Thần Đế Trọng Sinh

chương 116: khoa chân múa tay, không đáng giá nhắc tới!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lúc này, Lục Thiếu Khanh đi tới, dường như đã sớm quyên đi khó chịu lúc trước, trên mặt tràn đầy nụ cười ấm áp, nói:

"Tô Mạn, ta thấy em trai em cũng chỉ là ham chơi nhất thời, em cũng không cần trách mắng hắn, chỉ cần có anh ở đây, cậu ấy sẽ được an toàn, em đại khái có thể yên tâm!"

Không thể không nói, Lục Thiếu Khanh chỉ biểu hiện ra miệng lưỡi được rèn luyện thường xuyên và khí chất này đến xem, đối với kiểu cô gái mới ra đời không có nhiều kinh nghiệm như Tô Mạn mà nói, đây hoàn toàn chính xác là loại hấp dẫn chí mạng.

Quả nhiên, Tô Mạn thấy Lục Thiếu Khanh chẳng những không có trách tội Diệp Trần trước đó đã vô lễ với hắn, thế mà còn suy nghĩ tới an toàn cho Diệp Trần, trong đôi mắt đẹp lập tức hiện ra vẻ cảm kích, vội vàng nói:

"Vậy thì rất cảm ơn Lục học trưởng!"

Thấy cảnh này, Diệp Trần lập tức nhíu mày,

Rất rõ ràng, Tô Mạn đối với Lục Thiếu Khanh này, đã nảy sinh ra một ít ấn tượng tốt!

Trong lòng Lục Thiếu Khanh vui mừng, sau đó liếc mắt nhìn lấy Diệp Trần, tiếp tục mềm mỏng cười nói:

"Ta thấy tiểu Trần dường như đối với loại thi đấu lôi đài này cảm thấy rất hứng thú, không bằng chúng ta cùng nhau đi vào xem có được không?"

Rất rõ ràng, Lục Thiếu Khanh là đang cố gắng lấy lòng Diệp Trần, dù sao Diệp Trần cũng là em trai của Tô Mạn, nếu như quan hệ giữa hai người có chỗ không tốt, hắn muốn nắm chắc Tô Mạn trong tay, coi như rất khó.

Trong mấy người, rất rõ ràng lấy Lục Thiếu Khanh làm đầu, một khi hắn mở miệng, mấy người khác tự nhiên sẽ không có ý kiến gì, nhất là Trương Uy kia, vừa mới thất thủ mà không hiểu ra sao cả, trong lòng đã sớm nín lại cục tức, Diệp Trần là em trai của Tô Mạn, dĩ nhiên không có cách nào lại tìm hắn gây rắc rối, lúc này nhịn không được xoa xoa tay, nói:

"Ta đang cố gắng gặp cao thủ ở đây một lần, nói không chừng thuận tiện còn có thể thắng kiếm được chút tiền thưởng, đến lúc đó mời các ngươi ăn tiệc!"

Đổng Lực và Triệu Khả Hân lập tức cũng bổ tay kêu hay. Duy chỉ có mình Tô Mạn là có chút lo lắng nói:

"Tôi nghe người ta nói, loại thi đấu lôi đài dưới mặt đất này, động một tí là sẽ có người chết, tiểu Trần hắn còn là đứa bé a! Như vậy không tốt đâu?"

Diệp Trần nghe được điều này, lập tức xạm mặt lại,

Đứa bé...

Nếu mà để cho nhiều đại lão ở Vân Châu nghe được lời này, không biết sẽ có cảm tưởng thế nào a!

Lục Thiếu Khanh cười giải thích nói:

"Tô Mạn, em suy nghĩ nhiều rồi! Loại thi đấu lôi đài cấp bậc này, mục đích là vì kiếm tiền, người tới xem đều là người bình thường, tình cảnh bên trong không có khoa trương như vậy, cũng chỉ giống như những tiết mục quyền kích trên TV mà thôi không khác nhau lắm!"

Nghe được lời này của Lục Thiếu Khanh, lúc này Tô Mạn mới thở dài một hơi,

"Nếu là như vậy, vậy thì vào xem cũng được!"

