Thần Ma Chi Mộ

chương 204: ngày tàn của đao ba

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Triệu Thụy mang Vân Liên ra khỏi công xưởng, sau đó đưa cô lên đường, cho cô đón xe trở về, còn chính mình thì đi tìm nơi hạ lạc của bọn Đao Ba.

Hắn tuyệt đối có thể khẳng định, Đao Ba đang ở gần đó, chỉ cần tìm kiếm cho kĩ lưỡng, nhất định có thể moi hắn ra.

Bất quá, Vân Liên mới vừa chịu kinh hãi quá lợi hại, bàn tay nhỏ nắm chặt lấy chéo áo Triệu Thụy, bộ dạng đáng thương nhìn hắn, làm sao có thể một mình trở về.

Triệu Thụy dịu dàng an ủi nó cho tốt rồi, dần dần an ủi hết nỗi sợ hãi của nó, đồng thời khuyên bảo nó đừng đem chuyện xảy ra ngày hôm nay nói lại với ai.

Vân Liên chớp chớp đôi mắt to, không rõ vì sao không được nói với người khác, nhưng vẫn gật gật đầu, tỏ vẻ đáp ứng.

Tiễn Vân Liên đi rồi, Triệu Thụy tìm nơi vắng vẻ, phóng ra đệ nhị nguyên thần, bắt đầu cẩn thận tìm kiếm chỗ hạ lạc của Đao Ba.

Lần này, hắn có đủ thời gian, tuyệt đối có thể tìm ra Đao Ba.

Lần này, Triệu Thụy chẳng tốn bao nhiêu công phu, đã tìm được Đao Ba.

Hắn thông qua đệ nhị nguyên thần nhìn thấy, ở ngoài km, dưới một tòa lầu.

Đao Ba mang theo ba nam tử mặt mày dữ tợn, giống như tang gia chi khuyển, vội vội vàng vàng lên một chiếc xế hộp màu trắng, theo đường lớn chạy về hướng tây.

Triệu Thụy thu hồi đệ nhị nguyên thần, đứng lên, hừ lạnh một tiếng, trong mắt chớp lên một đạo lệ mang.

Bốn tên hung đồ này, hắn tuyệt đối không bỏ qua!

Hắn băng qua con đường vắng vẻ thưa người, mũi chân nhấn lên đất một cái, người như tên rời khỏi cung, đuổi theo bọn người Đao Ba.

Triệu Thụy trước mắt đã đến Luyện thần tiền kỳ, tốc độ cực nhanh.

Với lại, đường vòng cũng không xa, kết quả chẳng tốn bao nhiêu thời gian, đã đuổi tới phía trước bọn Đao Ba.

Hắn cũng chẳng thèm mai phục, lạnh lùng dứt khoát đứng ở giữa đường lớn, chờ chiếc xe của bốn người Đao Ba chạy qua.

Đao Ba khởi động xe, mở hết tốc độ phóng như bay trên đường lớn, chẳng dám chậm chạp lấy nửa điểm, dù cho đã rời khỏi công xưởng rất xa, trong lòng hắn cũng không có chút nào yên tâm.

Một cảnh hắn vừa nhìn thấy, khiến hắn như chim sợ cành cong, chỉ cần có nửa điểm động tĩnh nhỏ, đều sẽ kinh khủng bất an, chỉ hy vọng rời khỏi Triệu Thụy càng xa càng tốt.

Bọn Thốc Ưng ba người cũng đều ngồi trong xe.

Một sợi lại một sợi khói thuốc, mặt mũi trầm ngâm, không nói gì.

Bọn chúng vậy mà lại đụng phải một quái vật đến thuốc nổ cũng không giết nổi, đây là chuyện bọn chúng có mơ cũng không có cách nào mơ tới!

Bọn chúng trong lòng bất an đến cực điểm.

Bởi vì bọn chúng đều rất rõ ràng, một khi tên Triệu Thụy ấy đuổi tới, bọn chúng chỉ sợ đến cơ hội để phản kháng cũng không lớn.

Trong xe nhất thời chìm vào im lặng như tờ, chỉ có tiếng động cơ không ngừng vọng đến.

Chính vào lúc này, Đao Ba qua kính chắn gió nhìn thấy, phía trước dường như có một bóng người, hắn không khỏi có chút kì quái chớp mắt:

“Ồ! Phía trước hình như có người đứng giữa đường kìa!”

“Mẹ nó! Đứng ở giữa đường làm gì? Không muốn sống hả? Hắn là SB!” Thốc Ưng buồn bực chửi một câu.

Người đang trong lúc sợ hãi chạy trốn, tính tình sẽ không được tốt lắm.

Đao Ba bấm còi bạt mạng.

Thế nhưng đối phương tựa hồ không hề có ý tránh qua.

“Thằng cha này muốn chết.

Tông chết hắn thì sẽ xảy ra chuyện lớn đây.

Cũng không cần biết có bao nhiêu chuyện kiểu này.”

Bọn chúng đang nói chuyện, chiếc xe đã chạy tới trước một đoạn, khoảng cách tới người đó lại gần thêm một chút.

Lúc này, Đao Ba đã thấy rõ dáng vẻ của người đang đứng giữa đường đó!

Người đó mang trên mặt một cái mặt nạ bạc lấp lóe đầy yêu dị!

Đao Ba sắc mặt đại biến, đạp mạnh thắng, xém chút Thốc Ưng, Đại Phi ba người đều bị văng ra ngoài!

“! Đao Ba ngươi cuối cùng có muốn lái xe không đó?” Bọn chúng bất mãn gào lớn.

Trong lòng bọn chúng có chút oán trách Đao Ba đã mang tới cường địch biến thái như vầy, vì vậy, khẩu khí cũng không khỏi cứng rắn thêm vài phần.

“Triệu Thụy!” Đao Ba khóe mắt giật nhẹ mấy cái “Thằng cha đứng chận giữa đường đó chính là Triệu Thụy!”

“Cái gì!”

Nghe được tin này, ba người Thốc Ưng không khỏi hít vào một hơi kinh sợ.

“Hắn… hắn làm sao kiếm được chúng ta? Làm sao đuổi theo nhanh vậy chứ?” Lương Tam có chút lắp bắp hỏi “Chúng ta đi bằng xe mà!”

“Hắn là yêu quái!” Đao Ba nuốt nước miếng, rất khẳng định nói một câu, trong suy nghĩ của hắn đã coi Triệu Thụy là yêu vật.

“Quay xe! Quay xe! Trở lại mau!” Thốc Ưng vội vàng la to, tuy nhiên hắn cũng biết, chiếc xế hộp nhỏ này không có cách nào chạy thoát khỏi Triệu Thụy, nhưng đây đã là công cụ giao thông nhanh nhất của bọn chúng rồi.

Chính vào lúc Đao Ba đang quýnh tay quíu chân quay xe lại, Triệu Thụy đã động thủ.

Hắn như một tia chớp đuổi theo phía sau chiếc xe, sau đó vung quyền, chân khí màu lam mạnh mẽ từ thiết quyền của hắn bùng ra.

Đao Ba, Thốc Ưng cho tới Đại Phi ba người, thấy thế đến của Triệu Thụy hung mãnh, lập tức biết là không hay, hoảng hốt lúng túng gào lên một tiếng, đẩy mở cửa xe, ba chân bốn cẳng chạy trốn.

Thế nhưng, Lương Tam cũng chậm một bước, không kịp xuống xe.

“Ầm!”

Một quyền của Triệu Thụy nện lên chiếc xe, cả chiếc xe con lẫn Lương Tam bên trong, giống như một quả bóng da, bị đấm bay tít lên trời nổ tung, bốc cháy thành một đống quả cầu lửa, các loại linh kiện dồn dập rơi xuống.

Tên Lương Tam ấy từ đầu đã bị chân khí cuồng mãnh của Triệu Thụy đánh đến kinh mạch đứt từng khúc, lại còn bị lửa đốt mạnh, trực tiếp cháy thành một cục than.

Đao Ba ba người bị dọa đến mặt mũi trắng bệch hết cả, hai chân có chút run lập cập, đồng thời kinh khủng la to một tiếng, rất hiểu ý nhau đồng thời phân làm ba hướng bỏ chạy, hy vọng như thế có thể thoát được một mạng.

Triệu Thụy lộ ra một nụ cười lạnh khinh thường, tung người nhảy lên, trước tiên đuổi theo Đại Phi.

Đại Phi nghe tiếng gió từ phía sau truyền tới, xoay đầu nhìn lại một cái, liền nhìn thấy một cái mặt nạ không chút biểu tình của Triệu Thụy, không khỏi kinh hãi rống lớn một tiếng, nắm khẩu AK bán tự động, điên cuồng quét mạnh một loạt.

Triệu Thụy thuận tay huơ một cái, những viên đạn ấy giống như bị một cổ hấp lực cực lớn thu hút, toàn bộ lệch khỏi đường đạn ban đầu, bay vào trong tay Triệu Thụy.

Đại Phi bị dọa đến gan mật đều tan nát, mặt mũi kinh hãi nhìn Triệu Thụy, cảm thấy hắn dứt khoát không thể gọi là nhân loại, mà là hung thần từ địa ngục xông ra.

Chính vào giây phút ngẩn ra đó, Triệu Thụy năm ngón tay vươn ra, đạn nắm trong tay phá không rít mạnh, bắn ra, toàn bộ ghim vào người Đại Phi.

Trên thân Đại Phi nhất thời xuất hiện đầy những lỗ hổng rất thông suốt, máu tươi từ trong đó bắn ra.

Đại Phi kêu thảm một tiếng, lắc lư, sau đó nặng nề ngã trên đất, tắt thở.

Triệu Thụy tiêu diệt xong Đại Phi, xoay đầu nhìn, phát hiện thừa lúc ấy, Đao Ba và Thốc Ưng đã một nam một bắc, chạy đi rất xa.

Nhìn sức bộc phát của người trong thời khắc nguy hiểm, vẫn là phi thường cường đại.

Triệu Thụy cũng không chậm, trên tay hắn còn hai viên đạn.

Hai ngón tay búng ra, hai viên đạn lập tức chia làm hai hướng bắn thẳng đến Đao Ba và Thốc Ưng.

Thốc Ưng nghe tiếng la thảm của Đại Phi, liền biết hắn nhất định đã đi đời rồi, trong lòng vừa khẩn cầu Triệu Thụy đừng đuổi theo mình, vừa khoa chân điên cuồng bỏ chạy, chỉ hy vọng chính mình có thể chạy càng xa càng tốt.

Chính vào lúc này, hắn nghe phía sau tựa hồ có tiếng xé gió truyền tới, vừa quay đầu nhìn lại, một viên đạn đã bắn thẳng vào mi tâm hắn, mang theo một đám máu tươi, từ sau đầu chui ra.

Thốc Ưng chỉ cảm thấy đầu đau một trận, sau đó hai mắt tối sầm, đến kêu cũng không kịp kêu một tiếng, đã ngã thẳng trên đất.

Đao Ba tịnh không tốt hơn Thốc Ưng bao nhiêu, viên đạn Triệu Thụy bắn về phía hắn, chỉ bắn trúng bắp đùi của hắn, hắn lảo đảo một cái, ngã lăn ra đất, cũng không có cách nào bò dậy.

Triệu Thụy bắn ngã Đao Ba rồi, không nhanh không chậm đi lại bên cạnh, lạnh nhạt cười: “Đao Ba, chúng ta lại gặp mặt a!”

“Đừng… đừng giết tôi! Triệu ca! Đừng giết tôi!” Đao Ba quỳ trên đất, toàn thân run lập cập, nước mắt rơi xuống, nắm chân Triệu Thụy, lớn giọng khẩn cầu “Chỉ cần ngài chịu tha cho tôi, tôi nguyện ý làm trâu làm ngựa vì ngài, tôi nguyện ý đem ngàn vạn tài sản còn lại của tôi, toàn bộ đều đưa cho ngài! Chỉ cần ngài tha cho tôi một con đường sống!”

Triệu Thụy nhìn hắn, nhếch mép, lạnh lùng cười, trong lòng đầy chán ghét.

Đao Ba cái loại người này, chỉ cần tình thế bất lợi, liền ra vẻ đáng thương, mưu đồ bảo trụ một tia tiểu mạng.

Một ngày hắn vớ được một cái cơ hội, hắn sẽ giống như một con ác lang, dùng thủ đoạn tàn khốc đê tiện nhất tiến hành báo thù.

Hắn bắt cóc Vân Liên chính là ví dụ tốt nhất.

Đao Ba thấy nét cười lạnh ngắt trên mặt Triệu Thụy, trong lòng lập tức kinh sợ, biết mình tất chết không nghi, trong lòng không khỏi chìm vào tuyệt vọng, mà trong tuyệt vọng, lại phát sinh điên cuồng.

Tuy biết rõ Triệu Thụy cường hãn tuyệt luân, nhưng hắn cũng không cam tâm bó tay chờ chết như vậy, còn muốn vùng lên một lần!

Hắn rút mạnh khẩu súng từ sau lưng ra, chĩa vào hạ thân Triệu Thụy, siết mạnh cò súng, trong miệng điên cuồng la lên: “Chết đi! Chết đi! Cái thằng khốn ngươi! Cho ngươi chết đi! Ngươi dù có lợi hại hơn nữa, cũng có chỗ hở chứ!”

Thế nhưng, cho đến lúc hắn bắn hết cả đạn, Triệu Thụy vẫn chẳng chút động đậy, hoàn hảo vô sự.

Đao Ba tuyệt để tuyệt vọng, dường như tất cả xương cốt của hắn bị rút sạch chẳng còn một đoạn, tê liệt ngã trên đất.

“Ngươi cái tên khốn này!”

Triệu Thụy từ kẽ răng phun ra mấy chữ, sau đó giận dữ gầm một tiếng, một chân đá thẳng lên người Đao Ba, tiếng xương gãy thanh thúy lập tức vang lên.

Đao Ba kêu thảm một tiếng, máu tươi điên cuồng phun ra, cả người bị Triệu Thụy đá bay lên giữa không trung, sau đó rơi thẳng xuống.

Liền đó, Triệu Thụy lại đá ngang một cú, nặng nề đá lên xương sườn hắn, xương liền biến thành bột mịn, lõm vào trong.

Chỉ nghe thấy tiếng lốp rốp không dứt vang lên, giống như mưa đập lá chuối, mỗi một khúc xương của Đao Ba, cơ hồ đều bị Triệu Thụy đá vỡ tan tành.

Triệu Thụy phát tiết toàn bộ cuồng nộ trong lòng, sau đó đấm một quả, đem Đao Ba đấm văng đi.

Đao Ba mang theo một đám mưa máu, bay ra xa ngoài trăm mét, sau đó rơi xuống đất, tung lên từng trận bụi đất, không chút động đậy.

Hắn sớm đã chết ngắt rồi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio