Trong những ngày kế tiếp, Địch Áo rất nghe lời không hề rời khỏi viện nhỏ của mình, bởi vì hắn không muốn gây phiền toái cho Tác Phỉ Á. Đây cũng là quãng thời gian nhàm chán nhất trong cuộc sống của hắn, vừa mới thăng cấp trở thành Thiên Phú võ sĩ nên trong khoảng thời gian ngắn không được phép tu luyện, cả ngày không có việc gì làm, may là có Ngõa Tây Lý phụng bồi hắn, nếu không nhất định hắn sẽ rất buồn bực.
Những ngày qua Ngõa Tây Lý nói nhiều lắm, nào là phong thổ các nơi, còn có các thế lực trên đại lục, thỉnh thoảng khuyên răn Địch Áo vài câu, thậm chí có cả phê bình.
Ngõa Tây Lý luôn luôn cường điệu một câu, võ đạo chỉ có một đường, chính là đi "thẳng" vượt mọi chông gai, kiên quyết phải đi thẳng, thấy núi mở đường, gặp sông xây cầu, hành động giống như Tác Phỉ Á dốc lòng xây dựng thế lực của mình gọi là "khúc", quan hệ ích lợi gút mắt quá nhiều. Cho dù là Bá tước đại nhân cũng phải chịu tầng tầng kiềm chế, nếu muốn trở thành công, muốn được người khác thừa nhận, đa số là phải dựa vào kỹ xảo chu toàn.
Trước sau hoàn toàn là hai con đường khác nhau, chỉ có thể chọn một, không bao giờ có chuyện vẹn toàn đôi bên. Giống như Tác Phỉ Á vậy, tu luyện võ đạo không thành công thì kế hoạch xây dựng đoàn thể, thế lực sẽ gặp phải đủ loại khó khăn, đi một bước gian nan một bước.
Chẳng qua Địch Áo không có hoàn toàn nghe lời Ngõa Tây Lý, dù sao hắn cũng trí nhớ hai kiếp người, đã sớm dưỡng thành phương thức suy luận của riêng mình.
Có một ngày Địch Áo cảm giác Căn Luân và Chân Tri Luân bắt đầu vận chuyển ổn định, hơn nữa không cần hắn khống chế vẫn có thể tự động hấp thu nguyên lực. Hắn đem chuyện này nói cho Ngõa Tây Lý nghe, Ngõa Tây Lý lại quyết định mang theo hắn đến hoang nguyên. Thật ra thời gian tiếp xúc với Địch Áo càng lâu, Ngõa Tây Lý lại càng tò mò, hắn muốn tận mắt nhìn xem tốc độ tăng cấp của Địch Áo ở giai đoạn Thiên Phú võ sĩ có nhanh như Giác Tỉnh Giả hay không.
Địch Áo và Ngõa Tây Lý tán gẫu ở trong phòng, La Y chạy ra chuẩn bị xe ngựa, ngay lúc này ngoài viện vang lên một trận tiếng động ồn ào. Vì cửa phòng không khóa nên Địch Áo có thể thấy rõ ràng một gã mập quần áo hoa lệ và một tên võ sĩ xa lạ đang nghênh ngang xông vào sân, rồi nhắm hướng phòng hắn đi tới. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -
Thác Ni mang theo nhóm hộ vệ mấy lần ngăn cản trước mặt tên mập, nhưng hắn làm như không thấy, chỉ nghiêng người né tránh rồi tiếp tục bước nhanh về phía trước. Cuối cùng đám người Thác Ni phải lui qua một bên, hiển nhiên là bọn họ có cố kỵ trong lòng, lo lắng xúc phạm tới tên mập.
Địch Áo và Ngõa Tây Lý liếc nhau một cái, trong mắt Ngõa Tây Lý mang theo ý cười gian xảo, còn Địch Áo không hề dao động thần sắc. Một người căn bản không đặt cường giả ở Khắc Lý Tư bình nguyên vào mắt, đừng nói tới chỉ một tên Nam tước nho nhỏ, một người cất giấu trong lồng ngực một thú dữ vô cùng tàn nhẫn, khi ẩn nhẫn hắn có thể là một đứa trẻ ngoan, chỉ khi nào bị kích khởi hung tâm hắn sẽ không ngần ngại mười bước rải máu tươi để "báo đáp", cho dù là máu của mình cũng vậy. Nếu như chỉ biết ẩn nhẫn, hắn đã phải chết yểu từ thời tráng niên rồi, nếu thế cũng không nhận được cơ hội trọng sinh.
Trong nháy mắt tên mập và võ sĩ xa lạ đã bước vào gian phòng. Thác Ni thật sự nóng nảy, hắn lại động thân ngăn ở trước mặt tên mập, tay phải đặt lên chuôi kiếm, trầm giọng nói: "Cát Mỗ đại nhân, tiểu thư liên tục dặn dò tuyệt đối không thể để cho bất kỳ kẻ nào đi vào trong viện nhỏ này. Đại nhân, đừng để ta phải khó xử."
"Cút ngay." Tên mập trở tay tát vào mặt Thác Ni.
Thác Ni là Quang Mang võ sĩ dĩ nhiên không thể nào bị đánh trúng, hắn lui về sau một bước né tránh một bạt tai, tay phải rút trường kiếm ra. Trong mắt Thác Ni tràn đầy tức giận, giờ phút này hắn thật rất muốn đâm một kiếm xuyên tim con heo trước mặt này.
"Ngươi dám động tay?" Tên mập lạnh lùng nói.
"Keng... keng..." Nhóm hộ vệ của Tác Phỉ Á là lính dưới tay Thác Ni vội vàng rút vũ khí ra, bọn họ biết Tác Phỉ Á tiểu thư bảo hộ Địch Áo vô cùng kiên quyết. Nếu như Địch Áo có chuyện ngoài ý muốn, Tác Phỉ Á tiểu thư tuyệt đối bỏ qua bọn họ, vài ngày trước tình cảnh Bách Lệ Nhi chính là một chứng minh rõ ràng. Ngược lại, nếu như Cát Mỗ Nam tước làm ra động tác có tính thương tổn trước, chỉ cần bọn họ kịp thời ngăn trở là tốt rồi. Cho dù không tuân theo luật pháp Bá tước lĩnh, nhưng Tác Phỉ Á tiểu thư nhất định sẽ tận lực duy trì bọn họ.
(Bá tước lĩnh: lãnh địa của Bá tước)
"Các ngươi..." Tên mập liền biến sắc mặt, con ngươi lòng vòng một hồi, đột nhiên khẩu khí trở nên nhu hòa: "Thác Ni, ngươi yên tâm, ta chỉ muốn nói vài lời với Địch Áo thiếu gia khả ái mà thôi."
Thác Ni không nói gì, hai mắt vẫn ngó chừng gắt gao Cát Mỗ, mũi kiếm khẽ run lên hăm dọa, tùy thời đều có thể đánh tới.
"Ngươi chính là Địch Áo?" Tầm mắt Cát Mỗ rơi vào người Địch Áo, sau đó cười lên: "Quả thật rất đẹp mắt."
Dùng từ "đẹp mắt" để hình dung một người đàn ông ít nhiều gì cũng có mùi vị vũ nhục, thế nhưng Địch Áo vẫn không nhúc nhích, hắn lười đáp lại đối thủ, chỉ lẳng lặng nhìn xuống ngón tay của mình.
"Quên đi, các ngươi đã không yên lòng, ta đây có thể đi, Cổ Tư Đinh, ngươi tới nói thay cho ta." Cát Mỗ quét mắt quanh một vòng, nói: "Phải ôn nhu một chút, hiểu không? Không thể để cho Tác Phỉ Á tiểu thư hiểu lầm chúng ta."
"Đại nhân, ngài yên tâm đi." Gã võ sĩ được gọi là Cổ Tư Đinh hăng ném trường kiếm xuống đất, còn Cát Mỗ cười rú lên quái dị xoay người rời đi.
Cát Mỗ rời khỏi làm cho Thác Ni thở phào nhẹ nhỏm, hắn thật sự không dám giết Cát Mỗ, nhưng cái tên Cổ Tư Đinh này mà dám có cử động mang tính chất uy hiếp, hắn nhất định không ngần ngại một kiếm chém chết đối phương.
Cổ Tư Đinh chậm rãi đi tới trước mặt Địch Áo, nhóm Thác Ni vẫn đi theo phía sau Cổ Tư Đinh, chuẩn bị tùy thời ứng biến.
"Đại nhân nhờ ta nói cho ngươi biết..." Cổ Tư Đinh vươn tay sờ sờ trên trán Địch Áo: "Khắc Lý Tư bình nguyên không phải là địa phương ngươi có thể ở lại, trước khi đại nhân tức giận, nhà ngươi phải rời khỏi nơi này."
Địch Áo lẳng lặng nhìn Cổ Tư Đinh, không nói lời nào.
"Nghe không hả? Lập tức rời đi." Cổ Tư Đinh vươn ngón tay gõ gõ lên trán Địch Áo: "Càng nhanh càng tốt... tiểu tử, nếu không ngươi sẽ chết rất thảm rất thảm, có nghe hay không? Mẹ kiếp... Ngươi giả bộ ngu với lão tử?"
Thác Ni và nhóm hộ vệ dưới tay lộ ra thần sắc không đành lòng, khi dễ một thiếu niên yếu đuối kém trí lực như vậy đúng là quá đáng. Nhưng Cổ Tư Đinh không có làm ra động tác mang tính chất uy hiếp, còn chưa đủ để bọn họ xuất thủ.
Đầu Địch Áo bị gõ gõ hơi lay động một chút, còn Ngõa Tây Lý vẫn một mực quan sát Địch Áo, thấy Địch Áo thủy chung để mặc cho người ta định đoạt, hắn không khỏi lộ ra thần sắc thất vọng.
Lúc nãy Ngõa Tây Lý có nói với Địch Áo vấn đề này, hắn cho rằng người trẻ tuổi nên có tính cách nghiêm nghị không sợ cường quyền. Địch Áo làm cho hắn có cảm giác âm nhu có thừa, dũng cảm không đủ. Nếu như làm việc gì vĩnh viễn phải ngó trước ngó sau, suy tư kín đáo, khi bảo đảm trăm phần trăm thắng lợi mới khởi xướng chiến đấu thì còn rèn luyện cái gì nữa? Trong thế giới hắn từng biết, những vị cường giả đứng trên đỉnh đại lục, bao gồm cả hắn trong đó, tất cả mọi người đều có kinh nghiệm cửu tử nhất sinh, là bởi vì lần lượt trải qua những kinh nghiệm sinh tử, bọn họ mới có khả năng tiến bộ không ngừng.
Huống chi Địch Áo rất rõ ràng một điều, đó là có Ngõa Tây Lý tồn tại thì trong phạm vi Khắc Lý Tư bình nguyên nho nhỏ này không có ai đủ sức tạo thành uy hiếp. Dưới tình huống như vậy, Địch Áo vẫn lựa chọn ẩn nhẫn làm cho hắn thất vọng.
Nhưng ngay khi Ngõa Tây Lý định phẩy tay áo bỏ đi, Địch Áo đột nhiên động.
"… nói chuyện đi..." Cổ Tư Đinh chỉ ngón tay còn kém một tấc là chạm vào trán Địch Áo, ngay lập tức hai mắt phát ra hàn quang, hai tay vẫn còn để trên ghế, nhưng cái đầu đã đập tới trước, một chiêu" đại đầu chùy".
Đầu ngón tay so sánh với cái đầu, cái nào cứng hơn? Địch Áo đã cho ra trả lời xác thực nhất, ngón tay của Cổ Tư Đinh gãy ngang y như cành cây nhỏ đập vào đá. Khi hắn vừa mới cảm ứng được đau đớn từ đầu ngón tay truyền tới, Địch Áo đại đầu chùy tiếp tục lao tới trước đập thẳng vào ngực Cổ Tư Đinh.
Cổ Tư Đinh là Thiên Phú võ sĩ cấp sáu, theo lý thuyết sẽ không dễ dàng trúng chiêu như thế, nhưng hắn quá khinh thường Địch Áo. Hơn nữa Địch Áo dùng phương thức công kích quá mức kinh thế hãi tục, chưa bao giờ có một võ sĩ nào dùng đầu của mình làm vũ khí cả, ngược lại phần đầu phải là vị trí yếu hại cần được bảo vệ tốt nhất mới đúng.
"Ầm..." Cái đầu Địch Áo nện thật mạnh vào ngực Cổ Tư Đinh, hai tay cùng lúc dùng sức chống đỡ thân thể nhảy lên lao về phía trước, cái đầu lại nện thẳng vào cằm Cổ Tư Đinh.
Bởi vì Cổ Tư Đinh bị trúng đòn nghiêm trọng ngay chính giữa ngực, đang định há miệng hét lên bỗng nhiên bị đánh đột ngột khép lại, hai hàm răng đụng vào nhau phát ra thanh âm nặng nề rồi nhanh chóng bể tan tành, non nửa đầu lưỡi bị cắn đứt, một vòi máu ở bên trong bắn ra kèm theo đầu lưỡi, văng vào vách tường phía sau lưng Địch Áo và dính luôn ở trên đó.
Đám người Thác Ni nhìn không ra ảo diệu nhưng Ngõa Tây Lý lại sáng mắt lên, khi Địch Áo dùng đầu đánh trúng ngực đối phương, chiêu sau bất kể là xuất thủ hay xuất cước đều sẽ chậm lại chút ít, từ đó tạo cơ hội cho đối phương tranh thủ thời gian. Chỉ có thừa cơ đâm thẳng lên cằm đối phương mới là phương án tốt nhất, hai kích cứ thế nối tiếp nhau, quá tuyệt, triệt để bóp chết tất cả uy hiếp.
Ngõa Tây Lý vô cùng thích thú phong cách Địch Áo kết thúc đối thủ, Địch Áo không cô phụ kỳ vọng của hắn, một tia nghi ngờ cuối cùng đã hoàn toàn biến mất, hắn an lòng mỉm cười híp mắt, còn kém một đường lớn tiếng trầm trồ khen ngợi nữa thôi.
Thân thể Cổ Tư Đinh bay lên cao ba thước, sau đó ngã mạnh xuống mặt đất, hắn đã mất đi năng lực trả thù. Khối thân thể cứng đờ, cái miệng run rẩy mãi vẫn không có thanh âm nào phát ra.
"Địch Áo thiếu gia, tại sao ngài lại động thủ đả thương khách nhân của chúng ta vậy?" Ngõa Tây Lý cười hắc hắc nói.
"Ta không có động thủ, cũng không có động cước." Địch Áo thản nhiên nói: "Ta chẳng qua là định đứng lên, không cẩn thận đụng vào hắn thôi."
"Như vậy hả?" Ngõa Tây Lý cười càng thêm sáng lạn, giống như phần kiệt tác này cũng có công lao của hắn: "Sau này không thể động tay đông chân như vậy nữa, không tốt lắm nha!"
Thác Ni và nhóm hộ vệ lúc này mới từ trong kinh ngạc tỉnh lại, ánh mắt mọi người trở nên cực kỳ cổ quái, đây là Địch Áo sao? Đây là Địch Áo cả ngày ngẩn người như cọc gỗ sao?
"Ném hắn ra ngoài." Thác Ni phất phất tay cho đám thuộc hạ, tiếp theo mới nhìn qua Địch Áo, tựa hồ có lời gì muốn nói nhưng cuối cùng vẫn ngậm miệng. Địch Áo biến hóa quá nhanh, chuyện này không phải người như hắn có tư cách hỏi thăm, đợi tiểu thư trở về trang viên hắn nhất định phải lập tức bẩm báo.