Thôi Huệ từ nhỏ được gia gia là Nhạc Sơn lão nhân nuôi dạy, đối với chính tà các phái trên giang hồ đều được nghe nói tới, nhưng chưa bao giờ từng nghe môn phái nào có tên là Cửu U môn.
Vì thế thấy đối phương vung trảo lên, nàng đâu biết Câu Hồn Quỷ Trảo là loại tà công vô cùng lợi hại?
Vì thế nàng nhếch môi cười khinh khỉnh, tay trái vận Tích Không Kiếm Quyết chuẩn bị tiếp chiêu.
Mai Quân Bích tuy còn ít kinh nghiệm giang hồ nhưng mấy tháng nay liên tiếp gặp sự cố, phải đối phó với không ít cường địch nên luôn luôn cảnh giác.
Khi thấy tên bịt mặt xuất hiện tự xưng là Câu Hồn sứ giả của Cửu U môn, chàng đã có ý đề phòng.
Lại thấy Thôi Huệ dùng Tích Không Kiếm Quyết đánh ra nhưng tên sứ giả không chút phản ứng, điều đó rất khác thường, lại còn cuồng ngạo nói rằng phá lệ một lần tha cho ba người khỏi chết, tin rằng tên này tất phải có chỗ phi thường nào đó.
Biết rằng Thôi Huệ có ý coi thường địch nhân chắc sẽ chịu thiệt thòi, chàng liền lướt tới chắn trước mặt nàng, tay trái hoành ngang trước ngực, tay phải hơi khuỳnh ra, vận Ban Nhược thần công sẵn sàng ứng phó.
Cũng vừa lúc đó, tên Câu Hồn sứ giả phát Câu Hồn Quỷ Trảo, một luồng khí âm hàn ập tới gặp ngay Ban Nhược thần công đẩy ra.
Cả hai luồng kình lực tiếp nhau, hai đối thủ đều bị đẩy lui ba bước.
Mai Quân Bích kinh dị nghĩ thầm :
- “Chẳng trách gì hắn tỏ ra cuồng ngông như thế. Mấy tháng qua, lần đầu tiên mình đấu với một người có công lực cao như hắn!”
Cả tên Chiêu Hồn sứ giả cũng thất kinh biến sắc.
Xưa nay một khi hắn đã dùng tới Câu Hồn Quỷ Trảo là chưa từng có ai sống sót bao giờ!
Xem thiếu niên này bất quá mới mười chín hai mươi tuổi là cùng, làm sao đã luyện thành võ học uyên thâm như vậy?
Sau một thoáng ngơ ngác, hắn chợt cất một tràng cười rùng rợn khiến bọn Mai Quân Bích ba người tưởng điếc cả tai, bất giác đưa mắt nhìn hắn.
Chỉ thấy từ hai lỗ chừa ra trên chiếc khăn trùm mặt, hai luồng mắt của tên sứ giả chợt phát ra màu xanh lục giống như mắt quỷ!
Mai Quân Bích đang thất thần nhìn vào hai luồng mắt đó thì nghe âm thanh vang dội bên tai :
- Tiểu bối! Ngươi còn chưa chịu ngoan ngoãn giao hai bảo vật ra hay sao? Diêm Vương đã định canh ba chết...
Vừa lúc đó chợt nghe một tràng cười khác phát ra từ sau một thân cây cổ thụ cách đó bốn năm trượng.
Mai Quân Bích đang nhìn vào tên Câu Hồn sứ giả đến thất thần, nghe tràng cười liền trấn tỉnh ngay lại quát to một tiếng, tay trái đang để trước ngực đã tụ sẵn mười thành Ban Nhược thần công lập tức đánh ra...
Tên Câu Hồn sứ giả bị bất ngờ chấn lui ba bốn bước lảo đảo ngã vật xuống.
Thôi Huệ và Thượng Quan Yến cũng đang mê mẩn tâm thần bị tiếng thét của Mai Quân Bích làm thức tỉnh, cùng “Í” một tiếng nói :
- Mai ca ca! Có chuyện gì thế?
