Thần Đế Trọng Sinh

chương 208: hèn nhát

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mọi người lần theo tiếng giọng nói này nhìn tới, chỉ thấy người nói chuyện này có vẻ như là một thiếu niên đẹp trai nhưng lại yếu đuối.

Trong tay thiếu niên nho nhã yếu đuối này đang cầm theo một ly rượu vang đỏ, bắt chéo hai chân vểnh lên, dựa vào trên ghế, từ từ thưởng thức, khí chất lạnh nhạt, thậm chí còn mơ hồ làm cho người ta có một loại cảm giác rất phách lối.

Người này, còn là ai vào đây nữa cái kiểu cầm ly rượu vang đỏ thì chỉ có thể là Diệp Trần a!

Hắn không thích xen vào chuyện của người khác, nhưng Trang Phỉ Phỉ này dù sao cũng là khách quý mà nhà hàng hắn mời tới, bản thân hắn là chủ nhân, làm sao có thể để cô ta bị người khác bắt nạt?

Ánh mắt của mọi người thi nhau bắn tới, vẻ mặt lạnh nhạt của Diệp Trần vẫn như cũ, mà mấy người Lý Vân Phi, Tô Tiểu Nhu ngồi cùng bàn với hắn, vẻ mặt của mấy người sớm đã dại ra.

"Diệp Trần! Ngươi ở đây nói bậy bạ cái gì? Ngươi muốn hại chết cả chúng ta sao?"

Lý Vân Phi hướng về phía Diệp Trần trợn mắt mà nhìn, vào lúc này ý nghĩ muốn bóp chết hắn cũng có, những người còn lại nét mặt cũng đầy vẻ giận dữ.

Nhỡ đâu chọc giận Trần Tu Minh, liên lụy tới trên đầu của bọn hắn, vậy thì bọn hắn coi như xong!

Vẻ mặt Tô Tiểu Nhu thì tỏ ra lo lắng nói:

"Diệp Trần, đợt lát nữa nếu như Trần Tu Minh có hỏi, ngươi tuyệt đối đừng có thừa nhận!"

Đông! Đông! Đông!

Trần Tu Minh nghe được lời vừa rồi kia, trên người sớm đã dâng lên một cỗ sát khí cường đại, đeo ủng quân dụng vào, từng bước một bước về phía Diệp Trần, đám tiểu đệ kia của hắn cũng vội vàng theo sau, ngôi sao lớn như Trang Phỉ Phỉ đã bị gạt sang một bên.

Lúc này Trang Phỉ Phỉ vốn có thể nhân cơ hội này mà chạy đi, thế nhưng suy nghĩ một chút, cuối cùng chắn răng đi theo sau, trong lòng đã hạ quyết tâm, "Cho dù như thế nào đi nữa thì thiếu niên này cũng vì mình mà ra mặt, mình nhất định phải bảo đảm sự an toàn của hắn, cùng là thì bỏ thể diện đi cầu Tào Tứ gia là được rồi! Hơn nữa hắn đã công nhiên dám khiêu chiến với họ Trần kia, bối cảnh chắc là cũng không đơn giản a?"

...

Trần Tu Minh đi rất chậm, mỗi lần bước ra một bước, sàn nhà được làm từ đá cẩm thạch ở dưới chân vậy mà thùng thùng vang dội, giống như một một đôi búa lớn nện xuống mặt đất, tựa hồ có lực lượng vạn cân!

Rất rõ ràng, Trần Tu Minh này cũng không phải là loại thiếu gia ăn chơi không có học vấn và không có bản lĩnh làm việc mà còn là một tên võ giả nội kình, hơn nữa tu vi còn không có thấp.

Mà mấy người Lý Vân Phi cảm nhận được khí thế áp bách đến từ trên người Trần Tu Minh, bọn hắn lập tức ứa ra mồ hôi lạnh, muốn chạy đi nhưng lại không dám, chỉ có thể thành thành thật thật ngồi yên ở đó.

Các thiếu gia ăn chơi ở Vân Châu, gần như không ai không biết tới đại danh của Trần Tu Minh.

Người này chẳng những là con trai của Trần Kỳ Phong tư lệnh quân đội ở thành phố mà còn là một tên thiên tài võ đạo, từ nhỏ lớn lên ở trong doanh trại quân đội, bây giờ mới chỉ hai mươi tuổi cũng đã có quân hàm Thượng úy.

Muốn gia thế có gia thế, muốn thực lực có thực lực, chính là loại người như Trần Tu Minh này.

Bên trong các bị thiếu gia ăn chơi ở Vân Châu, người này tuyệt đối thuộc về loại cấp cao nhất, ngày bình thường đều là tồn tại mà bọn họ ngưỡng vọng!

Cho nên, ở trước mặt Trần Tu Minh, mấy người này quả thực giống như chuột thấy mèo.

Chẳng mấy chốc mà Trần Tu Minh đã chậm rãi đi tới trước bàn của mấy người, cuối cùng mở miêng, "Người vừa rồi nói lời kia, là ai?"

Vừa đặt ra câu hỏi đông thời ánh mắt của Trần Tu Minh đảo qua trên thân của mỗi người.

Ba người kia cùng đi với Lý Vân Phi, bị ánh mắt của Trần Tu Minh đảo qua, ngay lập tức mỗi người bị dọa đến muốn vía muốn lên mây, vội vàng liều mạng khoát tay lắc đầu, "Không phải ta! Không phải ta!"

Thật ra thì, lấy tu vi bây giờ của Trần Tu Minh sớm đã biết là ai, có có điều hắn cố ý không nói thẳng ra, chính là muốn uy hiếp mọi người.

Trần Tu Minh nhìn về phía ba người khoát tay áo kia, trong miệng nhẹ nhàng phun ra một chữ, "Cút!"

Ba người giống như được đại xa, nơi nào còn dám ở lại, lúc này tè ra quần hướng cửa chạy đi.

Ngay sau đó, ánh mắt của Trần Tu Minh lại rơi vào trên thân ba người Diệp Trần, Lý Vân Phi và Tô Tiểu Nhu.

Diệp Trần thì vẫn đang từ từ thưởng thức ly rượu vang, dường như căn bản không có nhìn thấy sự tồn tại cảu Trần Tu Minh.

Mà Lý Vân Phi ở dưới ánh mắt chèn ép của Trần Tu Minh, trong lòng lo ngay ngáy một trận, đang cân nhắc có nên khai ra Diệp Trần hay không thì ngay vào lúc này Tô Tiểu Nhu đột nhiên đứng lên, "Lời vừa rồi là ta nói! Thế nào? Ta nói có sai sao? Một đám con con trai lại đi tới bắt nạt một cô gái yếu đuối, chẳng lẽ còn không cho người ta nói hay sao?"

Diệp Trần nghe được điều này, lông mày lập tức nhíu lại, hiển nhiên là không nghĩ tới, nha đầu này vậy mà lại chịu cõng nồi thay mình.

Lý Vân Phi nghe được điều này, lập tức cuống lên, hắn không quan tâm tới sự sống chết của Diệp Trần, thế nhưng Tô Tiểu Nhu dù sao cũng là em họ của hắn, tự nhiên không thể mặc kệ ngồi xem, "Tiểu Nhu, ngươi nói bậy bạ cái gì đấy! Lời vừa rồi rõ ràng là do Diệp Trần nói, ngươi cần gì phải nhận tội thay hắn?"

Nói xong lời này, Lý Vân Phi vội vàng đứng dậy, hướng Trần Tu Minh mỉm cười nói:

"Trần thiếu, ngài không nhớ rõ ta hả? Ta là Lý Vân Phi a! Cha ta là Lý Quế Bình làm việc ở văn phòng chủ nhiệm thành phố, trước kia chúng ta còn từng uống rượu qua với nhau!"

Trần Tu Minh nghe được điều này, hai mắt lập tức khẽ híp lại một cái, dường như nhớ ra điều gì đó, "A, hóa ra là ngươi a!"

Lý Vân Phi nghe được Trần Tu Minh đã nhớ ra mình, lập tức rất vui mừng, vội vàng tiếp tục cười nói:

"Trần thiếu, đây là em ta, cô ta vừa rồi nói bậy bạ, nếu mạo phạm ngài, ta thay nó hướng ngài xin lỗi, còn xin ngài xem ở mặt mũi của tiểu đệ, không cần phải chấp nhặt với nó!"

Không nghĩ tới, Lý Vân Phi vừa mới nói xong câu này.

"Ba!"

Đáp lại hắn lại là một cái bàn tay của Tràn Tu Minh!

Lý Vân Phi lập tức lảo đảo một cái, bị một cái tát này của Trần Tu Minh đập bay, trong nháy mắt gương mặt của hắn sưng lên thật to.

Chỉ nghe được, Trần Tu Minh lạnh giọng nói:

"Nể mặt ngươi? Ngươi cho rằng ngươi là ai! Xem như cha ngươi Lý Quế Bình ở chỗ này, cũng không tới lượt hắn nói chuyện huống chi là ngươi!"

Mọi người nhất thời xì xào bàn tán một lần nữa!

Hiển nhiên cũng không nghĩ tới, Trần Tu Minh thế mà không nể mặt Lý Vân Phi một chút nào, nói tát là tát rất bá khí.

Lý Vân Phi chưa bao giờ phải nhận sự chèn ép và lăng nhục tới như thế, mặt mũi xấu hổ lập tức đỏ lên, nhưng đối mặt với Trần Tu Minh, hắn nào dám nói nửa chữ không, cho dù đánh bay cả răng hắn, cũng chỉ có thể nhẫn nhịn nuốt vào trong bụng, vội vàng lui sang một bên, không còn dám nói thêm gì nữa.

Tiện tay đuổi Lý Vân Phi, lúc này Trần Tu Minh cuối cùng đưa ánh mắt rơi vào trên người Diệp Trần, lắc đầu, vẻ mặt đùa cợt nói:

"Tiểu tử, ta vốn còn tưởng rằng ngươi là nhân vật nào, không nghĩ tới lại chỉ là một con rùa đen rút đầu, bạn của ngươi bị ta làm nhục như vậy, ngươi lại ngay cả cái rắm cũng không dám thả! Dũng khí lúc trước của ngươi đi nơi nào rồi? Ai, thật sự quá làm cho người ta thất vọng!"

Mọi người giờ mới hiểu được dụng ý của Trần Tu Minh, tất cả mọi người lập tức hiện ra vẻ mặt khinh bỉ nhìn qua người thiếu niên trước mắt này.

Hoàn toàn chính xác, bạn của mình bởi vì chính mình mà chịu nhục, vậy mà hắn còn không thèm nói một lời nào, đúng là rất hèn nhát.

Ngay cả Trang Phỉ Phỉ đứng ở phía sau thấy vậy cũng không thể không lắc đầu, lúc lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Trần cô ta mơ hồ cảm thấy thiếu niên này không đơn giản, vốn còn gửi gắm hi vọng hắn lẽ là một công tử ca của đại gia tộc nào đó, nói không chừng có thể có địa vị ngang nhau với Trần Tu Minh.

Thế nhưng tuyệt đối không ngờ rằng, đối phương lại là một thiếu niên hèn nhát tới như vậy.

"Xem ra lời hắn nói lúc trước kia, chắc chỉ là xung động nhất thời! Thôi được, kế trước mắt cũng chỉ có thể cầu Tào Tứ gia xuất thủ!"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio