CHƯƠNG
Đây là ý của quản gia Kim của nhà họ Vương, cũng không biết thằng oắt con này sao lại đắc tội với quản gia Kim, có điều chuyện này không liên quan tới mình, chỉ cần giữ lại một hơi thở của một tên oắt con đó lại giao cho quản gia Kim, nhà họ Chu tôi có thể có được sự ủng hộ của nhà họ Vương!!
“Ông cụ Chu, tuyệt đối không thể tha cho anh ta, chọc tức đại sư Ichiro bỏ đi, lừa cả Thần y Hoa, buổi đấu giá anh ta cũng làm loạn!!!”
Tôn Liễu ác độc nói, không ngừng vu oan giá họa.
Hôm nay buộc phải giết chết Vương Bác Thần, nếu không cô ta sẽ không được sống yên!
“Cô sao có thể nói linh tinh như vậy!”
Triệu Thanh Hà lo lắng rồi, tuy cô vừa rồi giận Vương Bác Thần, nhưng bây giờ nghĩ thông rồi. Nghe thấy những người này muốn đối phó với Vương Bác Thần thì bỗng lo lắng.
Nhà họ Chu không phải là loại gia tộc như nhà họ Lý có thể so sánh, nhà họ Lý mạnh như thế nào, cũng chỉ là gia tộc đỉnh cấp của thành phố Hà Châu, mà nhà họ Chu, là gia tộc tuyến một nằm trong top năm tỉnh Giang Nam Đạo, chỉ có bốn đại gia tộc Hà Châu trước kia và nhà họ Lý, nhà họ Trần cộng lại mới có thể so cao thấp với nhà họ Chu.
Đây là nhân vật lớn thật sự!
So với cả năm tỉnh của Giang Nam Đạo, thành phố Hà Châu chẳng qua như một hạt dưa, mà năm tỉnh Giang Nam Đạo chính là quả dưa hấu!
Mười mấy vệ sĩ vây lại.
Vương Bác Thần không hề nhúc nhích, lau nước mắt trên mặt Triệu Thanh Hà, cười nói: “Em ấy, sau này đừng hở một tí là khóc nữa, anh là người như nào em còn không rõ sao? Trái tim của anh bé lắm, chỉ có thể chứa mỗi mình em.”
“Anh mau gọi điện cho Tiểu Canh và thư kí Tư đi.”
Triệu Thanh Hà rất lo lắng, rất tự trách, nếu không phải cô không thể không chế cảm xúc, nếu cô ngay từ đầu đứng về phía Vương Bác Thần, vậy bọn họ sẽ không có cớ nhúng tay.
Cô coi như nhìn rõ rồi, những người này chính là cố ý!
Triệu Thanh Hà hận mình.
Cái đồ ngu ngốc, nếu anh ấy xảy ra chuyện là do mày hại.
Mày tại sao không tin anh ấy, tại sao không nhịn chứ!
“Thanh Hà, anh giải quyết những tên rác rưởi này rồi nói tiếp.”
Vương Bác Thần an ủi, chỉ cần Triệu Thanh Hà nghĩ thông, vậy thì mọi chuyện đều tốt.
“Oắt con, đi chết đi.”
Vệ sĩ cười gằn, đá một cước về phía Vương Bác Thần.
Vương Bác Thần bỗng xoay người, đấm một quyền!
Dường như có tiếng nổ siêu thanh, tên vệ sĩ đó còn chưa kịp phản ứng, cơ thể bay ngược ra ngoài, đập lên sân khấu.
Những vệ sĩ còn lại vẫn đang sững sờ thì bọn họ cảm nhận được một cơn đau kịch liệt truyền tới.
Bụp bụp bụp bụp!
Giống như gói sủi cảo, mười mấy người, không đến năm giây, toàn bộ bị đánh bay ra, sống không bằng chết!
Shh!
Tất cả mọi người hít ngụm khí lạnh!
Đây là thực lực gì? Quá khủng bố rồi!!