Mai Quân Bích lắc đầu đáp :
- Không ngờ tên Câu Hồn sứ giả này thật lợi hại. Mới rồi nếu không có vị Cừu thư thư cười lên đề tỉnh, chỉ e cả ba chúng ta đều gặp phải độc thủ rồi!
Thượng Quan Yến tiếp lời :
- Tên quỷ đen đó thật tà môn. Tiểu muội mới nhìn hắn một cái, không hiểu sao tâm thần chợt mê muội đi.
Thôi Huệ “À” một tiếng nói :
- Muội nhớ ra rồi! Cừu thư thư đã dặn chúng ta đừng nhìn vào mắt hắn, thế mà quên mất!
Chợt hướng sang cây cổ thụ gọi to :
- Cừu thư thư! Hãy ra đi!
Nhưng không thấy vị huyền y thiếu nữ tự xưng là Cừu thư thư đâu cả.
Ba người đến xem nhưng không có tung tích gì, chắc rằng người đã đi xa.
Thượng Quan Yến giẫm chân nói :
- Vị Cừu thư thư đó thật khéo huyễn hoặc... Còn tên hắc quỷ kia đâu! Lẽ ra đại ca phải đánh chết hắn...
Mai Quân Bích gật đầu :
- Tên đó đúng là loại tà ác tàn hại võ lâm, nên giết đi mới phải. Mới rồi ngu huynh đánh hắn một chưởng dùng tới thập thành công lực, nếu không chết chắc cũng bị trọng thương.
Ba người cùng đến nơi tên Câu Hồn sứ giả ngã xuống xem, bỗng kinh ngạc đứng ngẩn người ra!
Nguyên trên mặt đất chỉ là một bộ y phục rộng màu đen căng lên như người nằm, nhưng bên trong không có gì cả.
Thì ra tên sứ giả trút bỏ lốt ngoài ra rồi chuồn đâu mất!
Nói rằng hắn tự biết mình không địch nổi Mai Quân Bích nên đã chạy đi, nhưng làm sao ba người không hề nhận ra chứ?
Mai Quân Bích nhíu mày trầm ngâm nghĩ ngợi.
Thôi Huệ nói :
- Trước đó tên hắc quỷ đó nói rằng hồi sơn phục mệnh, như vậy đủ thấy trên hắn còn có ít nhất một tên ma đầu cực kỳ lợi hại. Nhưng xưa nay chưa nghe ai nói đến Cửu U môn cả. Muội từng nghe gia gia nói rằng trong giang hồ có một thứ tà công gọi là Nhiếp Hồn Thuật, chỉ cần nhìn vào mắt hắn là thần trí mê muội đi, mặc hắn muốn làm gì thì làm. Đôi mắt của tên Câu Hồn sứ giả này chắc cũng luyện môn công phu đó. Sau này gặp hắn chúng ta phải rất cẩn thận mới được!
Thượng Quan Yến nói :
- Tiếc rằng Cừu thư thư cũng đi mất, nếu không, muội tin rằng chị ấy nhất định biết lai lịch tên hắc quỷ kia.
Bấy giờ đã hoàng hôn.
Ba người quay về chỗ buộc ngựa thì trời đã tối đen.
Về đến khách điếm, Mai Quân Bích vừa rửa mặt thay áo quần xong thì chợt nghe trước hiên có tiếng ngâm thơ:
Mời huynh chén rượu giả sầu,
Dương Quan đất khách tìm đâu bạn hiền?
Tiếng ngâm sang sảng, hẳn đó là vị khách bất tục.
Mai Quân Bích mở cửa phòng cười nói :
- Huynh đài muốn tìm bạn hiền, miễn là có lòng, ở đâu lại...
Vừa nói tới đó thì nhìn kỹ lại người vừa ngâm thơ, chàng bỗng mừng rỡ kêu lên một tiếng, bước lại gần :
- Thì ra là Chu đại ca! Tiểu đệ đoán chắc đây là vị khách bất tục, quả không sai! Chu đại ca đến từ bao giờ? Đang ở đâu thế?
