CHƯƠNG 1021 Ông nội muốn để cho nhà họ Trần nâng cao một bước, cho nên mới để cho Triệu Thanh Hà đến chưởng quản tập đoàn Trần thị, ông ta tuy rằng không biết thân phận của mình, nhưng phỏng chừng ít nhiều cũng đoán được một ít, cho nên mới có thể làm ra quyết định như vậy. Nhưng những lão già Trần Quốc Cường này, chẳng những không có một chút cống hiến, ngược lại lấy oán trả ơn cản trở, gặp được người ngoài giống như chó chết, đối với thân nhân của mình lại giống như chó dữ. Vương Bác Thần ghét nhất chính là loại người này. Một bạt tai này của Vương Bác Thần rất nặng, đánh cho Trần Quốc Cường quỳ rạp trên mặt đất, vốn đã không còn lại mấy cái răng, hiện tại tất cả đều bị đánh rớt. Một cái tát này, khiến cho tất cả mọi người phảng phất cảm giác được đau đớn, khóe miệng giật giật. Trần Quốc Vĩ theo bản năng sờ sờ má trái của mình, vừa rồi bị Vương Bác Thần đánh một bạt tai, hiện tại lại bắt đầu ẩn ẩn đau. Vốn ông ta còn muốn quát lớn vài câu, thế nhưng thấy một màn như vậy, nhất thời ngậm miệng. Tiểu súc sinh này thật sự dám ra tay, một chút cũng sẽ không bởi vì bọn họ là nguyên lão hoặc tuổi lớn mà kiên kỵ. “Còn gì muốn nói nữa không?” Ánh mắt Vương Bác Thần nhìn về phía mọi người nhà họ Trần. Ánh mắt Trần Vinh lóe lên, không tiếp lời. Ông ta biết tên cuồng điên Vương Bác Thần này sẽ ra tay, cho nên sau khi khơi mào sự tình, liền biết điều ngậm miệng. Trần Bằng Trình lại không biết sống chết, nhất định phải cứng rắn với Vương Bác Thần, đây không phải là muốn chết sao? Trên thực tế trong lòng Trần Vinh có chút vui sướng khi người gặp họa, lão già Trần Quốc Cường này thừa dịp cơ hội lần này, áp chế không ít lợi ích, một chút tình cảm cũng không nói. Biết rõ Vương Bác Thần sẽ ra tay đánh người, cho nên Trần Vinh lười nhắc nhở. “Ai nha, sự tình như thế nào mà phải nháo đến nước này đây? Có chuyện gì cũng dễ thương lượng mà, không cần phải động tay. Theo tôi thấy chuyện này cứ như vậy bỏ qua đi, cả nhà Triệu Thanh Hà bị đuổi ra khỏi nhà họ Trần, đã xem như trừng phạt, chúng ta là gia tộc lớn, không nên bụng dạ hẹp hòi như vậy.” Trần Thắng vẫn thờ ơ lạnh nhạt lúc này đứng ra làm hòa sự việc. Ông ta là đại biểu chi họ nhà họ Trần, một trong bộ ba nguyên lão nhà họ Trần, ông ta biết rõ ý kiến của mình kỳ thật không có tác dụng gì, cho nên ông ta cũng không muốn đắc tội. Vừa ủng hộ Trần Vinh đoạt quyền, lại không muốn để cho Vương Bác Thần và Triệu Thanh Hà ghi hận mình, cho nên vẫn không nói gì. Theo ông ta xem ra, nếu Trần Vinh đã đáp ứng, lợi ích của mình đã tới tay, vậy thì không cần thiết phải lội vào vũng nước đục này nữa. “Một đám bắt nạt kẻ yếu, bùn nhão không đỡ nổi tường.” Vương Bác Thần chán ghét nói một câu, dẫn theo Triệu Thanh Hà trực tiếp rời đi. Triệu Thanh Hà cũng không muốn tiếp tục ở lại, nhìn thấy những người vong ân phụ nghĩa này, khiến cho cô ghê tởm. “Trần Thắng, ông là có ý gì? Cầm lợi ích của nhà họ Trần mà lại nói giúp bọn họ?” Chờ Vương Bác Thần và Triệu Thanh Hà đi rồi, Trần Quốc Vĩ mới bất mãn liếc xéo Trần Thắng. Ông ta vẫn rất chán ghét Trần Thắng, là cọng cỏ đầu tường theo gió ngã.