Thần Khúc

chương 188: c188: chương 188

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hồi lâu không nghe Khúc Xuân Thu trả lời, Khúc Duyệt nói tiếp: "Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, vận may sợ vận rủi, vận rủi lại sợ không vận, chỉ cha có thể làm được."

Khúc Xuân Thu dở khóc dở cười bước ra khỏi khoang thuyền: "Aiz, chỉ có con dám nói với ta như vậy mà ta còn không dám nổi giận."

"Ai bảo cha rảnh rỗi bày ra phiền toái cho con? Cho nên đừng trách tại sao con chạy đến làm phiền cha." Khúc Duyệt tự tin nói.

Những quyển trục đó tám phần đã bị người động tay động chân. Có lẽ chuyện Trục Đông Lưu mất khái niệm thời gian đã bị truyền ra. Khả năng rất lớn là Tam Ca ra tay, hơn nữa, người bày mưu chính là phụ thân.

Phụ thân rất hay làm vậy, lần trước nàng vào ảo mộng của ông trảm tâm ma, tình thế nguy cấp đến thế nhưng ông vẫn biến thành một cơ hội để khảo nghiệm nàng.

Có đôi khi Khúc Duyệt thực sự không hiểu, phụ thân cực kỳ tin tưởng vào năng lực của nàng hay vì ông không rõ đâu là nặng nhẹ.

Không nghe ông trả lời, hừ, quả nhiên là thế rồi, Khúc Duyệt hơi nheo mắt.

Đương nhiên tất cả hai mươi quyển trục không thể đều liên quan đến thời gian được, khả năng chỉ có một nửa, nàng vậy mà rút một lần được ba đề, đúng là vận may quá tệ.

- -- ---

Khúc Xuân Thu khoác một kiện áo choàng che phủ tu vi và diện mạo, đi theo Khúc Duyệt vào giữa sân, Phó Thông gieo xong đến lượt ông.

Căn cứ vào tổng điểm xúc xắc, chọn ra một đề trong mười bảy quyển trục còn lại.

Khúc Duyệt thấp thỏm đưa thần thức đi vào, thở phào nhẹ nhõm, lấy độc trị độc có hiệu quả, không liên quan đến thời gian, là một đề tương đối bình thường.

Tương tự với đề số một, cũng là săn giết yêu thú.

Gần một ngôi làng có khu rừng rậm rạp mà phần lớn đã bị chiếm giữ bởi Thiên Ma thú cấp hai. Giữa rừng có một cái giếng, trong giếng phong ấn một con Thiên Ma thú cấp năm. Sau khi giết hết Thiên Ma thú cấp hai, phong ấn trong giếng sẽ tự động biến mất.

Khúc Duyệt nghĩ cái này hình như hơi giống với chơi game đánh quái, diệt đủ số lượng quái thì con boss sẽ xuất hiện, nhỉ?

Tuy nhiên Thiên Ma thú cấp năm vượt xa năng lực đệ tử cấp ba có thể xử lý. Không thể nghi ngờ, mười người của cả hai đội hợp lực lại cũng không thể giế t chết nó.

Khúc Duyệt tiếp tục xem đề, cuối cùng đề thi chỉ rõ hai việc.

Thứ nhất, dưới đáy giếng có mê cung ẩn chưa nhiều bẫy rập, lối thoát khỏi thế giới quyển trục giấu bên trong mê cung. Thứ hai, sau khi một đội đi vào, họ sẽ nhận được một lá bùa loại trừ, dán vào ai, người đó sẽ bị đưa ra khỏi thế giới quyển trục.

"Làm thế nào phân thắng bại?" Hạ Cô Nhận ôm kiếm nghe xong hồi lâu cũng không hiểu đề mục bảo làm gì.

Trục Đông Lưu trầm ngâm phân tích: "Trước tiên giết sạch tiểu Thiên Ma thú, giải trừ phong ấn, để Hạ sư huynh dẫn dụ Thiên Ma thú ra khỏi giếng, giữ chân nó, Bì Bì sẽ đưa chúng ta thoát khỏi mê cung? Đội nào ra trước đội đó thắng?"

Quân Thư quan tâm đ ến lá bùa loại trừ kia: "Mọi người đoán mấy người Vân Vụ quốc sẽ dán bùa lên ai, Hạ sư đệ hay Bì Bì?"

"Mạnh nhất" và "Thông minh nhất", thiếu một đều không được.

Vân Kiếm Bình nói: "Chúng ta cũng phải bàn xem nên đưa ai trong số đội kia ra ngoài nữa. Đưa cho đội trưởng đi, hắn lải nhải nhiều quá, rất phiền!"

Khúc Duyệt vẫn chưa lên tiếng.

Xem kỹ đề thi quả thật không nói rõ cách phân thắng bại, cho nên cái khó của đề nằm ở chỗ phỏng đoán được ý đồ của đại lão ra đề. Sau khi liệt kê ra một loạt trong đầu, Khúc Duyệt dùng phương pháp loại trừ và để lại ba ý đồ có khả năng cao nhất. Kế đó trong ba ý, nàng chọn ý "bất ngờ và hợp lý nhất".

Nghĩ thông suốt, Khúc Duyệt thu lại nét mặt nghiêm nghị.

Mọi người thấy nàng lộ ra tươi cười liền yên tâm thả lỏng, mấy cặp mắt đổ dồn về phía nàng, chờ nàng lên tiếng.

Khúc Duyệt thần bí nói: "Lá bùa loại trừ kia chính là mấu chốt, sử dụng cẩn thận."

Mọi người gật đầu đồng ý.

Khúc Duyệt: "Tốt."

Mọi người ngẩn ra: "Cái gì tốt ạ?"

Khúc Duyệt nói: "Nhớ kỹ lời ta nói là được, còn lại, sau khi đi vào mọi người tùy theo tình hình mà làm, tự mình quyết định nhé."

"Tiên sinh!!!" Ai nấy lộ vẻ mặt hoảng sợ, hiện giờ một ván định thắng thua, thất bại liền xong đời đó!

"Đề này đơn giản, chỉ cần nhớ kỹ lời ta nhắc nhở, với bản lĩnh hiện tại, mọi người có thể thắng lợi." Khúc Duyệt xua tay ý bảo mọi người bình tĩnh, Vân Vụ quốc cũng chưa từng vào ba hạng đầu, thực lực chỉ tầm trung, trước đó vì "vận rủi" bức bách mà nàng bất đắc dĩ giở thủ đoạn kia, "Nếu đề này mà vẫn cần ta cầm tay chỉ dẫn làm sao để qua cửa, vậy thì đến khi tỷ thí cùng đối thủ mạnh, mọi người nhất định sẽ bị dập tả tơi đấy."

Mọi người:...

Nhìn thái độ bình tĩnh của Khúc Duyệt, phỏng chừng thật sự không khó nhưng trong lòng bọn họ vẫn thấp thỏm không yên.

Khúc Duyệt xoa xoa đầu nhỏ của Bì Bì: "Cố lên nhé!"

Bì Bì lăn trên mặt đất một vòng hóa thành hình người, vẻ mặt hơi túng quẫn. Nó dẫu sao cũng chỉ là một con hạc nhỏ, chưa từng trải việc đời, dưới bao nhiêu con mắt, nó không thể không hoảng: "Tiên sinh, ngài nhắc nhở Bì Bì thêm chút đi."

Nó giơ bàn tay nhỏ: "Một chút, một chút thôi là được."

Khúc Duyệt cực kiên trì: "Không cần, ta đã nhắc nhở đủ nhiều rồi."

Bì Bì chu lên miệng nhỏ hồng hồng, khó nén thất vọng.

Khúc Duyệt cười: "Nếu thắng được ván này, ta thưởng cho ngươi một thư đề cử đến học tại Học Viện Dị Nhân của Hoa Hạ chúng ta, học phí cùng chi phí cần thiết sau này ta cũng sẽ bao hết."

Bì Bì nghe vậy trợn to hai mắt, sợ Khúc Duyệt đổi ý lập tức giơ lên ngón út: "Tiên sinh, một lời đã định nhé!"

Khúc Duyệt chốt hạ: "Một lời đã định!"

Các đệ tử tiến vào quyển trục, giống như trước đứng im trước cửa đồng.

Trưởng lão tuyên bố: "Thi đấu bắt đầu!"

Từ kinh nghiệm của ba lần trước, tựa như phản xạ có điều kiện, năm đệ tử Vân Vụ quốc lập tức vào thế phòng thủ. Nhưng lại thấy mấy người Hạ Cô Nhận không để ý tới mà bước vào cửa đồng.

Bọn họ thở phào, đuổi theo nói: "Các vị sư huynh, chúng ta cùng thương lượng được không?"

"Nói đi!"

"Trận đấu này hẳn là so xem bên nào đi ra khỏi quyển trục trước. Chúng ta đã đánh suốt năm ngày, ai nấy đều kiệt sức, không bằng thu xếp một chút..."

- -- ---

Khúc Duyệt ngẩng đầu nhìn chằm chằm hình ảnh giữa không trung.

Sau khi hai bên đi vào, năm đệ tử Vân Vụ kia thế mà lại thương lượng hợp tác với mấy người Bì Bì.

Bì Bì đồng ý.

Khúc Duyệt nhìn Phó Thông, cười nói: "Vãn bối cứ tưởng sư tôn sẽ bảo các đệ tử trốn đi, chờ đợi mấy đứa kiếm tu ngu xuẩn chúng ta diệt sạch tiểu ma thú."

Phó Thông cũng cười: "Vậy rất lãng phí thời gian, huống chi trừ ma vệ đạo vốn là chuyện chúng ta phải làm."

Nghe y nhắc "trừ ma vệ đạo", Khúc Duyệt âm thầm hiểu ra, không nói nữa, tiếp tục quan sát hình ảnh trên không trung. Nàng nhìn thấy chín người và một con hạc phối hợp với nhau càn quét tất cả Thiên Ma thú cấp hai trong khu rừng.

Quào---!

Tiếng gầm giận dữ từ sâu trong rừng truyền đến, phong ấn trên giếng đã giải trừ, Thiên Ma thú cấp năm thức tỉnh.

Phó Thông nghiêng đầu: "Khúc tiên sinh, thời điểm quyết định thắng bại chân chính đã tới rồi."

Khúc Duyệt: "Đúng vậy, nấu năm ngày rốt cuộc cũng xong."

- -- ---

Sau khi đến cạnh giếng, đệ tử hai đội lại tiếp tục thương lượng, vẫn là đệ tử Vân Vụ đưa ra đề nghị: "Trước mắt, chúng ta cần người dẫn dụ Thiên Ma thú rời đi để những người khác xuống giếng đi vào mê cung. Để cho công bằng, mỗi đội để lại một người bên trên phụ trách dẫn dụ Thiên Ma thú, trong khi đó tám người còn lại đi xuống mê cung để xem ai sẽ tìm được cửa ra trước..."

Bì Bì hỏi: "Sau đó thế nào, các ngươi dùng bùa loại trừ để loại trừ đội trưởng ta đây à?"

Đội trưởng Vân Vụ: "Trong tay các người cũng có bùa loại trừ, cũng có thể loại trừ ta mà, vậy thì có sao?"

Bì Bì lúc lắc hai bím tóc đuôi ngựa của mình, cười ngọt ngào, réo rắt nói: "Vậy chúng ta cùng nhau xé bỏ bùa loại trừ và thi đấu nghiêm túc nhé?"

Đội trưởng Vân Vụ lắc đầu: "Không được, hai lá bùa này phải để lại cho người ở lại bên trên dẫn dụ ma thú."

Hai người mạnh nhất, Hạ Cô Nhận của Phúc Sương và Thẩm Khiếu của Vân Vụ.

Hạ Cô Nhận nhíu mày: "Để lại cho ta và Thẩm Khiếu?"

Đội trưởng Vân Vụ nói: "Đúng vậy, sức mạnh Thiên Ma thú cấp năm không hề nhỏ, bùa này dùng để phòng thân, lúc sinh mệnh gặp nguy hiểm thì lấy ra dán lên người, tự loại trừ chính mình."

Vân Kiếm Bình chất vấn: "Ngươi lừa chúng ta thì có, lỡ như quy tắc của trận đấu này chính là bên nào có người bị loại trừ trước bên đó thua, không phải chúng ta thua rồi sao?"

Đội trưởng Vân Vụ: "Nếu thật như vậy thì thua cũng đáng, không phải sao?"

Hạ Cô Nhận đồng ý: "Không sai, điều đó chứng tỏ ta không bằng Thẩm Khiếu, gặp nguy cơ sinh tử trước hắn."

Bì Bì nghĩ: "Ta đồng ý đề nghị của người."

Vì thế tám người tránh sáng một bên, Hạ Cô Nhận và Thẩm Khiếu giắt bùa loại trừ bên hông, liên thủ cùng nhau dẫn dụ ma thú rời khỏi giếng. Kế đó tám người nhảy vào giếng, đi vào mê cung để tìm cửa ra, không can thiệp vào chuyện của nhau nữa.

- -- ---

So với ba trận đấu sứt đầu mẻ trán trước đó, trận này thật ôn hòa có tình.

Cuối cùng, Bì Bì, Vân Kiếm Bình, Quân Thư và Trục Đông Lưu là những người đầu tiên thoát khỏi mê cung, đi ra cửa.

Nhưng đại lão chủ trì trận đấu nhìn thấy lại lắc đầu, thầm nghĩ Phúc Sương lần này lại thua rồi a. Thử thách của đề này chẳng phải ai phá trận ra ngoài trước đâu!

Phó Thông nhìn Khúc Duyệt nhếch môi cười: "Khúc tiên sinh muốn biết nguyên nhân không?"

Khúc Duyệt nhìn lại: "Nguyện nghe kỹ càng."

Phó Thông nói: "Đừng quên trong đề từng nhắc đến một thôn làng ở gần đó. Nếu chúng ta đi rồi, ma thú kia sẽ đến tấn công ngôi làng. Cho nên khảo nghiệm của đề hẳn là... đem ma thú phong ấn một lần nữa."

Không dễ đánh chết ma thú nhưng có thể thử phong ấn nó lại lần nữa.

Nụ cười của y càng thâm sâu: "Ta đã từng nhắc bổn phận của tu đạo giả chúng ta chính là trừ ma vệ đạo."

Cho nên sau khi mấy người Bì Bì ra ngoài, đội Vân Vụ từ từ cũng tìm được cửa ra, thấy đại môn đã mở, bọn họ vui sướng không thôi, từ đáy giếng leo trở lên trên, cao giọng hô: "Thẩm Khiếu, đệ tử Phúc Sương đã ra ngoài!"

Thẩm Khiếu đang liên thủ cùng Hạ Cô Nhận dẫn dụ ma thú, bất chợt tháo bùa đảo thải bên hông xuống dán lên trên người Hạ Cô Nhận!

Chỉ cần loại trừ Hạ Cô Nhận, bọn họ liên thủ phong ấn lại ma thú, ván này liền thắng!

"Thật đê tiện!" Trước khi rời đi Bì Bì đã dặn dò Hạ Cô Nhận, hắn vẫn luôn đề phòng. Lúc Thẩm Khiếu tấn công, Hạ Cô Nhận trở tay chống kiếm xuống đất, thân kiếm lóe sáng uốn cong thành nửa vòng tròn. Oong! Hắn mượn lực nhảy tránh xa mấy trượng.

- -- ---

Phó Thông nhàn nhạt nói: "Xem ra các người còn có chuẩn bị."

Khúc Duyệt dùng ngón út vuốt vuốt chân mày: "Đương nhiên!"

Phó Thông không thèm để ý: "Nhưng hiện giờ bên ta có năm người, Hạ Cô Nhận đánh thắng được sao?"

Khúc Duyệt nhắc nhở: "Tiền bối đừng quên, Hạ Cô Nhận nhà ta cũng có bùa loại trừ."

Phó Thông tức cười: "Cho dù Hạ Cô Nhận loại trừ đi một người, lấy một địch bốn so với lấy một địch năm có gì khác nhau sao?"

Khúc Duyệt không đáp hỏi lại: "Sư tôn cho rằng phong ấn ma thú một lần nữa, cứu ngôi làng là thắng sao?"

Phó Thông: "Không vậy thì thế nào?"

Khúc Duyệt: "Phong ấn liệu có thể "làm một lần ổn suốt đời" hay không? Trên thực tế, e rằng ngay cả phong ấn do đại lão Hợp Đạo thiết lập cũng sẽ yếu dần theo thời gian, huống chi là mấy tiểu đệ tử cấp ba non nớt. Hành động này của ngài hoàn toàn là để ứng phó, câu nói "bổn phận trừ ma vệ đạo" của ngài không khỏi quá sáo rỗng."

Phó Thông bực bội: "Không thể nào, bọn họ căn bản không thể gi ết chết Thiên Ma thú cấp năm, chỉ có thể phong ấn. Đúng như ý của tiên sinh, trên thực tế học viện chín nước chúng ta đều dạy đệ tử rằng không được hiếu thắng tiến lên, đánh không lại thì phong ấn trước, sau đó về báo với học viện, học viện sẽ cử cao thủ đến xử lý."

Khúc Duyệt mỉm cười: "Cho nên mục tiêu cuối cùng của người ra đề vẫn là g iết chết yêu thú này chứ không phải phong ấn."

Phó Thông nhận ra lời nói của nàng có ẩn ý liền nhíu mày. Lẽ nào Hạ Cô Nhận, đệ tử thân truyền của Vi Kiếm Thần mạnh đến mức có thể tự lực tru sát một yêu thú cấp năm?

Không, tuyệt đối không có khả năng!

Tu vi của hắn chỉ mới cấp ba!

Khúc Duyệt chỉ lên trời: "Ngài nhìn thì biết."

Chỉ thấy sau khi Hạ Cô Nhận đáp xuống, theo hướng dẫn của Bì Bì lập tức quay đầu, tay hắn vung lên, kiếm trong tay cọ xát không khí, phát ra tiếng vang trầm thấp. Giữa kiếm khí cuồn cuộn, hắn mượn lực phi thân về phía Thiên Ma thú đang truy đuổi theo sau.

"Bang!"

Trước khi đòn tấn công như sấm sét của ma thú giáng xuống, Hạ Cô Nhận rút bùa loại trừ bên hông ra, dán lên một chân của nó!

Lá bùa lóe sáng, Thiên Ma thú nháy mắt biến mất, nó bị đưa ra khỏi thế giới bên trong quyển trục, xuất hiện giữa quảng trường của Diễn Võ Trường!

Khúc Duyệt đã sớm chuẩn bị, trước ánh mắt kinh ngạc của Phó Thông, nàng giơ tay bắn một mũi tên Tiêu Linh Tiễn, sau đó lấy tỳ bà ra, nhanh chóng khảy dây đàn. Sóng âm vụt đi, bắn xuyên qua người ma thú và làm nội đan của nó nổ tan tành.

Trong tiếng nổ vang, Khúc Duyệt cất đàn tỳ bà: "Theo cách học viện của chín nước thường dạy, học trò giết không được thì đừng cậy mạnh, để sư phụ xử lý, có gì sai trái không?"

Hồi lâu sau, giữa không gian tĩnh mịch, trưởng lão chủ trì cảm khái nói: "Thắng bại đã định, Phúc Sương nhỉnh hơn, thăng cấp."

Chốc lát sau, người xem đấu mới bừng tỉnh, bắt đầu thảo luận ầm ĩ.

"Phúc Sương quả nhiên khác trước, ghê gớm thật!"

"Không biết có thể đi tiếp bao xa a!"

Mặc kệ có thể đi bao xa, thắng trận này rồi, Phúc Sương sẽ không còn ở vị trí hạng nhất từ dưới đếm lên nữa.

Sáu mươi tám lần liên tục, lời nguyền hạng bét kéo dài sáu trăm tám mươi năm rốt cuộc bị phá vỡ.

Tin tức nhanh chóng truyền đến Học Viện Phúc Sương, biết được đã thoát kiếp "lót đáy", đệ tử trong học viện ném kiếm ăn mừng, hoan hô không dứt. Đặc biệt viện trưởng Cư Bất Khuất y theo lời dặn dò của viện trưởng tiền nhiệm, lập tức đi thắp ba cây nhang vừa lớn vừa dài để "báo tin vui cho tổ tiên".

- -- ---

Tác giả có lời muốn nói:

Đã xong, việc lớn đã hoàn thành, giải quyết dứt điểm, mục tiêu hứa hẹn ban đầu của nữ chính đã xong.

Về phần thí luyện tui chỉ viết nhiêu đó thôi, phần còn lại sẽ để trong phiên ngoại, các nàng quan tâm có thể đặt gạch khi có thời gian nhé.

Chỉ còn lại phần Thiên Nhân Cảnh nữa.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio