CHƯƠNG
“Phải học cậu Vương, đánh người đánh vào mặt, lão già này nếu không biết cái gì là mặt, vậy thì đánh nát mặt của ông ta. Sau này ai dám nói xấu cậu Vương, đây chính là kết cục.”
Ôi đệch mợ bị điên rồi!!
Đồ thần kinh!
Tôi trêu chọc gì ông, tôi chỉ nói một câu, các người luân phiên đánh tôi.
Tôi thật sự là xui xẻo tám đời.
Vương Bác Thần không nể mặt tôi, đánh tôi thành như này, tôi mắng một câu tiểu tạp chủng lẽ nào không được sao? Cậu ta đánh tôi, tôi mắng một câu còn sai sao?
Có cái kiểu ức hiếp người khác như các người không?
Tôi lớn tuổi như vậy, bị người đáng tuổi cháu đánh quỳ xuống cầu xin như con cháu, tôi ngay cả mắng một câu cũng không thể mắng sao?
Vương Bác Thần là cha của hai người hay là tổ tông, các ngươi sao hiếu thuận thế!
Chu Cảnh tức ói máu, nhưng miệng và mặt của ông ta đều sưng đến mức không mắng được nữa, trong mắt đều là tơ máu, thật sự muốn trừng lòi con ngươi ra ngoài, hốc mắt suýt nữa nứt ra.
Chỉ vào hai người Hồ Kiệt và Ngô Kỳ Long, tức đến run rẩy, một hơi cũng không kịp thở, trực tiếp ngã vật ra sàn co giật.
“Mau chóng khiêng cho nhà họ Chu, đừng chết ở chỗ tôi.”
Mạc Dũng mặt mày ghét bỏ, may mà ông đây sớm biết Vương Bác Thần là thần chủ, nếu không không chừng xảy ra chuyện rồi.
Ông ta không có quên, lần trước, cậu chủ Lý Trạch Hoa của nhà họ Lý và cậu cả Triệu Húc của nhà họ Triệu chính là bị Vương Bác Thần giết ở Nhân Gian Thiên Đường.
Hôm đó, ông ta vì ngăn chặn Tư Lam, suýt nữa bị Tư Lam đánh chết!
Xe tăng trực tiếp tìm tới!
Suýt nữa bị ông ta chết sớm!
May mà ông đây đoán được Vương Bác Thần là thần chủ, nếu không ông đây xong đời rồi!
Hồ Kiệt và Ngô Kỳ Long liếc nhìn nhau, tên già Mạc Dũng này là muốn tranh cơ hội thể hiện ở trước mặt thần chủ.
Bỏ đi, mặc kệ ông ta.
Lúc này, những người khác đâu còn dám nói chuyện, càng không cần nói tới Vương Bác Thần.
Lúc này, Vương Bác Thần và Triệu Thanh Hà vừa về nhà.
Nhà họ Chu, các người đập xe của tôi, các người nợ tôi một chiếc xe, tôi nhớ rồi.
Tôi thù rất dai.
Vương Bác Thần thầm nói.
Anh luôn không phải là một người độ lượng.
“Chồng, xin lỗi, suýt nữa hiểu lầm anh rồi.”
Tắm xong, Triệu Thanh Hà ôm cánh tay của Vương Bác Thần, tự trách nói.
“Không sao, phải anh anh cũng tức giận, anh sớm muộn gì cũng sẽ tìm được Dạ Anh Như.”
Vương Bác Thần cười lạnh, Dạ Anh Như vậy mà dám đào hố anh, cô thật là to gan.
Xem tôi sẽ xử lý cô như thế nào.
Đừng tưởng cô là phụ nữ thì tôi sẽ không xử lý cô.