Nó rùng mình lên vì lạnh, theo phản xạ tự nhiên nó cố gắng mở cửa tay không ngừng đập mạnh .
“rầm rầm”
- Mở cửa ra , mỡ cửa ra .
“rầm rầm”
- Mở cửa ra , có người trong này !!
Tay nó vẫn đập liên hồi lên trên mặt cửa nhưng không có một sự hồi đáp nào cả, nó run lên vì lạnh, run người vì sợ. nó nhớ đến hình ảnh người đàn bà chết treo bị đâm nhiều nhát vào cổ mà nó xem hồi tối hôm qua, luống cuống nó sờ vào túi váy tìm chiếc điện thoại cầu cứu nhưng túi trống trơn.
Phía trước cái cửa kia là cả một nhóm người đang nhìn nhau cười tủm tỉm, mặt cho nó đang gào thét bên trong tolet.
- Chúng ta về thôi ! – Phương Uyên ra hiệu .
- Ừm!
Cả bọn đồng thanh rồi đi mất hút .
Giờ nó lạnh lắm, ngoài kia gió không ngừng thổi ri rít, nước mắt dàng dụa chãy ra. hai tay nó vòng ôm lấy thân hình mình mà run cằm cặp. Mới đi học lại thôi mà muôn vàng người muốn hãm hại, tự hỏi bản thân đã làm gì mà phải trở thành như thế này. Màn đêm Ú tối nó nhắm chặt đôi mắt, môi cắn chặt, khóc nấc lên thành tiếng .
- Hoàng Long anh đang ở đâu?...
Tại trước cổng trường tên Thế Hiển đang đứng khoanh tay đợi ai đó, thấy bọn nữ sinh cùng lớp nó đi ra cười cười nói nói, hắn liền chặn đường lại .
Phương Uyên dẫn đầu hơi bị giật mình khi thấy hắn xuất hiện.
- Anh Thế Hiển !
- Các người, thấy con nhỏ Minh Anh không. – hắn hỏi cọc lóc .
Phương Uyên nhìn Cẩm Tú bối rối lấy hết can đảm mà trã lời, giọng nói có chút ấp úng .
- À Minh Anh, cậu ấy về à đang trong lớp .
- Tôi hỏi cô ta ở đâu?– hắn nói lớn giọng nhấn mạnh làm cả đám giật mình .
- Bọn em không biết, lúc nãy bọn em về không để ý – Cẩm Tú trã lời .
- Được rồi các người về đi – hắn nói rồi cũng bỏ đi .
Bóng hắn khuất bọn người Phương Uyên ai náy đều thở phào ra, mặt vẫn có lo sợ .
- Chúng ta đi lẹ thôi. – Phương Uyên giục .
Hắn trở vào trường đi loanh quoanh tìm nó ….
Biệt thự Gmeiner .
Hai anh em Hoàng Nhi đang chuẩn bị ăn tối thì nhớ đến Minh Anh, Hoàng Nhi lên tiếng hỏi .
- ủa Minh Anh không về cũng anh hai hả .
- Không – anh trã lời cọc lóc .
- Ừm, chắc cậu ấy dọn vệ sinh chưa xong .
- Dọn vệ sinh ? – anh khựng người lại .
- Ừ, hồi trước vụ canteen sau khi vào lớp, mọi người tố cậu ấy chủ động đánh nhau với bạn cùng lớp nên bị cô giáo phạt, Nhi nghĩ Minh Anh không như thế đâu nhưng không thể giúp được gì.
- Mà chắc dọn đến giờ cũng phải xong rồi chứ ta .- Hoàng Nhi nói tiếp .
Nghe những lời nói cũng Hoàng Nhi, khiến anh nhớ lại hôm bắt gặp nó và Thế hiển ở nhà đa năng, thì ra là anh trách lầm nó.
Để anh gọi điện thoại – anh lấy điện thoại bấm số gọi nó .
cuộc rồi cuộc và N cuộc nhưng không ai bắt máy, anh dùng điện thoại định vị nơi nó . trên màn hình điễm đỏ là nó vẫn đang ở trường .
- Em ăn đi !
Anh đứng phất dậy cằm chiếc áo ấm rồi bước đi vội vả. Linh cảm cho anh hay biết nó đang gặp chuyện gì đó, khuôn mặt anh bây giờ đang trở nên tồi tệ ….
Hắn đi qua nhà đa năng không thấy nó, thì lại chạy qua khu C hướng mắt đến lớp / vẫn thấy sáng đèn , môi nhoẽn lên cười .
- À thì ra núp ở đây, cô chết chắc ! – hắn nói thầm .
Chạy thật nhanh đến nhưng trống trơn không có ai hết, chỉ có chiếc cặp ba lô màu đen và áo khoát của nó nằm trên bàn.
- Ủa , con nhỏ này trời lạnh vậy mà nó vứt áo ở đây .
Không thấy người nên hắn bỏ đi, lấy luôn cả áo khoát và ba lô. trong đầu hắn đang tính kế chọc nó. hắn đang đi xuống, môi chu lên huýt sáo thì nghe thấy tiếng thút thít trong tolet nữ vọng ra, gió thổi ngang qua sau gáy hắn.
Tự nhiên hắn thấy rùng mình, tính bỏ mặt bỏ đi luôn nhưng đi được vài bước thì tính tò mò lại trỗi dậy, hắn bước chầm chậm đến tolet. Tiếng khóc mỗi lúc càng nghe rõ hơn …
- Huhu cứu tôi với, hu hu cứu tôi với .
Màn đêm làm giọng nó thêm huyền bí hay là do ở trong tolet làm giọng nó vang vang như cõi âm.
- Huhu có ai không…giúp tôi với…
Càng lúc hắn càng tiếng đến gần cánh cửa tolet hơn nữa, thì nghe tiếng khóc càng thê lương hơn nữa, hắn nuốt nước bọt ‘’ Ực ‘’ lấy tay chạm nhẹ chán mình rồi đưa lỗ tai sát vào cách cửa .
‘’ Rầm Rầm’’ hắn hốt hoảng bật ngửa ra sau .
- Mở cửa ra , có người trong này mà – nó bên kia cánh cửa cố hết sức đưa tay đập mạnh một lần nữa hi vọng có người nghe thấy mà giúp mình.
Nghe thấy giọng nói hắn bình tĩnh trở lại, giờ hắn mới để ý đến bên ngoài cánh cửa đã bị khóa lại .
Tay hắn đập vào cách cửa , giọng nói gấp gáp .
- Minh Anh, là cô phải không .
- Ai đó , Hoàng Long hả - nó mệt nhọc cố gắng nói .
- Minh Anh , Minh Anh cô ráng chịu đựng đợi tôi !
Hắn chạy đến hộp cứu hỏa dùng lực đấm mạnh làm mặt gương vỡ vụn, chộp lấy bình cứu hỏa mà phá ổ khóa .
‘’ rầm ‘’ – hắn dùng chân đạp mạnh cách cửa mở ra .
Đồng thời thấy nó gượng cười rồi ngã xuống người hắn. mắt nó lừ đừ người lạnh ngắt, gương mặt tím tái môi trắng bạch. hắn đở lấy , cầm áo khoát khoát lên cho nó, tay lay lay vỗ nhẹ mặt nó .
- Minh Anh, cô có làm sao không, Minh Anh. – hắn gọi liên tiếp .
Cảm nhận người nó lạnh ngắt, hắn ôm nó vào lòng mà che chở truyền hơi ấm cho nó, trong lòng hắn dáy lên một dòng điện ngang qua người, hắn cảm thấy bây giờ thương nó vô cùng. ánh mắt của hắn cũng trở nên ân cần hơn .
Anh chạy thật nhanh đến trường đi theo tín hiệu của chiếc điện thoại nó, đôi chân chạy thật nhanh, trời mùa đông nhưng khuôn đã thắm mồ hôi. đứng dưới sân trường nhìn lên trên lầu C thấy lớp nó vẫn sáng đèn nên anh vội vã tay cầm điện thoại mắt nhìn theo tín hiệu, nhấp nháy màu đỏ càng lúc càng gần .
- Tolet ? – anh nhìn theo tín hiệu bước đến .
Đập vào mắt mình, là nó đang nằm trong lòng tên Thế Hiển, quần ào xộc xệch tóc tai rủ rượi khuôn mặt hốc hác kèm theo nước mắt vẫn rơi. tâm trí anh bây giờ không phải là xót nữa mà là sự phẩn nộ .
‘’Bụp ‘’ – một cú đấm thật mạnh giáng xuống khuôn mặt hắn .
Quá bất ngờ nên hắn không thể trách được đành ôm trọn cú đấm loảng choạng buông nó ra khỏi lòng hắn. anh tiếp tục nắm cổ áo hắn xách lên đôi mắt căm phẩn nhìn hắn .
- Mày làm gì Minh Anh ! – anh nghiến răng nói từng chữ .
- Há, tao làm việc nên làm thôi . – hắn trã lời chậm rãi môi nhoẽn lên cười .
- Thằng khốn nạn! ‘’ Bụp’’ – thêm một cú đấm thật mạnh nữa lên mặt hắn .
Môi rươm rướm máu, hắn nổi đóa hai tay cằm lấy cổ áo anh rồi vung mạnh vào mặt anh lại cú đấm ‘’ bụp’’
- Mày, có tư cách gì mà xen vào chuyện của tao – hắn gằng giọng .
Trong mê man thật thật ảo ảo, đầu nó choáng váng nhưng gì xãy ra trước mắt nó mờ mờ không nhìn thấy rõ những chuyện trước mặt thều thào kêu lên .
- Lạnh quá ! – vừa nói xong liền ngất đi .
Tiếng nói của nó làm cả hai dừng lại, anh đẫy mạnh hắn ra, chạy đến chổ nó cởi bỏ áo khoát của mình mà khoát lên cho nó. Bế nó trên tay rời đi không quên quay đầu lại cảnh cáo hắn .
- Mày, tốt nhất đừng làm tổn hại gì đến cô ấy, nếu không tao sẽ không bỏ qua chuyện này !
Hắn như điên lên cầm đại vật gì đó bên chiếc balô của nó ném vào tường thật mạnh. Cầm balô của nó rồi lau đi vệch máu chảy ra từ khoét miệng hắn đứng dậy bỏ đi. Chỉ tội cho chiếc điện thoại samsung của nó vô tình đã bị hắn ném ra làm trăm mãnh T.T
Bế nó trở về nhà, anh liền chạy qua phòng gọi Hoàng Nhi gấp rút. Người nó cứ run lên cằm cặp vì lạnh, cả anh và Hoàng Nhi đều lo lắng đến nổi Hoàng Nhi không kiềm được mà bật khóc.
- Anh à, hay chúng ta đưa Minh Anh đến bệnh viện đi.
- Chắc có lẽ phải vậy rồi .
Định bế nó đưa vào bệnh viện thì bác sĩ riêng của gia đình Hoàng Long xuất hiện. Khám cho nó một hồi rồi ông bác sĩ lên tiếng .
- Hoàng Long, bác tiêm thuốc cho cô nhỏ này rồi, cháu không cần lo lắng đâu .
Không sao chứ bác sĩ ? – Hoàng Nhi lo lắng nói .
- Ừm, ngủ một giấc là khỏe thôi, còn đây là thuốc cảm nhớ cho cô bé này uống đầy đủ. – ông bác sĩ đưa cho anh một bịch thuốc rồi nói tiếp .
Nếu mà để lâu chút nữa, chắc có lẽ sẽ bị cảm lạnh dài dài rồi, thật là may mắn. Nhiệt độ cơ thể bây giờ vẫn còn lạnh nhưng không sao đâu! – ông bác sĩ cười mĩm hiền hậu .
- Vâng ! cảm ơn bác nhìu .
- Thôi trễ rồi ta phải về đây ! – ông Bác sĩ cáo từ ra về .
Anh đứng thừ ra nhìn nó biết bao nhiêu cảm xúc đang chạy trong cơ thể mà không thể thoát ra được, anh ghét , rất ghét cái cảm giác này. Nhìn nó tiều tụy anh càng hận bản thân mình tại sao lúc đó không thể sớm hơn, nắm tay lại đắm mạnh lên thành tường làm tay anh rướm máu.
- Chết tiệt – anh nghiến răng .
- Anh hai, anh hai, thật gia đã xãy ra chuyện gì. – Hoàng Nhi hối hã nói .
Anh chỉ đáp lại bằng sự im lặng, Hoàng Nhi trông thấy được ánh mắt của anh trai mình đang gằng lên sự tức giận, các ngón tay đấm mạnh nên bây giờ còn sưng, Hoàng Nhi thấy thế lấy dầu xoa đi .
- không sao ! – anh nói không cảm xúc .
- Anh hai về phòng thay quần áo đi – giọng nói Hoàng Nhi có chút buồn .
Sáng hôm sau nó thức dậy thấy mình đang nằm trong lòng anh, lần này cũng chẳng kêu la hét lên, cũng chẳng nhìn mặt anh nó chỉ nằm yên tựa vào lòng ngực ấm áp ấy đôi môi cười nhẹ .
Luôn là anh cứu nó, lúc nào cũng phũ phàng trên lời nói nhưng trái tim lại ấm áp hơn bao giờ, lúc nó khóc cũng là anh ở bên cạnh, khi nó gặp nguy hiễm cũng chỉ có cứu nó .
- Hoàng Long , cảm ơn ! – nó mở miệng lí dí .
- Tỉnh dậy rồi sao !
Nó bị lời nói của anh làm giật mình nên lăn qua một bên nào ngờ bị anh vòng tay ôm kéo lại phía mình .
‘’ Trời đất ơi, mới qua một ngày mà anh ta bị điên rồi hả, ôm mình ư @@ ‘’ – nó nghĩ lung tung trong đầu .
Tối hôm qua, anh và Hoàng Nhi thay phiên chăm sóc nó được một lúc, Hoàng Nhi mệt lã đành về phòng giao nhiệm vụ cao cả lại cho anh kèm theo một lời nói đùa .
‘’ Em về ngủ đây, hai chăm sóc cho chị dâu nha ! ‘’ rồi biến mất hơi. đến nữa đêm dù đắp chăn thật dày nhưng người nó vẫn lạnh run lên, hết cách anh đành ôm nó vào lòng rồi ngủ quên lúc nào không hay .
- Hoàng Long ! – mặt nó ửng hồng .
Chỉ phút nữa thôi !
Khoảng cách bây giờ giữa hai trái tim rất gần, thật lòng như thế nó thích cảm giác này cảm giác được ôm vào lòng âu yếm như một con mèo nhỏ, được nghe những lời nói ấm áp thì thầm bên tai .
Những lo lắng, bất an một cái ôm của ai đó cũng đủ xóa hết đi kéo khoảng cách giữa hai con người lại với nhau .
Cảm giác bên anh là cảm giác an toàn và bình yên đến lạ, nó thầm thích anh rất nhiều, à không ! thật chất nó yêu anh rất nhiều, nó thương anh vô cùng .
- Hoàng Long , Em yêu Anh !
Nó chỉ nói lí nhí cho mỗi mình nghe thôi, mặt nó theo tự nhiên mà đỏ lên ửng hồng. Cứ tưởng anh không nghe thấy mà ngược lại anh nghe rất rõ.
Bên cạnh nó, anh muốn mình cảm nhận được tất cả những gì nó nói tất cả những gì thuộc về nó anh đều muốn mình là người biết được . anh hôn lên mái tóc nó , đôi môi khẽ mĩm cười .
- Ừm ! – anh đáp lại câu nói của nó .
Nếu được, nó xin mọi thứ đang diễn ra không phãi là một giấc mơ, khi giật mình tỉnh dậy sẽ tan biến đi tất cả .
Nếu được, anh muốn chính mình sẽ là vòng tay ôm áp nó đến suốt đời, che chở và dành cả cuộc sống này cho nó.
“ Làm ơn nếu đã một lần ôm xin hãy ôm nhau thật chặt…’’