Thì ra người đó là Chu Thiên Hiền!
Chu Thiên Hiền cũng tỏ ra rất mừng rỡ, bước đến chào hỏi.
Y bước theo Mai Quân Bích vào phòng, cười nói :
- Sau khi từ biệt ở Ninh Hương, tiểu huynh vì có chút việc phải đi Vân Nam mãi đến hôm nay mới trở về, không ngờ lại được gặp hiền đệ ở đây, thật mừng quá!
Y chợt dừng lại, mở to mắt nhìn Mai Quân Bích đầy ngạc nhiên :
- Này, hiền đệ! Gần đây dọc đường ta nghe người ta đồn ầm lên về những chiến tích hiển hách của đệ, không ngờ một trang công tử tuấn tú hào hoa lại còn là một bậc nghĩa hiệp võ công cao cường nữa! Nếu chúng ta không có mối giao tình từ trước thì tiểu huynh không nhận nữa đâu đấy! Thế mà hiền đệ giấu ta... nói xem, như thế có đáng phạt ba bát lớn không?
Mai Tam công tử đỏ mặt đáp :
- Đại ca chỉ khéo cười! Tiểu đệ vì hồi nhỏ gầy gò ốm yếu nên có luyện võ nghệ mấy năm, chẳng qua chỉ rèn thể lực đó thôi!
Chu Thiên Hiền cười khanh khách nói :
- Lại còn rèn thể lực nữa! Hiện tại khắp giang hồ tô vẽ Mai Tam công tử thành nhân vật ba đầu sáu tay rồi đó! Thế mà ngưươi còn định giấu tiểu huynh nữa! Thôi, chúng ta không bàn chuyện đó nữa, hiền đệ tới đây có việc gì thế?
Mai Quân Bích thấy Chu đại ca quan tâm đến mình như vậy nên cũng đem chuyện mình quen với Thiết Bối Thương Cù Võ Công Vọng ở Nhạc Dương, bây giờ lão bị Huyền Nữ giáo bắt đi nên tới Lục Thiệu sơn để cứu...
Chu Thiên Hiền nghe xong vỗ tay nói :
- Hiền đệ là một anh hùng nghĩa hiệp, tiểu huynh rất tự hào vì đã quen biết với ngươi!
Nhưng Huyền Nữ giáo ở Lục Thiệu sơn cao thủ như mây, thanh thế cực lớn. Hiền đệ võ công tuy cao, nhưng đơn thân vào nơi long đầm huyệt hổ đó không khỏi mạo hiểm quá! Cổ nhân nói hai quyền khó địch bốn chưởng. Hiền đệ phải cân nhắc cẩn thận mới được!
Mai Quân Bích hiên ngang nói :
- Đừng nói tiểu đệ với Võ lão anh hùng đã có mối giao tình từ trước mà đến ngay một người không quen biết gì, biết được hoàn cảnh đó cũng nên rút đao tương trợ! Đại trượng phu một lời đã xuất, tứ mã nan truy. Tiểu đệ đã nhận lời với vị tiểu muội điệt nữ của Võ lão anh hùng là phải cứu bằng được ngoại công của cô ấy thì dẫu chết cũng phải làm! Huống chi Huyền Nữ giáo cứ luôn tìm cách đối địch với tiểu đệ... Lục Thiệu sơn có là long đầm huyệt hổ, tiểu đệ cũng quyết xông vào một chuyến!
Chu Thiên Hiền nghe xong mặt thoáng biến sắc, nhưng trấn tĩnh lại rất nhanh, cười nói :
- Hào khí của hiền đệ, tiểu huynh rất khâm phục. Nhưng người bị giam ở Ca Lạc sơn trang được đưa đến Lục Thiệu sơn chưa chắc đã đúng là Võ lão anh hùng. Hiền đệ chưa tận mắt nhìn thấy làm sao dám khẳng định?
Mai Quân Bích hỏi :
- Theo ý đại ca thì tiểu đệ nên làm thế nào?
Chu Thiên Hiền nhoẻn miệng cười nói :
- Theo tiểu huynh thì nên thế này...
Mai Quân Bích chợt nhận ra vị Chu đại ca này có nụ cười rất giống với Cừu thư thư, trong lòng hết sức ngạc nhiên không nghe gì những lời y đang nói.
Chu Thiên Hiền thấy Mai Quân Bích cứ nhìn mình đăm đăm, mặt thoáng đỏ ửng, chợt cười nói :
- Hiền đệ, tiểu huynh có vật này muốn tặng cho đệ, nhưng có một điều kiện...
Mai Quân Bích nghe đối phương đề xuất câu đó thì rất bất ngờ, không biết vị Chu đại ca có ý gì đây?
Chu Thiên Hiền lấy ra một cái ống làm bằng ngà voi dài độ sáu bảy tấc, vẻ mặt bỗng trở nên nghiêm trang nói :
- Hiền đệ chuyến này đến Lục Thiệu sơn, nếu gặp phải chuyện gì nguy nan thì hãy mở ống này ra, có thể làm cho điều dữ hóa lành đấy! Nhưng trước khi đến Lục Thiệu sơn, dọc đường cấm không được mở ra xem. Nếu hiền đệ chấp nhận điều kiện đó thì hãy cầm lấy!
Mai Quân Bích nghệ cao đảm đại, chuyến này đi Lục Thiệu sơn, tuy biết rõ Cửu Thiên Ma Nữ không phải nhận vật tầm thường nhưng vẫn không nhụt chí.
Nay thấy Chu Thiên Hiền tỏ ra trịnh trọng như thế, lại là có ý tốt cho mình sao lại từ chối được?
Chàng gật đầu đáp :
- Tiểu đệ xin làm theo lời đại ca.
Chu Thiên Hiền mỉm cười trao ống ngà voi cho Mai Quân Bích rồi nói :
- Hiền đệ mau cất đi. Chúng ta lâu ngày chưa có dịp hàn huyên, hôm nay phải uống say một bữa!
Mai Quân Bích cất ống ngà voi đi rồi cùng Chu Thiên Hiền bước ra khỏi phòng.
Chàng gặp tên tiểu nhị bảo hắn mang bữa tối đến cho Thôi Huệ và Thượng Quan Yến, nhắn họ ăn trước rồi theo Chu Thiên Hiền đi ra phố.
Hai người vào một ngôi tửu lâu ngồi xuống một bàn bên cửa sổ, chẳng bao lâu thì bọn tửu bảo mang rượu và thức nhắm tới.
Hai người vừa uống vừa chuyện trò càng lúc càng thêm tâm đắc.
Tuy vậy, Mai Quân Bích vẫn cảm thấy vị Chu Thiên Hiền này mặc dù rất nhiệt tâm với mình nhưng có một số điều đáng nghi vấn.
Thứ nhất, hai người chỉ gặp nhau mới hai lần nhưng đã tỏ ra thân thiết, thế mà chàng chẳng biết gì về thân thế lai lịch đối phương cả.
Thứ hai, lần trước ở Ninh Hương, Chu Thiên Hiền nói mình đi du học, còn hôm nay lại bảo có chút việc ở Vân Nam mới trở về.
Một người thư sinh có lý gì vô duyên vô cớ một mình vượt mấy ngàn dặm xa xôi như thế để làm gì?
Hơn nữa trông anh ta không giống như một thư sinh, trái lại nói là người học võ cũng không phải.
Dọc đường mấy lần Chu Thiên Hiền cầm tay chàng, bàn tay rất mềm mại như tay thiếu nữ, rõ ràng đó không phải là bàn tay của người luyện võ.
Thứ ba, anh ta nói dọc đường nghe không ít tin đồn về mình. Nếu không phải là người trong giang hồ, chỉ là một thư sinh thì làm sao nghe được những chuyện đó?
Thêm nữa, vừa nghe nói chàng đến Lục Thiệu sơn, anh ta đã nói ngay rằng Huyền Nữ giáo rất lợi hại, khuyên chàng đừng nên mạo hiểm.
Đã là thư sinh thì sao biết chuyện trong giang hồ rõ như thế?
Còn nữa, anh ta giao cho chàng ống ngà voi không biết trong đựng gì mà tỏ ra rất trịnh trọng, còn nói rằng nếu đến Lục Thiệu sơn gặp phải bất trắc gì thì mở ống ra có thể chuyện dữ hóa lành...
Trong ống là vật gì mà có uy lực thần kỳ như vậy?
Chàng chợt nghĩ :
- Hay anh ta là người của Huyền Nữ giáo được lệnh đến theo dõi mình?
Điều nghi vấn nữa là vị Chu đại ca này càng nói chuyện càng phảng phất giống với vị Cừu thư thư vừa gặp...
Chu Thiên Hiền chợt bỏ chén rượu xuống hỏi :
- Hiền đệ đang nghĩ gì thế?
Mai Quân Bích sững ra một lát mới trấn tĩnh lại đáp :
- Tiểu đệ đang nghĩ xem chuyến này đến Lục Thiệu sơn có thể thu xếp mọi việc một cách hòa bình được không...
Chu Thiên Hiền cười nói :
- Giải quyết hòa bình được hay không là phụ thuộc vào hiền đệ!
Mai Quân Bích nghe câu đó càng khẳng định rằng suy đoán của mình vừa rồi là không sai.
Chàng gật đầu nói :
- Tiểu đệ có mấy lần gặp người của Huyền Nữ giáo. Họ đều gây sự động thủ trước. Ngoài ra có lần đi đường, vô duyên vô cớ bị chúng dùng Kim Tuyến Đào Hoa là thứ trùng độc vô cùng lợi hại ám toán, may mà không chết. Như vậy đủ thấy đâu phải tiểu đệ đối địch với họ? Lần này Võ lão anh hùng bị họ bắt cóc, tiểu đệ chỉ nhằm mục đích cứu người thôi, tuy không muốn dùng vũ lực nhưng khó tránh khỏi động thủ.
Chu Thiên Hiền cười nói :
- Hiền đệ nói vậy tuy là thực tình, nhưng cần nhớ đến vật mà tiểu huynh vừa tặng thì dù căng thẳng bao nhiêu cũng hòa giải được.
Mai Quân Bích liền cười hỏi :
- Nói như vậy là đại ca tất có mối quan hệ rất thân thiết với Huyền Nữ giáo?
Chu Thiên Hiền biết mình lỡ lời, thấp giọng nói :
- Tiểu huynh vừa nói qua, trước khi đến Lục Thiệu sơn không được mở ống ngà ra, cũng không cho phép hiền đệ hỏi nhiều. Thiên cơ bất khả lậu! Đến lúc đó hiền đệ tự khắc sẽ biết! Nào uống rượu đi!
Nhưng Mai Quân Bích đâu chịu bỏ qua cơ hội để làm rõ sự nghi vấn?
Uống xong chén rượu, chàng lại nói :
- Người ta nói uống rượu gặp tri kỷ thì trăm chén còn ít. Đại ca! Tiểu đệ muốn hỏi thân phận đích thực của đại ca...
Chu Thiên Hiền nhíu mày nói :
- Nói thế là cho đến bây giờ hiền đệ vẫn chưa biết thân phận đích thực của tiểu huynh sao? Người ta kết giao cốt hiểu nhau, chẳng lẽ hiền đệ nghi ngờ tiểu huynh hay sao?
Mai Quân Bích lắc đầu :
- Người ta có được một người tri kỷ, chết cũng không oán hận. Tiểu đệ đâu dám nghi ngờ đại ca? Nhưng đại ca giống như thần long thấy đầu chẳng thấy đuôi, hành tích bất minh nên tiểu đệ muốn biết một chút...
Chu Thiên Hiền cười khanh khách, gật đầu nói :
- Nói hay lắm! Tiểu huynh thật không có ý giấu hiền đệ lai lịch thân phận của mình. Nhưng bây giờ còn chưa đến lúc, hiền đệ sau này sẽ biết rõ thôi!
Hai người lại tiếp tục uống.
Chu Thiên Hiền như sực nhớ ra điều gì, chợt hỏi :
- Hiền đệ! Hai vị cô nương cùng đi với ngươi, cả sắc đẹp lẫn võ công đều bất tục. Theo lời hiền đệ thì chừng như vị Thôi cô nương rất có tình ý với ngươi. Bao giờ thì cho tiểu huynh uống rượu mừng đấy?
Mai Quân Bích đỏ bừng mặt, ngượng ngùng đáp :
- Đại ca đừng cười! Tiểu đệ chỉ coi họ như tiểu muội của mình thôi. Thực ra...
Chu Thiên Hiền vội hỏi :
- Thực ra thế nào?
Mai Quân Bích thở dài đáp :
- Người ta đâu phải gỗ đá mà có thể vô tình? Thế nhưng...
Chu Thiên Hiền ngắt lời :
- Hiền đệ chẳng lẽ không yêu cô ấy hay sao? Tuy tiểu huynh chưa thấy Thôi cô nương, nhưng trên giang hồ ai cũng biết hai tôn nữ của Nhạc Sơn lão nhân cả tài sắc và võ học đều xuất chúng...
Mai Quân Bích nói :
- Đúng là như thế, nhưng từ nhỏ tiểu đệ đã được phụ mẫu đính hôn...
Chu Thiên Hiền tỏ vẻ ngạc nhiên :
- Thế ư?
- Không giấu gì đại ca, lần này tiểu đệ hành khứ giang hồ là tuân lệnh phụ thân tra tìm tung tích vị hôn thê đó...
Chu Thiên Hiền hỏi :
- Có tìm được manh mối gì không?
Mai Quân Bích thở dài nói :
- Từ khi hai nhà thất tán tới nay đã hơn mười sáu năm, thật chẳng dễ tìm ra manh mối...
- Như vậy là hiền đệ tới Nhạc Dương tìm gia đình vị hôn thê đó nhưng chưa gặp thì quen biết với Võ lão anh hùng, vì biến cố xảy ra nên mới bỏ dỡ việc mình mà cứu ông ta chứ gì?
Mai Quân Bích gật đầu.
Chu Thiên Hiền lại hỏi :
- Thế còn... hiền đệ đối với hai vị cô nương kia thì sao?
- Thượng Quan cô nương thì không nói, còn Thôi Huệ tuy có nặng tình nhưng tiểu đệ không thể...
Chu Thiên Hiền thở dài, tỏ ra thương cảm nói :
(thiếu dòng cuối trang )
... quả không sai!
Mai Quân Bích không nói gì.
Câu chuyện cũng kết thúc ở đó. Rượu cũng đã ngà ngà, Chu Thiên Hiền trả tiền xong, hai người cùng trở về khách điếm.
Thôi Huệ, Thượng Quan Yến không biết Mai Quân Bích đi đâu đang rất sốt ruột, thấy chàng về mới yên tâm.
Mai Quân Bích chỉ nói sơ qua mình gặp Chu Thiên Hiền rồi chia tay nhau về phòng nghỉ.
Sáng hôm sau, điếm gia trao cho Mai Quân Bích một phong thư nói rằng của Chu công tử gửi lại.
Thư viết rằng :
“Mai hiền đệ!
Tiểu huynh có việc phải vội đi nên không kịp từ biệt. Mong hiền đệ bảo trọng và nhớ lời tiểu huynh.
Thư chẳng tận lời, chúc mọi sự như ý.
Tiểu huynh Chu Thiên Hiền”
Mai Quân Bích nhìn nét chữ tú lệ ngơ ngẩn đến xuất thần.
Tiểu nhị nói :
- Công tử gia! Chu công tử trước khi đi đã thanh toán tiền phòng cho cả ba vị đầy đủ hết, còn thưởng cho tiểu nhân một đỉnh bạc nữa.
Mai Quân Bích chỉ “Ừm” một tiếng, ra hiệu cho hắn lùi ra.
Chàng vẫn ngẩn người nhìn phong thư, không hiểu vì sao Chu đại ca lại vội vàng ra đi như thế?
Mai Quân Bích vẫn cầm phong thư trên tay cố nghĩ xem vì sao Chu Thiên Hiền lại đột ngột như thế mà không nhận ra Thôi Huệ và Thượng Quan Yến bước vào phòng.
Thôi Huệ nhẹ giọng hỏi :
- Mai đại ca! Thư của ai thế?
Mai Quân Bích trầm ngâm đáp :
- Của Chu đại ca, không biết vì sao huynh ấy đi một cách vội vàng như thế?
Thôi Huệ đang bực vì hôm qua Mai Quân Bích chỉ trả lời vắn tắt vài câu rồi vội vã về phòng ngay, bấy giờ mới hỏi :
- Hôm qua huynh và vị đó nói những chuyện gì vậy?
Mai Quân Bích nghe giọng nàng hơi xẵng, biết mình đã hững hờ trước sự quan tâm lo lắng của người ta, đành kể lại tường tận cuộc chuyện trò của mình với Chu Thiên Hiền hôm qua ở tửu lâu.
Đương nhiên đoạn đối thoại về quan hệ giữa chàng với Thôi Huệ và Thượng Quan Yến thì lờ đi không nói.
Thôi Huệ “À” một tiếng như hiểu ra chuyện gì, vội nói :
- Mai ca ca, hãy đưa ống ngà voi cho tiểu muội xem trong đó là vật gì?
Mai Quân Bích ngập ngừng đáp :
- Cái đó... Ta đã hứa với huynh ấy, trước khi đến Lục Thiệu sơn không được mở ra xem rồi mà...
Thôi Huệ liếc xéo chàng nói :
- Ca ca hứa chứ có phải muội hứa đâu? Để muội và Yến muội xem cũng không thể coi huynh thất hứa mà! Nhất định vật đó rất có quan hệ đến chuyến đi của chúng ta đến Lục Thiệu sơn lần này. Hơn nữa vị Chu Thiên Hiền đó rất đáng khả nghi, nếu không có sự chuẩn bị trước, lỡ ra tới đó gặp chuyện bất trắc gì thì sao?
Thượng Quan Yến tiếp lời :
- Mai ca ca, Huệ thư nói phải đấy! Ca ca hãy đưa cho bọn muội xem đi!
Mai Quân Bích vẫn còn do dự nhưng vì hai thiếu nữ nài nỉ khẩn thiết quá đành đem ống ngà voi cho họ.
Chàng không biết rằng thiên cơ bất khả lậu, vì thế mà mình suýt mất mạng ở Lục Thiệu sơn.
Nhưng đó là chuyện sau này.
Thôi Huệ mở ống ra xem thấy bên trong là một bức tranh sơn thủy với núi non hùng vĩ và lầu các trùng trùng, nhưng có vẻ như không phải tranh phong cảnh mà mô tả rất tinh tế.
Ngoài ra trong đó còn chứa một lá cờ nhỏ hình tam giác bằng lụa đen giữa thêu chữ “Huyền” vàng chói, cán bằng ngà chỉ dài năm sáu tấc.
Thượng Quan Yến mở to mắt “Í” một tiếng nói :
- Đây chính là kỳ lệnh của Huyền Nữ giáo chủ! Ngày ấy trong ngôi hoang miếu ở Tuyết Phong sơn có một tên đưa chiếc kỳ lệnh này ra bảo rằng “Giáo chủ có lệnh” là Âm Thế Tú Tài Công Tôn khánh và Tam tiểu thư Vu Thục Nhàn cúi đầu lĩnh mệnh bỏ về ngay, Mai ca ca nhớ không? Ngày đó tiểu muội thấy rõ, giống hệt lá cờ này.
Thôi Huệ nhăn mũi “xì” một tiếng nói :
- Quả nhiên không ngoài suy đoán của ta, Mai ca ca thấy bây giờ không nên tin tưởng vào gã họ Chu kia rồi chứ?