Một kiếm chấn nhiếp, khiến cho tu sĩ tụ tập ở chung quanh nơi này hơn phân nửa là chạy ra xa, tựa hồ là rất sợ bị một kiếm một quyền kia của Tông Thủ đánh tới, bị tai bay vạ gió.
Trong mắt Tông Thủ, thực sự đồng dạng là ẩn chứa tức giận.
Những người này, thật xem mình chắc chắn đã chết rồi? Làm việc cư nhiên lại liều lĩnh tùy ý như thế, ngay cả nửa phần cố kỵ đều không có. Bạn đang xem tại Truyện FULL - truyenfull.vn
Cho dù là một tháng trước hắn vừa mới đem hơn mười đạo môn tru diệt, chém giết Vô Khư, tựa hồ cũng không thể chấn nhiếp.
Trong mắt ẩn hàm sát cơ quét về phía trước, Tông Thủ hừ lạnh một tiếng đem vô danh kiếm thu hồi, tiếp tục hướng phía đông nam độn không mà đi.
Sau một lát, đã nhìn thấy tòa thiên thai cao chín trăm trượng.
Cao cao đứng vững, phương viên lớn đến vài dặm cơ hồ là sáp nhập vào vân không, trên cùng là một tòa cung điện cự đại.
Đây chỉ là chủ thể Đăng Thiên Thai mà thôi, ở phụ cạn còn có Phó thai, có cao trượng, cũng có trượng, cao thấp, lớn nhỏ không giống nhau, nhưng nếu nhìn kỹ, giống như là có quy luật nhất định.
Trên mỗi tòa đài đều có một tòa pháp đàn có Linh sư tọa trấn, mà trên đài cao trượng là có mấy vị Linh cảnh, còn trượng thì là cửu giai, rồi sau đó là theo thứ tự giảm dần, cũng đều là người của Càn Thiên Sơn có thể dựa vào được.
Vốn là đều đang tĩnh tọa minh tưởng, nhưng khi ý niệm của Tông Thủ tiến đến, tức thì liền liên tục thức tỉnh.
Toàn bộ linh trận, đem ước chừng cái long mạch khốn thúc vào trong đó, khiến cho linh năng dư thừa.
Chỗ phía dưới, thì là trú đóng đến vạn đại quân, còn chưa kể Huyết Vân kỵ ở bên trong.
Mắt Tông Thủ khẽ híp một cái, đây là so với bố trí ban đầu của hắn còn phải nhiều hơn hai mươi vạn tinh nhuệ.
Hầu như không cần suy nghĩ, Tông Thủ đã biết đây là do mấy người Hổ Thiên Thu, Khâu Vi gạt hắn điều đến thêm hai mươi vạn đại quân.
Trong nội tâm là không khỏi âm thầm lắc đầu, biết được mấy vị lão thần của Càn Thiên sơn này, vẫn là đang lo cho an nguy của hắn.
Bất quá cử động lần này tuy là xuất từ sự trung tâm của mấy người, cũng không có ác ý khi tự mình điều động quân lực đến đây, nhưng lại cần phải tiến hành khiển trách, cái lệ này tuyệt không thể mở ra.
Lúc này nhưng lại không đi mà đem độn quang dừng lại, rơi vào trung ương của Đăng Thiên Thai.
Xuyên không mà vào, đặt chân vào trong điện đường kia thì Tông Thủ lại hơi chút kinh ngạc, nhìn sang một bên, là có một nữ tử mặc một thân ngân giáp đang luyện ngân thương, tư thế hiên ngang, đúng là Khổng Dao.
- Ngươi không ở phía dưới chỉ huy đại quân, đến nơi này làm gì? Còn không lui xuống.
Một khi thiên kiếp tiến đến, đại chiến bắt đầu, lấy Khổng Dao bất quá chỉ là bát giai đỉnh phong, căn bản là không cách nào kháng cự được cường giả mấy trăm năm trước của Vân Giới.
Trước tiên, chính là bị nghiền nát.
Xem xét một chút, mới phát giác ra khí cơ của Khổng Dao lại đã tăng lên, vững vàng bước chân vào cửu giai.
Bất quá cửu giai thì như thế nào? Nhiều lắm là có thể chống đỡ được lâu hơn chút ít.
Khổng Dao nghe vậy lại là sắc mặt trắng bệch khẽ cắn môi, thần sắc ủy khuất yên lặng đứng thẳng, cũng không nói chuyện.
Ngược lại là sau lưng truyền đến tiếng cười của Khổng Duệ:
- Quân thượng chớ tức giận, là Khổng Duệ để cho Dao nhi lên đây, chỉ là vì giải kiếp cho quân thượng.
- Kiếp?
Tông Thủ kinh ngạc, lại nhìn Khổng Duệ ở đây, ngược lại là không có chỗ nào ngoài ý muốn. Cái đại trận này, vốn là cần vị Ti Thiên Giám Chính thâm bất mạc trắc này đến chủ trì.
- Đúng là quân thưởng hẳn đã quên đổ ước của ta cùng với Trọng Huyền? Nữ nhi này của ta, một năm trước thân có suy kiếp, chọc cho quân thượng có không ít phiền toái.
Tông Thủ tự nhiên là biết được là vừa mới bắt đầu hắn đã tận lực dùng thủ đoạn mời chào, chỉ vì là tài hoa của Khổng Dao này cho dù đến tay ai cũng không một lần có thể phát huy ra được, cũng không nguyện tuyệt đại quân thân này uất ức chết ở dưới đao.
Về sau mới biết Khổng Dao nguyên lai là suy tinh kia.
Lại vẫn là lông mày nhăn lại:
- Nhưng cái suy kiếp này không phải là đã giải rồi sao?
- Suy kiếp của Dao nhi mặc dù đã giải, nhưng hung vận của quân thượng vẫn còn tồn tại.
Khổng Duệ vẫn ung dung giải thích, trong mắt mỉm cười:
- Cởi chuông phải do người buộc chuông, quân thượng muốn cưởi hung kiếp, vẫn là cần có Dao nhi ở bên người mới được.
Tông Thủ nghe thấy, lập tức là có loại cảm giác bừng tỉnh đại ngộ.
Trách không được gần đây là giết chóc không ngừng, nguyên lai là do cái hung vận này.
Nhưng trong lòng lại bán tín bán nghi, luôn cảm giác được Khổng Duệ ở đối diện này là đang lừa dối chính mình.
Lại là lo lắng cho an nguy của Khổng Dao:
- Nhưng nàng mới bất quá chỉ là một cái cửu giai giám chính, sao lại có thể không lo lắng cho an nguy của nàng được? Những người kia tới, một ngón tay liền có thể đem nàng nghiền nát, mà khi đó bổn vương chưa hẳn là có thể bảo vệ được.
Đây là trên Thạch thai, cũng không phải là ở trong vạn quân.
Khổng Dao vốn là tức giận đến mức môi anh đào tím lên, lần này nếu không phải là vâng mệnh phụ thân, nàng mới sẽ không đến cái Đăng Thiên Thai này.
Kết quả là một phen hảo tâm, ngược lại là bị Tông Thủ răn dạy chế ngạo.
Thẳng đến khi Tông Thủ nói một câu cuối cùng này, trên mặt mới hơi bớt giận.
Nghe ra sự ân cần trong lời nói của gia hỏa này, là chân tâm thật ý.
Lại vẫn là hừ lạnh một tiếng, đột ngột đâm ra một thương, trực kích cổ họng Tông Thủ.
Sử thương không phải là rất nhanh, nhưng lại có một loại khí thế vạn phu mạc đương, vạn quân lui tránh.
Trong nội tâm Tông Thủ hơi hơi nhảy dựng lên, trên nét mặt cũng nổi lên vài phần ngưng trọng.
Cảm giác Khổng Dao này trong chớp mắt đã cùng với vạn đại quân hợp lại làm một.
Thậm chí là toàn bộ Càn Thiên Sơn, Đông Lâm, Huy Châu, mấy trăm vạn đại quân, đều ở sau hậu thuẫn.
Chỉ trong chớp mắt, Tông Thủ đã thoáng qua nhận biết được căn bản thương thuật của nàng.
Đây là --- Thiên Quân Phá.
Hơn mười năm sau, Khổng Dao dùng tuyệt thế thương thuật chiến đấu tung hoành sa trường trảm tướng giết địch, kháng cự lại những cường giả Tiên cảnh, Thần cảnh kia, chính là quân đạo võ học.
Lúc này mới chỉ là hình thức ban đầu, cũng đã có khí thế lăng nhân.
Linh cảnh bình thườn, một thương này đều chưa hẳn có thể ngăn cản được.
Cong chỉ búng ra, ngón tay vừa mới chạm vào mũi thương thì có một cỗ cương lực ở giữa hai người chợt bùng phát.
Thân hình Khổng Dao là không khống chế được bị quẳng lên không trung, thối lui hơn trăm trượng mới dừng lại được. Nhìn đối điện, lại chỉ thấy Tông Thủ đứng nguyên tại chỗ, thình lình không chút sứt mẻ.
Ngẩn người, trong mắt Khổng Dao lập tức lộ ra vẻ uể oải.
Lúc này nàng cũng đồng dạng là không có tổn thương, nhưng rõ ràng cảm nhận được là Tông Thủ hạ thủ lưu tình mà đánh lui mình, đồng thời còn có dư lực để bảo vệ thân thể nàng.
Chênh lệch giữa hai người, là cách biệt một trời một vực.