Thần Khống Thiên Hạ

chương 1467: lăng tiếu ra tay (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hiện nay Lăng Tiếu đã qua không hề che dấu gì nữa. Khí phách kẻ ngồi trên cao kia vừa thấy là đã không nghi ngờ, khí chất Hoàng giả lượn vòng vòng quanh thân hắn làm cho người ta có một loại cảm giác muốn thần phục.

Mọi người ở đây mới xem như lại được chứng kiến vị bá chủ một chốn có thể chính mình gây dựng thế lực, có gan chống lại Cổ gia, tổ chức Sát Thiên cùng với Hắc Ma Môn ra sao.

Lao Chiêm Đức tỏ ra vẻ thù hận đối với Lăng Tiếu mà hỏi

- Lăng Cung Chủ ngươi đây là có ý tứ gì?.

Lăng Tiếu lạnh nhạt hững hờ trả lời

- Có ý tứ? Ngươi hẳn là hỏi qua một chút bảo bối sư điệt của ngươi. Bổn cung là thân phận gì, mà hắn cũng dám bình phẩm từ đầu đến chân đối với ta. Bổn cung chỉ là thay ngươi dạy hậu bối không tôn trọng trưởng bối như vậy mà thôi. Chẳng lẽ ngươi muốn vì hắn mà kiếm công đạo sao?

Lăng Tiếu khí thế dọa người, thần sắc uy vũ, làm cho người ta có một loại cảm giác không lạnh mà run.

Đại đa số ở đây cũng có được tu vi Huyền Đế, nhưng vẫn cảm giác được cảm giác bị đè nén đáng sợ từ Lăng Tiếu kia.

Mà ngay cả Bích bà bà kia đều có vẻ kinh ngạc đối với Lăng Tiếu. Bà âm thầm tự nhủ ở trong lòng

- Hảo tiểu tử, lại có thực lực Cao Giai Huyền Đế!

Lúc Lăng Tiếu đi tới Vạn Hoa Tông đã sớm che giấu khí tức, hiện nay là vạn bất đắc dĩ nên mới lộ ra.

Người khác đã bắt nạt đòi ngồi lên đầu, chẳng lẽ còn phải giả bộ khiêm tốn thấp bé sao?

Điều này hiển nhiên là không có khả năng!

Lao Chiêm Đức bị Lăng Tiếu hù dọa đến nín lặng, trong lúc nhất thời không dám lại nói tiếp.

Nhìn nữa lại thấy sư điệt và sư đệ bị thương đang ngồi bệt ở dưới đất, hôm nay quả nhiên là mặt mũi bị ném vào sọt rác.

Hoa Nhân Phượng mở miệng nói giảng hòa

- Lăng Cung Chủ bớt giận, ta nghĩ bọn họ cũng không phải cố tình phạm tội với ngài. Không bằng nể mặt mũi của ta thì bỏ qua như vậy đi!.

- Cái này đương nhiên, dù sao có chút người đã được giáo huấn, hẳn là biết có đôi lời không phải có khả năng nói lung tung!

Lăng Tiếu khẽ gật đầu mà đáp.

- Lăng Cung Chủ khoan dung độ lượng lượng, các vị đại sư trước hết đều đi nghỉ ngơi đi!

Hoa Nhân Phượng nói.

Lao Chiêm Đức cùng Công Tôn Thái Nhiên đều không có biện pháp luyện chế ra Bát Phẩm đan dược. Người ở chỗ này thiết nghĩ cũng là không ai có thực lực như vậy. Trong mắt nhung của Hoa Nhân Phượng toát ra nỗi đau thương khó nén.

Trong lúc tất cả mọi người ở đây đều đứng dậy muốn rời đi, Lăng Tiếu mở miệng lần nữa

- Nếu như mọi người không vội, Bổn cung không ngại ở trước mặt các ngươi thử một chút việc luyện Bát Phẩm đan dược!.

Lăng Tiếu vừa nói ra lời này, tất cả mọi người dừng bước.Ánh mắt lại một lần nữa tập trung ở trên người hắn.

- Lăng Cung Chủ, hà tất vì một hồi tranh luận!

Mộc Vịnh Bác mở miệng khuyên răn.

Lăng Tiếu khẽ lắc đầu đáp

- Các vị ở đây đều là lão tiền bối, Lăng Tiếu cũng không giấu diếm gì. Ta xác thật là được Hàn Khai sư huynh chỉ điểm, hiện nay coi như là có hơi tâm đắc. Nếu muốn luyện chế Bát Phẩm đan dược không nói có khả năng trăm phần trăm thành công, nhưng mà... Ít nhất có bẩy thành nắm chắc. Nếu như các vị có hứng thú thì có khả năng lưu lại để chỉ điểm một đôi điều. Nếu như không có hứng thú cũng không sao!.

Lăng Tiếu đây là hạ thấp thân phận, lấy một thân phận hậu bối Luyện Dược Sư để nói chuyện cùng bọn họ. Cái này không nghi ngờ khiến cho những người khác cảm giác được Lăng Tiếu là một người tuổi trẻ phi thường hiểu được lẽ tiến thoái. Cũng khó trách người ta có khả năng thành lập đại tông môn như vậy, điều này thực sự không phải là ngẫu nhiên.

Nhưng mà, bọn họ nghe giọng điệu Lăng Tiếu khẳng định như vậy, tựa hồ thật sự có thể luyện chế ra Bát Phẩm đan dược. Điều này làm cho bọn họ kinh ngạc như thấy người nhà trời.

Hoa Phiêu Nguyệt càng là nói tranh

- Lăng Cung Chủ, ngài... Nếu là ngài thật sự có thể luyện chế ra Bát Phẩm Giải Độc Đan cứu lão Tông chủ chúng ta, Phiêu Nguyệt nguyện ý làm trâu làm ngựa cho ngài!.

Lăng Tiếu đáp

- Cái này rồi hãy nói sau, ta cũng không dám nói trăm phần trăm luyện chế ra đan dược. Chỉ hơi có không chú ý liền dễ dàng làm hỏng việc luyện chế, tin tưởng các tiền bối ở đây cũng biết đạo lý kia.

- Không sai, cũng không ai dám bảo đảm. Lăng Cung Chủ nói lời này thật hay, không giống có mấy người tự cho là đương nhiên!

Một người Thất Phẩm Luyện Dược Sư đứng dậy nói, trong giọng nói vẫn không quên châm chọc Lao Chiêm Đức cùng Công Tôn Thái Nhiên.

Hoa Nhân Phượng nói

- Lăng Cung Chủ ngài... Ngài nói cũng đúng sự thật?

- Dù sao quý tông hiện tại cũng không có biện pháp gì, sao không để ta thử một lần? Nhưng mà chỗ linh thảo và Thú Đan cần thiết có lẽ do quý tông đảm nhận, luyện không được thì Bổn cung cũng không chịu trách nhiệm bồi thường!

Lăng Tiếu cười nhạt đáp.

- Thật tốt, chỉ cần có một thành cơ hội chúng ta đều nguyện ý thử một lần. Mọi linh thảo cần thiết đều để cho chúng ta gánh chịu!

Hoa Nhân Phượng lại dấy lên hy vọng liền đáp.

- Vậy được rồi, Bổn cung liền tự bêu xấu ở trước mặt các vị tiền bối!

Lăng Tiếu nói rất là thản nhiên.

Lúc trước hắn thật không nghĩ ra tình thế này. Chính là Cát Thần lại phải đạp hắn xuống nước. Vậy thì liền thuận ý của hắn, cho hắn biết cái gì gọi là cảm giác tuyệt vọng vậy.

Vì vậy mọi người lại một lần nữa trở lại trên chỗ ngồi. Mà ngay cả ba người Lao Chiêm Đức, Công Tôn Thái Nhiên và Cát Thần muốn chuẩn bị rời khỏi cũng không đi nữa. Ánh mắt của ba người bọn họ đều là che dấu sự thù hận nói không ra lời.

Lăng Tiếu nói một lần linh thảo cần thiết để luyện chế Giải Độc Đan cho Hoa Nhân Phượng.

Hoa Nhân Phượng lập tức hạ lệnh cho Thất Phẩm Luyện Dược Sư của bản thân tông phẩm đi chuẩn bị.

Không đầy nửa canh giờ, chỗ linh thảo và Thú Đan mà Lăng Tiếu cần thiết đều là đặt ở trước mặt hắn.

- Tốt lắm, thời gian cấp bách, Bổn cung liền dốc hết toàn lực luyện chế Giải Độc Đan thay cho quý tông. Còn có thành hay không toàn bộ xem ý trời!

Lăng Tiếu hít sâu một hơi rồi lại nhắc rõ lần nữa.

Ngay sau đó, Không Gian Giới Chỉ trong tay của hắn lặng yên biến thành một chiếc Dược Đỉnh màu đen.

Dược Đỉnh này thấm đẫm phong cách cổ xưa, thân đỉnh tỏa ra ánh sáng âm u. Hoa văn trên đỉnh càng là rậm rạp phức tạp. Nó phát tán ra ngoài những tia sáng u ám càng là thần bí sâu xa, làm cho người ta liếc mắt nhìn một cái liền biết đó cũng không phải Dược Đỉnh bình thường.

Mọi người ở chỗ này đều là có kiến thức rộng rãi, lập tức nhận ra sự phi phàm của chiếc đỉnh này.

Bọn họ gắt gao nhìn chăm chú Dược Đỉnh này mà đều là không tin nó có liên hệ lớn lao cùng thần đỉnh xếp hạng thứ năm trong truyền thuyết.

Bọn họ đều nổi lên ý tham lam. Chính là vừa rồi Lăng Tiếu lộ ra sự cường đại lại làm cho bọn họ chỉ có thể đè nén tâm tư này xuống.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio