Mai Quân Bích chú mục nhìn vào cánh tay đang với tới của tử thi chừng như có gì đó khác thường.
Qua ánh sao mờ nhạt, chàng vẫn nhận ra một ngón tay cắm xuống mặt cát, trước đó còn hiện ra mấy nét chữ.
Phát hiện này khiến Mai Quan Bích quan tâm ngay.
Nạn nhân muốn để lại tên hung thủ hoặc một chi tiết gì rất quan trọng mới cố dốc hết chút sức tàn lúc lâm chung như vậy.
Chàng cúi sát xuống nhìn, quả nhiên trên mặt cát hiện ra một hàng chữ.
Vận hết mục lực, Mai Quân Bích đọc được hàng chữ viết rằng :
“Mai... mau tới Hắc Sâm...”
Bốn chữ đầu tương đối rõ, nhưng chữ sau cùng thì vừa đọc vừa đoán mới nhận ra được.
Rõ ràng không phải tên của hung thủ mà nạn nhân muốn thông báo một tin tức khác, đương nhiên quan trọng hơn việc báo thù.
Điều đó chứng tỏ người bị giết đang nhận một sứ mệnh gì đó rất trọng yếu và là người công tâm đến mức vì việc công hơn là chuyện báo cừu rửa hận cho riêng mình.
Mai Quân Bích chợt động tâm linh liền lật ngửa tử thi lên xem.
Vừa nhận ra người đó, chàng lập tức thấy toàn thân rúng động.
Người chết chính là Vi Trần Tử, vị đứng đầu trong Lam Bào bát kiếm của Võ Đang, cũng là người được Thiết Quải Tiên phái đến báo tin cho chàng.
Mai Quân Bích ngẩn người nhìn Vi Trần Tử, trong lòng sục sôi căm hận.
Có thể tin chắc đến tám chín phần là vị đứng đầu của Lam Bào bát kiếm đã bị người của Cửu U môn sát hại.
Nhưng Vi Trần Tử bị giết lúc nào?
Sau khi báo tin cho chàng trở về đây thì bị đối phương mai phục sát hại hay sau khi về gặp Thiết Quải Tiên xong trở lại đây lần nữa?
Giả thuyết thứ hai xem ra có lý hơn.
Nhưng trước hết nên tìm hiểu xem ý nghĩa của dòng chữ để lại trên mặt cát muốn nói điều gì.
Thực ra nghĩa câu đó khá rõ, Mai Quân Bích tin rằng chữ Mai là chỉ tên mình, chẳng qua Vi Trần Tử biết sức không còn nhiều nên không viết đủ cả họ tên chàng mà thôi.
Bốn chữ cuối cùng mau đến Hắc Sâm, tức giục chàng đến ngay núi Hắc Sâm.
Như vậy là Thiết Quải Tiên, Thiên Nhất đại sư, Huyền Thanh Chân Nhân cùng những người khác đã chuyển tới Hắc Sâm lâm và phái Vi Trần Tử đến bến sông chờ Mai Quân Bích để thông báo việc thay đổi địa điểm.
Hiểu ra điều này, bất giác Mai Quân Bích thấy khí huyết trong người sôi lên, nghiến răng nói :
- Anh linh của đạo huynh còn chưa xa xin chứng giám cho rằng chuyến này tới Hắc Sâm lâm, tiểu đệ xin vì huynh mà báo cừu rửa hận...
Chàng chưa nói hết câu thì từ cách đó bảy tám trượng vang lên một chuỗi cười âm trầm độc địa.
Mai Quân Bích không cần nghĩ ngợi, thân pháp như mũi tên lao vào đám lau lách nơi phát ra tiếng cười.
Chuỗi cười chưa dứt thì chàng đã lướt tới rồi!
Trong đám lau rậm, một bóng người cao lớn bận hắc y, đầu trùm khăn đen chỉ chừa có đôi mắt hốt hoảng nhảy lùi lại.
Chừng như hắn không ngờ trong đời có người thân pháp nhanh đến như vậy nên không kịp tránh.
Mai Quân Bích thấy trong tay hắc y nhân cầm một chiếc Chiêu Hồn bài, kết hợp với trang phục đã biết ngay đó là một trong Thập Đại Du Hồn Cửu U môn.
Vừa đáp xuống, chàng liền quát lên :
- Cẩu tặc! Mau xưng danh ra mà chịu chết!
Thập Đại Du Hồn của Cửu U môn trong mấy năm qua từng tác oai tác quái trong khắp các phái trong giang hồ, hầu hết cao thủ võ lâm nghe danh đã kinh hồn táng đởm, chúng đã biết sợ ai bao giờ?
Huống chi thấy đối phương chỉ là một thiếu niên công tử mới chưa tới hai mươi tuổi, có gì đáng lo nhỉ?
Hắn lập tức trấn tĩnh lại ngay, cười khinh khỉnh đầy vẻ coi thường đáp :
- Đại gia chính là Chiêu Hồn sứ giả của Cửu U môn, cũng là người sắp siêu độ tiểu tử ngươi. Nghe rõ rồi chứ?
Mai Quân Bích cố nén giận, hỏi tiếp :
- Có phải ngươi vừa sát hại Vi Trần Tử trong Lam Bào bát kiếm của phái Võ Đang không?
Tên Chiêu Hồn sứ giả gật đầu, cười hắc hắc đáp :
- Không sai! Bất cứ ai thấy môn hạ của Cửu U môn là hết kiếp!
Mai Quân Bích buông gọn hai tiếng :
- Tốt lắm!
Đồng thời tay phải rút kiếm ra...
Tên Chiêu Hồn sứ giả chỉ kịp trông thấy ánh kiếm chói lòa, mới kịp đưa Chiêu Hồn bài lên chưa được vài tấc thì đã rú lên một tiếng thê thảm làm vang động cả mặt sông.
Máu tuôn ra từng vòi xối vào đám lau lách xung quanh.
Chỉ trong chớp mắt, tấm thân to lớn của tên Chiêu Hồn sứ giả bị bảo kiếm xả làm mấy mảnh.
Khi Văn Hương giáo chủ Ôn Như Phong tới thì Mai Quân Bích đã tra Côn Ngô kiếm vào bao rồi.
Thực ra y thấy rõ cuộc đấu thần tốc vừa rồi, không ngờ chỉ sau mấy tháng không gặp, kiếm thuật của Mai Quân Bích tăng tiến đến mức thần kỳ như vậy.
Kiếm thuật đó đã tới mức xuất thần nhập hóa!
Trong lòng vừa kinh dị vừa cao hứng, nhưng Ôn Như Phong không để lộ ra mặt, nhìn thi thể của tên Chiêu Hồn sứ giả lấy giọng thản nhiên hỏi :
- Mai huynh! Hắn là người của Cửu U môn ư?
Mai Quân Bích Hừ một tiếng đáp :
- Hắn là một trong Thập Đại Du Hồn của Cửu U môn, còn gọi là Chiêu Hồn sứ giả.
Ôn Như Phong thốt hỏi :
- Chiêu Hồn sứ giả?
Hắn biết rằng trong số môn hạ Cửu U môn thì Thập Đại Du Hồn thuộc hàng nhất lưu, võ công được Cửu U giáo chủ chân truyền, đặc biệt đều luyện thành Câu Hồn Quỷ Nhãn lợi hại vô cùng.
Bọn này là lực lượng chủ công bắt hàng trăm cao thủ khắp võ lâm về quy thuận Cửu U môn.
Thế mà một trong số Chiêu Hồn sứ giả chưa qua một chiêu đã bị thảm tử dưới kiếm Mai Quân Bích, đủ thấy võ công, kiếm pháp của thiếu niên này tới cảnh giới nào!