Nói xong lời này, Tô Mạn vẫn không quên quay đầu lại trức mắt với Diệp Trần,

"Đợi chút nữa đi theo chị, không cho phép chạy lung tung!"

Diệp Trần im lặng triệt để.

...

Rất nhanh, một nhóm người tiến vào bên trong, tuy rằng bên trong náo nhiệt, nhưng người cũng không phải rất nhiều, mấy người tìm tới một chỗ ngồi khá cao, còn về Trương Uy kia, thì trực tiếp chạy tới chỗ đăng ký, đi ghi tên đăng ký dự thi.

Chỉ chốc lát, trên đài đã đánh được hai ba trận, Diệp Tần tùy tiện nhìn một lúc, phát hiện ra ở đây ngay cả võ giả nội kính cũng không có, lập tức cảm thấy có chút tẻ nhạt vô vị.

Lúc này cũng đã tới lượt Trương Uy kia lên đài, đối thủ của hắn là một tên tráng hán khôi ngô.

Tô Mạn và Triệu Khả Hân dù sao cũng là con gái, thấy cảnh này, lập tức hiện ra vẻ hồi hộp, tuy rằng các cô không thích tính cách của Trương Uy, nhưng nói cho cùng dù sao cũng là bạn bè của mình.

Đổng Lực ở bên cạnh thấy thế, lập tức cười nói:

"Đừng nhìn tên kia có dáng người to con, thế nhưng chưa chắc đã chống đỡ được một cước của Trương ca, dù sao Trương ca thế nhưng là được truyền thụ Thập Nhị Lộ Đàm Thối!"

Đổng Lực vừa mới nói xong, tráng hái khôi ngô ở trên đài kia, đã bị Trương Uy đã một cước bay ra ngoài, trực tiếp ngã ngửa bay xuống dưới lôi đài.

Tô Mạn và Triệu Khả Hân lập tức nhịn không được vỗ tay bảo hay, Đổng Lực thì càng thêm đắc ý, không thể không liếc qua Diệp Trần đang ở bên cạnh Tô Mạn, thế nhưng hắn thấy lại là vẻ mặt lạnh nhạt, hắn còn tưởng rằng Diệp Trần đãn bị biểu hiện vừa rồi của Trương Uy chấn nhiếp rồi, thế là nhịn không được mở miệng nói:

"Thế nào? Anh bạn nhỏ, chân cẳng người anh em này của tôi lợi hại chứ?"

Không nghĩ tới, Diệp Thần ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn hắn, trực tiếp thản nhiên nói:

"Khoa chân múa tay, không đáng giá nhắc tới!"

"Cậu!"

Đổng Lực nghe được điều này, hai mắt lập tức trừng lên, nếu như không phải cho Tô Mạn và Lục Thiếu Khanh thể diện, vào lúc này khẳng định là hắn sẽ nổi điên.

Ngay cả Lúc Thiếu Khanh ở một bên, cũng không thể không nhíu mày, cảm thấy tiểu tử này, thực sự có chút ngông cuồng.

Phải biết, Trương Uy này tuy rằng còn chưa được tính là cao thủ gì, nhưng cũng đã được liệt kê bước vào võ giả nội kình, một mình hắn đối phó bảy tám người trưởng thành đều không đáng kể gì.

"Tiểu Trần, chẳng lẽ cậu cũng biết võ đạo?"

Trên mặt Lục Tiếu Khanh tuy rằng vẫn thể hiện ra nụ cười ấm áp như cũ, thế nhưng ở sâu trong đôi mắt này, đã bắt đầu nổi lên một hơi khí lạnh.

Còn chưa đợi Diệp Trần mở miệng, Tô Mạn ở một bên, đã đưa tay hung ác gõ ở trên đầu Diệp Trần một cái,

"Không biết cũng đừng có nói bậy nói bạ! Em có bao nhiêu cân lượng, chị của em còn không rõ ràng lắm sao?"

Sau khi dạy dỗ Diệp Trần, Tô Mạn vẫn không quên hướng về phía Lục Thiếu Khanh, vẻ mặt hiện ra nụ cười tràn ngập áy náy nói ra.

Diệp Trần lập tức im lặng lần nữa.

Mà Lục Thiếu Khanh và Đổng Lực thấy như vậy, cũng càng trở nên vứng tin hơn, người em trai này của Tô Mạn, chính là ngông cuồng, hơn nữa còn thích loại hình tinh tướng ngu ngốc, khả năng đã đọc nhiều tiểu thuyết ở trên mạng đâm ra bị ngớ ngẩn rồi.

Vừa nghĩ đến đây, Lục Thiếu Khanh không những không giận mà còn lấy làm mừng, ngược lại cảm thấy đối phó tiểu tử này cũng không khó, thế là cười nhạt một cái rồi hỏi:

"Thực ra thì tiểu Trần nói cũng không có sai, chân cẳng Trương Quy nhìn thì đẹp đẽ, thế nhưng ở trước mặt cao thủ võ đạo chân chính, hoàn toàn chính xác chỉ có thể coi là khoa chân múa tay!"

Triệu Khả Hân ở một bên, nghe thấy lời này của Lục Thiếu Khanh, đôi mắt đẹp không thể không trừng lớn một cái,

"Anh Trương đã lợi hại như vậy, cũng chỉ có thể coi như là khoa chân múa tay, vậy cao thủ chân chính mạnh như thế nào?"

Lục Thiếu Khanh dường như đã sớm dự liệu có người sẽ hỏi như vậy, mỉm cười, nói:

"Các ngươi đã nghe nói về đại hội võ lâm chưa?"

Đổng Lực ở một bên nói ngay:

"Cái này ta biết! Nghe nói ở thị trấn Thái Bình này, sở dĩ đột nhiên náo nhiệt như vậy, cũng bởi vì mười đại lão của mười thành phố trong tỉnh Thiên Nam chúng ta, muốn cử hành một lần đại hội võ lâm ở chỗ này, thương nghị giải quyết vấn đề phân chia địa bàn!"

Lục Thiếu Khanh nhẹ gật đầu,

"Không sai! Đại lão của mười thành phố, mỗi người đều là nhân vật kiêu hùng hùng cứ một phương, một khi xuất hiện mâu thuẫn không hóa giải được, chỉ có thể giải quyết thông qua vũ lực. Chỉ có điều chém chém giết giết ở xã hội hiện đại bây giờ chắc chắn không ổn, cho nên mới xuất hiện đại hội võ lâm này, dưới sự chủ trì của Vũ gia của thành phố Thiên Hải, thông qua luận võ tới giải quyết vấn đề, đến lúc đó toàn bộ cao thủ võ đạo của tỉnh Thiên Nam, sẽ tập trung về đây, đây mới thực sự là dịp có các cao thủ tập trung a!"

Nói đến đây, trên mặt Lục Thiếu Khan hiện ra vẻ mong đợi.

Đúng vào lúc này, sau khi Trương Uy thắng được cuộc tranh tài, cũng đã trở về, vừa lúc nghe được lời này của Lục Thiếu Khanh, lập tức tiếp lời nói:

"Lục thiếu nói không sai! Đáng tiếc võ lâm đại hội này, vẫn luôn cử hành ở trên du thuyền vạn tấn của Vũ gia, người bình thường căn bản là không có duyên quan sát a!"

Lục Thiếu Khanh cười nhạt một tiếng,

"Việc này thì đơn giản! Vũ Thế Mậu gia chủ đương thời của Vũ gia, là ông cậu của tôi, đến lúc đó, tôi có thể dẫn theo mọi người lên thuyền xem!"

Đổng Lực và Trương Uy chờ chính là câu nói này của Lục Thiếu Khanh, lập thức thi nhau cười nịnh nói:

"Cảm ơn Lục thiếu!"

"Vẫn là Lục thiếu thần thông quảng đại a!"

Vẻ mặt của Lục Thiếu Khanh tỏ ra đắc ý.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio