“Long hổ tục mệnh đan? Đó là bảo vật gì vậy?” Mục Vĩnh Cường vội vàng hỏi.
Liên hệ đến tính mạng của mình, ông ta có muốn không vội cũng không được.
Tuệ Tịnh đuổi những người khác ra sau hết, rồi mới nói: “Long hổ tục mệnh đan thần kỳ vô tỉ, cho dù thương thế nghiêm trọng hơn nữa, kề cận tử vong, cũng có thể mang ông từ bờ vực tử vong trở về, tiếp tục tính mạng của ông, nếu như có được Long hổ tục mệnh đan, ông ắt có thể phục nguyên.”
“A? Thật sao?” trên mặt Mục Vĩnh Cường không khỏi lộ ra vẻ mừng, nếu quả thật như thế, vậy thì tính mạng ông ta có thể được cứu rồi.
“Đại sư, Long hổ tục mệnh đan đi đâu mới có thể mua được? Ngài có ở đây không?”
Tuệ Tịnh thở dài, lắc lắc đầu: “Long hổ tục mệnh đan ấy, là một loại bảo vật của tu chân giới, cho dù là một tu chân giả thông thường, cũng khó có thể có được, nên mới gọi là quý giá phi thường.
Tôi thật ra cũng chỉ là nghe nói mà thôi, tịnh chưa có thấy qua.
Còn như mua…”
Tuệ Tịnh cười khổ: “Đối với rất nhiều người mà nói, đó chính là bảo vật vô giá, mua không được a!”
“Ui trời!...” Mục Vĩnh Cường trên mặt đầy vẻ thất vọng, một tia hy vọng mới vừa nhen nhúm, hiện tại đã bị một thùng băng thủy đổ lên tắt ngấm, từ hy vọng đến thất vọng, khiến ông ta cảm thấy cảng thêm khó chịu.
Sự thật, trong lòng Mục Vĩnh Cường không chỉ có thất vọng, thậm chí cón có chút tuyệt vọng!
Nếu như có thể lấy được Long hổ tục mệnh đan, ông ta thậm chí có thể trả bất kì cái giá nào!
Nhưng vấn đề là, hiện tại, cho dù ông ta có trả giá cao đến đâu đi nữa, cũng không ai chịu bán cho ông ta!
Theo như lời nói của cao tăng Tuệ Tịnh, bảo vật như thế, vốn không phải là thứ phàm nhân có thể hưởng dụng!
Cho dù quyền thế đến đâu, tiền bạc đến đâu, cũng không có cách nào đổi được.
Loại bệnh chứng cổ quái của ông ta, y học hiện đại căn bản vô pháp trị liệu, vốn nghĩ đặt hy vọng vào Tuệ Tịnh đại sư, Tuệ Tịnh đại sư này, Phật pháp tinh thâm, có đại thần thông mà người thường không có, thanh danh hiển hách.
Ông ta cũng đã tốn rất nhiều khí lực, tốn phí vô số quan hệ, mới mời được Tuệ Tịnh.
Nhưng mà hiện giờ đến Tuệ Tịnh cũng không thể kiếm được Long hổ tục mệnh đan, điều đó có nghĩa là, đó thật sự là một kiện hi thế chi bảo, thật là không có biện pháp rồi.
Triệu Thụy ở ngoài xa nghe hai người nói chuyện, không khỏi buộc miệng phì cười.
Chỉ là một Long hổ tục mệnh đan mà thôi, hai người này lại coi như bảo bối như vậy.
Phải biết rằng hắn đã dùng Ngũ Phương luyện thần lô luyện chế không ít, vẫn còn ở trong Càn Khôn giới, chưa có dùng qua.
Đối với hắn mà nói, Long hổ tục mệnh đan chẳng qua cũng chỉ là một loại đan dược hết sức bình thường, mà ở trong mắt mấy người này, lại trở thành trân tích dị bảo!
Theo hắn thấy, vị Tuệ Tịnh đại sư được mọi người tôn kính này, Phật pháp có lẽ là tinh thông, nhưng thần thông thì chưa chắc đã lớn lắm.
Chính vào lúc này, trong số những nhân viên bảo vệ Mục Vĩnh Cường, có người tinh mắt, nhìn thấy trong bụi cây tựa hồ có bóng người, bèn lớn giọng quát lên.
“Này! Ai ở trong đó, mau mau ra đây!”
“A! Là ngươi! Ngươi làm sao lại tiến vào được!” tiểu sa di nghe thấy tiếng quát, quay đầu nhìn lại, lập tức nhận ra Triệu Thụy.
Trước tiên là hắn kinh hãi rít lên một tiếng, sau đó ngữ khí trở thành giận dữ “Đây là Phật môn tịnh địa, không phải là chỗ mà loại người như ngươi có thể tiến vào.”
“Thế nơi đây không phải đã đến rất nhiều người sao?”, Triệu Thụy thấy chính mình đã bị phát hiện, không thể giấu mình được nữa, bèn dứt khoát đại đại phương phương bước ra.
“Người ta là phó chủ tịch tỉnh, là quý khách của Lăng Vân tự chúng ta! Làm sao mà cái dạng người như ngươi, lại có thể so sánh được!” tiểu sa di rất khắc bạc nói “Ngươi không có tư cách tiến vào nơi này!”
Triệu Thụy nghe câu này, không khỏi cười ha hả nói: “Phật môn không phải coi trọng chúng sinh bình đẳng sao? Ngươi sao lại có thể nói những lời thế này? Thật là Diêm Vương hảo kiến, tiểu quỷ nan triền a!”
Tiểu hòa thượng ấy bị Triệu Thụy chặn một câu (ta thấy câu mà? – lsqk), lại càng tức giận đến cả mặt đỏ bừng, tuy hắn chỉ là một tiểu sa di, nhưng thầy dạy của hắn, lại là Phật môn cao tăng Tuệ Tịnh đại sư, do đó, cho dù là cao quan phú cổ, cũng đều đối với hắn khách khách khí khí, không dám có nửa phần bất kính.
Không ngờ được là, con người xem ra rất bình phàm trước mặt kia, lại đối với hắn ăn nói như vậy, làm sao khiến hắn không giận cho được!
“Các ngươi còn ngẩn ra đó làm gì? Còn không mau đem hắn đuổi đi!” tiểu hòa thượng ấy sắc mặt âm trầm trở lại, nhìn những đại hán xung quanh, quát một câu.
Lập tức, có mấy đại hán thần tình dũng mãnh, vóc người cao lớn, hướng về Triệu Thụy tiến đến, mấy người này đều là trong hệ thống công an, tuyển chọn ra, là những tinh anh cảnh sát đi theo bảo vệ Mục Vĩnh Cường.
“Đây không phải là nơi ngươi nên đến, mau rời khỏi!” một người dẫn đầu bước nhanh lên trước quát.
Triệu Thụy cười cười.
Hắn vốn chỉ là nhất thời hiếu kì, muốn vào xem thử.
Chỉ là hiện tại xem ra, tựa hồ cũng không có thần bí địa phương gì.
Chính đang chuẩn bị xoay người rời đi, Mục Vĩnh Cường đã chậm chạp mở miệng: “Gặp nhau chính là có cơ duyên, Tuệ Tịnh đại sư nếu không có ý kiến, cũng đừng nên đuổi người ta.”
Mấy người kia nghe nói thế, không khỏi dừng bước, nhìn lại Tuệ Tịnh đại sư.
Tuệ Tịnh đại sư cũng là cao tăng tu vi tinh thâm, hơi mỉm cười với Triệu Thụy nói: “Đã là cơ duyên, vị thí chủ này nên tùy ý.
Tiểu đồ tuổi nhỏ, không thông Phật pháp, lời nói khắc bạc, xin đừng chê trách!”
Triệu Thụy vốn định nhấc chân rời đi, nhưng nghe hai người bọn họ nói vậy, lại cảm thấy hai người này không phải thuộc loại ngang ngược vô lý, ngạo khí xung thiên, bèn lưu lại.
“Để ta lưu lại là đúng, nếu để ta đi, chỉ sợ các ngươi sau này hối hận không kịp a!”
“Sau này có gì phải hối hận?” tiểu hòa thượng ấy bởi vì đuổi Triệu Thụy, mà bị sư phụ trách, trong lòng không khỏi ghi hận, bèn không ngừng cười lạnh.
Khuôn mặt hắn vốn không phải đoan chính gì, lại càng tỏ ra có chút méo mó khó coi: “Ngươi chẳng lẽ còn có thể lôi ra được vật gì có giá trị sao?”
Triệu Thụy tịnh không phải loại người dễ chọc giận, nhưng với tư cách là một Phật môn đệ tử, lại nịnh nọt thế này, không khỏi khiến hắn có chút nộ khí.
Hắn cười cười, sau đó rút ra một viên đan được, đặt trong lòng bàn tay.
“A! Đây… đây chẳng lẽ là Long hổ tục mệnh đan!”
Tuệ Tịnh thấy dược hoàn trong tay Triệu Thụy, không khỏi trợn tròn đôi mắt, sắc mặt đại biến, kinh hô ra tiếng, mắt nhìn chăm chăm vào viên đan được ấy, đầy vẻ chấn kinh.
Long hổ tục mệnh đan này, ông ta chỉ là nghe cao nhân trong tu chân giới nói qua, có thể khiến người ta khởi tử hồi sinh, có thể khiến tu chân giả nội đan hư tổn, trùng ngưng nội đan, thần kì vô tỉ, cực kì trân quý.
Cho dù là những cường giả của tu chân giới, muốn được một viên như thế này, cũng phi thường không dễ, hà huống thế tục chi nhân!
Chính vào lúc Tuệ Tịnh đại sư la lên cái tên Long hổ tục mệnh đan, ánh mắt của mọi người tại đó, đều đồng loạt tập trung trên viên đan dược kia, trên mặt lộ vẻ chấn kinh.
Tuệ Tịnh đại sư mới vừa nói, Long hổ tục mệnh đan này, là tiên đan linh dược cực kì quý hiếm, có thể khiến người khởi tử hồi sinh, kéo dài sinh mạng, thần kì vô tỉ.
Không ngờ được là, người trẻ tuổi này, lại tùy ý rút ra một viên như vậy!
Đây đúng là vô tỉ trân quý, tồn tại ngang hàng với tiên đan a!
Nhưng mà, một viên tiên đan thế này, lại xuất hiện trên tay một người trẻ tuổi thế này!
Nghi vấn trong lòng mọi người ở đây, từng cái từng cái bốc lên, cảm thấy thân phận của người trẻ tuổi này thật quá thần bí, khó lòng phán đoán.
Mà tiểu hòa thượng vừa muốn đuổi Triệu Thụy đi ấy, lại càng chấn kinh đến há hốc miệng, đến lời nói cũng không phát ra nổi.
Trải qua một lúc, Tuệ Tịnh đại sư là người đầu tiên bình tĩnh lại.
Trước tiên là nghiêm khắc trừng mắt với tiểu hòa thượng một cái, sau đó, tuyên một câu Phật hiệu, cung cung kính kính hành lễ với Triệu Thụy một cái, nói: “Vị thí chủ này, vừa rồi tiểu đồ thật quá vô lễ, khiến ngài khó chịu.
Được rồi, tôi sẽ y theo giới luật của Lăng Vân tự trách phạt nó, xin ngài đừng giận.”
Mấy lời này của Tuệ Tịnh đại sư tuy qua loa sơ sài, nhưng tiểu hòa thượng ấy sắc mặt đại biến, tâm kinh đảm chiến.
Tuệ Tịnh đại sư trước giờ bình hòa, tới nay chưa từng trách phạt ai, nhưng giờ lại lần đầu tiên nói ra hai chữ trách phạt, có nghĩa là, sư phụ của hắn lần này đã động chân nộ, trách phạt đó cũng nhất định cực kì nặng.
“Sư phụ, sư phụ, con sai rồi, xin thầy tha thứ cho con đi.” Tiểu hòa thượng đó liền “phịch” một tiếng, quỳ xuống, mặt như đưa đám, cầu xin tha thứ.
Thế nhưng Tuệ Tịnh đại sư lại căn bản chẳng để hắn vào mắt, phảng phất không hề nhìn thấy, cũng không nghe thấy.
Mục Vĩnh Cường vốn đối với tiểu hòa thượng nịnh nọt chua ngoa này rất có ý kiến, nếu như người trẻ tuổi này vừa rồi tức giận rời đi, tính mạng của ông ta hẳn đã đi đời nhà ma rồi, do vậy, cũng không cầu tình.
Chăm chú nhìn vào đan dược trên tay Triệu Thụy, Mục Vĩnh Cường cố gắng đè ép sự vội vã trong lòng, thả lỏng ngữ khí, bảo trì thân phận, nói: “Vị tiểu huynh đệ này, đan dược này ngươi có chịu bán không? Nếu như chịu bán, ta nguyện ý trả giá cao!”
“Không bán!” Triệu Thụy rất đơn giản cự tuyệt.
Mục Vĩnh Cường không khỏi ngạc nhiên, không ngờ Triệu Thụy này lại dứt khoát cự tuyệt như vậy, một mảnh tâm tình không khỏi lập tức chìm xuống.
“Nhưng mà, nếu như ông cần, vậy thì cho ông vậy.” Triệu Thụy đột nhiên chuyển đổi đề tài, cười nói.
Luyện chế Long hổ tục mệnh đan, hắn sớm đã đắc tâm ứng thủ, ngoài ra, đan dược này đối với hắn mà nói, chỉ là đan dược cấp thấp, không có nhiều chỗ để dùng, thế nên, cho người ta cũng không sao cả.
Đương nhiên, hắn cũng không phải cho không, Mục Vĩnh Cường này vị cao quyền trọng, sau này, hắn vạn nhất rời khỏi Đông Hồ, mẹ con Vân Phương còn cần một chút quan tâm của Mục Vĩnh Cường này.
Viên Long hổ tục mệnh đan này, là viên đá dò đường, một loại trao đổi.
“Thật sao? Ngài thật đem tiên đan quý trọng thế này cho tôi?” Mục Vĩnh Cường tiếp lấy Long hổ tục mệnh đan, tuy miễn cưỡng giữ được bình tĩnh, nhưng tay không khỏi run lên nhè nhẹ, quả thật không dám tin vào tai mình!
Đây đúng là bảo vật trân quý vô cùng, người này lại tùy ý cho mình như vầy, thật khiến người ta khó tin.
Ông ta quả thật hoài nghi, chính mình có phải đang nằm mơ không!
Bất quá, Triệu Thụy chỉ nhàn nhạt cười: “Một viên Long hổ tục mệnh đan thôi mà, không có quan hệ gì, tôi giữ cũng không có bao nhiêu tác dụng!”
Mục Vĩnh Cường nghe được mấy lời này, cơ bắp trên mặt không khỏi co rút lại.
Tuệ Tịnh đại sư trên mặt cũng đầy vẻ kinh ngạc.
Vẻn vẹn chỉ một viên Long hổ tục mệnh đan thôi mà?!
Đây thât là bảo vật trân quý vô tỉ, cực kì khó gặp a!
Sao người trẻ tuổi này, tựa hồ hoàn toàn không để vào trong lòng?
Hắn rốt cuộc là lai lịch thế nào?
Vi sao đến tiên đan quý giá thế này, cũng không để vào trong lòng?
Chẳng lẽ hắn quả thật là tu chân giới cao nhân trong truyền thuyết?
Nhưng mà xem ra, sao lại bình phàm như vậy nhỉ?
Từng cái nghi vấn, nổi lên trong lòng mọi người ở đây.