Nghĩ tới đó, Ôn Như Phong càng kinh tâm, tự nhủ :
- “Cùng đi với hắn, mình phải hết sức cẩn thận mới được! Tuy hắn là người cao thượng ngay thẳng, nhưng cứ phòng vẫn hơn, lỡ ra để lộ ra một chút manh mối thì nguy...”
Hai người lặng lẽ quay lại bên thi thể Vi Trần Tử.
Mai Quân Bích dùng Côn Ngô kiếm đào huyệt mai táng tử thi xong quay lại bảo Ôn Như Phong :
- Ôn huynh, chúng ta cần phải đến ngay Đại Hồng sơn.
Ôn Như Phong không thấy hàng chữ tuyệt mệnh của Vi Trần Tử, thấy Mai Quân Bích chợt đổi hướng hành trình thì ngạc nhiên hỏi :
- Mai huynh vừa có phát hiện gì sao?
Mai Quân Bích gật đầu :
- Vi Trần Tử trước khi chết có viết lại ba chữ Hắc Sâm lâm. Tiểu đệ đoán rằng Thiết Quải Tiên đã tới đó.
Trong ánh mắt Ôn Như Phong chợt lóe lên một tia giảo hoạt rồi tắt rất nhanh, hiển nhiên Mai Quân Bích không thể nhận ra được.
Hắn gật đầu nói :
- Nếu vậy chúng ta đi thôi!
Hai người trở về nơi thuyền đỗ, cùng tên đạo đồng Lam Nhi lên ngựa phi về hướng Đại Hồng sơn.
Chiều hôm sau, ba người tớ sơn khu Đại Hồng sơn.
Vùng này rất hoang vắng, xung quanh mấy dặm chẳng có một xóm dân cư nào, bốn phía chỉ thấy núi non trùng điệp.
Vào sơn khu chưa được bao lâu, ngay cả đường mòn cũng không có, cả hai phải giao ngựa lại cho Lam Nhi bảo hắn ở lại chờ rồi tiếp tục đi bộ tiến lên.
Mai Quân Bích không quen địa hình, thấy trước mặt là rừng rậm hiểm trở như thế, ngạc nhiên hỏi :
- Ôn huynh, ở đây đường sá không có, trong rừng sâu thẳm thế này khó xác định phương hướng, đi cách nào được?
Ôn Như Phong cười đáp :
- Trong khu vực Đại Hồng sơn này suốt mấy trăm dặm đều là rừng hoang sơ ngút ngàn thế này cả.
Mai Quân Bích lo lắng hỏi :
- Nếu vậy biết tìm Hắc Sâm lâm thế nào?
- Muốn đến Hắc Sâm lâm, cứ nhằm hướng Tây mà đi, qua hết Ưng Sầu giản là bắt đầu Hắc Sâm lâm rồi. Nơi đó chính là trung tâm của Đại Hồng sơn. Tuy nhiên bắt đầu từ đây, việc xác định phương hướng rất khó. Đi thêm vài dặm nữa, rừng sẽ chia làm nhiều tầng. Đừng nói bây giờ đã về chiều mà ngay cả giữa trưa trong rừng cũng tối ôm ngửa bàn tay không thấy. Ngoài ra lá cây mục chất thành lớp, nước khe cũng đen như mực, độc trùng độc vật nhan nhản khắp nơi. Có thể nói nơi đấy mấy trăm năm không có vết chân người!
Mai Quân Bích nhíu mày hỏi :
- Ôn huynh đã biết tường tận như thế, chắc cũng thông thuộc địa hình trong khu vực Hắc Sâm lâm?
Ôn Như Phong lắc đầu :
- Huynh đệ cũng chỉ nghe người ta kể lại mà thôi. Hắc Sâm lâm tuy chỉ mấy chục dặm vuông, nhưng đó là nơi vô cùng hiểm ác rất khó vượt qua.
Mai Quân Bích trầm ngâm một lúc lại hỏi :
- Nếu vậy thì sao Ôn huynh biết được Ưng Sầu giản?
Ôn Như Phong đáp :
- Ưng Sầu giản là một khe nước lớn bị kẹp giữa hai hòn núi lớn, quanh năm nước chảy cuồn cuộn. Nhất là vào mùa Xuân khi tuyết tan, cuối nguồn tạo thành một con thác lớn cao tới cả trăm trượng. Đại Hồng sơn chính do tên ấy mà ra. Hai bên Ưng Sầu giản địa thế vô cùng hiểm trở, độc vật và chướng khí trùng trùng, tiều phu và thợ săn không ai dám tiếp cận khu vực này, đến cả người có võ công cao cường cũng khó vượt qua Ưng Sầu giản.
Mai Quân Bích nhíu mày hỏi :
- Nếu vậy chúng ta làm sao qua được?
Ôn Như Phong cười đáp :
- Mai huynh khỏi lo đi! Theo huynh đệ suy đoán thì Thiết Quải Tiên tất đã có kế hoạch vạn toàn. Chúng ta chỉ cần tới địa đầu là sẽ biết thôi!
Mai Quân Bích nghĩ có lý, gật đầu nói :
- Ôn huynh suy luận rất đúng. Tiểu đệ quả thật đã lo xa.
Ôn Như Phong cười không nói gì, đi trước vào rừng.
Mai Quân Bích thấy y lao đi thoăn thoắt trong rừng rậm, không chút hoài nghi cũng thi triển khinh công lao theo.
Đi được chừng vài dặm, quả nhiên rừng trở nên tối om ngửa tay không thấy ngón, không biết lúc này trời đã tối hay vì ánh sáng không thể len lỏi qua quá nhiều tầng lá để len lỏi được vào đây?
Mai Quân Bích vận hết mục lực vẫn không sao nhận ra được lối đi, cứ theo tiếng chân phía trước mà tiến.
Đi được một hồi, chàng không nén được lên tiếng hỏi :
- Ôn huynh, Ưng Sầu giản còn xa nữa không?
Ôn Như Phong vẫn không dừng lại, đáp :
- Không xa đâu! Vượt qua hai sườn núi nữa là tới.
Mắt quen dần với bóng tối, Mai Quân Bích đã có thể lờ mờ trông thấy cảnh vật và bóng Ôn Như Phong phía trước.
Chàng nhận ra càng đi càng dốc ngược lên, rừng càng lúc càng rậm. Hơn nữa thỉnh thoảng còn có vết chân người để lại trên cỏ rậm.
Rõ ràng vết chân để lại chưa lâu.
Mai Quân Bích tự hỏi :
- “Có phải đó là dấu vết của Thiết Quải Tiên và mấy vị tiền bối kia không?”
Nhưng chàng không nói ra điều đó với Ôn Như Phong.
Vượt qua hai sườn núi, rừng thưa dần.
Bấy giờ trời đã về đêm, nhưng vẫn sáng hơn ở trong rừng rậm nhiều.
Ôn Như Phong dẫn Mai Quân Bích ra khỏi rừng tới một mõm núi đá nhô ra, quay lại cười nói :
- Mai huynh, đã tới Ưng Sầu giản rồi!
Quả nhiên đã nghe thấy tiếng nước chảy ầm ầm.
Mai Quân Bích đến gần nhìn xuống mõm núi. Một cảnh tượng hùng vĩ hiện ra trước mắt.
Đúng như Ôn Như Phong miêu tả, Ưng Sầu giản là một khe núi lớn kẹp giữa hai ngọn núi đá chạy ra xa tít.
Từ trên mõm đá nhìn xuống chỉ thấy dòng nước trắng xóa uốn lượn quanh co chảy cuồn cuộn ẩn hiện trong sương núi.
Bờ khe là hai vách đá dựng đứng cao tới trăm trượng, nhìn xuống cũng đủ lạnh sống lưng, dù người có võ công cao cường bao nhiêu cũng không thể nhảy qua khoảng cách ba chục trượng vượt vực sâu hút để sang tới bờ bên kia.
Mai Quân Bích quan sát địa thế một lúc, nhíu mày hỏi :
- Không còn nơi nào gần hơn một chút hay sao?
Ôn Như Phong lắc đầu :
- Chỗ này là ngắn nhất rồi đấy! Những nơi khác nhìn cũng đủ chóng mặt, ai yếu bóng vía phải ngất đi rồi!
Mai Quân Bích đưa mắt nhìn quanh, chợt thấy trên một cành thông ở mé rừng bên tả cách đó bốn năm trượng bay phần phật một tấm phước màu trắng, trên tấm phước có những vệt lân tinh tạo thành một hàng chữ.
Chàng chú mục nhìn, thấy hàng chữ viết rằng :
“Đã kết sẵn cầu dây, xin cứ yên tâm mà qua!”
Đọc xong, chàng nhíu mày lẩm bẩm :
- Yêu đảng Cửu U môn thật lợi hại, đi đâu cũng có người mai phục sẵn, không biết chúng chuẩn bị âm mưu gì đây?
Ôn Như Phong nghe nói nhìn theo ánh mắt Mai Quân Bích cũng đọc mấy hàng chữ trên tấm phước liền nói :
- Có lẽ chiếc cầu ở trong khu rừng đó. Chúng ta cứ tìm thử xem!
Hai người đi tới khu rừng, chừng được nửa tầm tên, quả nhiên thấy có một dải lụa buộc từ một gốc cây lớn ở mé rừng vượt qua khe sâu trăm trượng băng qua bờ đối diện xa tới ba bốn chục trượng.
Mai Quân Bích nhìn chiếc cầu bằng vải lụa, nghĩ thầm :
- “Cầu này chỉ những người có khinh công thượng thặng mới qua được. Yêu đảng Cửu U môn đã phát hiện được người của Cửu đại môn phái tập trung ở đây trước Mạnh Lan Thắng Hội để bàn định kế hoạch hành động, đủ thấy chúng cũng có kế sách đối phó rồi. Nay làm ra vẻ hào hoa bắt cầu đón khách, nếu chúng bố trí sẵn cạm bẫy trong khu vực này, chờ cho các cao thủ đến giữa cầu thì cắt đi, dù mọc cánh cũng không bay thoát!”
Tuy nghĩ vậy nhưng chân vẫn bước về phía cầu.
Chợt từ trong rừng có mấy nhân ảnh màu xám lao ra chặn đường.
Mai Quân Bích dừng lại đưa mắt nhìn, nguyên đó làm tám vị hòa thượng bận tăng y màu xám, tay cầm thiền trượng.
Tám người đứng thành hàng chữ “Nhất” chắn trước cầu.
Một tăng nhân đứng giữa chắp tay hỏi :
- Hai vị là cao nhân ở đâu? Xin cho biết tôn danh?
Mai Quân Bích ngạc nhiên hỏi :
- Vậy các ngươi không phải là người của Cửu U môn đã kết chiếc cầu này hay sao?
Vị hòa thượng đứng giữa lắc đầu, bình thản đáp :
- Không phải. Bọn bần tăng là người của Thiếu Lâm tự phụng mệnh gia sư canh giữ ở đây.
Mai Quân Bích cả mừng nói :
- Vậy thì tốt! Tiểu sinh Mai Quân Bích của Thiên Thai phái đến đây theo lời hẹn với Thiết Quải Tiên lão tiền bối.
Mấy tiếng Mai Quân Bích phái Thiên Thai mấy tháng qua đã làm chấn động khắp giang hồ, đã là người trong võ lâm thì chẳng ai không biết.
Nghe chàng xưng danh tánh xong, tám tăng nhân lập tức kính cẩn đứng giãn ra hai bên nhường lối.
Tăng nhân đứng giữa chắp tay nói :
- Xin mời Mai công tử và vị đạo huynh qua cầu!
Tuy nói thế nhưng ánh mắt nhìn Ôn Như Phong vẫn có vẻ nghi ngờ dò xét.
Mai Quân Bích chấp tay hoàn lễ, nói vài lời cảm ơn rồi cùng Ôn Như Phong bước lại phía cầu.
Chiếc cầu là một dải lụa dài tới bốn chục trượng được buộc chắc chắn vào hai gốc cây lớn hai bên bờ vực, ở giữa có kết thêm một băng ván gỗ rộng chừng một thước nên khá chắc, cao thủ có khinh công hàng nhị lưu cũng có thể qua được.
Vì cầu hẹp phải thứ tự sang từng người nên Mai Quân Bích quay lại nói :
- Ôn huynh, tiểu đệ xin đi trước!
Nói xong thi triển tuyệt đỉnh khinh công đáp nhẹ lên cầu rồi lướt đi như gió không làm cầu mảy may chao động.
Ôn Như Phong cũng triển khai thân pháp lướt theo.
Hai người cùng có khinh công tuyệt đỉnh nên với khoảng cách ba bốn chục trượng, chỉ chớp mắt đã sang tới bờ bên kia.
Vừa bước lên bờ thì nghe tiếng quát :
- Hai vị bằng hữu từ đâu vừa qua cầu đó?
Mai Quân Bích phản ứng rất nhanh, tung mình nhảy vút lên bờ đứng dưới một gốc cổ tùng đề phòng bất trắc.
Tiếp đó Ôn Như Phong cũng nhảy lên theo.
Ngước mắt nhìn, thấy có bốn đạo nhân bận lam bào, tay cầm trường kiếm đang đứng chặng đường.
Mới nhìn qua sắc phục, Mai Quân Bích nhận ra bốn đạo nhân thuộc Lam Bào bát kiếm của phái Võ Đang, gật đầu thầm nghĩ :
- “Hai bên đầu cầu có người của phái Thiếu Lâm và Võ Đang canh giữ, Thiết Quải Tiên và mấy vị tiền bối thật cẩn thận!”
Nghĩ đoạn chắp tay đáp :
- Tiểu sinh là Mai Quân Bích của phái Thiên Thai, có lời ước với Thiết Quải Tiên lão tiền bối nên đến đây.
Bốn đạo nhân nghe nói vội cúi mình thi lễ.
Một người nói :
- Bọn bần đạo là môn hạ của phái Võ Đang. Tệ sư huynh Vi Trần Tử phụng mệnh Thiết Quải Tiên tiền bối đến bến đò Hán Thủy nghênh đón, Mai đại hiệp có gặp không?
Mai Quân Bích nghe hỏi mặt chợt sa sầm, rầu giọng đáp :
- Có gặp. Chỉ tiếc rằng tiểu sinh đến chậm một bước, lệnh sư huynh đã bị bọn tặc nhân của Cửu U môn sát hại...
Bốn đạo nhân nghe nói đều giật nẩy mình như bị sét đánh ngang đầu, giương mắt nhìn Mai Quân Bích đồng thanh hỏi :
- Mai đại hiệp! Đại sư huynh bị tên nào sát hại vậy?
Mai Quân Bích liền kể lại vắn tắt việc mình gặp tử thi Vi Trần Tử trên bãi và sau đó mình đã giết tên Chiêu Hồn sứ giả.
Võ Đang Tứ Kiếm nghe cừu nhân đã đền tội đều lộ vẻ cảm kích, cùng chắp tay bái tạ nói :
- Mai đại hiệp đã giúp phái Võ Đang báo thù cho đại sư huynh, đại ân đó chúng tôi nguyện ghi khắc...
Mai Quân Bích vội vàng hoàn lễ đáp :
- Bốn vị đạo huynh chớ nên khách khí. Chúng ta nay cùng đứng chung một trận tuyến, bọn ác đảng Cửu U môn là kẻ thù chung của toàn võ lâm, ai cũng có nghĩa vụ phải tiêu diệt.
Chàng dừng một lát rồi lại hỏi :
- Tiểu sinh có một việc thỉnh cầu, xin bốn vị đạo huynh cho biết Thiết Quải Tiên, lệnh sư và các vị tiền bối kia hiện ở đâu?
Đạo nhân cầm đầu Võ Đang Tứ Kiếm trả lời :
- Thiết Quải Tiên tiền bối, Thiên Nhất đại sư phái Thiếu Lâm, gia sư và Thạch bảo chủ phái Thái Sơn đến đây từ giờ Dậu, hiện đang ở trong Hắc Sâm lâm.
Mai Quân Bích đang sốt ruột, nghe vậy liền chắp tay nói :
- Tiểu sinh có việc cần gặp ngay mấy vị tiền bối, xin cáo biệt bốn vị!
Bốn đạo nhân vội vàng hoàn lễ.
Tên đầu lĩnh nói :
- Không dám! Đại hiệp cứ đi thẳng chừng ba dặm là tới Hắc Sâm lâm rồi.
Mai Quân Bích quay lại nói :
- Ôn huynh! Chúng ta đi thôi!
Dứt lời băng mình lên trước.
Hai người thi triển khinh công lướt đi như bay, bất chấp trời tối và đường núi cheo leo hiểm trở.
Quả nhiên đi chừng ba trượng thì đến rừng rậm ngút ngàn, nhìn vào tối mịt như bưng lấy mắt.
Mai Quân Bích dừng lại nói :
- Chắc đây là Hắc Sâm lâm rồi, không biết Thiết Quải Tiên và mấy vị tiền bối ở hướng nào...
Chưa xong câu, chàng bỗng trông thấy một tấm phước màu trắng bay phần phật trên một cành cây.
Thấy trên phước thấp thoáng có hàng chữ, chàng liền bước đến gần đọc thấy viết rằng :
“Liệt danh vào sổ tử, hồn chờ xuống Quỷ môn!”
Mai Quân Bích giận dữ Hừ một tiếng nói :
- Yêu đảng Cửu U môn chỉ giỏi việc hư huyễn giả thần mạo quỷ mà thôi, dọa được ai chứ?
Dứt lời vung chưởng nhằm lá phước đánh lên.
Ôn Như Phong vội quát lên ngăn lại :
- Mai huynh! Không được...
Nhưng đã muộn!
Chỉ nghe “Ầm” một tiếng, thân cây có treo tấm phước bị trúng một chưởng của Mai Quân Bích bật gốc đổ ầm xuống, âm thanh vang động cả một vùng.
Ôn Như Phong không kịp ngăn Mai Quân Bích phát chưởng vội lao tới túm lấy tay chàng kéo lui lại bốn năm trượng.
Mai Quân Bích ngơ ngác không hiểu chuyện gì, nhưng vẫn để mặc cho vị Văn Hương giáo chủ kéo mình lui lại.
Vừa đáp mình xuống đất, Mai Quân Bích chưa kịp mở miệng hỏi căn do thì chợt nghe sau lưng vang lên một loạt tiếng nổi lụp bụp.
Quay lại nhìn thấy trong khu vực gốc cây bị chưởng lực làm đổ trong phạm vi năm sáu trượng bị bao trùm trong màn khói xám, lam tỏa đến gần chỗ hai người đang đứng.
Mai Quân Bích ngửi thấy có mùi thối rất khó chịu như thi thể bị rữa nát bốc ra từ màn khói đó.
Ôn Như Phong kéo Mai Quân Bích tiếp tục bước lui, mặt biến sắc kinh dị thốt lên :
- Thật hú vía!