người đàn ông hỏi ngược lại.

Lâm Tử Diên cố ý cười nói: “Tăng ca một mình không khỏi nhàm chán, có lẽ còn có một số nhân viên nhiệt tnh ở đó với anh. Dù sao tuy giờ anh đã kết hôn, nhưng sức hấp dẫn vẫn không giảm, em tin chỉ cần một ánh mắt của anh sẽ có không ít nữ nhân viên vội vàng đến làm việc.”

Thẩm Tư Viễn khẽ nhướng mày: “Tnh yêu văn phòng nghe cũng không tệ, chỉ có điều công ty có lệnh cấm rõ ràng, nhưng...”

“Nếu như người kia là em thì anh tnh nguyện.”

Trong giọng nói anh xen lẫn tia ám hiệu khàn khàn.

Lâm Tử Diên biết rõ anh đang trêu chọc cô: “Vậy anh phải bận đến mấy giờ?”

“Cái này không chắc được, sớm thì có thể về trước mười hai giờ, nếu muộn, thì chắc phải đến chừng hai giờ.”

Lâm Tử Diên suy nghĩ, tối nay mình cũng không có việc gì, trong nhà còn có cô bảo mẫu chăm sóc, chắc không có vấn đề gì.

Cô gọi video cho Thẩm Tư Niên.

Điện thoại vừa kết nối đã thấy khuôn mặt đẹp trai tủi thân buồn ngủ của bé.

“Tư Niên, ngủ rồi à?” Lâm Tử Diên nhẹ giọng hỏi.

Thẩm Tư Niên dụi dụi mắt: “Vốn định chờ ba mẹ về, mà chờ mãi chờ mãi không thấy đâu... Cho nên con ngủ mất rồi.”

Lâm Tử Diên liếc Thẩm Tư Viễn bên cạnh, sau đó nói: “Đêm nay mẹ và ba phải tăng ca, con ngủ sớm một chút, không cần chờ ba mẹ.”

Vừa nghe vậy, mắt Thẩm Tư Niên sáng lên:

“Tăng ca ạ?”

“Đúng.”

“Ba đâu ạ?”

“Ở bên cạnh, con muốn nói chuyện với ba sao?”

Thẩm Tư Niên như có chút thẹn thùng, nhưng vẫn gật đầu: “Muốn.”

Lâm Tử Diên đưa di đng đưa cho Thẩm Tư Viễn, nhìn anh trầm giọng nói: “Tư Niên, nghỉ ngơi sớm đi.”

Tính cách của Thẩm Tư Niên khá giống Thẩm Tư Viễn, hướng nội nhưng vẫn cẩn thận quan tâm, tuy tuổi còn nhỏ nhưng lại rất biết quan tâm.

Bé do dự, khẽ nói: “Ba đừng để quá mệt mỏi, chờ con lớn là có thể gánh vác chuyện của công ty thay ba rồi.”

Đứa trẻ nói vậy có vài phần ngây thơ, nghe hơi buồn cười.

Thẩm Tư Viễn lại phối hợp đáp lời: “Được, ba chờ con lớn.”

Điện thoại ngắt, Lâm Tử Diên cảm thán: “Tính nó rất giống anh nhỉ.”

Thẩm Tư Viễn sửa sang chỗ cà vạt: “Nói thật, khá hơn anh một chút. Hồi anh bằng tuổi nó toàn nghĩ học tập tri thức mới lạ như thế nào, nếu không cũng sẽ bị những người thừa kế khác chèn ép. Nhưng Tư Niên lại khác, trái tim nó có nhiều tnh yêu và dịu dàng hơn, mà điều này liên quan rất lớn đến sự bầu bạn của gia đình, nó là một đứa bé rất biết quan tâm.”

Lâm Tử Diên nhìn thoáng qua sắc trời bên ngoài:

“Em tăng ca với anh, có chậm trễ anh không?”

Thẩm Tư Viễn: “Tuy anh chưa từng yêu cầu, nhưng anh phải thừa nhận, nếu em tnh nguyện theo anh thì thật sự anh rất vui vẻ.”

Lúc anh nói lời này trong mắt ánh lên niềm vui, có vẻ câu này của Lâm Tử Diên thật sự khiến anh vui vẻ.

Lâm Tử Diên phát hiện người đàn ông này đôi khi rất dễ dụ, tốt với anh một chút anh đã vui vẻ rồi.

Như anh nói, anh chưa từng yêu cầu gì ở cô.

Mấy ngày nay Thẩm Tư Viễn bận chủ yếu là vì thư ký của anh đột nhiên gặp một ít chuyện riêng, những văn kiện và hạng mục quan trọng anh không yên tâm giao cho người khác xử lý, nên đành tự mình tới công ty làm thêm giờ.

Lâm Tử Diên ngồi vào ghế ông chủ của anh, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Thật sự.

Tầng cao nhất của Thẩm thị, dù là cảnh đêm cũng là độc nhất ở thành phố G.

Cô đột nhiên nghĩ đến ngày đó Thẩm Tư Viễn mời cô đến đây ngắm sao, xem ra không phải thuận miệng nói lung tung, mà là cảnh đêm ở đây đúng là rất đẹp.

Thấy cô yên tĩnh ngồi, Thẩm Tư Viễn đặt bàn tay lên cổ cô, dung túng nói: “Anh thấy tối nay em tới xử lý những chuyện này là thích hợp nhất.”

Lâm Tử Diên thành khẩn nói: “Thật ra em cũng rất muốn chia sẻ với anh một ít, nhưng em cũng không biết mình làm được những gì cho anh.”

Thẩm Tư Viễn yên lặng vài giây.

Lâm Tử Diên còn tưởng lời mình nói làm cho anh không biết nên nói gì mới tốt, cô hơi nghiêng đầu nhìn sang...

Đầu ngón tay thon dài của người đàn ông nắm cằm cô, sau đó cúi đầu hôn xuống.

Nụ hôn này có chút thân mật lưu luyến.

Nhất là ở trong văn phòng trống rỗng càng lộ vẻ kiều diễm.

Ngay lúc anh tách ra còn vang lên một tiếng thanh thúy.

Lâm Tử Diên không khỏi đỏ mặt, quay đầu sang chỗ khác, nhỏ giọng nói: “Còn không mau làm việc...”

Thẩm Tư Viễn nhíu mày: “Phu nhân có thể nhường chỗ được không?”

Lúc này cô mới ý thức được mình vẫn ngồi trn ghế bành của anh, vội đứng dậy, nói: “Anh bắt đầu làm việc đi, em không quấy rầy anh.”

Thẩm Tư Viễn xđầu cô, nói: “Nếu chán, em có thể ngủ một giấc trn sô pha.”

Nhưng lúc này Lâm Tử Diên không hề buồn ngủ.

Cô dạo một vòng trong phòng, cuối cùng lại vòng đến sau lưng Thẩm Tư Viễn.

Ngón tay thon dài trắng nõn của người đàn ông lướt trn bàn phím, Lâm Tử Diên nhìn một hồi, còn tưởng anh không nhận ra.

Kết quả.

Thẩm Tư Viễn đột nhiên quay đầu lại, tầm mắt dạo một vòng trn người cô: “Có ngại giúp anh một việc không?”

Thậm chí Lâm Tử Diên còn có chút vui mừng:

“Có việc em giúp được à?”

“Có, em đến đây.” Nói xong, anh kéo cánh tay cô lại, để cho cô trực tiếp ngồi lên đùi anh.

Giọng nói êm tai của người đàn ông không nhanh không chậm vang lên trong phòng làm việc.

Lâm Tử Diên ngồi trn đùi anh, không khỏi phân tâm.

Cô thậm chí còn nghe không hiểu Thẩm Tư Viễn đang nói cái gì.

Cho đến khi.

Thẩm Tư Viễn mở miệng nói: “Tử Diên, hiểu chưa?”

Lâm Tử Diên hơi mờ mịt quay đầu nhìn anh một cái: “Em...”

“Không hiểu?”

Đầu ngón tay của Lâm Tử Diên xoắn trn váy, có lỗi nói: “Xin lỗi, anh có thể nói lại lần nữa không?”

Cũng không biết lúc ấy Thẩm Tư Viễn có nhìn ra sự khác thường của cô không, chỉ nhếch môi cười cười thuật lại cho cô một lần nữa.

Lần này Lâm Tử Diên nghe rõ rồi.

Nhiệm vụ Thẩm Tư Viễn cho cô chỉ đơn giản là làm bảng kê khai nhiệm vụ, cô cầm một phần văn kiện qua rồi bắt đầu chăm chú làm.

Hai người cách nhau không xa, một người ở bàn làm việc, một người ở sô pha trước bàn trà, tự đng phân công, rất có cảm giác nhân viên và ông chủ.

Lần đầu tiên Lâm Tử Diên được Thẩm Tư Viễn phân nhiệm vụ như này, cô chăm chú lạ thường, lúc gõ phím cũng sợ mình gõ lầm, cho nên làm việc đặc biệt cẩn thận.

Có khi nhân viên của anh còn không chân thành bằng cô.

Dù sao cô cũng là nhân viên không lương.

Khoảng một giờ sau.

Thẩm Tư Viễn đã đi tới, trực tiếp ngồi lên sofa bên cạnh cô, hỏi: “Thế nào rồi?”

“Anh xem thử xem có thấy chỗ nào sai không.”

Lâm Tử Diên giao máy tính cho anh, để cho anh xem qua bảng biểu trn màn hình.

Thẩm Tư Viễn xem rồi cười nói: “Giỏi lắm, Tử Diên.”

Lâm Tử Diên hơi xấu hổ.

Thật ra cũng không phải công việc quá đòi hỏi kỹ thuật, nhưng được Thẩm Tư Viễn khích lệ như vậy, cô cảm giác tâm trạng mình như trẻ con.

Bởi vì được người trong lòng khen ngợi, nên công việc này cũng trở nên ý nghĩa.

Thẩm Tư Viễn: “Việc này vốn là thư ký anh làm, nhưng chắc thời gian tới cậu ấy sẽ không tới công ty, anh còn phải nghĩ cách, dù sao tìm một người tri kỷ đến xử lý công việc cũng không phải chuyện đơn giản.”

Lâm Tử Diên gật đầu: “Vậy công việc bên anh xử lý thế nào rồi?”

Thẩm Tư Viễn: “Sắp xong rồi.” Nói xong, anh cầm tay cô, nhàn nhạt nói: “Nếu nói nghiêm túc, chắc thư ký của anh còn không bằng em.”

Lâm Tử Diên cảm thấy anh đang cố ý dỗ mình, chớp chớp mắt: “Vậy bây giờ trông mình có giống cấp trn cấp dưới không?”

Thẩm Tư Viễn đánh giá cô một lúc, vẻ mặt nhàn nhạt bình tĩnh.

Nhưng mà.

Ngay một giây sau.

Bàn tay hơi lạnh của anh nắm lấy eo cô, vội vàng kéo cô về phía trước.

Trn mặt anh vô cùng vui vẻ, hơi trầm giọng hỏi:

“Em như vậy, anh lại thấy hơi tò mò.”

“...Tò mò cái gì?”

“Nếu em là thư ký của anh thì đêm nay chúng ta sẽ làm gì ở đây?”

Lâm Tử Diên đng não, đã hiểu Thẩm Tư Viễn đang nói gì.

Tuy nhiên cô cũng không ngại cosplay, nhưng khung cảnh bây giờ chân thật quá thể.

Thẩm Tư Viễn áo mũ chỉnh tề ngồi cạnh cô, cảm giác khí thế rất mạnh, cô mất hồi lâu mới bình ổn lại trái tim nhảy loạn nhịp của mình.

Cô đẩy anh ra, nói: “Anh đã nói, không được yêu đương ở văn phòng.”

Thẩm Tư Viễn nắm lấy cổ tay cô: “Với em mà nói, em là ngoại lệ.”

Ban đêm.

Trời sao lấp lánh.

Khung cảnh trong văn phòng rất thích hợp ngắm trời đêm, chỉ có điều, lúc này người trong phòng lại chẳng có tâm tư ngắm cảnh.

Thẩm Tư Viễn tháo cà vạt, lịch sự nói: “Anh nói rồi, sẽ dẫn em tới đây ngắm cảnh đêm.”

Lâm Tử Diên đứng lên, muốn nói gì đó.

Đầu ngón tay Thẩm Tư Viễn lại đặt ở môi cô, vuốt v, sau đó nói: “Không phải nói muốn con gái à?”

Lâm Tử Diên chớp chớp đôi mắt, như hơi khó hiểu.

Ở đây liên quan gì đến muốn con gái.

Thẩm Tư Viễn cười nhạt nói: “Anh có dự cảm, ở đây, nhất định có thể.”

Lâm Tử Diên tựa lên sofa, lỗ tai đỏ rực lên.

Cô nhịn không được liếc mắt nhìn anh.

Người đàn ông này thề thốt như thật, cô mà nhỏ đi vài tuổi thì chắc cũng tin.

Nhưng hôm nay cô cũng biết thủ đoạn của anh, biết rõ anh là cố ý dụ dỗ cô.

Nhưng lần nào cô cũng mắc mưu.

Hôm sau.

Lâm Tử Diên lại đến đây, cảm giác có vài phần ngượng ngùng.

Thẩm Tư Viễn thấy vẻ mặt của cô có chút vi diệu, tựa lên ghế, nói: “Làm sao vậy?”

Lâm Tử Diên hừ nhẹ một tiếng, đặt cà phê xuống cho anh rồi đi ra ngoài.

Tối hôm qua hai người đã bàn bạc qua, bởi vì thư ký của Thẩm Tư Viễn xin nghỉ, mà nếu anh tìm người tạm thời thì cũng khá phiền, cho nên mấy ngày nay Lâm Tử Diên hy sinh đến giúp anh sắp xếp lại công việc.

Tuy những chuyện này cấp dưới cũng có thể làm, nhưng Thẩm Tư Viễn tin tưởng cô nhất, Lâm Tử Diên cũng không bận nên theo qua hỗ trợ luôn.

Nhưng đến rồi cô mới phát hiện, việc cô cần làm thật sự không nhiều lắm.

Cô thậm chí nghi ngờ, Thẩm Tư Viễn là xem mình như bình hoa đặt trong phòng làm việc, bởi vì nếu làm thư ký, lơ mơ giống cô chắc cũng sớm bị sa thải rồi.

Thỉnh thoảng Thẩm Tư Viễn sẽ kéo cô vào trong phòng làm việc hôn một trận, thỉnh thoảng cũng chia cho cô vài nhiệm vụ đơn giản.

Giữa chừng Lâm Tử Diên còn tham gia một tiệc rượu với anh.

Đương nhiên, Thẩm Tư Viễn không thể để cô uống rượu.

Chỉ có điều lúc đó còn bị người ta hiểu lầm, tưởng gần đây Thẩm Tư Viễn vui vẻ, tìm một nữ thư ký trẻ trung xinh đẹp.

Dù sao Thẩm Tư Viễn từng đổi vài thư ký đều là nam, lúc đi họp hay xã giao thỉnh thoảng cũng sẽ xuất hiện, cho nên mọi người rất hiếm khi trông thấy bên người Thẩm Tư Viễn xuất hiện gái đẹp.

Có người còn trêu đùa một câu: “Gần đây sếp Thẩm không sợ vợ nữa hả?”

Dù sao, chuyện trước kia của Thẩm Tư Viễn người trong giới cũng từng nghe.

Nghe vậy, Thẩm Tư Viễn cũng không tức giận, chỉ cong môi cười: “Lời này chắc anh nên hỏi vợ tôi.”

Mọi người hơi khó hiểu, nhìn xung quanh một vòng.

Thẩm Tư Viễn vòng cánh tay lên hông Lâm Tử Diên, nhàn nhạt nói: “Gần đây thư ký bận việc nên tôi nhờ vợ tới giúp đỡ, các vị đừng trêu, nói lung tung gì đó về nhà tôi lại phải giải thích.”

Lời vừa dứt, mọi người cũng hiểu rồi.

Thì ra không phải Thẩm Tư Viễn đột nhiên

“thng suốt”, mà là người ta chủ đng đưa vợ đi xã giao.

Mấy ngày ngày, thư ký của Thẩm Tư Viễn đã trở lại.

Lâm Tử Diên như trút được gánh nặng, tuy cô không làm gì nhưng thật sự sợ mình làm trễ nải việc gì đó.

Thẩm Tư Viễn nhìn cô thở dài một hơi, nhịn không được cười nói: “Đến công ty có vài ngày mà em áp lực không nhỏ nhỉ.”

Lâm Tử Diên: “Em thật sự chưa từng làm việc kiểu này, sợ làm xấu mặt anh.”

Hơn nữa trong công ty nhiều ánh mắt dòm ngó, Lâm Tử Diên cũng sợ khiến người khác chê cười.

Nhưng về sau cô cũng hiểu, Thẩm Tư Viễn hoàn toàn không để mình đi làm.

Mặc dù bên ngoài thì nói là để cô qua hỗ trợ, nhưng cô ở đó toàn làm những việc mà công việc không yêu cầu...

Cũng may thư ký của anh đã trở lại, Lâm Tử Diên cũng thoải mái rời đi.

Ngày đầu tiên cô không tới, Thẩm Tư Viễn còn thấy không quen.

Anh bấm đường dây nội bộ, bảo bên ngoài mang vào một ly cà phê.

Thư ký đưa cà phê tới cho anh, Thẩm Tư Viễn ngẩng đầu, đang định nói: “Tử Diên...”

Kết quả ngẩng đầu lại thấy nam thư ký.

Thẩm Tư Viễn yên tĩnh lại.

Nam thư ký cẩn thận đánh giá vẻ mặt của sếp Thẩm, không biết có phải gần đây mình xin nghỉ khiến anh không vui không.

Dù sao, trông sếp Thẩm cũng không vui lắm.

“Sếp, tôi có cần làm gì không?”

Thẩm Tư Viễn nhéo nhéo ấn đường, khua tay nói: “Không sao, cậu ra ngoài đi.”

Lúc này thư ký mới gật đầu: “Vâng, có việc thì anh gọi tôi.”

Sau khi thư ký ra ngoài, Thẩm Tư Viễn cũng không khỏi bật cười.

Anh sao thế này, cô chỉ mới tới vài ngày mà anh lại có cái thói quen này.

Một tháng sau.

Lâm Tử Diên và nhân viên trong cửa hàng thảo luận, quyết định livestream trn Weibo một lúc.

Tuy cộng đồng mặc sườn xám không quá rộng, nhưng tài khoản này của họ cũng có một lượng fan nhất định.

Lâm Tử Diên báo trước trn Weibo thời gian mình livestream, sau đó chuẩn bị livestream trong phòng khách.

Cô vừa bật lên đã có không ít người tràn vào phòng livestream.

Người mua thật ra chỉ chiếm bộ phận nhỏ, chủ yếu là Lâm Tử Diên hơi nổi tiếng, rất nhiều người biết đến cô.

Quan trọng nhất là, đây là lần đầu tiên cô livestream, mọi người cũng rất tò mò.

Quả nhiên, khi Lâm Tử Diên livestream, comment bên dưới bay vèo vèo.

Cô không mở filter, thao tác hơi vụng về.

Bình luận bên dưới rất kích đng với lần livestream đầu tiên của Lâm Tử Diên.

“A a a a là tiên nữ, thật sự rất xinh.”

“Bộ sườn xám cô đang mặc có bán không, nhìn thật đẹp, nhưng trông không có vẻ gì là tôi mua nổi.”

“Đang ở nhà sao?”

“Ngồi đây chờ xin màu son môi.”

“...”

“...”

Trong phòng livestream comment gì cũng có, lần đầu tiên Lâm Tử Diên tiếp xúc với việc này, thậm chí còn thấy trn màn hình có người đòi chia sẻ kinh nghiệm nuôi con.

Cô nhíu mày đọc xong mấy bình luận, sau đó chăm chú hỏi:

“Có người nào chia sẻ kinh nghiệm mang thai không, bởi vì gần đây tôi đang mang thai.”

Dưới comment đủ loại người trả lời.

“Tìm chồng.”

“Điều kiện tiên quyết phải là chồng đẹp trai, không thì không có hứng thú.”

“Định sinh con gái à, lúc trước hình như tôi từng thấy trn Weibo.”

“...”

“...”

Lâm Tử Diên phát hiện hỏi chuyện này ở đây khả năng cao là bị trêu chọc, cô cười cười trực tiếp đổi chủ đề, sau đó bắt đầu cho khán giả xem vài bộ sườn xám mình mới làm.

Cô không làm ngành đại chúng, phần lớn là đơn đặt hàng tư, nhưng thỉnh thoảng cũng thích rút thăm fan tặng thiết kế, các fan cũng biết cô khá thoáng, nên hoạt đng rất sôi nổi trong nick này.

Khi Lâm Tử Diên nói đến chủ đề chính, cô thấy hơi khát nước, cầm lấy cái ly không định đi lấy nước, đột nhiên bên cạnh vang lên một giọng nói.

“Khát à?”

Cô nhìn người đàn ông bên cạnh, chắc là Thẩm Tư Viễn vừa tm xong, đi từ trn lầu xuống.

Trn người anh quấn khăn tm màu trắng, thoạt nhìn vừa lạnh lùng vừa gợi cảm.

Lâm Tử Diên khẽ gật đầu.

Cô còn chưa kịp bảo Thẩm Tư Viễn là mình đang livestream.

Một giây sau.

Người đàn ông cầm cái ly trống không đi ngang qua sau điện thoại, rồi đi rót nước cho cô.

Lâm Tử Diên: “...”

Lúc cô định mở miệng nói chuyện thì hình như đã chậm.

Tuy Thẩm Tư Viễn đi không chậm, nhưng vẫn bị người tinh mắt trong phòng live phát hiện.

“Vừa rồi là đàn ông đi ngang qua sao?”

“Cao ráo chân dài, trông mlem ghê.”

“Streamer, cô có chắc là cô cần hỏi chúng tôi kinh nghiệm dạy con không? Chồng cô đẹp trai như vậy để trong nhà làm cảnh chắc?”

“Xin hỏi đi đâu mới tìm được người chồng đẹp trai như vậy?”

“...”

“...”

Lâm Tử Diên vội qua bên kia nhỏ giọng bảo Thẩm Tư Viễn, nhắc nhở anh bây giờ cô đang livestream.

Thẩm Tư Viễn liếc qua, khẽ nhíu mày, sau đó lên lầu.

Đợi anh lên lầu, Lâm Tử Diên mới bất đắc dĩ giải thích, người vừa đi ngang qua đúng là chồng mình.

Cô cứ tưởng Thẩm Tư Viễn lên lầu rồi thì chuyện này cũng kết thúc.

Kết quả.

Trong phòng livestream đột nhiên xuất hiện một đại gia, mạnh tay tặng cô rất nhiều món quà đáng giá mà lại không nói một câu.

Ấn vào nick, là một người dùng không có nickname, đến avatar cũng là mặc định, trông như clone.

Đại gia này đột nhiên xuất hiện khiến phòng livestream sôi nổi.

Lâm Tử Diên lại thấy hơi sai.

Cô ngẩng đầu liếc nhìn lên trn lầu.

Chẳng lẽ là Thẩm Tư Viễn? Livestream kết thúc, Lâm Tử Diên không kìm được phải lên lầu.

Thẩm Tư Viễn đã thay sang áo sơ mi đen, có vẻ định ra ngoài.

Thấy cô lại gần, Thẩm Tư Viễn quay đầu lại:

“Xong rồi à?”

“Vâng.” Cô thuận tay đóng cửa, nghi ngờ hỏi:

“Người trong phòng livestream vừa rồi có phải là anh?”

“Ai cơ?” Thẩm Tư Viễn bình tĩnh lựa ra một cái đồng hồ trong tủ đeo lên tay.

“Chính là người tặng rất nhiều quà ấy.”

Thẩm Tư Viễn cụp mắt, khóe môi lại bất giác cong lên.

Vừa thấy anh cười, Lâm Tử Diên đã biết phú ông trong live bị trêu chọc là “Trọc phú” trong phòng livestream nhất định là anh.

Cô đi lên trước, hỏi: “Đang yên lành tặng quà cho em làm gì, em cũng có kiếm tiền nhờ cái này đâu.”

Thẩm Tư Viễn: “Chỉ là thấy mới lạ, hơn nữa, anh là fan của em, nhất định phải có chỗ thể hiện.”

Lâm Tử Diên nhịn không được thở dài, lại nghĩ mấy trò đùa trong phòng livestream vừa rồi kia chắc chắn đã bị người đàn ông này nhìn thấy.

Anh mặc áo khoác vào, nói: “Lát nữa anh về đón em đến nhà ba vợ ăn cơm.”

Đợi Thẩm Tư Viễn hết bận về nhà, bên Lâm Vĩ Diệp đã sớm chuẩn bị xong một mâm cỗ phong phú.

Thẩm Tư Niên tỏ ra rất ngoan ngoãn, rất được Lâm Vĩ Diệp yêu thích.

Ông mua cho bé thật nhiều đồ chơi, mặc dù Thẩm Tư Niên thấy mấy đồ chơi hoạt hình kia hơi “ấu trĩ”, nhưng bé vẫn lễ phép nhận lấy rồi nói ngọt: “Cảm ơn ông ngoại.”

Lâm Vĩ Diệp vui vẻ cười rộ lên: “Không cần cám ơn, Tư Niên của chúng ta rất giỏi, không chỉ trông trưởng thành mà tính cách cũng rất tốt.”

Mấy năm nay Cao Mộng Vân cũng không thích so đo như trước, chắc là tuổi cũng lớn hơn, nhìn thấu nhiều chuyện. Sau đó bà ta còn len lén đút cho cậu bé một bao lì xì trong phòng.

Thẩm Tư Niên cầm lì xì bình bịch chạy xuống, quên mất vừa rồi bà ngoại bảo bé không được nói cho ba mẹ, bé cẩn thận đưa tiền lì xì cho Lâm Tử Diên, nói: “Mẹ, bao lì xì này trông dày ghê.”

Lâm Tử Diên sờ thử, đúng là rất dày.

“Ai cho con đây?”

“Bà ngoại.”

Lâm Tử Diên ngẩng đầu nhìn: “Nếu đã cho con thì con định xài như nào?”

Thẩm Tư Niên hiểu chuyện nói: “Trẻ con không biết dùng tiền, mẹ giữ cho con, giữ về sau...”

Lâm Tử Diên tò mò hỏi: “Hả?”

Thẩm Tư Niên đột nhiên đỏ mặt, nhỏ giọng nói:

“Giữ về sau cưới vợ cho con!”

Lâm Tử Diên mở to mắt, không ngờ Thẩm Tư Niên lại chính miệng nói ra câu này.

Không thể không nói, đứa bé này biết nhiều thật.

“Câu này ai dạy con?” Cô hỏi.

Thẩm Tư Niên cười hì hì trả lời: “Ba dạy con.”

Lâm Tử Diên: “...”

Lúc ấy trùng hợp Thẩm Tư Viễn nghe thấy, bèn cốc đầu Thẩm Tư Niên: “Tí tuổi đầu mà đã biết báo cha.”

Thẩm Tư Niên thè lưỡi: “Dù có cưới vợ con vẫn yêu mẹ nhất.”

Lâm Tử Diên cảm thán: “Xem ra bây giờ em phải quý trọng thời gian thi.”

Trn đường về, Lâm Tử Diên vẫn nói rất ít.

Thẩm Tư Viễn còn tưởng rằng cô giận vì Thẩm Tư Niên nói vậy, cười hỏi: “Giận à?”

Lâm Tử Diên nghiêng đầu, không nói chuyện.

Thẩm Tư Viễn ra ám hiệu cho Thẩm Tư Niên.

Thẩm Tư Niên chủ đng nhào tới ôm Lâm Tử Diên, nói: “Mẹ, mẹ đừng giận, mẹ mà giận, ba cũng rất đau lòng.”

Vốn tâm trạng Lâm Tử Diên không quá tốt, được hai người họ dỗ cũng không nhịn được cười.

Thẩm Tư Viễn nhìn cô một lúc, hỏi: “Không thoải mái ở đâu à?”

Lâm Tử Diên vuốt cổ, nhíu mày nói: “Chỉ là thấy hơi buồn nôn... Có phải tại buổi tối ăn hơi nhiều, cảm giác hơi khó tiêu.”

Nói xong, bàn tay ấm áp của người đàn ông đặt lên cổ cô, nhẹ nói: “Để anh.”

Thẩm Tư Niên còn nhỏ mà tinh ranh, xấu hổ che mắt, kết quả còn lộ ra một khe hở, lén lút nhìn ba mẹ ân ái.

Lâm Tử Diên cứ tưởng chỉ đơn giản là khó tiêu, kết quả về nhà lại bắt đầu khó chịu, giày vò hồi lâu, Thẩm Tư Viễn không nói thêm nữa, trực tiếp mặc quần áo cho cô, nói: “Đi bệnh viện.”

Vốn tưởng viêm đại tràng, kết quả khám xong cũng không thấy có vấn đề gì quá lớn, ngày hôm sau vẫn khó chịu, Thẩm Tư Viễn lại dẫn cô đi bệnh viện kiểm tra cẩn thận lần nữa.

Trn đường.

Lâm Tử Diên hơi mệt mỏi dựa lên cửa sổ.

Thẩm Tư Viễn đột nhiên mở miệng: “Hay là mang thai?”

Lâm Tử Diên nhìn sang.

“Lần đầu tiên không có kinh nghiệm, giờ mình đã có một đứa rồi, phản ứng như em hẳn là giống lúc trước.”

Đúng vậy, bình thường Lâm Tử Diên ăn cái gì cũng rất chú ý, gần như rất ít khi khó chịu.

Hôm nay tự dưng lại khó chịu, ngược lại rất có thể là như anh nói...

Nghĩ đến đây, Lâm Tử Diên lại căng thẳng:

“Chẳng nhẽ là mang thai thật...”

Thẩm Tư Viễn vuốt bàn tay cô, nói: “Đừng sợ, anh ở đây.”

Kết quả, đi kiểm tra qua, thật sự bị anh đoán đúng rồi.

Lâm Tử Diên cảm thấy thật kỳ diệu, tính toán theo thời gian, nếu tính không nhầm chính là lúc làm ở phòng làm việc...

Sao người này nói linh vậy.

Thẩm Tư Viễn đi tới, vuốt bụng cô, hỏi: “Em đoán là bé trai hay bé gái?”

Lâm Tử Diên lắc đầu: “Em cũng không biết.”

Thẩm Tư Viễn cười nói: “Tuy anh hy vọng có con gái, nhưng chỉ cần là con của chúng ta, anh đều thích.”

Lâm Tử Diên: “Em cũng vậy.”

Bởi vì lúc mang thai Thẩm Tư Niên cũng khá thuận lợi, cho nên lần này Lâm Tử Diên cũng thả lỏng, cảm thấy không vất vả lắm.

Ai biết đứa bé lần này không yên ổn, giày vò Lâm Tử Diên nhiều tháng mới dừng lại.

Bình thường cô đã ăn ít, cả người cũng gầy một vòng. Nhiều lần cô thấy nửa đêm Thẩm Tư Viễn đứng bên cửa sổ, nhận ra cô tỉnh giấc anh sẽ quay lại, mang theo khí lạnh lại không dám tới gần cô, chỉ bất đắc dĩ nói: “Dù là con gái, anh cũng muốn bảo con bớt dày vò em lại, ít nhất đến lúc nó lớn lên anh phải dạy dỗ nó.”

Lâm Tử Diên xoay người trong chăn: “Trẻ con cũng không biết mấy này, anh nói bé cũng không hiểu.”

“Hiểu hay không không quan trọng, quan trọng là anh rất đau lòng cho em.” Người đàn ông nhẹ nhàng hôn lên trán cô: “Nhưng bây giờ em tin chưa, lời anh nói hôm đó có phải thật không?”

Lâm Tử Diên đương nhiên biết rõ anh nói tới lần ở văn phòng kia.

Người đàn ông này luôn đặc biệt để ý và tự tin với chuyện này.

Nếu lần này thật sự sinh con gái, Thẩm Tư Viễn có thể thoải mái khoe khoang trước mặt Tạ Tinh Văn rồi.

Dù sao, ưu thế duy nhất của Tạ Tinh Văn là có con gái rượu.

Nếu Thẩm Tư Viễn thật sự có con gái, như vậy cậu ta sẽ không còn chỗ đè đầu Thẩm Tư Viễn nữa.

Nghĩ đến đây, Thẩm Tư Viễn cẩn thận xbóp eo cô, ánh mắt dường như trầm vài phần, thuận tiện khàn khàn nói: “Nhớ anh không, Tử Diên.”

Thời kì mang thai vốn là cần kiềm chế, Lâm Tử Diên bị anh trêu chọc đến đỏ mặt, xoay người nói: “Mau ngủ đi.”

Cánh tay của Thẩm Tư Viễn lướt qua, tắt đèn cho cô, dịu dàng nói: “Cho dù là lần này không phải con gái, anh cũng không nỡ để em sinh nữa.”

Cho nên, lúc này đây xem như mặc cho số phận.

Lần này mang thai có vẻ Thẩm Tư Viễn còn cưng cô hơn lần trước, tuy hai người kết hôn đã vài năm, nhưng anh vẫn như mới kết hôn, có khi luống cuống còn có thể bị vợ răn dạy một phen.

Cuối cùng.

Hai giờ sáng hôm ấy.

Thẩm Tư Viễn trắng đêm không ngủ, ở bên ngoài trông một đêm.

Đứa bé cất tiếng khóc chào đời, từ nay về sau nhà họ Thẩm có thêm một thành viên mới...

Hoa Nhài Nhỏ.

- -----oOo------

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio