Thần Khống Thiên Hạ

chương 1984: vi sư chịu không dậy nổi người này! (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Một ông lão tóc trắng xoá phát ra âm thanh khàn khàn mà nói khe khẽ.

Trong không gian tiểu lục địa, tại một chỗ giống như lao tù.

Tại một chỗ yên tĩnh trong dãy núi, có một địa điểm được người ta san phẳng thành bãi đất trống.

Chỗ đất trống này giống như một luyện võ trường. Trên đó có được gần trăm tên thiếu niên tuổi tác khác nhau. Tất cả bọn chúng đều mặc quần áo vải gai thô kệch, đang đồng loạt rèn luyện thân thể.

Bọn họ ai nấy đều đi những bước chắc chắn, phát huy ra từng đạo quyền kình mạnh mẽ xé gió vun vút, làm cho không khí đều phải kêu "Rắc rắc", rồi không ngừng nổ tung bất thình lình!

Ở cách luyện võ trường này không xa, có một người trẻ tuổi đang ngồi trên một đỉnh núi.

Người trẻ tuổi này nhắm mắt dưỡng thần, trông như đã hòa nhập vào chốn thiên địa này. Người bình thường coi như nhìn về phía hắn thì cũng khó lòng phát hiện ra sự có mặt của hắn.

Người trẻ tuổi này đúng là Lăng Tiếu được truyền tống từ Loạn Táng Không Gian đến phiến không gian này.

Đừng xem hắn ngồi như vậy. Chính là trong số những thiếu niên không xa này có người nào lười biếng, hắn đều có thể phát hiện. Hắn liền lập tức phát ra cảnh cáo đối với kẻ đó, nếu mà không nghe lời thì lập tức dùng thủ đoạn nhỏ khiến cho bọn chúng nếm thử lợi hại.

Lăng Tiếu đến nơi này đã hơn nửa năm.

Trải qua thời gian hơn nửa năm này, hắn đã được những người hậu duệ Hồn Tộc đồng ý, đưa bọn trẻ con trong thôn đến chỗ hắn, để cho hắn chỉ bảo võ kỹ.

Chỉ là phương thức dạy dỗ của Lăng Tiếu cũng khác hẳn với người bình thường. Hắn tính toán cải tạo hết thảy thân thể quá yếu của những đứa trẻ này, khiến cho bọn chúng đều có được tố chất Võ Giả trên bình thường, tuyệt đối không hề sốt ruột mà lập tức truyền thụ cho bọn chúng bất cứ Huyền kỹ lợi hại nào.

Trải qua nửa năm này, thân thể những đứa trẻ này cũng trở nên rắn chắc không ít.

Ngoại trừ bé gái cá biệt hoặc đứa trẻ thiểu năng ra, ai nấy đều thành công được Lăng Tiếu giữ xuống, đồng thời truyền thụ Khống Thần Quyết cho bọn chúng. Để cho bọn chúng đến buổi tối có khả năng thử nghiệm suy tưởng tu luyện, khiến cho bọn chúng sớm đến ngày có thể cảm ứng được sự tồn tại của tinh thần lực. Đến lúc đó là có thể lợi dụng tinh thần lực để làm được những công kích đơn giản.

Hơn nửa năm trôi qua, có điều là cho đến nay không ai có thể cảm ứng được sự tồn tại của tinh thần lực.

Lăng Tiếu ít nhiều có hơi sốt ruột, hắn không biết có đúng là chính mình chỉ bảo sai lầm, hay là tài năng bẩm sinh của những đứa trẻ này quá kém.

Chiếu theo đạo lý mà nói, với tài năng bẩm sinh về mặt Trọng Hồn của Hồn Tộc, thì tu luyện Khống Thần Quyết kia hẳn là chuyện khá dễ dàng a!

Ngày đó hắn căn bản không có phí bao nhiêu công sức liền cảm ứng được sự tồn tại của tinh thần lực. Mà học xong công kích tinh thần cũng không cần thời gian dài hơn!

Sau khi kết thúc một ngày huấn luyện, tất cả trẻ con cũng có thể vui vẻ về nhà.

Nhưng mà có một người thiếu niên cũng chạy từ dưới chân núi lên đến được đỉnh núi.

Trên mặt hắn hiện lên vẻ vô cùng sung sướng mà kêu lên kinh ngạc đối với Lăng Tiếu trên đỉnh núi

- Sư phụ, con cảm nhận được tinh thần lực... con cảm nhận được tinh thần lực!.

Lăng Tiếu nhìn Vân Thiên đang kích động chạy tới, cuối cùng lộ ra vẻ mặt có vài phần như rũ được gánh nặng mà lẩm bẩm nói

- Xem ra tu luyện bất cứ thần quyết nào đều dựa vào một chút tài năng bẩm sinh. A Thiên đúng là ở trong những đứa trẻ này có Thức Hải rộng rãi, có lẽ trong tương lai có thể Khống Thần Quyết ở trên người hắn sẽ làm rạng rỡ truyền thống, để cho hắn bảo vệ Hồn Tộc cũng thích hợp, nhưng mà.. Tuyệt đối không thể để cho hắn nuôi thành sát khí quá nặng mới được!.

Lăng Tiếu vốn không có ý định thu nhận Vân Thiên làm đồ đệ, chính là Vân Thiên cũng một mực gọi hắn là "Sư phụ". Sau khi trải qua một phen do dự, cuối cùng Lăng Tiếu coi như là chấp nhận hắn làm đồ đệ.

Mọi người Hồn Tộc đang tu luyện mà so với Võ Giả cùng bậc thì đều có chỗ thiếu sót, không có gì đặc biệt xuất chúng về thể chất.

Nhưng mà Trọng Hồn kia lại là tài năng bẩm sinh để bọn hắn lợi dụng tốt nhất. Một khi bọn họ trước hết tăng tinh thần lực lên thì bọn họ sau đó có khả năng vượt bậc giết người. Còn về phần phương diện Võ Giả cùng bậc, cũng có thể thông qua việc tăng cường lực lượng của tinh thần lực và hồn lực, khiến cho họ có thể xuất phát sau mà đến đích trước, cứ như vậy mà vượt qua.

Tựa như Lăng Tiếu bây giờ, hắn có được thần hồn Cao Giai Thần Vương, như vậy hắn mà từ Trung Giai nhảy đến Cao Giai ở trong cùng bậc thì liền không có cửa ải trở ngại nào.

Cho nên, người Hồn Tộc cũng có ưu thế như vậy.

Chỉ cần trước hết tích lũy làm tăng tinh thần lực lên, rồi linh hồn so sánh với thưòng ngày sẽ cường đại hơn. Đối với đột phá cùng bậc của bọn họ thì cũng có được lợi ích lớn lao như vậy.

Không có Võ Giả với thể chất tốt có khả năng tu luyện cấp bậc, nhưng mà đã có tài năng bẩm sinh về Trọng Hồn có khả năng mô phỏng bổ sung chỗ còn thiếu sót tự nhiên của bọn họ.

Cái này có thể nói xem như buổi sáng bị mất, đến chiều lại tìm được. Có chỗ mất liền tất có chỗ đoạt được!

Lăng Tiếu cười cười mà hỏi Vân Thiên đang thở hổn hển lao đến

- Làm được rồi hả, kế tiếp chính là để xem ngươi có thể vận dụng tinh thần lực như thế nào. Đến khi ngươi đạt tới mức như vi sư vậy, liền xem như ngươi bắt đầu nhập môn!.

Lăng Tiếu vừa nói đồng thời dùng một ý niệm trong đầu liền nhấc một gốc cây nhỏ không xa cùng với cả gốc rễ lên, đồng thời khiến cho gốc cây nhỏ này dạo qua một vòng ở xung quanh.

Điều này làm cho Vân Thiên nhìn đến mở to hai mắt, dáng vẻ vừa kinh ngạc lại hưng phấn.

Hắn biết sư phụ của hắn lợi hại, chính là không nghĩ tới lại lợi hại như thế. Chỉ dựa vào một ý niệm trong đầu là có thể nhổ bật một gốc cây nhỏ, còn có thể khiến cho nó bay loạn như vậy, quả thực là rất khó có thể tin nổi.

Hắn cảm giác coi như là phụ thân mình hoặc là lão tộc trưởng cũng không có bản lĩnh như vậy!

Trong lòng Vân Thiên đối với sư phụ của hắn càng thêm bội phục vạn phần, một tâm tư vô cùng tôn sùng thành kính cứ thế mà sinh ra!

- Đệ tử nhất định sẽ cố gắng tu luyện, để sớm ngày đạt tới cảnh giới này!

Vân Thiên đáp lại phi thường nghiêm túc.

Lăng Tiếu gật đầu nói

- Ừ, tiếp tục cố gắng lên, vi sư tin tưởng ngươi nhất định có khả năng làm được. Nhưng mà đừng quên đồng dạng phải cố gắng tu luyện thân thể cho tốt. Cả hai cái đều cùng không thể để suy giảm. Nếu mà ngươi không đạt được yêu cầu của vi sư, thì vi sư tuyệt đối sẽ không công nhận đồ đệ như ngươi. Vi sư chịu không dậy nổi người này!.

- Vâng sư phụ, đệ tử nhất định sẽ cố gắng gấp bội, không để cho sư phụ mất mặt!

Vân Lợi đáp với sự kiên định phi thường.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio